Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 227

Ở Cao lãnh, sáng nay khắp quán cà phê, đầu đường phố chợ, ai cũng xù xì, tối qua tuy thua tiền nhưng chỉ là chuyện nhỏ, chẳng có bao nhiêu hết, 1 hay 2 trăm ngàn thôi mà nhiều lắm là 5 trăm hay 1 triệu. Nhưng nét mặt họ rất vui vẻ. Thật là hãnh diện a, thì ra Chủ tịch Đức thâm tàng bất lộ, vớt đẹp Bí thư mỹ nữ của An Giang… Đoạn lai chim Bích Trâm tiến đến bàn của hắn, hai người bước ra giữa sàn nhảy theo thể điệu Tango truyền đi trên mạng với tốc độ chóng mặt và số người xem trong vài giờ đã lên đến con số khủng…

Nào đã hết đâu, lại lộ ra tin tức từ Tỉnh Ủy truyền đến 1 loạt biến động về nhân sự. Chủ Tịch Trương Hạo Nam bây giờ là Bí Thư Trương Hạo Nam rồi, Phó Chủ Tịch Chủ tịch Thái Vân Cơ xóa được chữ “Phó” và còn nhiều vị trí mấu chốt khác nữa trên cấp độ Tỉnh, Thành phố nhưng người dân Cao lãnh đặc biệt nhất là người ở huyện Lấp Vò, họ chỉ chú ý đến việc Bí Thư Lâm Tuyết Nga thế chỗ của Chủ Tịch Hồng Ngự Thái Tuyết Cơ và Chủ tịch Đức bây giờ là Bí Tịch Đức, vừa là Chủ tịch vừa là Bí Thư, một đít hai ghế. Còn nữa, từ An Giang truyền đến, Bí Tịch Đức được đích thân điểm danh làm cố vấn đặc biệt…

Cố vấn hay cố vấn đặc biệt nói cho cùng chỉ là một cái danh dự thôi, không nằm trong quân ngạch nào của bộ máy chính quyền nhưng được gắn trên người của Đức Bí Tịch thì là một chuyện khác. Sau này thành tích của Trâm Bí Thư vang dội thì không thể không có công của “cố vấn”. Nhìn vào thì có vẻ tình cờ nhưng mọi chuyện đều đã được xếp đặt bởi Nancy và Bích Trâm, cả hai âm thầm đẩy người đàn ông của mình lên một cách danh chánh ngôn thuận.

Thư ký của Bí Thư Tỉnh ủy khi được điều xuống tuyến dưới rèn luyện, tệ lắm cũng là một phó Chủ tịch hay Chủ tịch huyện, hắn bây đã là Chủ tịch vừa là Bí thư huyện, còn là cố vấn cho một Bí Thư Tỉnh ủy, trong tương lai nếu đạt được thành tích sáng chói ở cả hai vị trí vậy thì trở thành Bí Thư của một thành phố cũng không có gì là quá đáng… Chủ tịch Mao bên Trung Quốc đã từng nói: “Không cần biết mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì là mèo tốt, tương tự, không cần biết già hay trẻ, miễn làm việc có thành tích thì là cán bộ giỏi rất xứng đáng được đề bạt… Còn có ai có thể dị nghị gì được chứ.”

Sáng nay, trước của văn phòng của Chủ tịch Đức người ngồi đông nghẹt, không phải đến báo cáo công tác mà là đến để chúc mừng Đức Bí tịch… Đức Bí tịch ngày lo trăm việc cho nên có gặp được hay không khó mà biết, gặp được thì hay rồi, không gặp được cũng không sao, chủ yếu là có lòng thành đến chúc mừng tỏ chút tâm ý đối với lãnh đạo.

Trong số này có Văn Minh, thư ký của nguyên Trưởng ban Đồng đã quá cố và Đăng Khoa, thư ký của nguyên Phó Chủ tịch Hoàng… Nét mặt cả hai vô cùng kích động, rúc cục sau cơn mưa trời lại sáng… Từ Trưởng ban Hằng, Văn Minh đã nhận được công văn bổ nhiệm làm Trưởng phòng Sở tài chính, Đăng Khoa được bổ nhiệm làm Trưởng Phòng Phòng Quản lý Kinh Doanh của Sở kế hoạch đầu tư… Coi như là một kết quả vượt sự mong đợi của cả hai.

Trưởng Phòng của một Sở, nói về cấp bậc, có thể nói là ngang hàng với Chủ tịch huyện nhưng không vì vậy mà Minh – Khoa dám có ý “đồng cấp”… Cả hai đều biết được mình có được hôm nay là vì ai cho nên từ sáng sớm đã đến ngồi chờ… Mong gặp được Bí Tịch Đức để tỏ lòng trung thành, từ nay trên trán có khắc chữ “Đức” rồi, quyết tâm coi Đức Bí Tịch là lãnh đạo, chỉ đâu đánh đó. Giám đốc Sở, lãnh đạo trực tiếp của mình thì sao chứ, chỉ là thứ yếu.

Tuy đêm qua, quần Bích Trâm tả tơi nhưng buổi sáng tinh thần vẫn còn rất phấn chấn, sáng mốt lên đường qua Canada, chậm lắm là trưa mai phải có mặt ở Cần Thơ rồi, cho nên hôm nay Đức rất có nhiều việc cần dặn dò… Vì vậy gần 8 giờ đã có mặt… Vừa thấy hắn, vẻ mặt cung kính, mọi người đồng loạt đứng lên.

– “Sao đông đủ vậy?”Đức sửng sốt nhìn Ngọc Thơ, hỏi. Hắn không dự định tiếp kiến ai hết, sáng nay đến đây là dặn dò Ngọc Thy những chuyện quan trọng cần làm trong thời gian hắn vắng mặt.
– “Em đã nói lãnh đạo rất bận nhưng họ không nghe… Cứ ngồi chờ… Đại đa số là từ bên An Giang tới…” Ngọc Thơ ủy khuất nói… Nàng không phải không nói hắn không có thời giờ tiếp nhưng họ có nghe đâu.
– “Xem ra lãnh đạo nên nói vài câu. Nếu không sẽ còn rất nhiều người tới đây… Mới sáng sớm mà tôi đã nhận gần trăm cú gọi, hỏi hành tung của Đức Bí tịch” Ngọc Thy đi tới, giọng ôn nhu, trong lòng vô cùng vui vẻ mặc dù từ sáng đến giờ, di động của nàng không ngừng reo… Ai cũng muốn nàng đặc biệt chiếu cố, nói một tiếng dùm để mời được Bí Tịch Đức dùng bữa cơm… Có những người, nàng chưa hề biết. Đúng như Ngọc Thơ đã nói, đại đa số là người của An Giang…
– “An Giang?” Đức ngạc nhiên… Người An Giang chạy qua đây làm gì?
– “Lãnh đạo… Anh không biết sao? Tối hôm qua anh thật là oai phong…”Ngọc Thơ có chút ghen tức khi nhớ lại tối qua đoạn video lan truyền trên mạng, hắn và nữ Bí Thư kia ôm nhau khai mạc buổi dạ vũ nhưng sực nhớ lại mình chỉ là Thư Ký của hắn nên trong lòng hậm hực.
– “Vậy có liên quan gì?” Đức trợn mắt…
– “Đức Bí Tịch… Anh không hiểu sao? Tối qua, sau màn khai mạc buổi dạ vũ… Chủ tịch QH và Bí Thư Bích Trâm cùng anh cười nói thân thiết như người một nhà, cho nên bây giờ ở An Giang, ai cũng biết anh là ai rồi. Họ không tìm anh làm thân mới là lạ… Chuyện này hai chị em tôi thật là muốn giúp nhưng có lòng mà không có sức…”Đến lượt Ngọc Thy cũng thấy chua chua trong lòng.
– Vậy sao? Aiz… Thôi được… Đức chợt hiểu… Không ngờ họ lẹ như vậy, tốc độ còn nhanh hơn hỏa tiễn, mới tối hôm qua thôi, sáng nay đã tìm tới mình…
– Ha ha. Các vị… Chào buổi sáng… Thiệt ngại quá… Không thể tiếp đón các vị được, tôi đang có rất nhiều chuyện cần làm xong trước khi ra nước ngoài…
– “Ậy, Sao Cố vấn lại nói như vậy, cậu ngày lo trăm việc, chúng tôi bất ngờ đến quấy rầy thì đúng hơn”… Một người đàn ông, ăn mặc sang trọng, đeo kính gọng vàng, có dáng vẻ của một thương gia, xum xoe nói…
– “Hi hi… Cũng không thể nói vậy… Ông là…” Đức mỉm cười đưa tay ra… Người này vội vàng bắt tay… Đưa ra tấm danh thiếp…
– “Đức Cố vấn… Xin chào… ha ha… Tôi là Lương Công Trực. Buôn bán nhỏ ở An Giang… Thật ngại quá… Hôm nay cố vấn bận như vậy mà đến quấy rầy. Hy vọng Cố vấn sau khi đi công tác nước ngoài về thì có thể mời cố vấn 1 bữa cơm… Hy vọng cố vấn nể mặt…”Trực hơi nghiêng mình, nét mặt thành khẩn…
– “Chủ tịch Đức… Bí Thư Nga mời anh qua văn phòng…” Ngọc Hà đến giải vây đúng lúc, nói xong, đứng chờ, ý nói vô cùng khẩn cấp…
– “À… được được… Chị chờ chút… Ha ha… Trực thương gia thật có lòng? Vậy cảm ơn trước nha, khi về tới, thư ký tôi sẽ liên lạc với ông…” Đức mỉm cười thân thiết, hứa hẹn.
– Vậy thì tốt quá… Cố vấn. Tôi không quấy rầy cậu nữa… Hẹn gặp lại… Các vị, không nên quấy rầy Đức cố vấn nữa, khi cố vấn công tác nước ngoài về, lúc đó tôi sẽ tổ chức buổi tiệc mời cố vấn tới dự… Thế nào?
– “Được… được… Cố vấn. Chúng tôi xin phép…” Bon người An Giang nhìn nhau thầm mắng lão Trực này gian xảo, ai cho phép lão đại diện cho tui hồi nào vậy cà? Nhưng thấy cố vấn quả thiệt bận rộn, tất cả lục tục ra về…
– “Chủ… Bí…”Văn Minh, Đăng Khoa lúc này mới tiến gần, biết hắn bận rộn không có thời gian tiếp mình, nên cố gắng tranh thủ nói vài câu… Văn Minh gọi “Chủ tịch”… Đăng Khoa muốn gọi “Bí Thư” nhưng lời vừa thốt ra cửa miệng cảm thấy “thiếu sót”, ngay cả “Bí Tịch” cũng chưa đủ…
– “Được rồi… Hai người về đi… Không cần phải khách sáo… Nhớ làm việc cho tốt…”Biết hai người này tới muốn cảm ơn mình, Đức phát tay, ra vẻ lãnh đạo…”giáo huấn”…
– “Nhất định sẽ không để lãnh đạo thất vọng…” Văn Minh, Đăng Khoa đồng loạt khum mình hứa hẹn…
– “Chủ Tịch Đức.” Bí thư Nga đang chờ…” Ngọc Hà thúc giục…”lườm”… Ai sợ hắn chứ nàng không sợ chút nào, nàng nắm được “bí mật” của hắn mà… Hi hi…”Ngọc Hà cười thầm…
– À… Bây giờ mình đi nè…

Ngọc Hà đi trước chừng nữa bước, Đức theo sau… Cặp mông đều đặn căng tròn của nàng ngay tầm mắt, với bản tính của hắn, như vậy không nhìn thì nhìn ở đâu chứ… Thầm nghỉ mông này “doggy” là hết sẩy…

– “Nà… Anh nhìn đã chưa? Coi chừng tôi mét Bí Thư Nga đó…” Ngọc Hà dừng bước, quay lại “trừng mắt”…
– “Đâu có nhìn đâu à” Nét mặt nghiêm túc… Đức chối bai bãi…
– “Hi hi… Đùa với anh thôi… Nhìn anh kìa… Nét mặt hoảng hốt, rõ ràng có tịch mới rục rịch… cảm ơn anh nha…” Ngọc Hà trước ranh mảnh, sau nhu mì nói lời thật lòng khi cảm ơn hắn… Gần đây, tưởng mình có thể được vị trí Chủ Tịch hay Bí Thư của một xã nhỏ coi như là tốt lắm rồi, không ngờ Hôm nay nàng được tin điều động đến Huyện Châu Thành ở Hậu Giang làm Chánh văn Phòng. Kết quả còn hơn mong đợi, tuy xa nhà nhưng thật là đúng với ý muốn của nàng, Ngọc Hà biết chắc chắn có bàn tay của hắn… Vì vậy nói lời cảm ơn…
– Biết rồi à… Yên tâm đi, ở Huyện Châu Thành tôi quen biết rất nhiều, công tác của chị sẽ dễ dàng hơn… Còn nữa, tạm thời thì chưa có nhưng khi có cơ hội, tôi sẽ điều chị trở về đây…
– “Ậy… Không cần đâu… Tôi thấy xa nhà tốt hơn…”Ngọc Hà mỉm cười.
– Vậy… Tùy chị đi… Có khó khăn gì nói tôi biết… Đừng ngại ha…

Tới trước văn phòng của Nga… Ngọc Hà định gõ cửa thông báo Đức đã tới nhưng cửa bất thình lình mở ra… Lâm Tuyết Vân, bà chủ nhà hàng K. H giọng mỉa mai.

– Chủ tịch Đức… À không… Đức cố vấn… Anh thật oai phong.
– Sao cô lại ở đây?
– “Tôi đến thăm chị tôi có cần xin phép anh không?” Tuyết Vân liếc xéo…
– Wow… Sao sặc mùi thuốc nổ vậy, coi chừng ế chồng đó nha… Trầm tĩnh một chút đi, giả làm thục nữ cũng được… Cô sắp lên băm rồi,”overdate” đó nha…
– “Anh…” Nghe hắn ám chỉ minh “ế”… Tuyết Vân giận muốn hôn mê bất tỉnh, Ngọc Hà cúi mặt, vai rung rung, đang cố nín cười, thầm nghỉ chỉ có hắn mới to gan ám chỉ Tuyết Vân là gái già…
– “Vô đi… Sao còn đứng đó…” Nga nói vọng ra…
– “Tránh đường làm ơn… Rủi đụng chạm cô nói tôi là dê chúa” Thấy nàng án ngay cửa… Đức trêu chọc.
– “Anh vốn là dê chúa mà” Miệng nói, Tuyết Vân tránh xa, còn làm ra vẻ như sợ lở hắn lỡ đụng vào thì sẽ bị thiệt thòi lớn.
– “Hi hi. Nhưng mà phải coi là người nào đã… Cô?” Hắn lắc đầu bước đi…

Tuyết Vân thật muốn bóp cổ chết tên mắc dịch này, nàng nghỉ Phương Linh, Than Tình chắc là bị trời đày.

– “Bí Thư Nga… Chị khỏe… Hôm nay tới đây muốn với chị ngày mai tôi về Cần Thơ, sáng mốt lên đường… Hai tuần sau mới về…”Trước mặt Tuyết Vân, hắn rất quy củ…
– “Được rồi… Được rồi… Đừng có tía lia nữa, không phải cậu đã sắp xếp hết rồi hay sao…”Nga nhíu mày.
– Hi hi… Đúng là vậy, sợ chị làm nhiều không tốt cho sức khỏe vậy thì không tốt cho em bé… Hi hi… Ừm. Chị có chuyện muốn nói với tôi à?
– Vân… Em nói đi…
– “Thôi… Không cần đâu…” Bị hắn chê và bài xích một cách thậm tệ, Vân đang một bụng đầy oán khí, gạt ngang, nhất định không thèm nhờ vả.
– “Hi hi… Đừng có như vậy mà… Đùa chút thôi mà không cần phải nghiêm túc đâu à… Có chuyện gì thì nói đi, nếu giúp được tôi giúp liền… Mình đã là người một nhà… Khụ khụ khụ… Sorry. Ý tôi muốn nói là chị là em gái của Bí Thư Nga, là chỗ quen biết đừng có ngại…” Đang nói. Chợt thấy cặp mắt như muốn “giết người” của Nga, hắn biết mình lỡ lời nên kịp thời sửa chữa…
– “Thôi được… để tôi nói dùm cho nó… Là như vầy… Thì cũng liên quan tới TTTM của cậu đó, Em tôi mua cổ phần nên không còn tiền xoay sở, nhà hàng hiện tại còn thiếu tiền ngân hàng nhưng muốn khai thác thêm chi nhánh trong TTTM thì thiếu vốn, mượn ngân hàng thì tiền lời trên trời dưới đất nên muốn tìm một “business partner”, cậu quen biết nhiều như vậy có thể nào giúp một tay không?” Tuyết Nga nói một hơi, nàng biết hắn rất “thần thông quảng đại” nhất định sẽ giúp được em mình…

Tuyết Vân tuy giận dỗi “tên mắc dịch” nhưng thấp thỏm mong đợi… Hắn giao thiệp rộng, có thể tìm một đối tác kinh doanh cho nàng… Biết chị mình có uy tín với hắn nên Tuyết Vân nhờ chị mình “bắt cầu”.

– Có vậy thôi à… Ậy… Chị muốn sao? Cần đối tác hùng hợp thì tôi có người, còn như muốn một mình kinh doanh thì không cần phải mượn tiền ngân hàng. Chị cần bao nhiêu tôi cho chị mượn… Không cần tiền lời. Nói đi, cần bao nhiêu?
– “Tới 10 tỷ lận đó… Anh… Anh thiệt cho tôi mượn?”Tuyết Vân sửng sốt.
– “Được rồi… 10 tỷ có đủ không? 15 tỷ cũng được… Free tiền lời nhưng không phải là tiền chùa. Nhưng mà phải trả đó.”Đức “trừng mắt”…
– “Xê… Ai giật của anh chứ…”Quyết không chịu lép vế… Tuyết Vân trừng mắt lại, bỗng dưng nàng thấy hắn không còn khả ố và đáng ghét nữa… Tuyết Nga cảm thấy lòng ấm áp, thầm nghỉ không uổng nàng mang con hắn trong bụng.
– Được rồi, khi nào cần cứ lên tiếng, tôi chuyển tiền cho chị… Ây… trễ rồi, tôi có chuyện phải đi… Bí Thư Nga… Xin chào… nữa tháng sau gặp lại… – Đức nhìn đồng hồ, đứng lên… Đã đến giờ đi rước Ngọc Lan và Thái Điệp rồi.
– “Ừm… Have nice trip…”Nga còn nhiều chuyện muốn nói nhưng trước mặt Tuyết Vân, đành phải bấm bụng làm thinh… Trong lòng ấm ức, nàng thật sự muốn biết hắn có bao nhiêu đàn bà…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243

Thể loại