Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 185

Đêm qua chơi về rất khuya Bích Trâm thay đổi ý định không cùng hắn đi xuống Cao lãnh. Nàng muốn dưỡng sức để chiều nay tới nhà Nancy tắm nắng nướng BBQ, chờ đến tối tham dự cuộc gặp mặt trực tuyến với mẹ của hắn bên Canada. Quyết định này làm Đức mừng rơn trong bụng, mỗi lần Bích Trâm đi đâu, mấy “bà tám” bộ tứ của nàng cũng kè kè một bên. Hèn chi tới giờ này chưa thấy bóng dáng đực rựa nào bên cạnh, có lẽ âm dương không điều hòa cho nên tâm lý thất thường.

Hắn vừa lái xe vừa nghĩ đến chuyện “chổng mông”, không nhịn được cười một mình. Không biết ai giải thích “cặn kẽ” mà con mụ Thanh Phượng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn… Aiz… Sao lại nghiêm trọng như vậy chứ, là người lớn hết rồi mà, nghe “chổng mông” thôi mà có phản ứng mạnh như vậy sao? Thật là…

Khởi hành sớm nên chưa tới 7 giờ, hắn đã tới ngay cửa của UBND huyện. Tưởng mình đến sớm nhưng không ngờ khi đến gần, thấy trước cửa văn phòng đèn đuốc sáng choang, tiếng nói cười như bắp rang. Thư Ký Ngọc Thơ đang ngồi vắt vẻo trên bàn, hai chân đong đưa, Ngọc Thúy, Oanh Oanh, Lan Chi đứng bao quanh tay mỗi người cầm ly cà phê nghe nàng kể chuyện… Bộ dáng như là “bà tám” chuyện nhà không rõ chuyện ngoài ngõ rất rành. Không biết nàng nói gì mà cả đám ôm bụng cười “Hi Hi ha ha”…

– “Ouf… Chủ tịch Đức, sao lại là anh…”Là người đầu tiên thấy hắn, Ngọc Thúy đang cười, sửng sốt, bật thốt lên khiến cả đám quay người thấy hắn, các nàng ai cũng lúng túng…
– Tại sao không phải là tôi? Sao hôm nay sớm vậy?
– “Không phải hôm nay mà từ lúc công trình TTTM khởi công, sáng 7 chiều 6…” Ngọc Thơ nói mát, ngấm ngầm ám chỉ trong khi ai cũng rất là bận rộn, mỗi ngày phải làm thêm giờ, hắn là lãnh đạo chủ chốt mà mất tiêu không thấy bóng dáng.

Thật ra nàng cũng biết, mỗi buổi sáng, hắn họp trực tuyến để chỉ đạo công tác nhưng Ngọc Thơ thấy buồn buồn nếu không thấy mặt hắn nên không thoải mái chút nào với việc chỉ đạo từ xa.

– “Là chuyện tốt, trong lao động, con người mới có cơ hội tích lũy kinh nghiệm để trưởng thành” Đức mỉm cười dùng giọng “trưởng bối dạy dỗ”…
– “Anh…”Ngọc Thơ “tức giận”, Ngọc Thúy, Oanh Oanh, Lan Chi nhìn nhau dở khóc dở cười. Tính ra, hắn nhỏ hơn mình vậy mà lên mặt dạy đời… Nhưng mà sao chứ, người ta là lãnh đạo đó.
– Hi hi… Thôi được… Mai mốt đãi các cô đi ăn cơm coi như ủy lạo… vậy là được chứ gì…
– “Anh là lãnh đạo, nói phải giữ lời, nhưng mà chỉ một bữa cơm thôi à… Có phải quá keo kiệt hay không? Chị em, đừng quên lãnh đạo mình là đại gia đó…”Ngọc Thúy cười duyên…
– “Chuẩn không cần chỉnh…”Lan Chi gật đầu.
– “Lãnh đạo… Anh nghe rồi chứ gì… Hi hi…” Ngọc Thơ phụ họa.
– “Aiz… Các cô muốn sao thì sao đi… Tôi có cảm tưởng mình bị nữ tặc đánh cướp.” Đức “thở dài”…
– “Ha ha hi hi…” Nghe hắn ví mình là “nữ tặc”, các nàng cảm thấy tiêu lân nên bật cười vui vẻ.
– “Có chuyện gì mà vui vậy?” Ngay lúc này Chánh căn phòng Ngọc Thy bước vào, nét mặt nghiêm túc.
– “À không có gì… Đang nói hôm nào mời các cô ra ngoài ăn cơm để động viên tinh thần làm việc í mà… Chánh Văn Phòng Thy… Lúc đó chị cũng đi chung nha.” Đức mỉm cười. Trước mặt mọi người, hắn và nàng cần phải quy củ.
– Vậy thì tôi không khách sáo… Chủ tịch Đức. Cảm ơn trước nha.
– Tôi phải cảm ơn các cô mới phải… Ừm… Thy… mời chị vào trong, tôi có chuyện cần bàn, Thư Ký Thơ, ly cà phê làm ơn… Ừm quên nữa, gọi Hà Thư ký, nói tôi có việc cần gặp Bí Thư Nga…

Mọi người tản ra trở về vị trí của mình, Ngọc Thơ mang vào ly cà phê đặt lên bàn lui ra cẩn thận khép cửa… Cửa vừa đóng, hắn nhanh chân chạy đến, gài chốt cửa bên trong, hối hả quay trở lại, ôm lấy Thy, đặt một nụ hôn trên môi nàng… Mấy ngày không thấy nên cũng nhiws hắn, Thy mãnh liệt đáp trả… Hai người cứ như vậy hôn nhau, nụ hôn kéo dài vài phút, nàng gần như ngộp thở hắn mới buông nàng ra.

– Sao rồi… Tìm được nhà chưa, ừm… quên nữa, đưa anh số tài khoản… Anh chuyển tiền cho em.
– “Tìm được rồi, nhưng khá xa, trên đường đi Sadec… nhà nhỏ được cái là đất rộng… Gần 2 tỷ… Cậu không cần đi coi sao?” Hắn gọi nàng là “em” nhưng nàng vẫn gọi hắn là “cậu” có nghĩa là cậu em. Ngọc Thy quả thật không quen khi xưng “em” gọi “anh” với hắn.
– “Nhà nhỏ hay lớn không quan trọng, quan trọng là ở tiện nghi, thoải mái… Nếu cần đập phá, xây lại… Anh chuyển cho em 4 tỷ trước… Thấy đất rộng thì mua đi…” Đức phát tay, lúc này rất có phong phạm của một đại gia kim ốc tàng kiều”.
– “Ừm… được… À, quên nữa, hôm qua chị Liên và cô Thanh Thanh có nhờ giúp tìm mua nhà đất…”Ngọc Thy vừa nói vừa đưa số tài khoản ngân hàng cho hắn đồng thời liếc dò xét. Trực giác cho nàng biết hắn và Thanh Thanh kia có quan hệ rất mật thiết, nếu không từ ngoài Đà Nẵng chạy vào đây mua nhà mua đất để làm gì chứ? Có cơ sở làm ăn ngoài đó mà.
– “Vậy sao?” Đức sửng sốt… Chuyện này hắn quả thật không nghe Thanh Thanh hay Liên nói qua.

“Cộc… cộc”… Ngay lúc này có tiếng gõ… Thy nhanh chóng đi mở cửa. Bên ngoài, nghe tin hắn đang ở trong văn phòng, Lý Tuyết Hoa, Mai Thanh Phương, Thu Thủy và Mai văn Trường vội vã không hẹn cùng nhau kéo đến. Tuy là họp trực tuyến mỗi ngày nhưng gặp nhau bằng xương bằng thịt mới tỏ được tình thân thiết.

– “Các vị… Sao sớm vậy… Ngọc Thơ… Mau rót trà…” Đức thấy “phái đoàn” liền đứng lên bước ra tay bắt mặt mừng vô cùng niềm nở.
– “Ậy… Không cần đâu Thơ Thư ký… Ha ha… Nghe Chủ Tịch đang ở đây nên ghé qua chào hỏi một tiếng thôi í mà… Không còn sớm nữa” Văn Trường phát tay. Cốt ý khoe khoang lúc này lão rất bận rộn.
– “… Thật là vất vả cho các người. Nhất là ông đó, Chủ tịch Trường”Đức tỏ vẻ “áy náy” đồng thời đặc biệt đề cao Mai Văn Trường.
– “Ậy… Sao lại nói như vậy, tôi có làm gì đâu chứ, đúng ra mọi người ai cũng sốt sắng làm tốt công tác của mình… Bí Thư Nga cũng rất vất vả…” Mai Văn Trường được tâng bốc, híp mắt tuy nhiên cũng không quên nói một câu rất bài bản là nhắc đến mọi người. Không thể làm thinh để chuốc lấy “thù oán”.
– “Hi hi… Vừa nghe Thư Ký của Chủ Tịch Đức nói anh sẽ đãi ăn một bữa… Không biết chúng tôi có phần hay không vậy?” Mai Thanh Phương cười duyên dáng.
– “Chủ tịch Đức. Anh sẽ không bất công như vậy chứ?” Thấy Mai Thanh Phương làm duyên, không chịu kém, Tuyết Hoa cũng liếc mắt đưa tinh từ nơi khóe mắt.
– “Được được, ai cũng có phần nhưng không phải bây giờ cũng không phải ngày mai, đợi tôi từ Canada trở về, không phải đãi các người ăn một lần mà nhiều lần…” Đức hứa hẹn tâng đồng thời báo tin mình đi Canada.
– “Chủ tịch Đức… Anh đi Canada?” Mọi người sửng sốt, nhìn nhau… Thu Thủy buộc miệng hỏi.
– Ừm… Chưa định ngày nhưng trễ lắm là nữa tháng nữa… Đang làm hộ chiếu.
– “Sao bất ngờ vậy? Có chuyện gì à… Có phải mẹ ruột anh…” Chuyện hắn có mẹ ruột ở Canada đang bị bệnh ung tư thời kỳ cuối, là người trong “vòng tròn thân tín” ai cũng biết ít nhiều, nghe hắn đột nhiên đi Canada, Mai Thanh Phương nghỉ có phải chăng mẹ ruột hắn đã xảy ra chuyện.
– À không… chưa… Nhưng chắc cũng không còn bao lâu nên tôi muốn là qua đó gặp mặt trước khi… Tốt hơn là “đi” rồi thì mới qua… Các người nói có phải không?
– “Vậy cũng phải… Aiz…” Văn Trường cảm thán…
– Cho nên trong lúc tôi đi, mọi việc ở đây phải nhờ các vị rồi…
– “Cậu cứ yên chí… Mọi việc ở đây đã có chúng tôi…” Văn Trường ra mặt vỗ ngực bảo đảm…

Ngay lúc này Ngọc Thơ từ bên ngoài đi vào…

– Lãnh đạo… Thư Ký Ngọc Hà của Bí Thư Nga nói Bí Thư Nga đã tới…
– “Chúng ta trở về làm việc… Chủ tịch Đức… Chúng tôi ra ngoài… Cậu từ từ…” Văn Trường đứng lên…
– “Ậy… Khoan đã… Chủ tịch Trường, tôi có chuyện muốn thương lượng với ông…” Hắn mỉm cười… Mọi người hiểu ý cùng đi ra để hai lãnh đạo bàn chuyện…
– “Chủ Tịch Đức… Có chuyện gì quan trọng sao?”Thấy hắn có vẻ thần bí, Văn Trường có chút hồi hộp nhưng nhìn nét mặt hắn, lão cảm thấy yên tâm.
– “Ngồi… Ngồi xuống rồi nói sau… Ừm… Ông chắc cũng biết chuyện của Chánh Văn Phòng Diệp rồi chứ hả?” Đức nhìn Mai Văn Trường mỉm cười… Đạo lý trong quan trường là mắt phải nhìn xa, và mũi tai phải thính mới có thể tự bảo vệ lấy mình và có hy vọng tiến bộ. Cho nên hắn tin rằng lão cũng đã nghe “phong thanh” nếu không muốn nói là “tỏ tường” chuyện của Lăng Ngọc Diệp.
– “À… Là chuyện này à… Ừm, có nghe đồn chút đỉnh là Chánh văn Phòng Diệp “không có gì”. Giọng Mai Văn Trường có chút thất vọng.
– “Có vậy thôi à… Còn gì nữa không?”Cầm ly cà phê hớp một ngụm, Đức mỉm cười, thầm nghỉ lão La Định Quốc làm việc cũng thật kín đáo vì vậy Mai văn Trường chỉ biết chút đỉnh, chưa biết đến những chuyện khác.
– “Còn nữa sao?” Mai Văn Trường ngồi thẳng lưng lên… lão biết mụ Diệp “không có gì” nhất định có liên quan tới hắn nhưng không dám hỏi, bây giờ bỗng dưng hắn đề cập tới chuyện này với mình. Việc này có ý nghĩa vô cùng trọng đại đó là hắn đã coi lão là thân tín, có thể tin tưởng.
– “Chánh văn Phòng Diệp tuổi cũng gần về hưu, mấy chục năm phục vụ cho dù không có công cũng có lao mà… Có phải không? Cho nên không thể không cân nhắc đến vấn đề này… Hơn nữa, bà ta cũng có lòng Bồ tát quyên ra cho huyện Lấp Vò mình 200 tỷ…”Nét mặt Chủ Tịch Đức lúc này vô cùng nghiêm túc, đầy vẻ “tri ân” trước nghĩa cử cao đẹp của Chánh văn Phòng Diệp.
– “Phải phải… Chánh văn Phòng Diệp thật có lòng với huyện mình…” Nghe số tiền 200 tỷ, Mai Văn Trường run lên. Số tiền này sẽ giúp không ít cho tài chính của huyện. Thì ra đây mới là lý do chính mà mụ Diệp “không có gì”… Cũng phải, bắt nhốt mụ thì được cái gì… Quả nhiên là cao chiêu. Lão bội phục.

Nhưng chưa hết… Hắn lắc đầu tiếc nuối, lửng lờ nói tiếp…

– “Còn nữa, nghe nói bà ta muốn di dân qua Mỹ, hai người con của bà ta Trung Chánh và Trung Tín nghe nói cũng đi theo. Aiz… Tôi thật là không hiểu bên Mỹ có gì tốt mà nhiều người thích qua bên đó sống như vậy… Hai người con của chánh văn phòng Diệp đúng là nhân tài của đất nước” Đức lắc đầu…”Thỏ tử hồ bi”
– “Đúng vậy… Tín Phó Chủ Tịch tuổi trẻ tài cao…” Đã lăn lộn đến từng tuổi này, nghe ngần ấy thôi, lão đã hiểu huyền cơ vì sao mụ Diệp “không có gì”… Thì ra ngoài 200 tỷ còn có 2 chức vụ Phó Chủ tịch Thành phố và Trưởng Phòng Phòng Quản Lý Xây dựng. Ouf… Một tia sáng lóe lên trong đầu… Mai Văn Trường kích động… Có phải là? Lão nhìn hắn…
– “Nói thật nha, tôi thấy Chủ Tịch Trường là người giàu kinh nghiệm, nếu ông có hứng thú đến vị trí Phó Chủ Tịch Thành phố Cao lãnh… Tôi sẽ cố gắng nói giúp ông vài lời nhưng cũng đừng kỳ vọng nhiều quá…” Đức khiêm nhường nói…
– “Mai văn Trường tôi quyết tuân theo sự sắp xếp của tổ chức…”Giọng cung kính, lưng hơi khom một chút. Mai văn Trường nói câu kinh điển… Năm nay, lão mới vừa được 50, có thể “vu vi” trong quan trường thêm 10 năm nữa, nếu không có chỗ dựa thì có thể trèo lên chức Phó Chủ tịch Thành phố rồi về hưu, nhưng nếu có chỗ dựa vững vàng thì khác.

Nước chảy xuống, người nhìn lên, từ khi “vô tình” thấy được bức hình hắn chụp. Thấm nhuần tư tưởng ” nhất hậu duệ nhì quan hệ ba tiền tệ thứ tư là trí tuệ ” Được cơ hội làm trâu ngựa cho “Phò mã gia” Mai Văn Trường có khi nào chịu bỏ qua cho nên quyết tâm theo sát “Phò mã gia” thề không hai lòng. Có hậu thuẫn của hắn, không chừng trong vòng 10 năm có thể trèo lên vị trí Phó Chủ tịch Tỉnh và biết đâu là Chủ tịch Tỉnh thì rạng rỡ tổ tông nhà họ Mai. Nghỉ tới đó, mặt lão kích động đỏ ửng như con gà chọi.

– “Ha ha… Người có năng lực như Chủ tịch Trường đây tương lai nhất định sẽ tiến xa…”Thôi được, tôi đi gặp Bí Thư Nga có chút chuyện…”Hắn đứng lên, vỗ vai Mai Văn Trường vô cùng thân thiết. Cỡ tuổi của hắn, ai mà vỗ vai lão còn còn nói câu này, người đó không bị khùng thì cũng bị điên nhưng những lời này ra từ miệng của hắn khiến trong lòng lão cảm động khôn xiết. Hận chưa có dịp ra sức để to lòng trung, lão nghiêng người nói nhỏ, lời nói đầy hứa hẹn.
– Chủ tịch Đức. Ân tình này tôi nhớ rõ, cứ yên tâm, mai này cậu sẽ coi biểu hiện của nhà họ Mai. Cậu chỉ đâu tôi và Thanh Phương sẽ đánh đó.
– “Ậy… Chủ Tịch Trường… Ông nói như vậy là không đúng rồi… Tôi phải phê bình ông mới được… Tôi không là gì cả, ông chỉ cần theo sắp xếp của tổ chức là được…” Trong lòng thầm đắc ý với biểu hiện của Mai Văn Trường thề “tận trung” với mình nhưng ngoài mặt hắn “nhíu mày” phê bình.
– “Ây… Phải phải… Mai này cả nhà họ Mai nhất định nghe theo sự chỉ đạo và an bài của “tổ chức”…”Mai Văn Trường nghiêm túc nói… Trong đầu lão, hắn và tổ chức tuy hai là một, tuy một là hai. Vấn đề là hiểu thì được nhưng không thể nói được… Vừa rồi lão vô tinh nói, tuy bây giờ chỉ có lão và hắn nhưng không tốt lắm… Aiz. Tội thật không nhỏ, cũng may Chủ Tịch Đức là người rộng lượng, không chấp nhất chuyện nhỏ nhặt này.
– “Ha ha hi hi” Cả hai hiểu nhau, bật cười vui vẻ…

Đức đi đến văn phòng của Nga, hôm nay có rất nhiều chuyện cần làm. Thúy Liễu chết, vị trí Phó Chủ tịch của xã vĩnh Thạnh cần được thay thế, hắn muốn điều Ngọc Hà, Thư ký của Nga vào vị trí này.

– “Chủ Tịch Đức. Anh đã đến…” Đang ngồi sau bàn làm việc của mình, vừa thấy hắn, Ngọc Hà đứng lên nhoẻn miệng cười tươi.
– “Thư Ký Hà… Làm phiền chị… Tôi có chuyện cần gặp… Không biết Bí Thư có thời giờ hay không… Xin lỗi nha, không có hẹn trước…” Thấy bên ngoài, có vài người đang ngồi đợi đoán là để gặp Bí Thư, mình đột xuất như vậy nên hắn tỏ vẻ áy náy…
– “Chị Ngọc Thơ đã gọi điện thông báo nên tôi sắp xếp hết rồi… Hơn nữa Bí Thư đã căn dặn, nếu Chủ tịch Đức tới thì mời vào… Chủ Tịch Đức… Xin mời…” Ngọc Hà mỉm cười, xoay người lắc mông đi trước… Giang sơn dễ đổi, bản tính khó chừa hắn cố ý đi sau nàng khoảng chừng nữa bước, mục đích lén ngắm trộm mông người đẹp, Ngọc Hà mặc váy trắng đường viền của quần lót mờ mờ sau lớp vải.
– “Ouf” Đi được vài bước, có lẽ vì mang giày cao gót hay sao í, Ngọc Hà bổng lảo đảo sắp té ngã một bên, hắn vội vàng nhanh chân đỡ lấy, tay vô tinh chạm vào vùng cao nguyên, tuy có áo ngực nhưng hắn cảm nhận được tinh chất đàn hồi của bộ ngực săn, cứng.
– Chị không sao chứ…
– “Không… Không sao… cảm ơn anh…” Cuộc đụng chạm vừa rồi ngắn hơn nốt nhạc nhưng nét mặt Ngọc Hà thoáng hồng, trong lòng dậy sóng mặt ngoài làm ra vẻ thản nhiên đưa tay gõ cửa. Hắn đứng sau lưng nàng, hít mùi hương thoang thoảng bay ra từ mái tóc, âm thầm đánh giá.
– “Vô đi”… Tiếng Nga vọng ra…
– “BÍ Thư… Chủ tịch huyện đã tới” Ngọc Hà mở cửa, bước vào, nói… Hắn theo lễ tiết, đứng chờ.
– “À… Mời Chủ tịch Đức vào đi…” Nga đang chăm chú đọc “văn kiện”, không ngước mặt lên, giọng nghiêm trang, nói.
– “Đức Chủ tịch… Bí Thư mời anh vào” Ngọc Hà quay người, đứng nép sang một bên… Hắn bước vào, Nga vẫn cắm cúi đọc văn kiện ra vẻ rất bận, được chừng vài giây, nàng ngẩng đầu, ngước mắt nhìn lên.
– Đức Chủ Tịch… Mời ngồi… Ngọc Hà… Hỏi Chủ tịch Đức uống gì…
– Không cần đâu chị Hà… Sáng tới giờ uống nhiều quá rồi.
– “Cứ lấy cho Chủ Tịch Đức chia nước…”Nga phát tay…
– “Dạ được” Hà quay người ra ngoài, chưa được một phút trở vào với hai chai nước suối để trên bàn…
– Cảm ơn… Thư ký Hà…
– “Không có chi…”Ngọc Hà gật đầu mỉm cười, trở ra ngoài không quên khép cửa cẩn thận.
– “Có chuyện gì nói đi…” Cánh cửa vừa đóng, Mặt Nga từ nghiêm túc chuyển sang lạnh lùng “sương rơi heo may”, trong lòng nàng một bụng oán khí. Hôm qua, trong lúc quây quần ăn buổi cơm chiều với gia đình bên chồng thì Thanh Tình về nhà với dáng đi “khập khiễng” nét mặt nhăn nhó khiến cả nhà hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi thì không nói, ra vẻ ngượng ngùng má đỏ hây hây khiến Trương Thúy Hằng nghi hoặc, bà nội Bích Phượng truy hỏi ráo riết cuối cùng mới biết Thanh Tình bị hắn “xơi” rồi. Như vậy có nghĩa là tên mắc dịch này “hoa thơm đánh cả cụm”. Phương Linh, Thanh Tình và luôn cả nàng, vấn đề là bà cụ Bích Phượng khi nghe tin hắn xơi Thanh Tình thì hình như rất phấn khởi lắm, làm như “trúng số” í khiến Nga không thoải mái chút nào.

Với tính tinh cởi mở và bá đạo, bà nội Bích Phượng cười hắc hắc, nói như vậy thì dễ tính rồi… Trương Tấn Tài cũng gật gù phụ họa. Hai ông bà lão đã nói như vậy thì ai dám nói gì, hơn nữa nói về lợi ích khi được “bắt tay” với phía sau của hắn là cả một lời ích khổng lồ và lâu dài thì có ai lại không động lòng? Thấy vậy, nên Trương Hạo Nam nghỉ: ” Thôi kệ đi, chuyện của con gái, thời đại này người lớn không nên xen vào”, Trương Thúy Hằng cũng không biết nói gì hơn, hắn là bạn trai của Phương Linh, vậy mà nàng để hắn đem mình lên giường “hành hạ” như vậy có tư cách gì la mắng Thanh Tình chứ?

Anh mình và chị dâu không nói gì Trương Tấn dũng càng không lên tiếng, ngược lại còn rất mừng rỡ, cũng nhờ hắn mà lão được minh oan trong vụ án Thái Hoàng Cơ, lão chỉ hận không có con gái để gã cho hắn thì tốt quá, bởi vậy đối với Trương Hạo Nam, Trương tấn dũng vô cùng hâm mộ.

Chỉ có Nga là tức giận… Trong bụng thầm mắng tên “mắc dịch, đồ dâm đãng…”Bởi vậy âm thầm quyết định “đoạn tuyệt” quan hệ, cho nên khi gặp hắn, nàng giữ thái độ “lạnh lùng sương rơi heo may”.

– “Bí Thư, là như vầy, lần trước chị có ý muốn điều Thư ký Ngọc Hà xuống tuyến dưới rèn luyện. Không biết ý chị như thế nào với vị trí Phó Chủ Tịch xã vĩnh Thạnh?”

Trước hết, định thăm hỏi và quan tâm nàng, dù sao trong bụng Nga là con của hắn nhưng thấy thái độ trực tiếp, lạnh lùng của nàng, Đức đành thôi kệ, hôm nay bận rất nhiều việc, chiều tối phải trở về Cần Thơ, vì vậy hắn không có thời giờ để tìm hiểu. Nga đã như vậy, hắn cũng không có thời giờ dây dưa làm gì.

– Phó Chủ Tịch xã vĩnh Thạnh?
– Đúng vậy… hiện giờ Ông Huỳnh văn Kiển là Chủ tịch, tuổi đã cao, năm tới sẽ về hưu, như vậy Thư ký Hà có thời gian để tích lũy kinh nghiệm, lúc Chủ tịch Kiển về hưu thì Hà thư ký tiếp nhận công tác của ông ta. Bí Thư thấy sao?
– “Nghe nói cậu có ý thu nạp Thư ký của Trưởng Ban Đồng và Thư Ký của Phó Chủ tịch Hoàng?” Không trả lời câu hỏi của hắn, Nga hỏi ngược lại… Nàng muốn biết hắn “an bày”cho hai người kia ra sao.
– “Đúng vậy đó Bí Thư, tôi có ý an bày một người là Chủ tịch xã Tân Mỹ, một người là Chủ tịch xã Bình Thành, nhưng hai việc này cần được Bí Thư ủng hộ mới được…”Đức khiêm tốn đáp… Chuyện này hắn có thể trực tiếp nói với Thái Điệp nhưng làm như vậy có vẻ không tôn trọng Nga, nàng là lãnh đạo trực tiếp của hắn.
– “Vậy à…”Nga trầm ngâm… Vua nào triều nấy, nàng hiểu được Chủ tịch xã Tân Mỹ hiện nay là thân tín của Nguyễn Thông, Chủ tịch xã Bình Thành là người của Thái Hữu Cơ, cả hai người này năng lực kém cỏi, không phải nàng không muốn ủng hộ hắn nhưng nàng không hài lòng tại sao Thư ký của nàng có chữ “Phó” phía trước.
– “Ừm… Quên nưa… Bí Thư của xã vĩnh Thạnh cũng đã đến lúc được thêm trọng trách rồi… Không biết Bí Thư nghỉ thế nào nếu điều Bí Thư Lý của xã vĩnh Thạnh vào vị trí Phó Chủ Tịch UBMTTQ huyện mình?” Đi guốc trong bụng nàng, Đức làm sao không biết được Nga đang nghỉ gì, nhưng hắn đã dự trù hết rồi vì vậy úp mở nói thêm một câu.

Nghe hắn nói, Nga bừng tỉnh Nguyễn Hải Lý Bí Thư của xã vĩnh Thạnh là “gà” của Thái Kiêm Cơ. Bí Thư xã dù gì cũng là “vua một cõi”. Bây giờ điều về huyện làm Phó Chủ tịch UBMT Tổ quốc, coi như là “thăng” nhưng thật sự là “giáng. “Tên này thiệt gian manh.” Nga nghỉ bụng. Nhưng nàng vẫn còn hoài nghi, như vậy ai sẽ ngồi vào cái ghế Bí thư của xã vĩnh Thạnh?

– “Khi Bí Thư Lý điều lên huyện, chúng ta cứ để Chủ Tịch Kiển một đít à không phải, tạm thời đảm nhiệm luôn công tác của Bí Thư, với kinh nghiệm dồi dào của ông ta, tôi nghỉ sẽ không có vấn đề gì lớn hơn nữa Thư Ký Hà sẽ có nhiều cơ hội để học hỏi…”Định nói “một đít hai ghế” nhưng từ kinh nghiệm với Thanh Phượng tối hôm qua. Cụm từ “đít” có lẽ rất nhạy cảm với phụ nữ nên kịp thời lại dừng lại. Đồng thời trong lòng cũng thầm than về tầm nhìn chính trị của nàng. Hắn nghỉ nếu không có thế lực hùng hậu của bên chồng, Nga thật khó mà “bò” lên vị trí Bí thư huyện nếu không “chổng khu” thì “quỳ” trước háng để phục vụ lãnh đạo.
– “Ý của cậu là…” Nga bắt đầu nhìn ra chút chút “huyền cơ” trong sự xếp đặt của hắn…
– “Bí Thư, Xin lỗi tôi nói thẳng, Đăng Khoa và Văn Minh là thư ký của Phó Chủ Tịch Tỉnh và Trưởng ban Tuyên Giáo… Ngọc Hà là Thư Ký của Bí Thư huyện, nếu điều cả ba ngang hàng thì có chút không ổn. Cho nên tạm thời là như vậy, khi Huỳnh văn Kiển chính thức nghỉ hưu thì Ngọc Hà sẽ danh chánh ngôn thuận thay thế ông ta…” Thấy nàng vẫn còn như người đi trong sương mù, tức mình, Đức nói một hơi.
– “Hiểu rồi… Anh làm gì dữ vậy? Nga “trừng mắt”… Tên này ngày càng “to gan” dám sẵn giọng với nàng… Tuy vậy trong cách xưng hô từ “cậu” chuyển sang “anh” và có chút dỗi hờn như cô gái nhỏ.

Đàn bà mang thai trong vài tháng đầu, dục tình đòi hỏi hơn bình thường. Trương Tấn dũng lấy cớ bảo vệ sức khỏe cho đứa con đầu lòng nên ít hoặc hầu như không đụng tới nàng, thật ra lão muốn để dành “đạn dược” để chiến đấu trên mình các em vú trái cau, trái quýt và lông lồn lún phún vài sợi, Nga coi như “quá đát” rồi dũng không còn hứng thú chút nào trên cơ thể con vợ già nhưng cho dù lão có ra sức cũng không thể so sánh với người trong đầu nàng. Chính vì vậy mà nàng giận hắn đi “mất tiêu”, thêm vào đó, chiều hôm qua biết hắn “xơi” Thanh Tình khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, nghĩ đến chuyện “đoạn tuyệt” nên mặt lạnh lùng.

Nói thì dễ, làm thì khó, trong đầu nghỉ sẽ “đoạn tuyệt” quan hệ nhưng khi đối diện với hắn một hồi. Tâm tinh lại biến đổi, nàng nghỉ dù sao hắn cũng là cha của đứa bé trong bụng mình, nàng làm sao đoạn tuyệt với hắn được chứ? Hơn nữa Nga cảm thấy không thể xa rời hắn… Vì vậy không biết từ lúc nào gương mặt đang “lạnh lùng sương rơi heo may” bỗng biến thành “xuân tinh nóng bỏng”.

Nghe Nga gọi mình từ “cậu” sang “anh” và với ánh mắt nóng bỏng của nàng, đã từng có kinh nghiệm với Nancy, Kiều Nga, Kiều Chinh, Thúy Ái, Tâm Đoan, Nhung, Thím ba và gần đây là ba chị em Mỹ Chi… Tất cả không phải thường nhìn hắn với ánh mắt này hay sao? Cho nên kinh nghiệm rất phong phú đối với phụ nữ mang thai. Đức biết nàng muốn chi rồi, bà bầu là trên hết, tuy thời giờ có chút eo hẹp nhưng thôi, chiu nàng một chút đi. Hắn đứng lên đi vòng qua bàn, đến phía sau lưng, hai tay nhè nhẹ xoa bóp hai bờ vai nàng.

– Thôi đừng nói chuyện này nữa… Mấy ngày nay sao rồi… Có khỏe không?
– “Anh còn biết tới tôi à… Sao…”Muốn lôi chuyện Thanh Tình ra đay nghiến cho hả giận nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã kịp nuốt trở lại, để cho hả cơn tức, nàng cấu tay hắn…
– Chuyện gì… Sao giận dữ vậy?: Hắn cúi người kề miệng ngay mang tai nàng rù rì, hơi thở nóng hổi phà sau gáy khiến Nga rùng mình, nàng cảm nhân được một bàn tay chui vào vạt áo đi ngược lên trên, luồn vào áo ngực, hai ngón tay vuốt ve nụ hồng, bàn tay khác đang xoa giữa hai đùi nàng, tuy cách một lớp vải nhưng đủ để làm tâm thần nàng mê sảng, Nga cảm giác được nơi đó của nàng đang lầy lội, hơi thở trở nên nặng nề cho. Đến khi cảm nhận được ngón tay của hắn đang len lỏi xâm nhập vào tận bên trong, Nga như mê sảng…

Khi thèm muốn của dục tình lên đỉnh điểm, đàn ông thích dúi miệng vào giữa hai mép thịt của đàn bà thì đàn bà cũng thích ngậm, mút của đàn ông, bởi vậy “69” là trò chơi thịnh hành nhất của nhân loại… Trong hoàn cảnh này,”69″ thì không thể nào nhưng sự thèm muốn khiến Nga không dừng được, tay Nga lần mò tìm phéc mơ tuya ở giữa đũng quần hắn, kéo xuống hối hả kéo ra đưa vô miệng mình.

“Cộc… cộc cộc…” Như thường lệ, mỗi lần muốn vào gặp lãnh đạo, Ngọc Hà chỉ gõ cửa nhè nhẹ, chờ vài giây đồng hồ rồi mở cửa bước vào, lần này thì khác, nàng vừa nhận được tin em gái của Bí Thư Nga, bà chủ nhà hàng K. H vừa bị tai nạn xe cộ nên Ngọc Hà khẩn trương muốn cho lãnh đạo biết hung tin, vì vậy vừa gõ cửa xong là mở cửa bước vào, trong khoảnh khắc một 1/10 giây đồng hồ thôi, Ngọc Hà sững người khi thấy những gì nàng không nên thấy…

– “Ouf… Xin lỗi…”Nhanh tay đóng cửa quay người bước trở ra, tim Ngọc Hà đập thình thịch, tưởng mình hoa mắt nhìn lầm nhưng rõ ràng người chị em bạn bè thân thiết nhất và cũng là lãnh đạo của nàng đang “ngậm, mút” cái đó trong miệng. Thời nay như vậy là chuyện quá thường trong phòng the giữa vợ chồng nhưng hắn không phải là Bí Thư dũng.

Tim Ngọc Hà đập thình thịch, hai má nàng đỏ bừng. Nga là lãnh đạo và cũng là chị em thân của nàng từ lúc hai người còn thời trung học, trong thâm tâm của nàng, Nga rất thủ cựu nhút nhát nhưng không ngờ quá táo bạo, dám ngay trong văn phòng…

Không phải lỗi của Ngọc Hà, đây là chuyện bất ngờ do trời xui đất khiến, có thể nói đây là một ” tai nạn”… Không phải lần đầu, nàng và hắn “cụp lạc” với nhau trong văn phòng, vấn đề là những lần trước, không phải Nga thì là hắn cẩn thận gài cửa bên trong. Nhưng sáng nay, nàng muốn “đoạn tuyệt” còn hắn thì nghỉ nói chuyện xong rồi đi nên cả hai quên mất chuyện an toàn. Mấu chốt của vấn đề là Tuyết Vân bị tai nạn khiến Ngọc Hà khẩn trương vội vã báo tin và thế là vô tinh “ghi vào trong tâm khảm” hình ảnh “một đời đáng nhớ”.

– “Tại… Tại anh hết á…”Đang mải mê miệt mài, nghe tiếng mở cửa, Nga sửng sốt khi thấy Ngọc Hà nhìn trân trối về hướng này trong khi “cái đó” của hắn còn đang trong miệng nàng… Xô hắn ra, Nga muốn khóc, không phải vì sợ, nàng biết Ngọc Hà sẽ không nói ra ngoài mà là vì ngượng, hình tượng của mình bị sụp đổ hết rồi.
– Hi hi… Là tai nạn thôi… Không sao đâu, là người lớn hết rồi…
– “Anh còn cười? Bây giờ phải làm sao đây?” Nga trừng mắt…
– “Á đù… Bị đổ thừa. Rõ ràng chinh nàng chủ động kéo phéc mơ tuya quần mình xuống, bây giờ thì đổ thừa… Đúng là ngang ngược mà, muốn nói sao thì nói mà…”Đức nghỉ thầm nhưng nào dám nói ra… Nhường nhịn phụ nữ là đức hạnh cao cả của đàn ông…
– “Không sao đâu… Thôi anh đi trước nha…”Hắn tỉnh bơ. Mở cửa bước ra ngoài. Nga nhìn theo trong lòng bối rối nhưng sau đó nàng bắt đầu binh tỉnh lại, hắn nói cũng phải, là người lớn hết rồi, coi như nàng ngoại tinh đi, rồi sao chứ… Trương Tấn Dũng không phải cũng không ít tai tiếng với phụ nữ bên ngoài sao? Coi như ông ăn chả bà ăn nem đi… Ngọc Hà chắc hiểu mà… Không phải ông xã nó cũng vì lăng nhăng bay bướm bên ngoài mà dẫn tới chuyện ly dị đó sao? Nghỉ tới đây, Nga mỉm cười… cảm thấy không có gì phải lo lắng. Ngọc Hà không phải là người không hiểu lý lẽ.

Ngọc Hà nhanh chân trở về bàn làm việc của mình, biết nàng vừa khám phá được bí mật động trời của hai vị lãnh đạo… Tim nàng đập thình thịch. Ngọc Hà không ngờ Nga có thể táo bạo như vậy. Bây giờ nàng mới sực nhớ nhiều lần trước, mỗi khi hắn đến, hai người “họp” rất lâu lần nào cũng cả tiếng đồng hồ… Thì ra là như vậy.

Còn đang nghỉ ngợi. Chợt có tiếng cửa mở, Ngọc Hà liền cúi gầm mặt, từ khóe mắt, nghe tiếng bước chân, nàng biết là hắn đang tiến về bàn làm việc của mình. Nghỉ tới lúc hồi nãy, nàng vô cùng xấu hổ nhưng rồi nghỉ lại tại sao nàng phải xấu hổ chứ… Người xấu hổ là hắn mới phải… Nghỉ vậy nên nàng liền ngẩng mặt lên.

– Chủ Tịch Đức… Anh cần gì sao?
– “Ừm… Bí Thư Nga gọi cô vào… À. Quên nữa, cô có tờ 50 ngàn không vậy?” Mặt hắn nghiêm túc.
– “Có…”Ngọc Hà sửng sốt, không biết hắn cần 50 ngàn để làm gì nhưng cũng lấy từ trong bóp tờ 50 ngàn đưa ra… Hắn cầm lấy xếp bỏ túi, miệng “giáo huấn” vô cùng bá đạo.
– “Cô cũng biết đó. Trên đời không có gì miễn phí… Lần này lấy rẻ, 50 ngàn thôi… Nhanh đi, Bí Thư Nga đang chờ bên trong…” Nói xong hắn nghênh ngang bô đi…
– “Vậy… Vậy cũng được sao?”… Nhìn theo lưng hắn… Ngọc Hà sửng sốt, thầm mắng “đồ mắc dịch”, lẽ ra anh phải đền bù tổn thất cho tôi mới phải… Ai thèm nhìn chứ… Nghỉ vậy, Ngọc Hà mỉm cười… Sực nhớ mình đã hoàn toàn quên báo cáo chuyện em gái Bí Thư bị tai nạn, nàng vội vã đi nhanh đến cửa, lần này tuy biết bên trong chỉ có một mình lãnh đạo nhưng vẫn gõ nhẹ… Chờ vài giây… Rồi mở cửa bước vào.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243

Thể loại