Cần Thơ…
– “Chị Ngọc… Đã lâu lắm rồi mới có dịp gặp nhau… Có chút quà mọn…”Hà Vy mỉm cười… để hộp quà trên bàn… Nàng không nghỉ có một ngày nàng đến cầu cạnh người em họ xa này…
– “Sao khách sáo vậy… Tới nhà ngồi chơi thì được rồi… Mang quà cáp làm gì…”Ngọc mỉm cười… Ngoài miệng khiêm tốn nhưng trong lòng lấy làm kiêu hãnh… Chập tối hôm qua, nàng nghe phong thanh hai cậu cháu của Cao đại gia rõ ràng không biết trời cao đất rộng dám “quậy” nhà hàng của Thu đại nương nên bị mời về trụ sở CA thành phố. Bây giờ thấy Hà Vy, Ngọc nghỉ 90 phần trăm chắc là có liên quan đến chuyện kia rồi… Bọn nhà giàu này lúc nào cũng cao cao tại thượng, cái mặt phách lối… Nếu không có chuyện thì sẽ không lên điện tam bảo. Ngọc đoán được Hà Vy có lẽ đã chạy đôn chạy đáo mà không xong nên tìm đến mình… Bởi vậy trong lòng đắc ý…
Bên cạnh, bà Tám, má chồng và hai người em dâu của nàng hai mắt mở lớn, nhìn hộp quà mà trong lòng vừa hâm mộ vừa ganh tỵ…”Quà” của phu nhân Cao Thái đại gia của chắc chắn không phải tầm thường, bà Tám biết con dâu mình rất có mặt mũi nhưng không ngờ có mặt mũi đến như vậy, ngay cả Hà Vy, đứa cháu họ giàu nứt vách, xưa nay khinh thường nhà bà mà bây giờ đến tặng quà, thật là hãnh diện. Tiến thì khỏi nói rồi. Vô cùng kiêu hãnh vì bà xã mình được đứa em họ coi trọng. Trước đây, đừng nói chi đến nhà, khi gặp nhau, một câu thăm hỏi cũng chưa hề nghe.
– “Chút quà mọn thôi cho cháu… Phải như vậy mà…”Hà Vy mỉm cười mặc dù tâm trạng đang xốn xang, con trai và em đang bị nhốt tại trụ sở CA thành phố, ở Cần Thơ, nàng cũng quen biết nhiều nhưng mặc dù đã vận động khắp nơi, lúc đầu thì họ hăng hái nhưng khi có liên quan đến tên Trần Đức thì ai cũng lắc đầu.
Là Phu nhân của đại gia số “1” của An Giang, Hà Vy dĩ nhiên là giao thiệp rộng, quen biết nhiều ở Cần Thơ nhưng quan trọng nhất là phải đi đúng cửa… Tuy biết Huỳnh Gia có quan hệ mật thiết với hắn nhưng nàng chưa muốn đi qua cửa này… Mụ Ngọc Trinh sẽ kiêu ngạo… Thua gì thì thua nhưng mặt mũi nhất định không thể thua được… Cũng may có người bạn mách nước nói Ngọc được người đó coi trọng nên nàng tìm tới… Hy vọng có thể vừa giải quyết được vấn đề vừa có thể được làm thân thì rất tốt.
– “Mấy thuở “rồng đến nhà tôm”… Chị Hà Vy. Chắc không phải là đơn giản đến ngồi chơi chứ hả…” Ngọc mỉm cười, trong lòng có cảm giác phiêu phiêu khó tả khi nhớ lại thái độ khinh người của Hà Vy đối với mình lúc trước nên chẳng một chút ngại ngùng trong lời nói.
– “Ây… Vợ thằng Tiến… Sao con lại nói như vậy chứ… Hà Vy với nhà mình đâu có xa lạ gì…” Nghe giọng điệu của con dâu Bà Tám cau mày, thầm mắng con dâu ngu xuẩn, Hà Vy là ai chứ, người ta tiền rừng bạc biển, đến nhà mình là quý lắm rồi, sao còn moi móc chuyện xưa làm gì.
– “Chị Ngọc thật là người thẳng thắng… Như vậy em cũng trực tiếp một chút… Quả thiệt hôm nay đến là có việc muốn nhờ… Là như vầy… Thằng Sơn nhà em và cậu nó có chút hiểu lầm nên đã đắc tội với một người. Nếu chị Ngọc có thể hóa giải được hiểu lầm thì hay quá… Em sẽ không quên ơn…” Thay vì nói thẳng tên “Trần Đức”, Hà Vy dùng cụm từ “một người” vô cùng tế nhị. Nàng tin chắc rằng Ngọc sẽ biết nàng muốn ám chỉ ai… xã giao nhiều nên nhìn thấy cũng nhiều, Hà Vy tin tưởng mối quan hệ giữa một phụ nữ đẹp và, một người đàn ông có thực quyền sẽ không thuần túy là bạn bè hay đồng nghiệp đơn giản…
– “Chị muốn nói Trần Đức à… Ậy, trước đây tôi và cậu ấy làm chung cơ quan, bây giờ cậu ta là Chủ tịch huyện Lấp Vò ở Cao lãnh… Tôi coi cậu ta như đứa em trai… Để tôi nói một tiếng xem sao… Nhưng không biết có được hay không… Chị đừng có kỳ vọng quá…” Ngọc mỉm cười… không ngại vừa khoe quan hệ vừa “khiêm tốn”… Trong lời nói thâm thúy của Hà Vy, Ngọc nhìn ra hình như Hà Vy nhìn ra quan hệ giữa nàng và hắn. Muốn nghỉ sao thì nghỉ, có sao chứ, Ngọc phớt lờ, chẳng những vậy, nàng còn muốn khoe khoang một chút. Trước hai cặp mắt hâm mộ của hai cô em chồng, Ngọc lấy di động ra bấm… Ở Cần Thơ này, người có số di động của hắn không nhiều, nàng là một trong.
Cao lãnh…
Biển tình lai láng, Thanh Thanh trong lòng ngọt ngào ngập tràn hạnh phúc… nàng biết hắn đào hoa… mình chỉ là một trong những người phụ nữ của hắn thôi… nhưng nàng bất chấp… cứ sống cho hôm nay… cần gì nghỉ tới ngày mai cho phiền… bây giờ là thời đại gì chớ? Miễn là trong lòng hắn có nàng là được.
Đức thì khác, lúc trưa trong đầu không có ý dâm, rất là thánh thiện, cũng như đối với Thục Hiền, hắn muốn Thanh Thanh suy nghĩ kỷ vì vậy cứ nắm tay hôn môi là đủ rồi, không muốn vội vã hấp tấp dung tục sờ lồn bóp vú hối hả chiếm hữu. Những thứ này là chuyện của một thuở xa xưa khi còn mắt rình tay sục… Ngày nay người đẹp lúc nào cũng bao quanh, không thiếu thốn chút nào hơn nữa đã là một “quan phụ mẫu”, phải chừng mực mới được…
Nhưng không phải mình muốn là được và không muốn là không muốn, không đơn giản như vậy… Nhất là khi thằng em của hắn rất là không nên thân, nghe hơi hám đàn bà thì ngóc đầu…
Thanh Thanh không ngây thơ đế nổi không biết tình dục là gì… tuy chưa được nếm mùi nhưng cũng từng thấy cảnh nóng rồi, thời buổi này ai lại không tò mò lên mạng xem phim tình dục… cho nên trong trong lòng có chút mong đợi… đầu óc cứ nghỉ hắn sẽ hôn mình rồi sờ soạng… yêu nhau ai cũng thế mà… nhưng hắn cứ vui đùa, có nắm tay vuốt ve… vậy thôi… khiến nàng đâm ra bức xúc, cứ nghỉ rằng có phải mình không đủ hấp dẫn? Vì vậy thu hết can đảm nói.
– Anh… Anh không muốn em à?
– “Hả… Không phải… Anh muốn lắm… Nhưng anh muốn em suy nghĩ kỷ” Đức run lên… Khi nghe câu nói này, thằng em trong quần hắn như muốn “vượt ngục”…
– “Em đã suy nghĩ kỷ rồi… Em muốn làm người đàn bà của anh… Yêu em đi” Thanh Thanh bất thình lình ôm lấy hắn, nói qua hơi thở…
Đức hít một hơi… cái nầy… cái nầy… Á đù… Tới đâu thì tới… Hắn ôm chầm lấy hôn lên môi, lần xuống cổ nàng…
Đang háo hức mong đợi nhưng khi Đức ôm, phà hơi thở vào tai rồi hôn vào cổ… cảm giác được hai tay bắt đầu sờ soạng thám hiểm trên cơ thể mình… Thanh Thanh run lên, theo bản năng hai tay choàng qua cổ hắn mãnh liệt đáp trả… nụ hôn môi đầu tiên của hai người cứ thế kéo dài tưởng chừng như không dứt…
Thanh Thanh như lên cơn sốt khi có bàn tay đang luồn qua áo đầm hướng lên đùi mình mò mẫm… nàng bất động, lưng dựa vào tường hai mắt lim dim, cả người rỡn ốc khi bàn tay quái ác ấy chui lọt vào quần lót mình xoa xoa làm nơi đó ướt đẫm… rồi có một ngón tay nhè nhẹ đưa vào… Nàng “chết điếng”… gồng mình, hai tay bấu mạnh vai hắn, người vặn vẹo, mặt đỏ ửng, đầu óc mê mang không còn biết trời đất gì nữa…
Hắn kéo quần lót xuống áp môi vào đó hun hít… nàng nhớ lại đã không ít lần coi lén trên mạng… theo bản năng nàng dang rộng hai chân ra…
Người chưa từng biết mùi vị đàn ông mà hôm nay lại bị cái lưỡi của hắn tung hoành ngang dọc ngay vùng cấm địa thì làm sao chịu nổi, nàng như mê sảng, hai tay theo phản xạ ghì mạng lấy đầu hắn.
Rồi chuyện gì tới rút cục cũng đã tới… Nàng hồi hộp nữa sợ hãi nữa mong chờ khi hắn gác hai chân nàng lên vai… Nàng cau mày, mặt tái nhợt, khi hắn đút vào… mặc dù rất… rất chậm… Vào một chút, hắn ngừng lại một hồi lâu… để cho nàng có thời gian “thích ứng”…
– Em sao rồi… Tuy rất kinh nghiệm với trinh nữ nhưng hắn vẫn sợ… một quãng đường chừng 5cm hắn nhấp đi nhấp lại nhiều lần, nhiều khi muốn “nhấn” mạnh một cái nhưng sợ nên cứ “vùng vằng” tại chỗ…
– Không… không sao… Thanh Thanh run giọng, mặt tái xám… nghe nói lần đầu đau lắm nhưng không ngờ lại đau vậy…
– Hay là thôi nha… để lần tới… mình làm lại…
– Hả… không… không sao mà… anh cứ… làm đi… em chịu được… Thanh Thanh thu hết dũng khí nói… rồi ôm lấy lưng hắn bậm môi kéo mạnh… Đức thuận thế đẩy mạnh xuống, ngay lúc cảm giác chạm đáy hang sâu, vai trái hắn đau thấu tận trời xanh. Đức nằm trên người nàng không động đậy… hắn hôn nhẹ lên trán lấm tấm mồ hôi của nàng…
Thanh Thanh đau… đau lắm… nhưng cảm giác đau đớn không kéo dài, cảm giác sướng từ từ xâm chiếm… mỗi lúc một nhiều lên…
Mãi một lúc sau Đức bắt đầu nhấp nhẹ… thật nhẹ… miệng hôn lên má, lên môi người đẹp… tay bắt đầu mò mẫm mân mê vò nắn cặp vú đang săn cứng…
Hắn không nhấp nhiều… vài cái rồi dừng lại… hôn môi, mút liếm đầu vú, sờ bóp… không vội vã, rất dịu dàng… rồi lại nhập nhè nhẹ ra vào…
Nhẹ nhàng rút ra… Đức hôn lên trán lấm tấm mồ hôi của nàng… Thầm than… Lại nữa rồi. Aiiz… Đúng là nói thì dễ, làm thì khó… Tới đâu hay tới đó… Cũng tại “mày” hết á… Hắn cúi xuống nhìn “thằng em” mình.
– “Nằm nghỉ đi…” Hắn hôn lên trán nàng…
– “Ừm”… Thanh Thanh hạnh phúc, nằm như con tôm luộc rúc vào lòng hắn…
Tiếng di động reo lên, tưởng Nhàn và Dì Út kêu lên phòng nói chuyện về mẹ ruột, nhưng không phải… Là Ngọc, nàng rất ít gọi, bây giờ gọi chắc là có đại sự gì… Hắn bắt máy.
– A lô…
– “Đức hả… Là chị… Ngọc đây…”Trước cặp mắt kính nể của hai đứa em, bà má chồng và Hà Vy, Ngọc kiêu hãnh nói lớn “Đức hả… Là chị”… Có như vậy mới tỏ được tinh thân thiết… Có mấy người có thể xưng hô như vậy chứ… Bên cạnh vợ, Tiến hãnh diện… Cũng nhờ bà xã mà hắn được thơm lây, nơi làm việc, thằng Trưởng Phòng đã lâu không dám hống hách nữa… Tiến đang nghỉ có nên nhờ bà xã mình nói một tiếng để có thể trèo lên? Nếu được thì hay quá.
– Biết là Chị rồi… Ha ha… Có gì quan trọng à?
– “Ừm… Có chút chuyện… Là như vậy, chị có người bà con. Nà là Cao Thái Sơn và Hà Ninh…”
– “Ha ha… Chị không nói, tôi cũng quên rồi… Bà con của chị à? Chị gọi cho Phó Vinh nói tôi nói như vậy đủ rồi… Ừm, dặn bà con của chị là nếu còn có lần sau. Con người của tôi là nhất quá nhị chứ không phải nhất quá tam… Nhớ đó… Thôi vậy đi” Hắn cúp máy…
– “Sao hả em?” Tiến bên cạnh, nóng lòng, hắn liếc nhìn phong bì trên bàn thiệt có sức hấp dẫn. Nhà đại gia “ra tay” dĩ nhiên rất là hào phóng.
– “Không có gì… Chờ gọi điện cho Phó Vinh là xong” Ngọc hãnh diện đáp… Tay một lần nữa bấm máy…
– “Cảm ơn nhiều…” Hà Vy thở phào… Hôm nay như vậy là được rồi. Nàng đang suy nghĩ qua cửa này nếu có thể làm thân với hắn thì thật là tốt…
Hà Nội…
Trong văn phòng, Tổng Bí Thư và Chánh văn Phòng Đinh Nhạc Trung ương đang ngồi nhâm nhi tách trà, mùi trà thơm ngát, không thơm sao được, đây là trà Darjeeling của Ấn độ tuy không thể sánh với trà Đại Hồng Bào của TQ nhưng nổi tiếng khắp thế giới vì mùi vị và màu sắc đặc trưng.
– “Ha ha… Đây là trà do lãnh sự quán Ấn độ biếu. Nghe nói vùng trà Darjeeling nằm dưới chân núi phía Đông dãy Himalayas. Chính độ cao so với mặt nước biển từ 1500 mét đến 2500 mét của vùng núi Himalayas và một số yếu tố thổ nhưỡng khác khiến trà Darjeeling có loại vị độc nhất. Nghe nói giá trên thị trường là 400 USD một ký…” Chánh văn Phòng Nhạc “khoe” hiểu biết…
– “… Bốn trăm Mỹ kim nếu anh có tiền thì vẫn mua được, tuy nhiên có những loại trà cho dù anh có tiền mà vẫn không mua được” Tổng Bí Thư mỉm cười…
– 400 Mỹ kim một ký trà… Theo tôi thấy là cực hạn rồi… Còn có trà mắc hơn sao… Chuyện trà đạo. Ha ha… Tôi múa rìu qua mắt sư tổ rồi… Anh nói ra nghe thử…
– “Anh có nghe qua Trà Đại Hồng Bào chứ? Đây là một loại trà Ô long có xuất xứ từ núi Vũ Di, Phúc Kiến, Trung Quốc. Một ký lô giá khoảng khoảng 1, 4 triệu USD/kg tương đương gần 30 tỷ đồng… Nói là giá như vậy nhưng nếu anh có 1. 5 triệu mỹ kim cung không có để mua… Ha ha… Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là sưu tầm cho biết thôi”. Chánh văn phòng Nhạc nghe 1kg trà có giá tầm 30 tỷ mà vẫn không có để mua khiến ông như hóa đá…
Cầm tách trà Darjeeling lên mũi hít nhẹ, hớp một ngụm, hai mắt nhắm để thưởng thức hương vị. Tổng Bí Thư như được gãi đúng chỗ ngứa của mình… bắt đầu từ tốn nói về trà…
– Tương truyền, vào cuối đời Minh, một vị thái y đã dùng búp non hái từ những cây trà mọc trên núi Vũ Di chữa khỏi bệnh cho thái hậu. Để thưởng công, hoàng đế nhà Minh bèn ban tặng mỗi cây trà quý một chiếc áo bào đỏ để bọc bên ngoài trong những ngày giá lạnh. Loại trà này vì thế có tên là Đại Hồng Bào. Trải qua gần 400 năm đến nay, số trà quý năm xưa chỉ còn lại 6 cây. Mỗi năm, từ 6 cây trà này, người ta chỉ thu được chừng 1kg búp. Cách đây hơn 10 năm, chính quyền địa phương quyết định hạn chế khai thác búp của những cây trà Đại Hồng Bào cổ, nên hiện nay, những người mê trà dù có chấp nhận đổi cả gia sản cũng khó có cơ hội sở hữu loại trà quý này. 20gr Đại Hồng Bào cuối cùng do tỉnh Phúc Kiến tặng Bảo tàng Quốc gia Trung Quốc cuối tháng 10 năm 2011 vì thế được coi là vô giá. Trà Đại Hồng Bào được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt và được coi như báu vật quốc gia tại Trung Quốc. Cho nên nói là 1 triệu rưởi mỹ kim, cho dù có tiền cũng không mua được…
– “Vậy thì tốt quá… Vậy có nghĩa là trên thế gian này cho dù là Bill Gates cũng không uống được… đỡ cho mình khỏi phải”trông người sang tủi phận hèn…
– “Ha ha… Ha ha…” Hai ông bạn già bật cười vui vẻ… Ngay lúc này có tiếng gõ cửa…”Cộc… cộc… cộc”…
– “Vào đi…” Tổng Bí Thư hướng ra cửa nói… Cửa mở, Phó Chánh văn Phòng Trung ương Trịnh Nguyệt Hồng bước vào, trên tay bà cầm một tập văn kiện đến trình để Tổng Bí Thư.
– “Tổng Bí Thư… Đây là danh sách các tướng lãnh của Bộ Quốc Phòng và Bộ Công An được thông qua trong việc tiến bộ và điều động… Mời ông phê duyệt…” Trịnh Nguyệt Hồng mỉm cười, để tập văn kiện trên bàn…
– “Ngồi xuống uống ly trà đi… Đây là loại trà Darjeeling của Ấn độ… Là trà quý… Theo ngôn ngữ của ngày xưa thì đây là cống phẩm… bây giờ thì là quà tặng của lãnh sự quán Ấn độ… Coi như chị có lộc uống…” Tổng Bí Thư mỉm cười.
– Ây da… Tôi biết là trà quý, nhưng mà tôi không có cái phước này, lúc trước cứ mỗi lần uống trà là cả đêm ngủ không được, tim đập mạnh… Cho nên từ đó thấy trà là sợ… Hai vị lãnh đạo… Tôi xin phép ra ngoài…
– “Ha ha. Ờ… Được được…” Phó Chánh văn Phòng gật đầu chào quay người bước ra ngoài…
– Aiz… Chúc mừng anh… Anh phải đãi khách rồi… Ha ha, Nancy bây giờ là Trung tướng. Được phân công làm Cục Trưởng của Cục A03.
– Sao lại chúc mừng tôi chứ? Tuy là hai cha con nhưng nó là nó… Tôi là tôi… Có lý nào nó thăng chức tôi phải dãi anh?
– Ha ha… Đừng keo kiệt mà… Không lẽ tôi bay xuống Cần Thơ à? Con thăng chức cha đãi khách là chuyện thiên kinh địa nghĩa…
– Được, dược… Anh muốn sao thì sao đi… Ừm… Con gái của lão Hoàng Ngọc Hải sao lại ra khỏi ngành CA vậy? Thấy cũng rất là giỏi giang mà… Có gì không ổn sao?
– Ha ha… Không biết có thiệt không… Nghe nói lão Hoàng Ngọc Hải thèm ẩm cháu mà Hoàng Bích Trâm cứ tối ngày cầm súng chạy loạn nên đàn ông tránh xa… Cho nên lão thuyết phục con gái qua bên Chính quyền để phát triển… sẵn Bí Thư An Giang lên Phó Bộ… Thế là lão vận động để Hoàng Bích Trâm được điều động xuống An Giang là nữ Bí Thư…
– “Cái gì? Làm nữ Bí Tỉnh ủy thì dễ lập gia đình hơn sao? Đạo lý gì đây?”Tổng Bí Thư sửng sốt…
– “Ha ha… Chuyện này anh hỏi ngay ông ta thì được rồi… Tôi làm sao biết được… Nà. Uống trà, uống trà” Chánh văn Phòng Nhạc cầm tách trà lên… hai mắt đăm chiêu. Ông nghe phong thanh Hoàng Bích Trâm chỉ muốn làm Bí Thư của Đồng Tháp hoặc An Giang hay là Kiên Giang… Tại sao không là Thái Bình hay Nam Định? Thật là khó hiểu…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243