Triệu Cương không phải người ngu, khi hỏi thì nhìn thấy Từ Kiều Kiều do dự, có thể là Từ Kiều Kiều cũng không phải là bạn gái Đinh Trường Sinh, nhưng mục đích mà mà Triệu Cương muốn không phải là kết quả này, điều hắn muốn là làm cho Đinh Trường Sinh thiếu gã một cái nhân tình, chỉ có như vậy thì sau này gã mới có thể: nếu có việc cần thì sẽ còn có cơ hội chân chính trao đổi cùng với Đinh Trường Sinh.
Thạch Ái Quốc không phải một chủ tịch cường thế mạnh mẽ tại thành phố Hồ Châu, cũng ảnh hưởng liên quan đến Đinh Trường Sinh đang làm thư ký cho ông ta, cho nên cũng không phải là sử dụng có được hiệu quả, nhưng Triệu Cương không có biện pháp nào khác, Tương Hải Dương cùng bọn họ đang đối đầu, không riêng gì không ưa thích lẫn nhau, còn có sự cạnh tranh về mảng đất đai xây dựng, cho nên lần này Tương Hải Dương đụng độ với tập đoàn Vệ Hoàng chỉ là tái diễn, cho nên mặc dù là Tương Văn Sơn có làm ăn với Triệu Khánh Hổ, nhưng có người cha nào lại không giúp con mình đấy.
Bây giờ nếu có cơ hội, nếu như có thể thông qua Đinh Trường Sinh câu thông cùng chủ tịch Thạch Ái Quốc, mặc dù là biểu hiện Thạch Ái Quốc không làm cho nhiều người vừa lòng, nhưng tại thành phố tiếng nói của ông cũng có độ nặng, mà Triệu Cương nhìn, đúng là điểm này.
– Đúng Đinh Trường Sinh là bạn trai cũa tôi, để tôi gọi điện thoại cho anh ấy.
Từ Kiều Kiều trơ mắt nhìn trên bàn cái điện thoại di động của mình đã bị Triệu Cương thu giữ, nhưng giờ Triệu Cương chưa có đồng ý, nàng không có dũng khí đến lấy.
Triệu Cương đưa qua điện thoại cho Từ Kiều Kiều, nàng tìm được số của Đinh Nhị Cẩu, liền gọi ngay, nhưng chuông reo không có ai bắt máy, Từ Kiều Kiều bàn tay run run, lại gọi một lần nữa, vẫn là không người nghe, lúc này Triệu Cương mới lấy số điện thoại của Đinh Nhị Cẩu trong điện thoại nàng, trực tiếp gọi đến cho hắn.
Rất không may… Đinh Nhị Cẩu giờ phút này đang tập trung cùng Thạch Ái Quốc và Dương Hoa An với các lãnh đạo khác đang thị sát trên đê tình hình chống lũ, mãi đến khi Triệu Cương gọi lại đến lần thứ ba.
– Alo, xin hỏi là ai vậy?
Đinh Nhị Cẩu nhìn lãnh đạo đang đi phía trước, nhẹ giọng hỏi.
– Chào Đinh thư ký, tôi là Triệu Cương, buổi sáng chúng ta vừa mới gặp qua tại sơn trang Vệ Hoàng, Đinh thư ký có nhớ ra chưa?
Triệu Cương đứng lên, mềm mỏng nhắc lại, hy vọng Đinh Nhị Cẩu có thể nhớ tới.
– À… tôi nhớ ra rồi, trễ như vậy gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì khẩn yếu sao?
– Vâng… trễ như vậy không nên quấy rầy đến anh, nhưng quả thật là có chuyện liên quan đến anh, cho nên mới đành gọi điện thoại cho anh.
– Um… liên quan đến tôi, chuyện gì? Tôi hiện tại đang bận ở trên đê chống lũ giải nguy, anh có thể nói ngắn gọn…
– Chuyện gì có quan hệ đến tôi? Anh nói lớn tiếng một chút, tín hiệu bên này không tốt, nghe không rõ ràng.
Đinh Nhị Cẩu nghĩ không ra chính mình làm sao có cái gì liên quan đến với Triệu Cương?
– Đinh thư ký, chuyện là như vậy, hôm nay có một cô gái tên là Từ Kiều Kiều lạc đường trong sơn viên, đi đến địa phương không nên đi, bây giờ đang ở chỗ của tôi, cô ấy nói là bạn gái của anh, vậy việc này nên xử lý như thế nào đây?
– Từ Kiều Kiều? À… cô ấy đang ở chỗ của anh? Vậy anh đưa điện thoại cho cô ấy, tôi muốn nói chuyện với cô ta…
Đinh Nhị Cẩu vừa nghe chuyện của Từ Kiều Kiều, liền đoán rằng cô gái này này nhất định là đi tìm Hà Tình bị người ta phát hiện, bằng không Triệu Cương cũng sẽ chẳng gọi điện thoại đến cho hắn.
Triệu Cương qua cú điện thoại này có ý để xác nhận là Đinh Nhị Cẩu có quen biết với Từ Kiều Kiều, mục đích rất rõ ràng rồi…
– Điện thoại nói chuyện với Đinh thư ký đây này.
Triệu Cương đem điện thoại đưa cho Từ Kiều Kiều, ý bảo nàng nghe điện thoại.
– Tôi sai rồi, anh mau cứu tôi… tôi không muốn ở lại nơi này, tôi muốn về nhà, anh Đinh, cứu tôi với.
Từ Kiều Kiều đã kinh hoảng, vừa tiếp nhận điện thoại đã bắt đầu nức nở, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.
– Trước tiên đừng khóc nữa, bọn họ có làm gì bậy bạ với vô không?
– Không có, nhưng tôi sợ ở chỗ này, mau cứu tôi trở về đi.
– Tốt rồi… đừng khóc, cô đưa điện thoại cho Triệu Cương, để tôi nói chuyện với hắn.
Triệu Cương nhận lại điện thoại từ tay Từ Kiều Kiều.
– Chuyện này Đinh thư ký muốn xử lý như thế nào đây?
– Anh Triệu là như thế này, Từ Kiều Kiều quả thật là bằng hữu của tôi, hôm nay đến Vệ Hoàng sơn trang cũng là do tôi mang vào đấy, chắc là xảy ra có chút hiểu lầm, vì thế như vậy đi, hôm nay tôi bận đi cùng với lãnh đạo đang chống lũ trên đê, anh đưa Từ Từ Kiều Kiều ở tạm nơi nào đó đi, ngày mai tôi tranh thủ tự mình chạy tới đón Từ Kiều Kiều, anh thấy được không ?
Đinh Nhị Cẩu thanh âm trầm thấp, nhưng rất có sức nặng.
– Đinh thư ký, anh đừng có hiểu lầm, tôi tin vào nhân phẩm của đinh thư ký, để tôi phái người đưa cô Từ về nhà, Đinh thư ký cũng là khách quý Vệ Hoàng sơn trang mà…
Triệu Cương lời nói rất là nhẹ nhàng cẩn thận, nhìn qua tựa như là rất nể mặt của Đinh Nhị Cẩu.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 4 tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-4/
– Nhanh lên… chủ tịch rơi xuống sông rồi, nhanh lên… cứu chủ tịch, nhanh chút, có cây sào dài nào đó không?
Đinh Nhị Cẩu điện thoại còn nói chưa xong, thi nghe tiếng của Dương Hoa An la lớn, phía trước một đám hỗn loạn, Đinh Nhị Cẩu chẳng cần nói thêm cái gì nữa rồi, hắn chạy nhanh hướng đến bờ sông, khi hắn chạy tới gần nơi địa điểm gặp nạn, thấy dưới sông một người đang đứng chới với, vài ánh sáng đèn pin đồng loạt chiếu về hướng đó, Đinh Nhị Cẩu vừa thấy, liền giật mình chấn động, đương nhiên là Thạch Ái Quốc trượt chân té rơi xuống nước, nước sâu đã đến ngực của của ông ta.
Trên bờ hô, kêu, huyên náo, nhưng lại không có ai xuống nước, Đinh Nhị Cẩu từ phía sau nóng vội, không nghỉ ngơi nhiều, tách ra đám người, để nguyên quần áo sau vài bước liền nhảy xuống nước, hắn nỗ lực đưa tay đưa về phía Thạch Ái Quốc, lúc này cánh tay của Thạch Ái Quốc đã cứng ngắc, thân thể của ông đã không nghe theo sự điều khiển của mình rồi…
– Chủ tịch đưa tay cho em… nắm chặt… nắm chặt… đúng, đúng rồi…
Đinh Nhị Cẩu bàn tay đã nắm thật chặt được cổ tay của Thạch Ái Quốc, còn Thạch Ái Quốc lúc này giống như chộp được cái phao cứu mạng, nếu lúc này có một cơn sóng đánh tới, Thạch Ái Quốc thì chân đứng không vững, thì có khả năng ông và Đinh Nhị Cẩu đều không sống nổi khi bị sóng cuốn ra xa…
Đinh Nhị Cẩu hết sức đem ngón chân của mình bấu vào trong bùn, kéo Thạch Ái Quốc về phía mình, lúc này Thạch Ái Quốc như là khúc gỗ, dần dần bị kéo hướng đến bên người Đinh Nhị Cẩu.
Nguyên là Thạch Ái Quốc lo lắng bờ đê có thể chịu đựng nước lũ ngày càng càng dâng lên hay không, nên tự mình xuống dưới gần chân đê xem xét kiểm tra, nhưng ông không biết là đoạn đê này từ lúc làm xong, chưa từng có trải qua nước lũ ngâm lâu, bờ đế cứng đã trở nên mềm xốp, sóng nước vẫn liên tục đánh thẳng vào đê đập, cho nên ông vừa xuống kiểm tra thì hụt chân trợt ngã xuống dưới lòng sông đầy bùn…
Lúc đầu thì Thạch Ái Quốc té chìm vào trong nước, đến lúc chân đạp bùn dưới đáy đứng thẳng người lên được thì nước dưới sông quá lạnh, khiến cho cả người ông như là lập tức tê cứng lại rồi.
Dưới sự trợ giúp của mọi người, nháo nhào kéo Thạch Ái Quốc cùng Đinh Nhị Cẩu lên trên bờ đê, Thạch Ái Quốc miệng đã cứng ngắt không thể nói được, mọi người vừa gọi điện thoại kêu xe cứu thương, vừa mang Thạch Ái Quốc mang tới một chiếc xe hơi, hoả tốc chạy đến bệnh viện, Đinh Nhị Cẩu cũng leo lên một chiếc xe khác cùng chạy tới bệnh viện, lúc này thân thể hắn cũng đã hoàn toàn ướt đẫm, so với Thạch Ái Quốc nhờ tuổi còn trẻ, nên thân thể khỏe hơn, với lại đầu của hắn cũng không có bị ngâm dưới nước, không giống như là Thạch Ái Quốc bị té nhào…
Đợi cho mấy chiếc xe hơi chạy xa, Dương Hoa An ngơ ngẩn phát hiện ra, lúc này ông đã trở thành lãnh đạo phòng chống lũ lụt cao nhất tại hiện trường, tuy rằng chủ tịch ngoài ý muốn bị rơi xuống sông mang đi cấp cứu, nhưng việc chống lũ thì vẫn phải là tiếp tục tiến hành, vì thế kêu mọi người tập trung lại nói:
– Hiện tại rất rõ ràng rồi, chân đê đã bị nước sông ngâm làm mềm xốp rồi, bây giờ lập tức điều đến những tấm plastic, suốt đêm nay phải chở đến bờ đê phủ chồng lên, chuyện này phải lập tức làm ngay.
Nhìn về phía trước con sông dậy sóng, nhìn lại phía sau thành phố Hồ Châu đèn đuốc sáng trưng, Dương Hoa An đột nhiên cảm giác được chính mình đang dấn thân thân vào một tình cảnh nguy hiểm, đoạn đê này nhất định phải bảo trụ, nếu không giữ lại được để cho vỡ đê, thì con đường sĩ đồ của mình cũng phải chấm dứt, Dương Hoa An thở dài một hơi, lầm lủi đi về phía trước.
Tương Văn Sơn nhận được điện thoại của Giang Bình Qúy, thì không còn có hứng thú tiếp tục luyện võ dưỡng sinh nữa, ông cầm lên chai nước lọc trên ghế đá uống một ngụm, rồi lẩm bẩm:
– Thật sự là trùng hợp, Thạch Ái Quốc làm như vậy là có tính toán sao?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200