Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 134

– “Muốn lấy lòng người đẹp có phải không?” Mai Thảo bên cạnh nghe lõm bõm, nghi hoặc, nghỉ hắn đang tán tỉnh Bích Trâm.
– “Suỵt… Đừng nói lớn… Cái gì muốn lấy lòng người đẹp chứ… Em nghỉ kỹ đi… Nếu bây giờ mình không tham gia chuyện này, mai mốt cô ta sẽ nghi ngờ mình thừa nước đục phỏng tay trên…”Hắn nói nhỏ, đưa tay chỉ vào hồ sen trong bức hình…”Còn nữa, em và Xuân Mai cùng các thuộc hạ có dịp ra sức, biểu hiện…” Hắn không cần phải nói hết… Mai Thảo thừa sức hiểu, giúp C03 bắt được chuyến hàng lậu khủng, bây giờ thêm vào chuyện này nữa, công trạng thì không cần phải nói, sợ gì không được lên chức.
– “Thông minh” Mai Thảo đưa ngón tay cái, nàng thật lòng khen ngợi. Nhìn hắn lúc nào cũng hi hi ha ha nhưng khi đụng chuyện không ngờ đầu óc sắp xếp mọi chuyện rất mạch lạc, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nhặt nào… Hèn chi chị cả nói hắn rất có thiên phú.
– Em gọi cho người mình ở Cần Thơ chưa? Nói là phải hành động hôm nay.
– “Xong rồi… Em làm việc… anh yên tâm đi.” Mai Thảo “trừng mắt”… Hắn làm như chỉ có mình hắn là giỏi còn nàng thì hời hợt í…
– “Em làm việc anh luôn yên tâm mà… chỉ là quen miệng hỏi thôi. Haha…” Thấy người đẹp có chút hờn… Đức giả lả…
– “Vậy còn em thì sao?” Vừa bước tới, nghe được, Xuân Mai “ganh tỵ”…
– “Hắc hắc… Tất cả các em làm việc, anh lúc nào cũng yên tâm mà… Đầy đủ rồi… mình đi”…”Hú hồn… Đàn bà con gái coi thân thiết với nhau nhưng phải cảnh giác mới được, đụng một chút cũng cà nanh với nhau… Mai này mình phải cẩn thận hơn nữa.”Hắn nghỉ bụng…

Năng suất làm việc của Đan Thùy rất cao… Không biết từ đâu trong thời gian ngắn trưng dụng được chiếc xe khách và một chiếc Dream Thái mới cáo chỉ… Đây là cuộc hành quân “hỗ trợ” cục C03. Mai Thảo huy động vài nhân lực “nòng cốt” nhưng khiến hắn trợn mắt há mồm, tính luôn con nhỏ Trung úy Đan Thùy, tổng cộng là 3 em mơn mởn đào tơ, ăn mặc rất thời thượng. Nhất là Đan Thùy, trước đây hắn thấy con nhỏ này coi cũng được trong sắc phục nữ CA nhưng không ngờ hôm nay trong quần Jean, áo T – shirt vú đít nây nẩy, còn hai em cũng không kém chút nào, đều là Thiếu úy… Mặc áo đầm, mông no tròn, môi trái tim đúng là trời sinh để… Xem ra dưới thời của Mai Thảo, Trụ sở CA thành phố Cao lãnh âm thịnh dương suy a…

– “Nà… Cầm đi…” Xuân Mai bên cạnh đưa cho hắn miếng khăn giấy.
– “Hả… Chi vậy?” Tuy miệng hỏi nhưng tay hắn vẫn cầm miếng khăn giấy nàng đưa…
– “Chùi miệng đi… Nước dãi chảy kìa” Xuân Mai nghiêm mặt nói…
– “Ý… vậy à… Đâu có đâu…” Hắn nào biết bị nói móc, lấy khăn giấy lau miệng… Thấy không có gì mà… Bất chợt thấy 3 em mỹ nữ đang cúi mặt, vai run run hỉnh như đang cố nín cười… Mới biết bị Xuân Mai soi mói tận tim đen của mình liền lanh trí làm bộ trầm ngâm.
– Tội nghiệp quá mà… Đừng có nghỉ lệch lạc, nhìn mấy nữ đồng chí này, anh đang suy nghĩ dùng mỹ nhân kế…
– “Mỹ nhân kế?” Chúng nữ ngạc nhiên…
– Đúng vậy… Là Mỹ nhân kế… Đồng chí Thiếu úy này… Còn Đồng chí Thiếu úy này nữa… Hi hi… Để tiện việc xưng hô… Hai cô tên gì vậy…
– Báo cáo Thủ trưởng, Em là Diệu Hiền…
– “Báo cáo Thủ trưởng, Em là Việt Hà…” Cả hai mỹ nữ lần lượt nghiêm chỉnh đáp…
– Ouf… Khoan… Khoan đã… Tôi không phải là Thủ trưởng gì hết nha… Nếu muốn kêu một tiếng anh Đức là được.
– “Khụ… khụ… khụ…” Mai Thảo bật tiếng ho… lườm.
– “Ờ phải… không dài dòng nữa… Nhiệm vụ của hai cô là lượn trên chiếc xe này, làm như là đi hóng gió vậy. Khi tới gần mục tiêu khoảng vài trăm thước thì làm như xảy ra sự cố hư xe… Xuống xe dắt bộ… Vừa đi vừa gọi điện… Quan trọng là đừng bao giờ nhìn về mục tiêu… Làm như không thấy họ… Phải tự nhiên… Không e lệ,”khép nép vân vê tà áo”… Ngược lại còn phải sexy một chút để ha ha… Hiểu chưa?” Hắn pha trò…
– “Hi hi… Hiểu… Ý của anh là làm cho họ chú ý đến chúng em?” Mỉm cười, Diệu Hiền “thắc mắc”.
– Thông minh… Đúng là như vậy đó…
– “Ngộ nhở họ không chú ý thì sao?” Việt Hà cắc cớ hỏi…
– “Không đâu… Hai cô xinh như vậy, đang bị sự cố, đây là cơ hội bằng vàng để làm quen tán tỉnh thì có đàn ông con trai nào không ra tay trượng nghĩa… Có phải không?” Đức cười đắc chí…
– “Đức Chủ tịch có phải đang suy bụng ta ra bụng người?”

“Ha ha… Hi hi…” Cả đám bật cười khi Đan Thùy “hỏi móc” một câu…

Lời vừa nói ra, Đan Thùy bổng cảm thấy không ổn… Nguyên do thấy hắn dùng hai bạn của nàng làm mỹ nhân kế… Còn nàng thì không được đá động tới cho nên có chút tức giận… Bộ nàng không đẹp sao? Không đủ tiêu chuẩn làm mỹ nhân kế hay sao chứ?

– “Cô… cô…” Đức trừng mắt… Con nhỏ này càng ngày càng “hỗn láo” nha… Lần trước dám đánh mình bây giờ thì móc họng… Xem ra phải tìm cách trừng trị mới được.
– “OK… Nếu không có gì thắc mắc… Xuất phát” Thấy hắn “chứng nào tật nấy”… Mai Thảo “lườm”, Xuân Mai trừng mắt. Cái tên này tính dê không bỏ thấy gái đẹp là tươm tướp…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/thang-duc-quyen-2/

– “Thiếu tướng… Chúng ta chờ ai à?” Bình đang thầm mừng khi kế hoạch sắp thành công nhưng thấy thay vì chạy thẳng đến biệt thự của Đồng ở Mỹ Thọ, đội ngũ của Bích Trâm đậu trước Vincom khiến lão thấp thỏm.
– “Ừm… Không lâu đâu… Kìa… Tới rồi… Hải Yến… Nói tất cả xuống… Lên chiếc xe khách kia…” Bích Trâm đưa tay chỉ…
– “Đổi xe?”Bình sửng sốt…
– “Ừm… Để tránh tai vách mạch rừng… Bình Giám đốc… Chúng ta đổi xe” Lan Anh mỉm cười, nàng có nhiệm vụ giám sát lão.
– “Ừm… Được… được.”. Bình xuống xe, cùng với Bích Trâm và đám người của nàng tiến về chiếc xe khách… Thấy ngay cửa xe có một thanh niên đeo kính râm đứng bắt tay khi mọi người lần lượt lên xe. Bích Trâm bước đến đứng bên cạnh khiến lão nghi hoặc…
– Thiếu tướng… Vị này là…
– “Ha ha… Giám Đốc Bình của Sở CA Kiên Giang phải không? Hân hạnh… hân hạnh… Tôi là Trần Đức… Xin mời lên xe” Không đợi Bích Trâm giới thiệu… Đức đưa tay ra bắt với nụ cười “thân thiết”…
– “Hân hạnh… Hân hạnh…”Bình đưa tay bắt… Trong đầu càng lúc càng nghi hoặc… bắt đầu có cảm giác bất an…
– “Nói kế hoạch của anh đi” Thấy mọi người đã lên xe đông dủ…”Bích Trâm thúc giục.
– “Ừm… Được… Chờ tôi một chút, sẽ nhanh thôi”, hắn đứng lên đi xuống hàng ghế cuối, giả bộ làm gì đó rồi quay trở lại. Ngay lúc này có tiếng di động reo lên…

Bình phớt lời. Nghỉ trong đầu thằng già Đồng thật là ngu xuẩn, không nên gọi tới trong lúc này. Làm sao lão có thể bắt máy trong lúc này chứ.

– “Giám đốc Bình… Máy của ông đang reo kìa…” Đức mỉm cười nhắc nhở, tuy là lần đầu tiên gặp nhau nhưng Bình thấy nụ cười vô cùng khả ố, đáng ghét, nếu là ở nơi khác có lẽ lão rút súng bộp thằng này… nhưng bây giờ lão đang đổ mồ hôi lạnh.
– Ha ha… Không cần… không quan trọng.
– Bích Trâm… Đánh cuộc lần trước cô thua… Bây giờ cho cô cơ hội. Có muốn đánh cuộc một lần nữa không?
– “Hả? Sao có nhã hứng vậy… Được… Anh muốn đánh cuộc gì?” Liếc nhìn Bình, Bích Trâm hiểu ý… Nàng mỉm cười thích thú trò mèo vờn chuột của hắn.
– “Cô đoán thử xem là ai gọi cho Giám đốc Bình vậy?” Lại là nụ cười rất đểu, thường thì Bích Trân thấy “ghét” nhưng bây giờ thấy xao xuyến tâm hồn.
– “Anh bạn trẻ… Anh muốn nói gì đây?” Cười gượng gạo, mắt Bình giật giật, trong lòng kinh hãi. Lão nhìn quanh, rất nhiều nụ cười của mỹ nữ, nếu là ngày thường, lão sẽ nghỉ đó là vinh hạnh, tiến tới ve vản nhưng bây giờ Bình thấy rõ đó là nụ cười chế giễu.
– “Anh muốn cược cái gì?” Bích Trâm cười quyến rũ… Không để ý đến ánh mắt của 4 nàng thuộc hạ lén nhìn nhau, có ý kinh ngạc… Lần đầu họ thấy Thủ trưởng sao yểu điệu thục nữ vậy…”có vấn đề” a.
– Tùy cô… Cô muốn sao cũng được. Nhưng không được nuốt lời…
– “Cái này là anh nói đó nha, người thua cuộc nhất định chấp hành điều kiện của người thắng cuộc… Anh nghỉ sao?” Bích Trâm mỉm cười… Nàng đã nhìn ra là hắn có ý chậm chạp. Rõ ràng có ý câu giờ mục đích làm cho lão Đồng sốt ruột gọi điện để biết tinh hình, lão Bình không dám bắt máy vì sợ lộ tẩy. Hai yếu tố này khiến nàng càng tin chắc mình đoán đúng.
– Được cứ quyết định như vậy… Tôi nói trước ha… Là…
– “No… Khoan đã… Anh có nghe người ta thường nói “lady first” không? Hãy giữ hình tượng một chút đi… Đừng làm mất mặt Nancy…” Đứng trong cự ly gần, hơi thở nàng như hoa lan, vừa nói vừa mỉm cười liếc nhìn Mai Thảo và Xuân Mai… Hai nàng vẫn thản nhiên mỉm cười “đáp lễ”.

Mặt Bình méo xệch… linh tính dự báo “điềm chẳng lành” nhưng có nhiều ánh mắt đang ngó chừng khiến lão vô kế khả thi đành trơ mắt nhìn hai người “đùa giỡn”.

– “Cô có vẻ tự tin quá ha…” Đức cười mỉm.
– “Không phải là tự tin… Mà là lanh lợi… Anh muốn mánh mun với Hoàng Bích Trâm tôi hả? Còn khuya í… Chỉ có một câu trả lời… Là Đồng Trưởng ban… Bình Giám đốc. Tôi nói đúng chứ? Ông có cần vô toilet để trả lời điện thoại không?” Hoàng Bích Trâm quắc mắt nhìn thẳng Bình, khiến lão run lên… biết mọi chuyện đã bể hết rồi.
– “Tôi… tôi… Thiếu tướng, Thiếu tướng… Là ý của Đồng Trưởng ban… Tôi chỉ bị ép thôi…” Biết chuyện đã bị lộ, Bình sợ, lắp bắp, nói bừa…
– “Hải Yến… Còng người này lại… Tịch thu di động của ông ta…” Bích Trâm ra lệnh.
– “Dạ… Thủ Trưởng” Chiếc còng số “8” trên tay, với sự tiếp tay của Lan Anh, Hải Yến nhanh chóng còng Bình vào thành ghế, sau đó lấy di động của lão đưa cho Bích Trâm.
– “Thiếu tướng… Cô không có quyền làm như vậy. Tôi là Đại tá Giám đốc của Sở CA tỉnh, chỉ có Bộ…” Bình cố nói lý lẽ nhưng Lan Anh không để lão nói hết, nhanh chóng bịt mồm lão với một miếng băng keo.
– Vậy sao? Nói cũng đúng. Nhưng bây giờ là vậy… Sau này ông có thể khiếu nại hay phản ảnh lên Bộ… Lúc đó mới nói đi… – Bích Trâm vừa nói vừa tiếp nhận di động của lão… Nàng nhìn màn hình, sửng sốt… Thì ra người vừa gọi không phải là Nguyễn văn Đồng mà là hắn… Trần Đức.

Bình không dám tiếp nhận cú gọi vì lão đinh ninh là Đồng… Bích Trâm cũng vậy… Cho nên hùng hồn chấp nhận đánh cược. Còn nhanh chóng tuyên bố “người thua cuộc nhất định chấp hành điều kiện của người thắng cuộc”, rõ ràng muốn chơi lớn.

Mặt Bích Trâm đỏ rực… thật là tức chết đi được. Lần trước thua trí hắn nàng không phục, sau đó để Phương Trang đấu với hắn cũng bị mất mặt vì cái trò ma mãnh của hắn khiến nàng canh cánh trong lòng và hôm nay một lần nữa nàng đã bị hắn đưa vào tròng và thua một cách triệt để.

– “Ha ha… Đùa chơi để thả lỏng tinh thần một chút… Tôi thua, Cô thắng rồi… Không cần phải nghiêm túc đâu à… Bây giờ chúng ta thảo luận kế hoạch một chút… 5 phút thôi”Đức nhìn đồng hồ rồi nhì Xuân Mai… Nàng khẽ gật đầu… Bình thấy nhói phía sau cổ, hai mắt mờ đi quẹo đầu xuống ngủ ngon lành.
– “Cần thiết sao?” Thanh Phượng nhíu mày… Đã còng vào trong ghế, ông ta còn có thể làm gì chứ.
– Nếu muốn làm theo kế hoạch của tôi thì tạm thời đừng hỏi nhiều… Không có thì giờ để cù nhầy đâu. Các cô cứ làm theo ý tôi là được… OK? – Hắn nhìn Bích Trâm. Muốn nàng lên tiếng để khỏi mất thời giờ với những câu hỏi vô bổ…
– “Hỏi chút thôi… Không cần phải như vậy mà… Anh nói đi ” Thấy hắn “quên” vụ đánh cược, “bánh ích đi thì bánh quy lại”… Bích Trâm xoa dịu… Thanh Phượng thấy hắn có vẻ nổi nóng và Thủ trưởng nhún nhường nên không muốn nói thêm nữa. Tuy vậy trong lòng căm tức. Nghỉ bụng “mỹ nữ 10 năm báo thù cũng không muộn” Rồi đây sẽ biết bà… ” Bấm bụng tạm thời chấp nhận để hắn làm phách.
– Vậy được, tôi nói nha… Đối tượng là 4 người thuộc loại cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa được trang bị rất mạnh cho nên để tránh tổn thất, chúng ta trong một thời gian ngắn nhất định phải khống chế bọn họ… Hiện giờ tay súng bắn tỉa cũng đã vào vị trí… sẵn sàng hành động.
– “Nếu đã có tay súng bắn tỉa… Sao không cùng một lúc loại bỏ hết bọn chúng?” Hải Yến thắc mắc.
– “Cô nói đúng lắm nhưng chuyện xảy ra bất ngờ, không kịp điều động, nên chỉ có một cây súng cho một người dùng…” Mai Thảo đáp.
– “Loại trừ 4 tên với một xạ thủ bắn tỉa là chuyện dễ dàng nhưng trong thời gian ngắn 30 giây, độ khó rất cao, hầu như không thể nào” Xuân Mai tiếp lời.
– “Tại sao 30 giây?” Bích Trâm nhíu mày… Mai Thảo, Xuân Mai nhìn hắn… Kế hoạch của hắn mà.
– “30 Giây là tối đa… Nói một cách chính xác là càng nhanh càng tốt… Nếu không thì tính mạng của Trưởng Ban Đồng sẽ gặp nguy hiểm…” Đức giải thích.

Nghe câu “tính mạng của Trưởng Ban Đồng sẽ gặp nguy hiểm”… Bích Trâm và đám thuộc hạ của nàng vẻ mặt như đi trong sương mù. Tưởng mình nghe lầm: Hắn muốn bảo vệ sự an nguy của Nguyễn Văn Đồng?

– Có biết tại sao lão Đồng muốn loại bỏ người này không?” Biết bọn Bích Trâm đang ngáo ộp. Hắn đưa tay chỉ Hòa Bình đang “ngủ” miệt mài…
– “Lão sợ liên lụy tới mình” Thanh Phương đáp.
– “Vậy bốn tên Hải Phòng này là do ai phái đến? Các cô nghỉ kỹ đi, Đồng muốn diệt Bình để giữ mình thì người phía trên của Đồng cũng muốn diệt lão để thoát thân mà… Cho nên khi thấy tình hình không xong, khả năng bọn Hải Phòng này sẽ dứt điểm Đồng Trưởng ban là rất lớn để bảo vệ nhân vật ở trên” Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ lên trời, ám chỉ sâu xa…

Ngừng một chút để mọi người có thể “tiêu hóa” những lời mình vừa nói… Hắn tiếp.

– Tình huống tệ hại nhất có thể xảy ra là khi họ thấy không xong thì sẽ bắt lão làm con tin để yêu sách cô làm cái này làm cái nọ… Mục đích là để thoát thân trước. Cô dám từ chối sao? Lúc này lão vẫn là Trưởng ban Tuyên giáo, quan to cấp Tỉnh đó… Nhưng mà cho dù cô có nhượng bộ thế nào đi nữa, cuối cùng họ vẫn hạ sát lão… Chuyện kế tiếp là sẽ có người đem chuyện này làm rùm ben lên, nói cô làm việc thất trách nên một quan chức trong Tỉnh Ủy bị thiệt mạng. Lúc đó cho dù cô có mấy cái USB cũng rất khó mà trình bày… Hoặc rất ít tác dụng. Vậy bây giờ các cô đã hiểu tại sao phải nhanh chưa? Mình tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội.
– “Hiểu rồi… Nói cụ thể đi” Thanh Phượng thúc giục.
– “Ờ được… Bọn họ đang phục kích mình trên QL30… Thông thường khi đội ngũ CA đi làm nhiệm vụ là đi trên những chiếc xe hú còi inh ỏi nhưng họ sẽ không ngờ mình đi trên chiếc xe khách bình thường này, đây là lợi điểm để chúng ta tiến gần mà không bị phát giác rồi bất chợt đánh úp khiến họ không kịp trở tay.” Nói đến đây hắn ngừng một chút, cho mọi người tưởng tượng “khúc phim” hắn vừa dựng lên.
– “Tiếp tục đi”… Thanh Phượng hối…
– Thắt cổ cũng phải cho thở một chút chứ… Nói nãy giờ khô cả cổ họng…
– “Nà”… Phương Trang đưa chai nước tới… Nét mặt có chút hồng.
– “Ha ha… cảm ơn”Không khách sáo, hắn mở nút chai, ngửa cổ tu một hơi…
– Nói tiếp nha… Ừm… Đây là Thiếu úy Diệu Hiền, Việt Hà… Nhiệm vụ của hai người này là lượn trên chiếc Dream. Khi tới gần mục tiêu khoảng vài trăm thước thì làm như xảy ra sự cố hư xe… Xuống xe dắt bộ… Vừa đi vừa gọi điện… Đến cách bọn chúng khoảng 20 thước thì dừng lại, làm ra vẻ khó khăn cần giúp đỡ… Mục đích là thu hút sự chú ý của bọn Hải Phòng. Trong bọn họ có hai tên trẻ… Các người nghỉ coi, hai người đẹp như vậy làm sao lại không động lòng ra tay tương trợ một chút?
– “Nghe thì hợp lý lắm, nhưng không có gì bảo đảm có người trong bọn họ trúng “mỹ nhân kế”…”Hải Yến lắc đầu.
– Trừ khi họ là bê đê… Nếu là đàn ông chân chính nhìn thấy người đẹp không thể nào không động lòng nhất là khi người đẹp gặp nạn. Nhưng mà cô nói cũng có lý… Ừm… Việt Hà phải không? Cô làm rách cái váy một chút được không? Làm cho sexy một chút… Hấp dẫn một chút… Cơ quan sẽ đền tiền cô mua lại cái khác.
– “Như vầy có được không?” Trước vẻ mặt sửng sốt của mọi người, Việt Hà lấy từ trong xách tay một con dao nhỏ hình như là để gọt trái cây hay là để phòng thân khi gặp dê chúa. Rạch một đường bên trái, vạt váy rách để lộ làn da đùi trắng nõn nà.
– “Ha ha… Được được rồi… Nà, nhìn đi… Ông cha, thầy chùa nhìn thấy còn sặc máu mũi chứ huống chi mấy thằng Hải Phòng. Cho nên mỹ nhân kế này chắc chắn là được… Có ai dám đánh cuộc không?” Hắn đắc ý nhìn Phương Trang nheo mắt…
– “Lưu manh” Phương Trang ngoảnh mặt, thầm mắng.
– “Nói tiếp đi…” Bích Trâm phát tay…
– Ừm… Chỉ cần chúng bước tới ra tay nghĩa hiệp anh hùng cứu mỹ nhân thì mình phối hợp nhịp nhàng, Đan Thùy chờ xe tới… Lúc này là lúc Thục Linh với súng bắn tỉa sẽ loại bỏ tên đầu đãng Châu Điên… Cùng lúc, tôi, Xuân Mai, Mai Thảo sẽ nhảy xuống bắn hạ ba tên còn lại. Sự việc diễn ra bất ngờ khiến chúng không kịp trở tay, xác suất thành công là 90 %.

Mọi người im lặng, trong đầu đang tưởng tượng đến chuỗi sự kiện sắp diễn ra… Không có điểm nào không hợp lý.

– “Vậy chúng tôi làm gì? Ngồi coi vỗ tay khen hay à?” Bích Trâm tức giận trong khi Thanh Phượng Hải Yến, Lan Anh, Phương Trang đều trừng mắt biểu lộ sự bất mãn khi thấy người của hắn thì được giao cho nhiệm vụ quan trọng còn các nàng thì làm “khán giả”.
– Đừng nói vậy nha… Tôi lên kế hoạch căn cứ trên khả năng người của mình… Làm sao tôi biết các cô tài giỏi ra sao để sắp xếp đây? Còn nữa nha… Các cô cứ hở một tí là nói này hỏi nọ, ai biết các cô ngứa chỗ nào mà gãi chứ?
– “Thô tục…” Thanh Phượng mắng.
– “Thô tục cái búa… Là sự thật thôi… Mấy cô thiệt khó hầu hạ… Cà chớn, không biết điều. Lúc nào cũng như con cóc hầm hơi Dở dở ương ương… Anh hai đây chán rồi. Mai Thảo, Xuân Mai… anh đi trước.” Hắn nói xong nghênh ngang bước xuống xe…
– “Anh không nhỏ mọn như vậy chứ… Đám chị em của tôi nói vài câu thôi mà…” Bích Trâm kéo tay hắn lại, giọng điệu rất hòa hảo. Trong thâm tâm nàng cảm thấy hắn nói đúng… Nàng và đám thuộc hạ có chút “không phải”.

Lần đầu trong đời bị mắng là “dở dở ương ương”, Thanh Phượng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh đều sửng sốt và cũng là lần đầu các nàng thấy Thủ trưởng mình nhỏ nhẹ với đàn ông. Bốn nàng nhìn nhau. Chợt hiểu.

– “OK… Sorry…” Hiểu tâm tình của Thủ trưởng… Thanh Phượng ủy khuất nói. Nàng chỉ nói hắn “thô tục” thôi mà, còn không phải sao… Người mà hỏi này hỏi nọ chinh là Thủ trưởng… Vậy mà hắn sừng sộ với nàng… thật là oan.
– “Nè… Uống nước cho hạ hỏa đi.” Cũng như Mai Thảo, Xuân Mai cả hai trong bụng hả hê khi hắn mắng đám người của Bích Trâm… Xuân Mai đưa thêm chai nước lọc tới. Hắn cầm lấy tu một hơi làm như là để hạ hỏa thiệt vậy.
– Như vầy đi, chia làm hai tổ. Mai Thảo, Xuân Mai cùng với hai người bên các cô cùng nhau hành động. Những người khác yểm trợ từ bên cửa sổ… Có thắc mắc gì không?
– “Được… Cứ quyết định như vậy… Thanh Phượng, hãy chuẩn bị…” Bích Trâm hăm hở cùng Thanh Phượng rút súng kiểm tra một lần trước khi hành động.
– “OK… Có thể xuất phát được rồi…”. Đức nhìn Mai Thảo gật nhẹ đầu.
– “Việt Hà, Diệu Hiền… Hai em xuống đi trên chiếc Dream… Chờ tín hiệu phối hợp hành động.” Mai Thảo ra lệnh.
– “Dạ. Thủ Trưởng” Diệu Hiền, Việt Hà nét mặt khẩn trương xuống xe. Trong lòng phấn khích.

Chiếc xe khách bắt đầu lăn bánh hướng về QL 30… Đan Thùy ở vị trí lái xe… Nàng cho xe chạy đi với tốc độ không nhanh. Phía sau một chiếc Dream do Diệu Hiền cầm lái, Việt Hà ngồi phía sau khoảng chừng 200 thước… Chờ tín hiệu theo hành động theo kế hoạch.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243

Thể loại