Vợ của Triệu Thiết Cương thấy chông mình đang đứng kinh ngạc sững sờ, liền bước tới dùng cánh tay giật áo Triệu Thiết Cương nói.
– Ông còn đứng nhìn cái gì chứ, Đinh chủ nhiệm nói có thể giúp con trai mình thật sự à?
– Nếu quả thật được như lời hắn nói, con trai mình có thể vào được lực lượng đặc nhiệm, vậy đời này đúng là làm một người quân nhân xứng đáng rồi, nói không chừng đến lúc đó còn có thể lăn lộn lên làm quan! Ui trời… đó là lực lượng mà cả đời của tôi đã từng ao ước đấy.
Triệu Thiết Cương tiếc nuối nói.
– Vậy ông còn đứng đó thất thần làm gì, còn không mau đi giúp Đinh chủ nhiệm, xem như là đưa cho Đinh chủ nhiệm chút lễ cũng được ah.
– Ai … bà biết cái gì nha, những người còn lại này đều là quyết tâm cùng với chính phủ chơi tới người cuối cùng, không phải là dễ để vậy nói giúp đâu, nếu chịu nghe lời động viên thì đã sớm ký, chứ đâu có đợi cho tới ngày hôm nay.
– Vậy, nếu không giúp bọn họ, thì chuyện của con chúng ta cũng bị ảnh hưởng đến?
– Bà à.. bà có thấy không, Đinh chủ nhiệm này tuổi còn trẻ, kỳ thật rất là mưu mô, vừa đến liền nắm lấy nhược điểm của chúng ta rồi, nếu muốn con trai mình có một tiền đồ tốt, thì mình phải giúp hắn đi đối phó với những hộ còn lại, giờ phả làm sao đây?
Triệu Thiết Cương vô kế khả thi.
– Thì ông đi đi, chuyện của con chúng ta quan trọng hơn, hay là thanh danh của ông quan trọng hơn, hơn nữa bọn họ có ký thỏa thuận hay không, đó là chuyện của bọn họ, chỉ cần ông hành động để cho Đinh chủ nhiệm biết rõ, ông đã tận lực hết sức rồi, đi nhanh đi …mau.!
Vợ của Triệu Thiết Cương hung hãn quát to.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 4 tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-4/
– Chị Trình, thời gian quá gấp, như vậy đi … chúng ta chia ra hai hướng, chị đi đi mấy nhà, tôi đi mấy nhà, chỉ có thể đi được tầm hơn mười nhà, số còn lại chúng ta cũng không thể ra sức, chú ý an toàn, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.
Đinh Nhị Cẩu quay qua Trình Thiến Thiến nói, nghe Đinh Nhị Cẩu nói như vậy, Trình Thiến Thiến cũng không tiện có ý kiến gì nữa.
30 phút còn lại rất ngắn, Đinh Nhị Cẩu mới vừa cùng với một gia đình nói chuyện thì đã tốn thời gian như vậy rồi, không thể không nói, Đường Kiến Chính hôm nay gọi nhiều người đến như vậy cũng rất có lực uy hiếp trấn áp tinh thần, ít nhất cũng đã có vài hộ biểu thị muốn ký thỏa thuận rồi, dù sao, trứng chọi đá, sớm hay muộn gì thì cũng phải di dời, thỏa thuận sớm thì còn có tiền bồi thường, còn nếu như bị cưỡng chế phá hủy nhà rồi, có muốn chút tiền cũng chỉ sợ là không có đồng nào.
Nhưng ngay trong lúc Đinh Nhị Cẩu muốn xin ý kiến của Đường Kiến Chính cho kéo dài thời gian thêm một tiếng đồng hồ nữa, thì cựu chủ nhiệm cộng đồng dân cư Triệu Thiết Cương lảo đảo nghiêng ngã chạy tới, chưa kịp vào trong nhà, đã la lên:
– Đinh chủ nhiệm đã xảy ra chuyện… xảy ra chuyện lớn rồi.
Đinh Nhị Cẩu rất phản cảm, nhưng nhẫn nhịn hỏi
– Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?
– Cô Trình đã xảy ra chuyện, cô ấy bị bắt giữ làm con tin.. hiện tại đang tại bị đưa lên trên mái nhà rồi, cậu nhanh lên.. đến xem đi.
Đinh Nhị Cẩu nghe đến đó thì trong đầu chợt mát lạnh, mẹ kiếp…thật đúng là Trình Thiến Thiến nói không sai, thật sự đã xảy ra chuyện, linh cảm của phụ nữ so với đàn ông thì chính xác hơn rất nhiều.
– Đến cùng chuyện gì xảy ra?
Đinh Nhị Cẩu vội vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi.
– Ai ui… đây là nhà dây dưa khó chịu nhất, đã thuyết phục qua rất nhiều lần, nhưng vẫn không chịu, cho nên lần này cô Trình đi vào khuyên bảo, nhưng lại bị người nhà đóng cửa lại, đưa lên trên nóc nhà, xem ra là nhà bọn họ ngoan cố chống muốn chống lại đến giây phút cuối cùng, …còn nữa…
– Còn gì nữa? Nói lẹ đi.
Đinh Nhị Cẩu sốt ruột không dằn nổi quát lên, một bên bước nhanh chạy tới đến địa điểm xảy ra chuyện.
– Vừa rồi tôi nhìn thấy con của lão Đinh Hòa giội đầy xăng trên người của mình và cô Trình, ….tôi lo lắng…
Đinh Nhị Cẩu phần sau cũng không có nghe được ông ta nói cái gì nữa, lúc hắn nghe được cây dội xăng lên người, thì trong lòng của hắn đã là rất lạnh buốt rồi, nếu Trình Thiến Thiến thật sự xảy ra chuyện gì, thì hắn sẽ hối hận cả đời này, Trình Thiến Thiến không chỉ một lần nói cho hắn biết, lúc này đi vào nhà các hộ bị giải tỏa rất nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không nghe, khư khư cố chấp, để cho bây giờ xảy ra sự tình, sớm biết như vậy như vậy, thì mình cũng phải đi cùng với nàng, mà bây giờ có hối hận gì thì cũng đã chậm.
Lúc Đinh Nhị Cẩu chạy đến, vòng người của ban chỉ huy giải tỏa trấn giữ bên ngoài đã xông tới, Đường Kiến Chính đứng tại cổng lớn của nhà họ Đinh, nhìn xem trên nóc nhà hai anh em người họ Đinh, bọn họ đem Trình Thiến Thiến vững vàng khống chế, trong bàn tay còn cầm cái bật lửa, tay kia cầm theo can xăng, cũng nhìn thấy qua thùng nhựa plastic, xăng ở bên trong đã tưới hết nữa can rồi.
– Tiểu Đinh, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, tôi nói cậu đi khuyên nhủ ký thỏa thuận, như thế nào lại để xảy ra chuyện như thế này.
Đường Kiến Chính vừa thấy Đinh Nhị Cẩu xuất hiện, lập tức giận dữ hỏi.
– Đường chủ tịch, bây giờ không phải là lúc nổi giận, hiện tại tranh thủ thời gian thương lượng như thế nào để cứu con tin ra cái đã.
Đinh Nhị Cẩu cũng rất là điên tiết lên, nhưng bây giờ hắn cũng không thể nổi giận, trước tiên tìm cách đem Trình Thiến Thiến cứu ra, chuyện khác nói sau.
– Chuyện này cần cậu dạy tôi à? Xảy ra chuyện lớn như thề này, cậu chờ nhận lấy kỷ luật đi.
Đường Kiến Chính lớn tiếng khiển trách, ông ta ngược lại là đã quên chính là ông đã sắp xếp để cho Đinh Nhị Cẩu đi động viên việc giải tỏa lần cuối cùng rồi.
– Chủ tịch Đường, như vậy đi …để tôi đến gặp bọn họ, để xem tình huống như thế nào đây?
Đinh Nhị Cẩu không an tâm cứ đứng ở chỗ này, dù sao Trình Thiến Thiến cũng là đồng sự của mình, với lại từ khi mình tới khu phố hành chính Long Cảng đến nay, Trình Thiến Thiến cư xử đối với hắn cũng rất được, về công lẫn về tư, hắn không thể đứng nhìn để chờ đợi được…
– Cậu ở yên ở đây, giờ có đi thì có tác dụng cái chó gì chứ, về đàm phán thì sẽ có chuyên gia đàm phán đến, không cần phải đến việc của cậu nữa.
Đường Kiến Chính giận không kềm lại được nói, ông ta lo lắng Đinh Nhị Cẩu đi lên gặp người nhà họ Đinh, nhỡ mâu thuẫn lại tăng lên trở nên không thể vãn hồi thì lại càng nguy khốn, đến giờ ông ta mới phát hiện, thằng này thật sự là có thể gây chuyện….
Lúc này cảnh sát vũ trang đã không còn ở ngoài ngoại vi nữa, bọn họ đã vào tận cùng bên trong, đang tìm cách xử trí chuyện Trình Thiến Thiến bị bắt giữ làm con tin, lực lượng quản lý đô thị thì ngược lại bây giờ trở thành người bao vây phía ngoài để giữ gìn trật tự.
Chuyện nảy xảy ra không có khả năng giấu diếm được, nên Đường Kiến Chính lập tức đem chuyện này báo cáo nhanh cho Tưởng Văn Sơn cùng Thạch Ái Quốc, chỉ trong chốc lát, Thạch Ái Quốc đi xe hơi, chạy tới hiện trường, Đường Kiến Chính chưa kịp báo cáo tinh hình, thì người đứng đầu công an thành phố Lý Pháp Thụy cùng phó trưởng công an TP Đàm Quốc Khánh cũng đón xe đến hiện trường.
– Lão Đường, chuyện này phải xử lý cho tốt, bất cứ giá nào cũng không thể để xảy ra tai nạn chết người, nếu xảy ra nhân mạng, um.. đoán chừng tôi và lão đều được thuyên chuyển vị trí đấy.
Nghe xong Đường Kiến Chính báo cáo, Thạch Ái Quốc thở dài một hơi nói, cũng không e ngại trưởng và phó công an thành phố Lý Pháp Thụy cùng Đàm Quốc Khánh đang đứng bên cạnh, trong lời nói của ông, hiển thị rõ sự chán chường vô cùng.
– Chủ tịch.. chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý tốt, hai vị trưởng phó công an, chuyện này tôi phải nhờ đến hai ông rồi.
– Thạch chủ tịch, Đường phó chủ tịch… xin yên tâm, chúng tôi quyết sẽ toàn lực ứng phó, không cho sự cố xuất hiện.
Trường công an TP Lý Pháp Thụy là người này lại là một người trung lập, bình thường cũng không trộn lẫn theo phái nào tranh đấu, cho nên giữa các thế lực ở trong thành phố thì ông tách ra riêng lẻ, nhưng Đàm Quốc Khánh thì lại là người của Tưởng Văn Sơn, nhìn qua mối quan hệ của Đàm Quốc Khánh cùng Tưởng Hải Dương con trai của Tưởng Văn Sơn thì cũng có thể thấy được lốm đốm.
– Uả… là ai kia vậy? Ai đã lên trên đó rồi, là người của mấy ông hả?
Đúng lúc này, Thạch Ái Quốc cầm ống nhòm nhìn đến hiện trường, thì ông phát hiện có người đang leo lên nhánh cây rồi bò lên trên tường rào, tiến lên một bước là đến nóc nhà rồi, Thạch Ái Quốc hỏi Lý Pháp Thụy cùng Đàm Quốc Khánh.
– Chủ tịch.. không phải là người của chúng tôi, chuyên gia đàm phán còn chưa tới mà, hắn là…
– Úi trời…thằng tiểu tử này sao lại lên đó rồi … nhanh lên, tìm người gọi hắn quay trở về, cái thằng này thật là khốn nạn, quả thực là muốn hại chết người ah.
Đường Kiến Chính thở hổn hển nói ra, ông đã thấy rất rõ ràng, vừa rồi Đinh Nhị Cẩu mới còn ở nơi này, mới vưa quay qua quay lại nói chuyện, tên tiểu tử này đã bò lên trên đầu tường rồi, vòng bên trong lực lượng cảnh sát vũ trang làm ăn cái gì không biết, không làm tròn được trách nhiệm chút nào cả để hắn tự do bò vào mà không ai hay biết.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200