Nói là tối sẽ đến… nhưng khoảng 5 giờ là Gia Kỳ đã có mặt tại thành phố Cao lãnh… Không gấp thông báo với hắn… Nàng muốn đến gặp Ngọc Lan, Thái Điệp trước… Sau đó cả ba người sẽ cùng hắn đi ăn cơm tối… Thái Điệp là chị họ, Ngọc Lan là bạn thân từ lúc còn ở Hà Tĩnh… Vào đến đây… dĩ nhiên là phải khắn khít hơn rồi… Hơn nữa cùng chia sẻ một người đàn ông… Lúc đầu Gia Kỳ rất là phiền muộn… nhưng nghỉ kỷ lại… Ngọc Lan không phải cũng “đâm đầu” vào đó sao? Chị Điệp nữa, đúng là ý trời mà… Thôi cứ như vậy, miễn sống vui vẻ là được rồi… Nghỉ nhiều làm gì.
Từ lúc gặp được Ngọc Lan trong ngày lễ nhậm chức của nàng… Trung nghĩa cứ tìm cách bám hoài… Hắn làm việc ở Bệnh viện Khu Hồng Ngự, Sở Y tế Đồng Tháp ở Cao lãnh, khoảng cách khá xa… phải hơn một giờ lái xe… Nhưng cứ cách ngày là hắn tìm đủ mọi cách đến Sở y tế… Mục đích là để tìm cách trò chuyện với người ngọc… nghĩa rất tự tin…”Hiện tượng” Trần Đức chỉ là bốc đồng nhất thời… Có lý nào Ngọc Lan lại chọn tên kia? Hừ… Chủ Tịch huyện rồi sao? Có súng rồi sao? Chỉ là một thằng vũ phu… Không trí thức chút nào… nghĩa tin tưởng nhanh chóng… Ngọc Lan sẽ thấy ai mới thật sự thích hợp với nàng… Vấn đề chỉ là thời gian.
Hôm nay là sinh nhật nên nghĩa về sớm… tắm rửa… chăm sóc hình tượng rồi lái xe đến Sở y tế… Hắn canh giờ tan tầm đến để mời Ngọc Lan chung vui trong ngày sinh nhật với tư cách người bạn cùng trường. Nghĩa tin tưởng nàng sẽ không từ chối… Hắn và nàng sẽ nói về chuyện bên Canada… cùng nhau ôn lại kỷ niệm thuở còn là du học sinh. Đây là bước đầu để gầy dựng cảm tình.
Nghĩa đậu xe… bước xuống… Ngay lúc này… Một chiếc Audi A7 55 TFSI màu trắng sang trọng đến đậu kế bên… Nhìn thấy người mở cửa xe bước xuống, nghĩa sững sờ… So với Ngọc Lan đúng là tám lạng với nữa cân… mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười… Hắn dằn cơn xúc động, hận không thể phân mình ra thành hai…
Thấy có người nhìn mình… Gia Kỳ nhẹ gật đầu… mỉm cười… lịch sự chào… Lấy xách tay đeo lên vai… đi vào trong Sở y tế… Nàng biết Ngọc Lan sắp tan tầm… Vì muốn cho bạn một bất ngờ thú vị nên không báo trước mà trực tiếp đi đến Sở y tế Đồng Tháp, nơi Ngọc Lan làm việc. Sau đó nàng và Ngọc Lan sẽ gọi Thái Điệp đến tụ họp và sau cùng là hắn… Bốn người cùng nhau đi ăn cơm tối… Nghỉ tới đó… Gia Kỳ thấy vui vẻ, mỉm cười…
– “Chào chị… Chị kiếm ai?” Cô gái ở quầy lễ tân thấy Gia Kỳ… mỉm cười lễ phép hỏi…
– “Giám đốc Ngọc Lan… Làm ơn… Nói có bạn là Gia Kỳ từ Cần Thơ đến…”Gia Kỳ mỉm cười…
– “Dạ được… Chị chờ chút…” Cô gái bắt máy gọi vào trong…
– “Thì ra cô là bạn của Ngọc Lan”… Đang đứng chờ… Gia Kỳ nghe tiếng nói sau lưng… Nàng quay người lại… Thì ra là người đàn ông lúc nãy nàng thấy ở bãi đậu xe… Gia Kỳ ngạc nhiên… Cách gọi của người này đối với Ngọc Lan. Có vẻ thân mật lắm…
– Anh là?
– “Ha ha… Tôi là bác sĩ Nguyễn Trung nghĩa… Là bạn của Ngọc Lan… ha ha… thật là trùng hợp… Tôi cũng tới đây tìm Ngọc Lan… Oh… kìa Ngọc Lan ra tới…”nghĩa phong độ tự giới thiệu… Ngay lúc này Ngọc Lan nhận được điện của cô lễ tân… Nàng mừng rỡ… đi nhanh ra…
– “Hi hi… Gia Kỳ… Sao mi lại ở đây? A… hiểu rồi… Xuống kiểm tra à?” Ngọc Lan dí dỏm…
– “Xuống thăm mi không được sao? Con nhỏ này…” Gia Kỳ lườm bạn…
– “Có mới nói nha… hihi… Chỉ sợ lấy cớ thôi… Nhưng sao cũng được… nè… vào đây…”Ngọc Lan nắm tay Gia Kỳ kéo đi với nàng… Phớt lờ nghĩa… Coi hắn như trong suốt…
– “Bạn của Ngọc Lan kìa…” Gia Kỳ giữ tay Ngọc Lan… hướng về phía nghĩa. Nhắc nhở…
– “À… Bác sĩ nghĩa… Chào anh… Anh đến Sở có việc à” Ngọc Lan miễn cưỡng cười… hỏi, làm như vô tư không biết mục đích của hắn. Nàng không ưa tên này… Ngày càng săn đón lộ liễu… cảm thấy hắn rất phiền.
– “Ngọc Lan… Hôm nay sinh nhật anh… Không biết anh có thể mời em ra ngoài ăn cơm…” nghĩa mỉm cười… vô cùng hòa ái…
– “Xin lỗi nha… Tôi có bạn… từ xa tới…” Ngọc Lan từ chối khéo…
– “Hay là mời bạn em đi chung? Càng đông người càng vui…” nghĩa kiên nhẫn… hơn nữa rất đáng để kiên nhẫn. Nếu mời được hai mỹ nữ này đi ăn cơm trong ngày sinh nhật của mình… Đó là niềm kiêu hãnh…
– “Hi hi… cảm ơn… Nhưng tôi có hẹn với bạn trai…” Đến lượt Gia Kỳ từ chối khéo… Nàng biết Đức không thích người lạ… nhất là đàn ông…
– “Happy Birthday bác sĩ nghĩa… Hihi… Sinh nhật vui vẻ… Gia Kỳ… đi theo mình…” Ngọc Lan “chúc” sinh nhật xong… Tỉnh bơ kéo tay Gia Kỳ đi về văn phòng của nàng… Để lại sau lưng nét mặt sượng sùng của nghĩa… Cô gái sau quầy tiếp tân giả vờ chăm chú nhìn vào màn hình của di động…
– “Ê. Tàn nhẫn vậy sao? Hi hi… Thấy cũng OK lắm mà…” Gia Kỳ trêu chọc…
– “Vậy sao? Nhường cho mi đó… Nếu thấy vừa mắt… Cứ tự nhiên…” Ngọc Lan “phản pháo”…
– “Hi hi… cảm ơn nhiều… không vừa cho tau đâu…” Hai người mỗi người một câu vừa đi vào văn phòng của Ngọc Lan… Để lại phía sau ánh mắt tham lam. Thèm khát xen lẫn ngượng ngùng, giận dữ của Trung nghĩa… Nhưng chỉ trong chốc lát… Nét mặt trở lại bình thường… vô cùng hòa ái thân thiện… Hắn không phải là người bỏ cuộc dễ dàng…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/thang-duc-quyen-2/
Nơi cư ngụ của Nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài không phải là dinh thự đồ sộ… mà là một nông trại ở ngoại ô thành phố Cao lãnh… Không kín cổng cao tường… Chung quanh là hàng rào râm bụt chạy dài… Có sân trước, sân sau với nhiều cây kiểng tươi tốt được cắt tỉa theo hình dáng Long Lân Quy Phụng và các loại chim cò vô cùng đẹp mắt… Thanh Tình và Phương Linh sống ở đây với ông bà nội, nơi này không khí trong lành, không ồn ào như ở thành phố.
Theo sự chỉ dẫn của Phương Linh, Đức đưa nàng về để biết đường ngày mai tới “trình diện với “gia trưởng”. Hơn nữa sau hơn hai tiếng bị hắn “hành hạ” đủ trò lắm kiểu, Phương Linh thở không ra hơi… không có lý nào không đưa nàng về đến tận nơi chứ.
– “Nà… Đây là nhà ông bà nội em… Chiều mai… đừng quên đó… Bye… See you Tomorrow” Phương Linh bước xuống xe… nhí nhảnh vẫy tay chào, sắc mặt tràn đầy xuân sắc.
– “OK… Bye…”Hắn định cho xe chạy thì thấy Thanh Tình đang chạy bộ tới… Tóc cột đuôi gà, quần short, áo T – shirt trắng… người lấm tấm mồ hôi… Vô cùng quyến rũ. Mỗi chiều nàng và Phương Linh đều cùng nhau chạy bộ… vừa chạy vừa tán gẫu, hôm nay Phương Linh về muộn nên Thanh Tình chạy bộ một mình… Chạy được vài vòng thấy Phương Linh xuống xe nên nàng tò mò chạy tới… Thì ra là “tên đáng ghét”…
– “Đi đâu về trễ vậy?” Miệng hỏi em gái. Mắt lườm hắn… Thanh Tình nghi ngờ… Từ trưa đến giờ nàng gọi Phương Linh… Chỉ nghe câu “Chủ máy đã tắt máy… vui lòng gọi lại sau”… Nghe đến phát chán…
– Ha ha… Chào… Thì đi tinh tự… lãng mạn chứ đi đâu… Chiều hôm nay trời đẹp như vậy… Không ra ngoài chơi với bạn trai Trung Tín của cô à?
– Liên quan gì tới anh…
– Không… ha ha… Hỏi thăm thôi mà… Wow… Sao hung hăng vậy… Coi chừng nha… Đó là triệu chứng của người có tâm lý không được bình thường… Thường là vì thất tình…
– Hôm nay anh quên đánh răng phải không? Vừa mở miệng nói khiến người khác nghe mùi thúi hoắc… Thanh Tình không hiền… sừng sộ đáp trả…
– “Anh thật là… nhường chị em một chút… Anh chết à?” Phương Linh thấy cả hai lời qua tiếng lại chê bai lẫn nhau như con nít… bấm bụng nhịn cười… lườm hắn trách…
– “Ờ. Phải phải… Thôi không chấp nhất… Ha ha… Bye cưng…” Nói dứt lời… hắn cho xe chạy… Thanh Tình hơi chậm một chút… vừa “tiêu hóa” lời nói của hắn…”Chấp nhất”? Chấp nhất cái gì chứ? Định lên tiếng hỏi cho rõ thì hắn đã xe đã chạy rồi… Nàng chỉ đành nhìn theo mà tức tối… hậm hực… Nhưng ánh mắt có ý cười… Trong lòng cảm thấy vui vẻ khi đấu khẩu với hắn… Nguyễn Trung Tín đối với nàng như con cừu non… Nàng nói gì nghe nấy… rất là nhàm chán.
– “Phương Linh… Chị thật là phục em… Hắn có gì đặc biệt đâu… Thường thôi mà… Có phải bị hắn bỏ bùa không vậy? Chị thấy hắn thật là chướng mắt…” Thanh Tình “oán giận”.
– “Hi hi… Chị không hiểu đâu…”Phương Linh cười… quay người đi vào nhà… Không để ý nét mặt chị mình có chút ửng đỏ… Thanh Tinh đang thẹn thùng… Vì cảm thấy ngày càng hứng thú với bạn trai của em gái mình…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/thang-duc-quyen-2/
Tạo nghiệp đã khó… giữ nghiệp lại còn khó hơn. Câu này nghe thì đơn giản nhưng không phải ai cũng hiểu được ý nghĩa thâm thúy của nó… Đó là tâm trạng của nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài. Hiện nay họ Trương tuy là đang sáng chói nhưng đó chỉ là ánh sáng của một ngọn đèn dầu cạn sắp tắt… Ông có hai người con… Chủ tịch Tỉnh Trương Hạo Nam là Bí Thư Thành ủy Sa Đéc Trương Tấn Dũng. Cả hai đều không phải là nhân tài trên chính trường… Nếu theo tiến trình phát triển như bây giờ… Cho dù ông có trợ lực thì hai người này cuối cùng tối đa chỉ là đảm nhiệm một Bộ nào đó trước khi về hưu… Khả năng lên đỉnh cao Kim Tự Tháp hầu như không có. Lúc đó nếu nhà họ Trương không có người dìu dắt thì sẽ bị loại khỏi chính trường… chìm vào quên lãng.
Vấn đề nghiêm trọng của nhà hiện nay họ Trương không có người nối dõi… Chỉ có hai cháu gái… Thanh Tình và Phương Linh… Thiên bẩm về chính trường của cả hai hầu như là con số không. Nhìn người suy nghĩ đến ta… Trương tấn Tài bây giờ mới cảm thấy bội phục nước cờ của Lý Hoàng Chương và nhất là của đương thời Tổng Bí Thư… Đúng là một nước cờ sáng suốt a… Ông nghỉ: “Người ta được thì tại sao mình còn chần chờ cái gì? Rõ ràng đây là con đường chỉ có lợi mà không có hại… Sao lại không tham gia chứ? Vì vậy ông ta bàn với phu nhân.”
– “Không phải là ông hay là tui quyết định đâu… Chuyện của bọn nhỏ. Cứ xuôi theo ý trời đi…” Phu Nhân của Tấn Tài… Bích Phượng phát tay… bà trước kia từng là Thứ Trưởng của Bộ ngoại giao… Tư tưởng phóng khoáng… không câu nệ.
– “Ha ha… Tốt. Tốt… Ý trời? Bà không thấy ý trời đã quá rõ rồi sao?” Tấn Tài mừng rỡ… Phu Nhân không phản đối là được rồi… Đối với ông… Phu nhân còn lớn hơn trời…
– “Ông nghỉ hắn sau này sẽ làm nên đại sự thiệt sao?” Bích Phượng có chút nghi hoặc… hai ngày nay hắn gây ra quá nhiều chuyện kinh người… Là tuổi trẻ xung động hay có tinh toán? Nếu là có tính toán thì quả thật không thể tưởng tượng được… Đây là một nhân tài… Còn nếu như là xung động gặp hên… thì hậu quả thật khó lường… Khi gã cháu gái mình cho người như vậy.
– “Ngày đầu tiên nhắm ngay trọng điểm đình chức 1 trưởng và 2 Phó Trưởng Phòng… Chọc ngay tử huyệt của Mai văn Trường… Bà nghỉ đó là bốc đồng? Mấy năm rồi sao không thấy vợ thằng dũng bốc đồng vậy? Nó làm Bí Thư 2 năm… không bằng người ta làm Chủ tịch huyện vài ngày… Aiz…” Trương Tấn Tài lắc đầu… tức giận về sự nhu nhược và bất tài của con dâu Lâm Tuyết Nga…
– Biết đâu có người chỉ điểm…
– Ha ha. Lúc đầu tui cũng có nghỉ như bà nói… Nhưng nghỉ kỷ lại… không phải đâu… Nà… Người mà TBT và Lý Hoàng Chương tận dụng đề bạt nhất định là người phải có sáng kiến, chủ động, dám nghỉ, dám nói, dám làm chứ không phải là người thụ động chờ nhắc nhở…
– Vậy thì phải… Nhưng cũng là câu nói đó… Cứ để tự nhiên đi… Đừng xen vào…
– “Ha ha… Được được… Không xen vào… Không xen vào… Bà nói sao thì sao đi… Nà… Chiều mai hắn tới nhà ăn cơm… Quan sát một chút nha… Cho biết ý kiến…” Tài căn dặn phu nhân…
– Dư thừa… Đúng là càng già càng lẩm cẩm… Chuyện này càn ông nói sao…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/thang-duc-quyen-2/
Đức về khách sạn tắm rửa chờ Gia Kỳ… Chắc giờ này nàng cũng sắp tới rồi… Lợi dụng chút thời gian gọi về Cần Thơ thăm hỏi… Quan trọng nhất là các bà bầu Nancy, song Kiều, Nhung và thím ba… Định bấm số gọi Tâm Đoan thì chuông di động reo lên… Đúng là thần giao cách cảm mà…
– “Hi hi… Tâm Đoan… anh đang định gọi em thì em điện tới… Wow… mới mấy ngày sao có vẻ ú ra vậy?” Nhìn thấy nàng qua Facetime có vẻ đẫy đà… Hắn trêu chọc…
– “Hả? Thiệt?” Tâm Đoan hốt hoảng… Tuy có mang gần tháng nay nhưng lại sợ mập… Đàn bà còn trẻ ú na ú nần đối với nàng là điều đại kỵ…
– Hi hi. Không sao mà… Đàn bà có thai ăn nhiều… mập lên chút. Có sao đâu chứ… Ừm… Sao gọi cho anh vậy…
– “Nhớ anh… gọi cho anh không được sao?” Tâm Đoan nũng nịu…
– Thiệt không? Hay là như vầy đi… Em và Yến, Tuyết xuống dưới này chơi một hai ngày… Có được không? Hi hi…
Bên kia đường dây… Tâm Đoan nghe tiếng cười liền biết hắn nghỉ gì rồi… hai má nóng bừng… Ngượng ngùng… đánh trống lảng…
– Anh hai tổ chức tiệc mừng… Hỏi khi nào anh về được…
Thì ra là Tuấn Hào nhậm chức Phó Chủ Tịch huyện Cờ đỏ được ba ngày rồi… Lần đầu tiên trong nhà họ Huỳnh… Có người làm quan, dĩ nhiên là phải tổ chức tưng bừng… Nhưng quan trọng là phải có mặt của em rể… Trần Đức có mặt… Có nghĩa là Bí Thư Hải, Phó Bí Thư Việt, Chủ Tịch Vân. Phó Chủ tịch Thảo và ngay cả hàng chóp bu của Sở CA Cần thơ đều sẽ đến dự… Như vậy mặt mũi dường nào… Trên quan trường, tiệc mừng thăng quan mà “đìu hiu” thì sau này sẽ rất khó triển khai công tác… Ngược lại, tiệc thăng quan huy hoàng hoành tráng với sự hiện diện của các “ngài” tai to mặt bự thì quan lộ sẽ hạnh thông, làm chuyện gì cũng rất là suôn sẻ, không ai dám ngáng chân, kỳ đà cản mũi.
– Ha ha… anh vợ đãi tiệc thăng quan… Anh nhất định có mặt mà… Ngày nào lại không được… Quyết định ngày xong nói với anh một tiếng là được rồi…
– “Ừm… Để em nói với anh hai… Bye”… Tâm Đoan nghe cụm từ “… anh vợ đãi tiệc thăng quan”… Lòng nàng như được ăn phải mật ngọt… lâng lâng hạnh phúc… mỉm cười vu vơ. Định cúp máy.
– “Khoan… khoan đã… Để anh nói với Tuyết, Yến… Các em xuống đây nha… hi hi…” Đức Chủ tịch không quên… rù quến…
– “Ừm”… Tâm Đoan ừm một tiếng nhỏ rồi hổ thẹn cúp máy… Cái gì nhất long tam phụng chứ… mắc cỡ chết đi được…
– “Hi hi… Mắc cỡ cái gì chứ… Đâu phải là lần đầu…” Đức cười khoái trá… Sực nhớ Gia Kỳ sao tới giờ này không có tin tức… đi tới đâu rồi… Hắn liền bấm di động… Coi nàng đi tới đâu rồi…
– “A lô… hi hi… Em đang ở nhà Ngọc Lan… Định gọi cho anh thì anh goi cho em…” Tiếng Gia Kỳ nũng nịu vang lên…
– “Em đang ở nhà Ngọc Lan? Em book (đặt) phòng ở khách sạn này mà…” Đức sửng sốt…
– “Em muốn Gia Kỳ ở đây với em… Có vấn đề gì chứ?” Tiếng Ngọc Lan vang lên… Thì ra khi bắt máy… Gia Kỳ để “speaker” nên Ngọc Lan nghe rõ mồn một… Nàng còn hướng về Thái Điệp ra dấu ý nói tạm thời “Đừng lên tiếng”…
– “Không… không có vấn đề… tốt… tốt…” Đức Chủ tịch đổ mồ hôi lạnh… Ngọc Lan này… ý gì dây… Sao giữ Gia Kỳ bên mình chứ?
Hắn nào ngờ bên đầu máy bên kia… Không phải hai mà ba mỹ nữ Gia Kỳ, Ngọc Lan, và Thái Điệp đang nhìn nhau cười đắc ý. Khuynh hướng bây giờ giữa các mỹ nữ của hắn là đoàn kết để tranh giành ảnh hưởng. Gia Kỳ biết không thể nào độc chiếm, thôi thì cùng nhau liên kết với Ngọc Lan, Thái Điệp để tiết chế tên này. Cho nên nàng xuống Cao lãnh sớm bàn chuyện thẳng thắng với một người là bạn thân, một người là chị em họ xa… Cả ba đều đến từ Sông Lam núi Hồng…
– “Anh đến đây đi… Tụi em chuẩn bị sắp xong rồi… Mình cùng nhau ra ngoài ăn cơm…” Gia Kỳ “ôn nhu” nói…
– “Ờ… được… Tới ngay… nữa tiếng sau có mặt…” Đức nói xong cúp máy… Trong đầu nhanh chóng chuẩn bị “kịch bản” để đối phó tình hình… Xem ra bể hết rồi… Ậy… Là chuyện tốt, Trước sau gì cũng bể mà… hắc hắc hắc… Wow… Đêm nay nhất định đem cả hai xử lý một lượt… Ha ha… Ừm… Làm sao đây? Phải rồi… Trước hết ghé mua vài chai rượu đỏ cho tối nay “Bồ đào mỹ tửu mồng đốc bôi” Hắc hắc hắc…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243