Chuyện làm cho Dục Uyển cảm thấy ân hận nhất, là khi nãy ở khách đã quá nhẹ tay với Hoắc Phi, nếu biết trước thiệt hại hắn gây ra ảnh hưởng trực tiếp đến ví tiền của cô thì kết cuộc của Hoắc Phi nhất định đã rất thê thảm.
Nhưng nói gì bây giờ thì cũng đã quá muộn…
“Năm chục… một trăm… một trăm bảy, cô đếm lại xem đã đủ chưa”
“Đủ rồi, cảm ơn bác tài”
Dục Uyển mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt với bác tài xế taxi, cho đến khi chiếc xe taxi biến mất thì nụ cười thân thiện vừa nãy cũng không còn, thay vào đó là dáng vẽ cáu giận, tức tối.
“Hoắc Phi khốn, Hoắc Phi thúi… Hoắc Phi chết bầm”
Dục Uyển tức giận, không phải vì Hoắc Phi sai người bắt cô đến khách sạn, mà là việc hắn lựa chọn khách sạn, vừa nghĩ đến mà ruột gan cô quặn đau.
Thử nghĩ mà xem, trong thành phố này có bao nhiêu khách sạn lớn nhỏ nhưng hắn không chọn, lại nhắm đến cái xa tít ở ngoại thành, chuyện đó đồng nghĩa với việc những tờ giấy bạc yêu thích của cô, sẽ bốc hơi theo từng kilômet. Hỏi sao cô không tức cho được.
“Tiểu Thư”
Dục Uyển cứ lẩm bẩm lầm bầm trong miệng cho tới khi có người gọi tên cô, mới để cho hai chữ “Hoắc Phi” được yên thân. Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là người đã mất tích lúc sáng.
“Dịch Nam”
Bộ dạng hoang mang sợ hãi, tinh thần thì xuống sắc trầm trọng, chỉ có một buổi chiều mà cô đã không còn nhận ra hắn.
“Tiểu thư”
Dục Uyển còn chưa bước tới thì hắn đã vội vàng đứng dậy, chạy về phía cô, không nói lời nào đã lôi cô đi, Dục Uyển cũng không lên tiếng. Cô hiểu rõ khiến cho Dịch Nam thành ra bộ dạng này chỉ có một người, chính là mẹ của hắn, bà có thể đã gặp chuyện.
Khi hai người họ ra tới cổng, thì đúng lúc xe hơi của Hoắc Khiêm cũng về tới. Đèn xe chiếu rọi vào hai người họ. Từ bên trong, Hoắc Khiêm hạ kính xe xuống nhìn ra ngoài, rồi nhếch miệng cười.
“Họ cũng nhanh thật”
Sau khi chiếc xe hoàn toàn cách xa hai người họ, thì Hoắc Khiêm mới kéo kính xe lên, nhưng đừng hiểu nhầm…
Thật ra thứ Hoắc Khiêm nhìn nãy giờ không phải đôi nam nữ đang tay trong tay, dắt dìu nhau trong đêm tối Dịch Nam, Dục Uyển. Mà là ba chiếc xe hơi sang trọng đang đậu ở giữa sân nhà hắn. Nó thuộc quyền sở hữu của ba vị tổng giám đốc cấp cao của Hoắc thị Bành, Diêu, Ngô ba lão hồ ly.
Ba lão già này cũng thật nhanh chân, vừa cãi nhau nãy lửa ở Hoắc thị xong, đã có mặt ở đây. Nếu hiệu suất làm việc của họ cũng tốt như vậy, thì Hoắc thị đã không phải xuống dốc như bây giờ.
“Đại thiếu gia! Lão gia gọi cậu vào thư phòng”
Hoắc Khiêm vừa bước xuống xe thì Hoắc tổng quản đã chạy ra nghênh đón.
“Ừ! Tôi biết rồi”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensex68.com/duc-uyen/
Bệnh Viện GoK.
Một trong những bệnh viện tư lớn nhất ở Á Lạp Tân, và người lãnh đạo bệnh viện không ai khác chính là Lữ thị.
Trong một căn phòng bệnh giành cho khách VIP, tất cả các bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện đều có mặt, nghẹt kín cả lối vào, chỉ để chăm sóc một bệnh nhân duy nhất. Tất cả sự quan tâm đặc biệt này, bắt nguồn từ thân phận phó chủ tịch của bà ta mà ra.
“Nhị thiếu gia! Cậu không phải lo… chân của phu nhân chỉ bị bong gân không phải gãy xương”
Viện trưởng Lương chưa dứt lời thì Lữ Trị đã ngắt ngang.
“Các người thấy chưa… tôi đã nói mình không sao, các người lại không nghe”
“Cả đám kéo đến đây, còn gọi Hoắc Luật đến… sao lần nào cũng thích làm lớn chuyện ra” Lữ Trị khó chịu lớn tiếng với viện trưởng Lương.
Viện trưởng Lương và tất cả trưởng khoa đều cúi mặt. Thật không biết làm sao với bà ta, lúc Lữ Trị đến bệnh viện còn la hét ầm ĩ, gọi hết tất cả các bác sĩ đến chỉ để phục vụ cho bà ta, còn quở trách, tại sao chất lượng phục vụ của bệnh viện lại kém như vậy, “bệnh nhân” xảy ra chuyện sao không liên lạc với người nhà gấp. Nói thật ra, chính bà ta đã ám chỉ họ gọi điện cho Hoắc Luật, bây giờ lại trở quẻ.
“Viện trưởng Lương! Cảm ơn chú…”
“Thiếu gia! Đây là chuyện mà chúng tôi nên làm”
“Đã làm phiền mọi người, tất cả có thể quay trở về làm việc” Hoắc Luật lên tiếng.
“Dạ! Thiếu gia”
Hàng dài chiếc áo blouse nói bước đi ra, trên dưới cả mấy chục người đều thở dài ca thán, họ quá ngán ngẩm cái tính thất thường lại kiêu căng này của Lữ Trị, rảnh rõi không có chuyện là chạy đến bệnh viện ra vẽ ta đây, gây chuyện với tất cả bác sĩ y tá, nên không ai trong bệnh viên này ưa nổi bà ta. Nhưng không còn cách nào, bởi vì bệnh viện này là của bà ta.
Hoắc Luật bước đến giường bồng Lữ Trị lên đặt xuống xe lăn, rồi đẩy bà ta ra ngoài.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensex68.com/duc-uyen/
Dọc theo những hành lang, trải dài đến đại sảnh. Nơi nào cũng gắn liền với những hồi ức thuở bé của Hoắc Luật. Tiếng cười nói khúc khích, và hình ảnh của một đứa bé trai cứ chạy theo đuôi một đứa bé gái, như hòa vào khung cảnh hiện tại. Đứa bé trai đó chính là hắn và người con gái kia… là người hắn không thể nào quên.
“Luật! Trong ba đứa con người mà dì thương nhất cũng chỉ có con… con vừa chu đáo lại tỉ mỉ, người làm vợ con sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc”
“Nếu như Mạn Ni cũng có suy nghĩ giống dì thì con và nó đã…”
Nhắc đến Mạn Ni chính là chạm vào nổi đau của Hoắc Luật, và cũng nên quay về câu chuyện của hai mươi ba năm trước.
Lữ Tranh làm dâu Hoắc gia hơn ba năm vẫn không thể mang thai, Hoắc gia cần người nối dõi tông đường, nên buộc lòng Hoắc Nghị phải cưới thêm vợ hai.
Lữ gia đương nhiên không muốn chuyện đó xảy ra, không cho phép người đàn bà khác bước vào Hoắc gia, ảnh hưởng đến địa vị của Lữ Tranh. Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, nên quyết định gả em gái Lữ Tranh, là Lữ Trị cho Hoắc Nghị làm vợ hai.
Hây za… a…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219