Gần tới 11 giờ khuya, mọi người tan hàng. Ai về thì về, ai ở lại thì rúc vào trong các phòng.
Ngày mai chị Cả cùng Song Kiều bay ra Hà Nội, các chị em ai nấy cũng đều hiểu chuyện nên chủ động lánh đi để cho “người ta” có thời gian “tâm sự”.
Ngay cả Hoàng Bích Trâm tuy rất bướng bỉnh, lúc nào trong lòng cũng muốn cà nanh với Nancy nhưng vẫn tỏ ra hiểu biết, hơn nữa Thanh Phượng đã tranh thủ kề tai nàng nói nhỏ về chuyện Hoàng Ngọc Hải có ý định vào Nam và sẽ xuống Miền Tây thị sát. Thêm vào đó, ngày mai nàng cùng Thanh Phượng, Phương Trang sẽ “vi phục xuất tuần”, vì vậy cũng đã ra về vì có nhiều việc cần phải chuẩn bị nhưng cũng không quên nhắc nhở hắn phải nhớ gặp nàng ở Long Xuyên. Nếu không thì sẽ “biết tay”.
Nhưng không phải chỉ có Hoàng Bích Trâm hăm he muốn cho hắn “biết tay”, ngay giờ phút này ở Cần Thơ, Thanh Nhã và Đồng Giao cũng đang nghiến răng muốn “xé xác” tên mắc dịch vô lương tâm kia, còn ở Cao Lãnh thì có Phương Linh, Thanh Tình cũng đang quyết tâm phải làm sáng tỏ nhiều chuyện với hắn. Tất cả chỉ vì cái tội tại sao không thấy hắn nói gì với mình về chuyện gặp mặt trực tuyến với “má chồng” và đi Canada.
Vấn đề không phải chỉ đơn giản là chuyện họp mặt trực tuyến với “má chồng” mà căn nguyên nguồn cội bắt nguồn là từ chuyện hắn quyết định mua chiếc du thuyền để làm quà sinh nhật cho Nancy, Gia Kỳ, Mỹ Chi.
Tuy không phải là có ý cà nanh với phe cánh Nancy và Mỹ Chi nhưng rõ ràng hắn đang bên trọng bên khinh, bởi vậy giận trong bụng đang định khi gặp hắn sẽ phải hỏi cho ra lẽ thì lại xảy ra thêm vụ bị lãng quên chuyện đi Canada rồi đến chuyện họp trực tuyến với “má chồng”. Như vậy có phải cố tình cho các nàng ra rìa? Không có cửa đâu cưng!!!
Thật ra là hắn bị oan chỉ vì suy nghĩ rất đơn giản, cứ tưởng Tú Nhi biết thì Phương Linh sẽ biết, mà Phương Linh đã biết thì Thanh Tình cũng sẽ biết. Tương tự Thụy Vũ biết thì Đồng Giao sẽ biết mà Đồng Giao biết thì Thanh Nhã cũng biết. Không hề nghĩ tâm lý của đàn bà rất cầu kỳ và phức tạp hơn rất nhiều ah. Tất cả các nàng chỉ muốn nghe chính từ miệng hắn nói với mình mới chịu, chứ nếu nghe được từ người phụ nữ khác thì cảm thấy mình kém quan trọng nên nhất định không chấp nhận, cho dù đó là chị em ruột như Thụy Vũ và Đồng Giao cũng vậy. Hơn nữa, trong thâm tâm của Đức đã định là ngày mai, sau khi tiễn Nancy và Song Kiều ra sân bay thì sẽ ghé UBND Huyện Châu Thành nói chuyện với Đồng Giao, Thanh Nhã, Quyên cùng một lúc trước khi trở lại Cao Lãnh.
Bởi vậy hắn tắt di động, đêm nay dành hết thời giờ bên cạnh Nancy và Song Kiều.
Ngày mai, cả 3 phải ra ngoài Hà Nội, không phải sáng đi chiều hay mai về mà là hơn nữa tháng lận.
Nhung cũng đã ẵm bé Mạnh cùng Nguyệt về nhà, nên trong nhà chỉ còn có 3 đứa nhỏ, bọn chúng ê a thêm vài phút, rồi sau khi được bú no xong đã lăn ra ngủ khì. Hiện giờ trong phòng ngủ chỉ còn cha chúng và 3 bà mẹ nằm trên chiếc giường lớn, hắn nằm giữa, bên trái là Nancy, bên phải là Kiều Nga, Kiều Chinh chịu lỗ một chút nằm ngoài rìa. Bốn người nằm vừa trò chuyện, rồi cười rúc rích. Lẽ ra do vẫn còn trong thời gian ở cữ, nên mỗi lần hắn kiếm chuyện mò vào nằm một chút thì lập tức bị đuổi ra ngoài nhưng vì sáng mai, cả 3 nàng đều bay ra Hà Nội nên đặc biệt một chút, cứ để hắn lợi dụng mò mẫm khắp nơi.
Người Kiều Nga đang nóng hừng hực, bàn tay thọc vào quần hắn “mân mê, chơi đùa” với tên tiểu đệ đã ngẩn cao đầu hùng dũng, cứng ngắc như thanh củi của hắn. Thời gian ở cữ cũng sắp hết rồi, trước khi sanh đã phải nhịn, sau khi sinh cũng vẫn phải nhịn, bây giờ chắc OK rồi?! Sớm một vài ngày đâu có sao chứ? Nhịn lâu lắm rồi, bây giờ còn bị hắn hôn hít sờ mó, làm sao có thể chịu được nên trong đầu Kiều Nga đã ném lời Bác sĩ dặn dò, dèm pha bỏ qua một bên. Nàng nghĩ các Bác sĩ để chứng tỏ mình giỏi, thì thường hay quan trọng hóa vấn đề hay phóng đại một chút mà thôi. Nếu Nancy, Kiều Chinh muốn tiếp tục kiêng cữ là chuyện của 2 người, Kiều Nga không tin Bác sĩ nên không muốn nhịn nữa. Trong đầu nàng nghĩ vậy, nên liền từ từ trườn người xuống dưới… Đức bỗng cảm giác được cái đầu khấc của tiểu huynh đệ mình được bao phủ bởi một vùng không gian ẩm ướt nhưng vô cùng dễ chịu.
Thân là chị em ruột nên thường có suy nghĩ giống nhau, lại bị bàn tay “hư hỏng” của hắn liên tục khều móc giữa hai chân khiến Nancy cảm thấy thật là “khó chịu” nhưng cố kiên nhẫn chờ hắn phải mở miệng “năn nỉ ỉ ôi” thì nàng sẽ “miễn cưỡng” không nghe theo lời dặn dò của Bác sĩ mà chiều hắn một chút. Ai dè Kiều Nga đã nhanh hơn một bước, tự ý khởi động chương trình game show “Đường lên đỉnh Cực Lạc” rồi. Hơn nữa khi thấy cái đầu của Kiều Nga cử động, mái tóc cứ gục gặt lên lên xuống xuống miết. Biết nếu còn tiếp tục “giữ giá” chần chờ, có lẽ nàng cũng sẽ bị Kiều Chinh qua mặt bởi vậy Nancy vùng lên, hai chân choàng qua kẹp chặt khuôn mặt của hắn vào giữa hai đùi mình. Nàng ngồi lên ngực hắn, áp sát cái gò mu mũm mĩm căng phồng tới phía trước mà ra sức sàng tới sàng lui “mài” trên cái miệng tham lam của hắn. Bên cạnh Kiều Chinh cũng không có thời giờ để so đo, nàng đang thở dốc hổn hển miệng rít lên từng chập những thanh âm vô nghĩa, tâm hồn lơ lửng giữa chín tầng mây khi mấy ngón tay ma quỷ của hắn đã đi vào giữa khe thịt sớm lầy lội của nàng mà ra sức khều khều… móc móc…
– Thôi! Đủ rồi, đi ngủ đi. Ngày mai các em còn phải bay ra Hà Nội…
Biết cả 3 nàng đang “phê” tới nóc, nhưng Đức vẫn ngồi dậy, làm bộ miễn cưỡng dừng lại, nét mặt ra vẻ tiếc nuối vì không thể đưa các các nàng cùng “đi” tới bến.
– Theo lời dặn dò của Bác sĩ, cả 3 chị em còn đang ở cữ mà không thể “làm ẩu” được nha.
– Đi được thì cứ đi…
Biết hắn “nhỏ mọn” muốn “trả thù” những lúc trước đây bị các nàng “đá” ra khỏi giường. Ánh mắt đầy uy hiếp, Kiều Nga nắm ngay lấy “cổ gà” bóp chặt.
– Wow. Đừng nha. Nguy hiểm lắm đó. Để coi anh trừng trị các em như thế nào…
Hắn đánh vào mông Nancy, nàng hiểu ý, úp mặt xuống giường, chổng mông hướng ra sau chờ đợi. Đã mấy tháng rồi phải nhịn. Ngày mai bay ra Hà Nội, đêm nay nhất định phải “tới bến” mới được. Bởi vậy ngay khi cảm giác được đầu “hung khí”của hắn cạ ngay tâm điểm, Nancy lập tức đẩy mông mạnh mẽ ra phía sau, cửa động của nàng nãy giờ bị hắn khều khều… móc móc nên đã vô cùng lầy lội, trơn trượt mà nàng lại đẩy một cái rõ mạnh nên…
“Sụt… Ót… Hự… Ưm…”
Một loạt tiếng động cùng thanh âm hít hà vang lên. Đầu khấc như trái mận lớn của hắn xuyên qua lớp lớp niêm mạc nhạy cảm chạm tới tận cùng hang sâu, đội thẳng vào miệng cổ tử cung tạo ra một cảm giác sướng khoái cao vút lập tức vọt lên não bộ khiến Nancy không kềm nổi phải bật ra tiếng hít hà mê người. Không đợi hắn hành động, như để bù lại những tháng ngày thèm khát mà phải cố nhịn vừa qua, Nancy điên cuồng xoay tròn, hết đẩy mông ra phía sau rồi sang qua sang lại liên tục, để cặc hắn có thể đâm vào sâu hơn. Kiều Nga cũng không vừa, đứng thẳng người, đôi chân dang rộng ra, tay nắm mái tóc hắn kéo vào áp sát miệng hắn vào cái khe thịt đã nở rộng nhiu nhíu khép mở nhễu nhão nước nhờn giữa hai đùi mình. Đức ở dưới nhịp mông “dập” liên tục không ngừng nghỉ, ở trên thì miệng lưỡi ra sức bú liếm, còn đôi bàn tay thì tung hoành làm loạn giữa hai đùi của Kiều Chinh…
Cứ thế cả 3 chị em quây quần xa luân chiến với hắn suốt đêm dài cho tới khi trời hừng sáng, mới chịu mệt mỏi, lần lượt dần thiếp đi trong giấc ngủ say trên môi còn thoáng nụ cười thỏa mãn.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/thang-duc-quyen-2/
Long Xuyên.
– ĐM… Làm phách vậy sao?
“Rầm…”
Uông Hầu cúp máy, đập tay xuống mặt bàn chứng tỏ đang vô cùng tức giận.
Lão đã gọi cho La Định Quốc, nhưng La Định Quốc nói theo nguyên tắc lão ta không thể can thiệp vào chuyện của Mai Thảo. Uông Hầu bất đắc dĩ đành gọi cho Mai Thải, nhưng lão gọi từ hồi chiều tối tới bây giờ vẫn không được, lão cũng đã nhiều lần để lại tin nhắn nhưng Mai Thảo vẫn im lìm khiến một Giám đốc Sở Công an Tỉnh như lão cảm thấy vô cùng mất mặt.
– Sáng mai tôi qua bên Cao Lãnh một chuyến coi sao.
Thanh Cảnh tiu nghỉu. Trong thâm tâm lão cảm thấy lo lắng. Con gái lão vốn là lá ngọc cành vàng, thiên kim ngọc diệp đài các. Không ngờ hôm nay bị nằm khám cho muỗi chích. Càng nghĩ lão càng tức giận.
Ngồi bên cạnh Chủ tịch Huy vẫn trầm ngâm yên lặng, nhưng liên tục rít cigar…
Không biết lão đang nghĩ gì…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/thang-duc-quyen-2/
Tại Cao Lãnh, cùng thời gian.
Trong trụ sở của Công an thành phố.
– Thằng mắc dịch kia. Mi chờ coi đi. Bà ra khỏi chỗ này, bà sẽ thiến mày. Mấy con mụ kia biết bà là ai không? Dám nhốt bà hả? Chờ đó coi đi…
Trong phòng tạm giam, “Chị Hiền” cứ như vậy đã thét gào liên tục mấy tiếng đồng hồ, hết chửi rủa “Thằng cặc mắc dịch” rồi tới “Con mụ ế chồng” tâm lý thất thường. Nói tóm lại là đủ các loại cụm từ rất là khó nghe. Nhưng Đan Thùy, Diệu Hiền vẫn cứ tỉnh bơ. Muốn la thì cứ việc la, muốn chửi thì cứ tự tiện, cả 2 người đều tin rằng chuyện hay sắp tới rồi. Bởi vậy cứ nhìn nhau cười rinh rích và chờ đợi…
“Rầm… Rầm… Rầm…”…
– Á… Á… Á… Cứu tôi với… Cứu tôi với…
Tiếng “Chị Hiền” đang chửi rủa bỗng biến thành tiếng đập cửa, cầu cứu thất thanh và rõ ràng đang khóc tức tưởi.
– Chuyện gì? Không chửi nữa sao?!
Đan Thùy, Diệu Hiền mở cửa phòng tạm giam ra, cả 2 người cố nín cười khi thấy trong phòng tạm giam, “Nữ quái Long Xuyên” đang như con khỉ đeo lên song cửa sắt, khuôn mặt tái xanh như tàu lá chuối.
– Có… Có chuột…
“Chị Hiền” lắp bắp, giọng nói kinh hãi như muốn khóc.
Con cái nhà nghèo thì không biết nhưng con cái nhà giàu, lá ngọc cành vàng, hơn nữa còn là loại COCC như “Chị Hiền” này thì 100 người hết 101 người sợ chuột. “Chị Hiền” cũng không ngoại lệ, vừa nhìn thấy một con chuột cống to chà bá lửa bò lên khỏi lỗ cống mà đi trên sàn nhà dọc theo hành lang là “Chị Hiền” coi như là đã đến “Ngày tận thế”. Miệng vừa gào lên bài hải, hai chân nhảy lên loi choi, tay bám lên ôm chặt lấy song cửa, nhất định không để bàn chân chạm đất.
– Vậy sao? Ậy da, chuyện thường thôi mà. Đến nữa đêm nhiều khi có tới mấy chục con cùng bò ra là chuyện thường ngày mà. Cũng tại do thiếu kinh phí sửa sang cho nên trong này hơi tệ một chút… Nhưng mà không sao đâu, tụi nó hiền khô ah…
Diệu Hiền mỉm cười nhẹ nhàng trấn an.
– Mấy… Mấy chục con?!
“Chị Hiên” nghe Diệu Hiền nói xong lập tức muốn xỉu, miệng co cứng… lắp bắp…
– Ừm, cẩn thận một chút đừng để bị cắn là được rồi, nhưng mà cho dù có bị cắn cũng không chết được đâu mà lo. Đừng sợ nha…
Đan Thùy hù thêm.
– Cứu… Cứu mạng a…
“Chị Hiền” la lên thất thanh đến lạc cả giọng…
Vừa mới nhìn thấy một con đã muốn đủ để lấy mạng mình rồi, chút nữa có tới mấy chục con thì làm sao sống nổi đây? Sợ quá nên “Chị Hiền” vừa la làng lên cầu cứu vừa thầm nghĩ.
– Đêm nay, bằng mọi giá, nhất định mình phải ra khỏi nơi “Địa ngục khủng khiếp” này.
– Đã nói không chết được mà. Cứu mạng cái gì?! Nè, cho cô chai nước uống đi, la hét nhiều chắc khô cổ rồi phải không?
Diệu Hiền mỉm cười để chai nước lọc xuống sát cửa. Uống hay không thì tự quyết định lấy.
– Mình đi…
Đan Thùy quay lưng bước ra ngoài, Diệu Hiền liền bước theo.
– Tôi muốn đi “pee pee”…
Một lần nữa Chị Hiền lại la lớn. Với ý đồ tìm cách ra khỏi căn phòng này trước đã, được phút nào hay phút đó. Sau đó mới tính tiếp. Trong lòng đang cực kỳ sợ hãi và tức giận, không biết tại sao “ông già” mình tới giờ chưa tới đưa mình ra.
– Trong đó có toa lét mà.
Đan Thùy mỉm cười.
– Tôi… tôi… “đi” không được…
“Chị Hiền” nói mếu máo như muốn khóc.
Ở nhà nàng toilet hiện đại, sạch sẽ, thơm tho rất thoải mái. Ở đây phải ngồi chồm hổm, lại vô cùng bẩn thỉu, hôi thối vì vậy thân phận là “công chúa” như nàng làm sao có thể thấy thoải mà mà “pee pee” cho được. Do vậy mà cố ráng “nín” từ hồi chiều tới giờ, thật là khổ sở quá chừng mà.
– Bộ cô tưởng đây là khách sạn 5 sao à?! “Pee pee” không được thì “pee pee” trong quần. Rõ chưa! OK?! Đan Thùy, chúng ta đi thôi!
Diệu Hiền trừng mắt nhìn “Chị Hiền” rồi ngoắc tay cùng Đan Thùy bước đi ra ngoài.
– Bớ người ta… Cứu… Cứu mạng a… Làm ơn…
“Chị Hiền” vô vọng gào khóc thảm thiết. Đây là lần đầu tiên trong đời. “Chị Hiền” phải tủi thân khóc lóc tức tưởi.
– Cũng tội nghiệp…
Đan Thùy lắc đầu.
– Ậy da, Thủ trưởng nói đúng. Cô ta mới 16~17 tuổi thôi mà đã như vậy. Cũng may cho cô ả là lứa tuổi này chúng ta còn có thể trị được. Hy vọng sau lần này cô ta sẽ biết sợ mà trở lại làm con người đàng hoàng…
Diệu Hiền phát tay ra hiệu bỏ qua đi.
– Cũng có lý. Ậy da, thôi đành vậy. Ê… Mà nè, có tới mấy chục con chuột lận ah. Có thiệt không vậy?
Đan Thùy cũng đột nhiên cảm thấy rùng mình khẽ hỏi.
– Hihi… Hù chơi thôi… Chỉ cần một con cũng đủ…
Nói tới đây Diệu Hiền im miệng, thầm tự mắng mình, suýt chút nữa đã dùng cụm từ “sợ té đái” rồi. Dù sao nàng cũng là thục nữ ah, không nên thô tục như cái tên Chủ tịch Huyện “cà chớn” kia.
– Hihi…
Hiểu ý bạn, Đan Thùy bật cười.
– Cười… Cười cái gì… Đi… Đi kiếm cái gì ăn khuya. Đói bụng rồi…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243