– “Hi hi… Lát nữa ảnh thấy chị Điệp… Chắc là hết hồn…” Gia Kỳ cười đắc ý…
– “Có khi nào ảnh bị mình hù dọa rồi bị “đứng tim” không?” Thái Điệp có chút lo ngại… nữa đùa nữa thật…
– “Ui cha… Chị Thái Điệp… Lo cho hắn dữ vậy sao?” Ngọc Lan trêu…
– “Người khác thì không biết… Nhưng tên này không bao giờ đâu… Tim của hắn lớn như tim bò í… Chứa luôn Nhã Thy và Nhã Phương cũng còn được…” Gia Kỳ Sầm mặt…
– “Em cũng nghi lắm… Hai đứa kia ngoài Hà nội không học… Lại chạy vào đây… Cái tên này…” Ngọc Lan cũng hậm hực… Thái Điệp mỉm cười… Nàng chính chắn hơn… không muốn tranh giành gì hết… Chỉ cần hắn tốt với nàng là được.
Gia Kỳ bên ngoài sầm mặt, bên trong đắc ý… Nàng nghỉ nếu thật sự có thêm hai chị em Nhã Phương, Nhã Thy cũng tốt… Nhóm “Sông Lam Núi Hồng” sẽ do nàng lãnh đạo… Hơn nữa… nàng nhìn dưới bụng mình… Âm thầm hạnh phúc… sẽ cho hắn tin mừng. Sau đó sẽ báo cho ông nội.
Trong lúc này, bên ngoài căn nhà của Ngọc Lan cư trú. Hai anh em Trung nghĩa, Trung Tín ngồi trong chiếc xe Honda Accord… Kiên nhẫn chờ đợi… Bị Ngọc Lan lờ… nghĩa vẫn không nản chí. Hắn âm thầm theo Ngọc Lan và Gia Kỳ đến tận nhà… Không lâu sau thấy Thái Điệp đến. Hắn liền gọi cho Trung Tín. Hai anh em kiên nhẫn chờ bên ngoài.
– “Bây giờ làm sao đây anh hai? Chờ tới khi nào?” Chánh sốt ruột. Hắn ngồi gần một tiếng đồng hồ rồi.
– “Mày kiên nhẫn một chút không được sao… Đụ mẹ, mày coi mày kìa… chưa gì đã mất kiên nhẫn rồi. Tao thấy Thái Điệp vô nhà Ngọc Lan nên mới kêu mày.”Nghĩa tức giận, không ngờ có thằng em thiếu kiên nhẫn, khó làm nên đại sự.
Thấy Tín không nói gì… nghĩa dịu giọng.
– “Hồi nãy, tao có gặp một em từ Cần Thơ xuống… Bạn của Ngọc Lan. Tên là Gia Kỳ. Oh my God… She’s fucking hot… mày mà thấy là chết điếng liền… So với Ngọc Lan của tao, Thái Điệp của mày không thua chút nào…” nghĩa trơ trẽn nói “Ngọc Lan của tao… Thái Điệp của mày”… Nếu có ai nghe thì tưởng y như là thiệt vậy.
– Thiệt?
– Nói dóc với mày làm cái đéo gì… Em Gia Kỳ này nói giọng người Trung cũng như là Ngọc Lan và Thái Điệp vậy… Cho nên ba người quen biết nhau đâu có gì là lạ… Tao có kế hoạch rồi… Là như vầy. Em Gia Kỳ mới từ Cần Thơ xuống… Đâu có lý nào ngồi lì trong nhà… Chiều hay tối nay chắc chắn là sẽ ra ngoài ăn cơm. Mình bám theo coi ba nàng đi đâu rồi như là tinh cờ gặp nhau… mày là Phó Chủ tịch thành phố, coi như là đồng nghiệp của Bí thư Thái Điệp… Tao là đồng nghiệp của Ngọc Lan… Lúc đó mày nghỉ sao?
Nghĩa nói xong, nhìn Tín… mỉm cười…
– “Tình cờ gặp nhau ngồi chung bàn là cái chắc rồi… Có dịp tiếp xúc là thêm một phần cơ hội… Anh hai… Anh giỏi thiệt… Ừm… Có nên kêu thằng Chánh không? Để nó cua em Gia Kỳ…” Tín nhìn anh đưa ngón tay cái… Khâm phục… Đồng thời gợi ý kêu thằng em út…
– “Khoan… Không gấp… Tao nghe em này nói em có hẹn với bạn trai… Trước hết để coi là ai… Sau đó mới tính đi…” nghĩa phát tay ngăn.
– “Anh hai… có khi nào… Là thằng cặc đó không? Nó cũng từ Cần Thơ xuống” Tín ngờ vực…
Nghĩa không trả lời… hắn đang thấy chiếc xe chạy tới đậu trước nhà Ngọc Lan… Một người bước xuống.
– “Không cần đoán già đoán non nữa… Đụ mẹ… cái miệng mày thúi hoắc… Nhưng không sao… Cứ theo kế hoạch của tao mà làm” Giọng nghĩa tức giận.
– “Không phải đâu anh hai… Nếu theo lời anh nói… Nếu thằng này thật sự là bạn trai của em Gia Kỳ… Như vậy nó với Ngọc Lan và Thái Điệp chỉ là bạn thôi… Không thể nào ôm hết mà… Đúng không?” Tín hai mắt sáng ngời phân tích vô cùng chí lý…
– “Mày nói có lý lắm… Bây giờ mình chờ… Sau đó theo kế hoạch mà làm…” nghĩa gật đầu… Hai anh em tiếp tục canh chừng cơ hội… Hai anh em hắn quyết không bỏ lở cơ hội bằng vàng này… Cua được Ngọc Lan hay Thái Điệp tới tay… Coi như tiết kiệm được ít nhất 10 năm phấn đấu hơn nữa cả hai đều là mỹ nữ… Có nghĩa là: “Cái lồn vàng”…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/thang-duc-quyen-2/
Đức nào không biết hai công tử của chánh văn Phòng Lăng Ngọc Diệp đang rắp tâm âm mưu bắn sẽ mỹ nữ của mình. Hắn đưa tay nhấn chuông, lòng hí ha hí hửng suy nghĩ tối nay tìm cách dụ “nhất long song phụng”… Bất giác hắn thộn mặt ra… Người ra mở cửa là Thái Điệp…
– “Sao anh sửng người ra vậy? Gặp em không mừng à?” Nhận ra nét mặt hắn “hoảng hốt” Thái Điệp không cười thầm trong lòng nhưng nàng nghỉ Gia Kỳ nói đúng phải “giáo huấn” cái thói trăng hoa của hắn một chút… Vì vậy nàng không thấy “tội nghiệp” chút nào… Mở miệng trêu…
– “Hi hi… Anh bỗng nhiên thấy mỗi lần gặp em… Em lại đẹp hơn lần trước…” Đức trổ tài miệng lưỡi… Hắn binh tỉnh lại rồi… nhận thấy thì ra là các nàng “thông đồng với nhau”.
– “Hi hi… hai em làm chứng cho chị nha… Anh ấy nói mỗi lần gặp chị… Lần này chị đẹp hơn lần trước…” Vừa vào nhà… Thái Điệp cặp tay hắn…”khoe”.
– “Vậy sao? Vậy anh nói đi… Trong ba người… ai đẹp nhất?” Gia Kỳ chống nạnh”sừng sộ”
– “Cấm không được dùng câu “mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười “… Câu đó xưa quá rồi…” Ngọc Lan “chặn đầu”… Ba nàng như đã định trước ồ ạt tấn công… Vạch trần những lời ngon ngọt mà hắn đã nói qua…
– “Nói thật đi… Hai chị em Nhã Thy và Nhã Phương có phải…” Ngọc Lan “oán giận” khi nhớ lại lần trước… Tên này có dịp mãn nhãn với Nhã Phương… Không biết hắn có giữ “hình ảnh” đó trong đầu không nữa.
– “Vô tội… Anh vô tội mà… Ây da… được lọt vào mắt xanh của tam đại mỹ nữ Hà Tĩnh… Là hồng phúc tề thiên rồi… đâu dám nhìn ngang ngó dọc nữa chứ… Hi hi… Có phải không… Hi hi… Nà… Chuẩn bị đi… 4 người mình ra ngoài ăn cơm…”Đức tìm cách đánh trống lảng…
Ngay lúc này, di động trong túi quần kêu vang… Đức mừng húm, vội vàng lấy máy ra… Trả lời điện thoại trong lúc này cũng là một cách “né” đạn… Nhưng khi vừa nhìn màn hình… Hắn thộn mặt ra… Là Nhã Thy gọi…”Con bà nó… Sớm không kêu, muộn không gọi mà chọn ngay lúc này… Hôm nay là ngày gì đây? Sao xui vậy ta?”
– “Hi hi… Đúng là trời bất dung gian mà… Còn không bắt máy…” Thấy hắn bư mặt ra… Ngọc Lan sinh nghi… Nhìn màn hình thấy “Nhã Thy”… Nàng vừa tức vừa mắc cười…”mắng”. Gia Kỳ nhanh nhẹn hơn, giật lấy di động trên tay hắn… Bấm “speaker”… để tất cả cùng nghe… Mắt nàng “nhìn trừng” hắn… đầy uy hiếp…
– “Hi hi… Hello Darling… Có nhớ em không?” Nhã Thy cười cợt trêu chọc… bản tính nàng tinh nghịch hay thích đùa, đường dây vừa thông là buông lời cợt nhả rồi cười hinh hích. Lúc này ở bên cạnh nàng là Nhã Phương, Hồng Phượng, Nhàn, Thủy…
Số là sau khi Tuấn rời đi, Nhàn ở một mình nên hai chị em đến ở cho vui thay vì mướn nhà nơi khác… Ba người rất là hợp rơ… Lại có Hồng Phượng ở nhà kế bên cho nên ngày nào cũng rất náo nhiệt. Hôm nay tổ chức B. B. Q… Đang ăn uống chuyện trò vui vẻ thì nhắc tới hắn. Thế là Nhã Thy lấy di động gọi để chọc ghẹo…
– “Cô… cô nói bậy bạ cái gì đây?” Trước ba cặp mắt trợn tròn xoe… Đức cảm thấy rất oan uổng vội vã đính chính một cách gián tiếp…
– “Không có nói bậy đâu… nà… anh ở xa như vậy… Em và Nhã Phương ở đây săn sóc Bác gái như là con dâu vậy… Bác gái đã nhận hai đứa em là con dâu rồi. Hi hi… Anh không muốn cũng không được… Có lợi cho anh rồi đó… Hai chị em cùng lấy một chồng… Hi hi…” Nhã Thy làm tới. Nháy mắt với Hồng Phượng, Nhàn, Thủy… Cả ba người đang cố nhịn cười…
– “Đúng đó ông xã… Anh thật là tu 10 kiếp đó nha… Hi hi” Nhã Phương cảm thấy chưa đủ loạn… nhảy vào gọi hắn là “ông xã”…
– “Ê, Ê… Hai cô… điên đủ chưa vậy? Còn nói nữa… Coi chừng có án mạng đó” Đức tức quá…”hăm dọa”…
– “Ha ha hi hi… Hai đứa nó chọc con đó…” Bên kia có tiếng cười ầm… Nhàn bây giờ mới lên tiếng…
– “Không phải chọc đâu… là thiệt đó… Sau này tụi em sẽ gả cho anh… Hi hi…” Nhã Phương cười nói…
– “Khi nào anh về vậy?” Là tiếng Hồng Phượng…
– “Ba hoặc bốn ngày nữa… Thím ba… khỏe chứ Phương?” Thủy nãy giờ không nói… Nghe hắn hỏi thăm… Nàng thấy lòng ngọt ngào…
– “Thím… Ba binh thường thôi… Về thường một chút… Có hơn tiên đồng hồ thôi mà… Tối về sáng chạy xuống…” Thủy kín đáo gợi ý…
– Phải ha… hơn một tiếng đồng hồ thôi mà… Tối về… sáng trở xuống sớm… Tuần hai lần chắc không thành vấn đề…
Thủy, Hồng Phượng, Nhàn nghe mà thấy lòng rộn rã… Gia Kỳ cũng mừng… Hắn về Cần Thơ… Những ngày hắn không về, nàng lái xe xuống… Đúng vậy… Hơn 1 tiếng đồng hồ thôi mà… Không xa.
Cứ như vậy, hai bên nói chuyện thăm hỏi nhau rồi cúp máy…
– “Hi hi… Thấy chưa… anh là bị oan mà…” Được “minh oan thị kính”… Đức chủ tịch cười phân bua…
– “Bây giờ thì chưa nhưng tương lai khó nói lắm…” Ngọc Lan lườm… Gia Kỳ trừng mắt… Thái Điệp mỉm cười…
– “Mình ra ngoài ăn tối… Hihi… Anh đói bụng rồi…” Đức Chủ tịch một lần nữa… đánh trống lảng.
– “Đúng đó… đói bụng rồi… Chúng ta đi ăn…” Thái Điệp “cứu bồ” không nở nhìn thấy hắn bị Ngọc Lan và Gia Kỳ “khủng bố” tinh thần…
Ngọc Lan, Gia Kỳ đánh mắt nhau… mỉm cười đắc ý… Thầm nghỉ “tạm tha” cho hắn… Đức mừng thầm… Trong lòng hớn hở… hắc hắc… tối nay nhất định “trả thù” cái tội thông đồng với nhau.
Ngọc Lan được người trong Sở giới thiệu quán Đầm Sen có các món ăn đặc sản của Miền Tây Sông nước, dĩ nhiên là Thái Điệp và Gia Kỳ hưởng ứng rồi… Hắn thì sao cũng được… Bốn người lên xe… Gia Kỳ cầm lái, Ngọc Lan ngồi bên cạnh, Phía sau Thái Điệp và Đức chủ tịch… Gia Kỳ theo hệ thống định vị chạy đến quán Đầm Sen. Nàng vừa lái vừa nhìn vừa nghe máy định vị chỉ dẫn nên không để ý có chiếc Honda Accord lén lút bám theo sau… Hắn ngồi phía sau đặt tay lên đùi Thái Diệp… vuốt ve… Nàng giữ tay hắn lại… Không cho làm loạn… mắt lườm… ngắt cào tay hắn… Nhưng hắn vẫn lì lợm… miệng cười tủm tỉm… ra vẻ thích thú lắm…
Ba mỹ nữ Hà Tĩnh lần đầu đến Đồng Tháp nên rất thích thú với nhưng ngôi nhà lá như nhà chòi trên đầm đầy sen… Khiến cho thực khách có cảm giác thật riêng tư như là ở nhà… Khung cảnh thật mộc mạc và thơ mộng… Cả ba nàng tha hồ gọi món… Nào là món gà ta thả vườn nướng muối ớt, gà quay lu… Cá Hô hấp hành gừng… Nói tóm lại là cả một bàn… không biết có ăn hết không… Bầu không khí chỉ có 4 người nhưng vô cùng náo nhiệt… Hắn được săn sóc như ông hoàng… Cả ba thay phiên đưa thức ăn tới miệng… Tay hắn dưới bàn thỉnh thoảng xâm lược… dĩ nhiên bị ngắt, cấu “thê thảm”…
Tiếc là không được lâu… giữa lúc bốn người đang vui vẻ cười đùa… Một giọng nói vang lên… Làm mất hứng…
– “Ha ha… Thật là trùng hợp… Ngọc Lan… Chúng ta lại gặp nhau…” Hai anh em Trung nghĩa, Trung Tín lù lù xuất hiện trong căn chòi của bốn người… mừng rỡ “gặp bạn” cười rất vui vẻ…
– “Trùng hợp?” Đức Chủ Tịch sửng sốt… Nhìn Ngọc Lan… mỉm cười… Gia Kỳ nhận ra người đàn ông lúc chiều ở Sở y tế khi nàng đến tìm Ngọc Lan… Gia Kỳ chợt hiểu ra… Nét mặt thản nhiên… không thèm để ý… Thái Điệp nhíu mày khi thấy Trung Tín nhìn nàng… cười cười…
– “Ha ha… Hai anh em tôi đến đây ăn mừng sinh nhật… Không ngờ gặp các vị ở đây” Tín giải thích sự “tình cờ”.
– “Tình cờ coi như là có duyên… Nếu có thể… Ha ha… Các vị… Vậy không biết có thể ngồi chung không?” Nghĩa gợi ý…
– “Ha ha… Nếu là như vậy… thì mời ngồi…” Đức Chủ tịch lịch sự… Trong lòng cười lạnh, muốn xem hai anh em này dở trò gì.
– “Ha ha… cảm ơn… Anh bạn này… Lần trước ở New World Club chúng ta đã có dịp gặp qua nhưng không có dịp trò chuyện nhiều… Tôi và Ngọc Lan học cùng trường bên Canada… Em tôi là Phó Chủ Tịch của Thành phố Cao lãnh… Quen biết với Bí Thư Điệp”… Thấy được như ý mình… nghĩa mừng rỡ, Hai anh em ngồi xuống, nghĩa tự giới thiệu…
– “À… Thì ra tất cả chúng ta đều là cán bộ làm việc cho nhà nước…” Đức Chủ Tịch gật gù…
– Lúc chiều có gặp qua cô… Xin hỏi quý danh… – nghĩa nhìn Gia Kỳ hỏi… Trong ánh mắt lóe lên chút ghen tức vì lúc này ngồi sát rạt với Đức… như là dính với nhau vậy… Ngọc Lan cũng không khác… Một người bên trái, một người bên phải… ngồi sát rạt… Đối với anh em nghĩa, Tín… Thật là chướng mắt… Chưa hết… Thái Điệp cầm ly bia của Đức… uống…
Cầm ly nước của người đàn ông uống có ý nghĩa rất đặc biệt… Chỉ có quan hệ rất thân mật mới làm như vậy… Một là tình nhân hai là quan hệ rất thân… vẫn chưa hết, khi Thái Điệp để ly xuống, Ngọc Lan rót thêm bia vào y rồi cầm lên thấm môi, nàng để ly xuống thì đến lượt Gia Kỳ… Thái Điệp gắp bô thức ăn vào chén cho hắn… Cả ba phối hợp ăn ý…
– “Lý Gia Kỳ… Sở tài chính Cần Thơ” Gia Kỳ đáp… Bóc một miếng gà nướng lu… cắn một nửa… còn lại một nửa để vào miệng Đức… hắn mở miệng đón ân tình của mỹ nữ…
– “À… Phó Giám đốc Nguyễn Công Thành là bạn thân của ba má tôi… Xin hỏi cô Gia Kỳ làm việc ở phòng nào?” Tín được dịp khoe quan hệ… Hắn đoán Gia Kỳ cũng như hai anh em hắn, là COCC tiểu thư khuê các, lá ngọc cành vàng, vào làm Trưởng hay phó Trưởng phòng nào đó của Sở tài chính Cần Thơ thì cũng là thứ dữ rồi… Cần Thơ là một thành phố thuộc Trung ương, vị trí Trưởng hay Phó Trưởng Phòng không thể coi nhẹ được.
– “Là ông ta à… Có biết…” Gia Kỳ cười thầm trong lòng, hững hờ đáp… Nàng làm sao không nhìn ra hai người này muốn khoe quan hệ rộng rãi. Nhưng nàng không muốn nói thân phận của mình là số “1” của Sở tài chính Cần Thơ vì nàng thấy không cần thiết.
Nghĩa nhíu mày… Phó Giám đốc Sở tài chính Cần Thơ mà con nhỏ này có thái độ hời hợt như vậy… thật là ngốc mà… Không biết là con gái của nhà nào đây…
Tín trong lòng vô cùng bức xúc… Từ lúc hắn đến… Bí Thư Thái Điệp chỉ gật đầu chào… Thủy chung không hề nói tiếng nào với gã, lại không ngừng gắp thức ăn bô vào chén thằng Chủ Tịch huyện kia như là vợ hầu hạ chồng…”Phải tìm cách cho nó sượng mặt mới được” Tín nghỉ bụng… Bỗng gã sáng mắt lên vì vừa nghỉ ra được kế độc.
– “Ha ha… Chủ tịch huyện Đức… ly này tôi kính anh… Thật đáng khâm phục, Phương Linh là một trong thập đại mỹ nhân của Đồng Tháp vậy mà bị anh cưa đổ… ha ha… Cạn ly” Tín ra vẻ “ngưỡng mộ”…
– “Đúng đó ha ha… Chủ tịch huyện Đức… anh làm cho thằng Phát con của Trưởng ban Đồng… điên lên được… Aiz… Hai người họ cũng sắp đám cưới rồi… ouf… haha Sorry” nghĩa thấy Tín đem chuyện Phương Linh ra nói, gã âm thầm tán thưởng… bèn thừa dịp “bỏ đá xuống giếng”… Kế đó làm ra vẻ áy náy vì đã “lỡ lời”… Hai anh em phối hợp nhuần nhuyễn…
– “Hắc hắc… tới rồi” Đức cười trong bụng… Thái Điệp lườm, Bên hông trái phải hắn đều bị gọng kìm… đau điếng… Cũng may Gia Kỳ và Ngọc Lan không dùng hết sức… Ngoài Hà Tĩnh, Ngọc Lan và Thái Điệp thừa biết Phương Linh là một trong đàn bà của hắn. Gia Kỳ thì không lạ gì… Chỉ là nhân cơ hội hai anh em nghĩa, Tín tố giác hắn mà cả ba đồng loạt “trừng trị” thói phong lưu của hắn một phen…
– “Aiz… Má tôi nói lúc tôi sinh ra… Có thầy bói bốc quẻ là sau này lớn lên tôi có số đào hoa… Tương lai sẽ có nhiều vợ… Lúc đó tôi còn nhỏ đâu có biết gì… Bây giờ mới thấy ông thầy bói đó nói thật là linh nghiệm… ha ha ha…” Đức làm như mình có số đào hoa là chuyện bình thường… Ra vẻ “bất đắc dĩ”… Câu nói này hoàn toàn vô hiệu hóa mọi tấn công của hai anh em nghĩa, Tín…”Hắc hắc. Muốn ly gián? Nằm mơ đi…”Đức đắc ý nghỉ bụng…
Hi hi ha ha… Thái Điệp, Gia Kỳ, Ngọc Lan cười rú lên… Hai anh em nghĩa, Tín… sửng sốt trợn mắt há mồm như “gặp quỷ”. Mấy người đẹp này không phải uống nhằm bùa mê thuốc lú của thằng cặc này đó chứ? Cả hai nhìn Đức như nhìn “quái vật”
– “Anh bớt nói phét đi…” Ngọc Lan lườm…
– “Không phải đâu… là thật đó mà… Hi hi… Ừm… thôi đi về… Bác sĩ nghĩa, Chủ tịch thành phố Tín… Xin lỗi nha… Tôi phải đưa ba người bạn gái về…” Đức đứng lên…”áy náy” kiếu từ…
– “Còn sớm mà… Về sao?” Nghĩa kỳ kèo… Hắn không cam lòng…
– Không phải đâu… Đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà… Không còn sớm đâu… Trái lại tôi thấy quá trễ rồi… Thôi chào nha… – Đức thanh toán tiền bạc xong cùng ba mỹ nữ nửa say nữa tỉnh ra xe về trước ánh mắt hờn ghen của hai anh em nghĩa. Tín…
– “Nó cố ý làm cho mình tưởng thiệt thôi… Đừng tin là thiệt… Cái gì mà đêm xuân đáng giá ngàn vàng… Con cặc tao”… Nhìn xe Đức khuất bóng… nghĩa không nhịn được cơn ghen tức… văng tục…
“Chắc chắn là vậy… có lý nào chứ? Hoa thơm đánh cả cụm? Tưởng đóng phim sao.” Tín bĩu môi khinh thường.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243