Từ Kiều Kiều ngồi ở hàng ghế sau xe của Đinh Nhị Cẩu, chỉ trái chỉ phải đến một quán ăn buffet, nhìn quán ăn cũng khá, đối với Từ Kiều Kiều, Đinh Nhị Cẩu thật đúng cũng là lần đầu tiên mới thấy, gặp mặt một lần liền cũng dám cùng người lạ đi ra bên ngoài ăn cơm, lá gan của nàng cũng không thể bảo là nhỏ được.
– Ừ, quán ăn này nhìn cũng không tệ lắm, vậy là cô phải chuẩn bị xuất huyết ra nhiều à.
Đinh Nhị Cẩu đậu xe xong đi theo Từ Kiều Kiều tiến vào đại sảnh.
– Phì… cái gì xuất huyết nhiều, nói thật khó nghe, quán này không đắt đâu, chỉ có 89 nguyên tiền một phần, ăn bao no.
Từ Kiều Kiều giảo hoạt cười cười, nhỏ giọng nói..
– Ha ha.. cô được lắm, vậy là sợ tôi làm thịt, dẫn tới quán ăn đắt tiền, nên đổi ý dẫn tôi đến quán này, cô xem tôi bộ giống cái hạng người như vậy sao?
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.
– Hừ… khó mà nói chắc được, lần thứ nhất gặp mặt, ai biết anh là cái hạng người gì, nơi đây tôi cùng với bạn gái thân thường xuyên đến nơi đây ăn, rất ngon mà rẻ.
Từ Kiều Kiều giải thích nói.
– Thật là nhìn không ra, thành phần nhân viên ngân hàng là dạng cao cấp, cũng tình toán đến nơi này ăn như vậy, khó có thể tưởng tượng ra ah.
– Ha ha, làm nhân viên ngân hàng là thành phần cao cấp sao? Anh cho rằng các nhân viên ngân hàng làm rất nhiều tiền à, anh lầm rồi, tại trong ngân hàng kiếm tiền được bao nhiêu cũng là tùy vào làm ở bộ phận nào, giống như tôi làm tại quầy thu tiền, thì không có bao nhiêu tiền, tiền lương chết đói đấy.
Từ Kiều Kiều có chút buồn phiền nói.
– Tôi lại cảm thấy làm ở quầy thu tiền trong ngân hàng vẫn là tốt hơn, làm xong việc thì về không có suy nghĩ gì nhiều, không giống như các bộ phận hoạt động bên lĩnh vực cho vay tiền, bỏ tiền ra cho vay lại còn phải nghĩ đến chuyện thu hồi công nợ rất là phiền toái.
– Anh nói không sai, nhưng mỗi ngày làm việc tại quầy đúng 8 tiếng, mệt mỏi muốn chết, làm hoạt động bên tín dụng cho vay tiền bộ có nhiều nhẹ nhõm hơn về thời gian, nhưng bọn họ phong hiểm cũng rất lớn, vừa rồi ngân hàng của chúng tôi có một quản lý về hoạt động tín dụng, cho vay năm mươi triệu, đến bây giờ không thu về được, vẫn còn đang vật lộn với quan tòa, ông ta hiện tại mỗi tháng chỉ được phát mấy trăm nguyên tiền để sinh hoạt, so với trước kia thật là thảm thấu.
– Cho nên, nói đi thì phải nói lại có tất cả lợi và hại, ít nhất cô đến tối về nhà có thể an tâm mà ngủ a.
Đinh Nhị Cẩu cười nói.
– Nói cũng đúng, thôi không nói những thứ này nữa, đi lấy thức ăn đi, tôi chỉ cần mấy con tôm lớn với cua mà thôi, đó là món tôi thích ăn nhất, còn anh muốn ăn cái gì, thì chính mình tự chém giết đi.
Từ Kiều Kiều nói xong liền hướng về dãy bàn để thức ăn.
Nhìn xem Từ Kiều Kiều bận rộn chiến đấu với mấy con tôm và cua, Đinh Nhị Cẩu thì an tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn nhìn xem Từ Kiều Kiều, hắn sở dĩ cùng Từ Kiều Kiều đi tới nơi này, mục đích của hắn cũng không phải tới đây ăn cơm, là do hắn nghe được Từ Kiều Kiều nói là làm ở trong ngân hàng Công Thương, bởi vì lúc ở bên trong phòng làm việc Chu Hồng Quân, hắn không chỉ đã tìm được rất nhiều hình ảnh riêng tư của quan viên trong ổ cứng di động, trong này còn có một tấm thẻ chi phiếu, cũng là của ngân hàng Công Thương, hắn vẫn muốn đi ngân hàng kiểm tra thực hư trong tấm thẻ chi phiếu này có bao nhiêu tiền, nhưng vẫn chưa có dám đi, hắn sợ cái chi phiếu này một khi bị phong tỏa, nếu như mình tùy tiện đi thăm dò, có thể là bị dẫn lửa thiêu thân.
Trước đây hắn không có một người quen biết nào làm tại ngân hàng Công Thương, cho nên hắn một mực khống chế lại lòng hiếu kỳ của mình, hắn muốn biết trong này có bao nhiêu tiền mà Chu Hồng Quân thu được, nhưng vô kế khả thi, đúng lúc này, hắn gặp được Từ Kiều Kiều đang làm tại ngân hàng này, cô gái giống như là ông trời dẫn đường cho hắn vậy, cho nên hắn liền quyết định cùng Từ Kiều Kiều kết giao, chờ đến một ngày đó khi nàng chân chính tín nhiệm hắn, thì hắn sẽ nhờ Từ Kiều Kiều cởi bỏ bí mật trong tấm chi phiếu của Chu Hồng Quân.
– Um.. sao cứ ngồi ngơ ngẫn làm gì, muốn tôi hầu hạ anh ăn à, nói cho anh biết, ăn đứng hay là ăn ngồi, thì cũng tự mình phục vụ lấy, hiểu chưa?
Đinh Nhị Cẩu nghe nàng nói vậy, liền đứng người lên cầm chén đĩa đi lấy thức ăn.
Từ Kiều Kiều nhìn xem Đinh Nhị Cẩu rời đi, le ra cái lưỡi nho nhỏ một cái, nhưng đáng tiếc là mặt quỷ Đinh Nhị Cẩu không thấy được, cử chỉ này hợp lại với khuôn mặt khả ái của Từ Kiều Kiều nhìn qua rất là đáng yêu.
…
– Đúng rồi, quên chứ, anh đang làm cái công việc gì đấy, nghe giọng nói thì không phải là người địa phương ở đây?
– Vậy cô còn có thể nghe giọng nói mà phân biệt được à?
– Ừ… chúng tôi làm việc ở ngân hàng, khách hàng là thượng đế, nếu thượng đế đến gửi tiền tiết kiệm, mà mình nghe thì không hiểu họ nói cái gì, thì làm sao bọn họ dám tin tưởng đem tiền gửi vào ngân hàng chúng tôi a, cho nên chúng tôi bình thường ai cũng phân biệt được vài loại tiếng địa phương ở vùng phụ cận, như theo giọng nói của anh, tôi đoán hình như là người của TP Bạch Sơn bên kia.
Từ Kiều Kiều phán đoán.
– Có chút ý tứ a, tôi chính là người Bạch Sơn đấy, vậy cô đoán xem tôi đang làm gì?
Đinh Nhị Cẩu lại hỏi.
– Về chuyện này thì tôi nhìn không ra, thời buổi bây giờ là thật giả lẫn lộn, làm sao mà đoán được, vậy anh đang công tác ở đâu vậy?
– Ưm.. tôi đang công tác ở tại khu phố hành chính Long Cảng.
Đinh Nhị Cẩu nói ra.
Từ Kiều Kiều gõ gõ cái bàn, hỏi tiếp:
– Là tài xế lái xe cho lãnh đạo phải không?
– Lái xe ? Trong đôi mắt của cô, tôi giống tài xế lái xa cho lãnh đạo lắm à?
– Bộ anh không phải là lái xe sao? Chứ cái xe kia là gì?
– Đó là xe của tôi được không ? Lái xe cho lãnh đạo, chuyện vậy mà cô cũng nghĩ ra được, phục cô rồi đó, thật là tinh mắt, cô có bạn trai chưa? Muốn không để tôi giới thiệu cho cô một người?
– Hừ.. không nói đến chuyện này, cái xe kia thật là của anh?
– Là xe của tôi, làm sao vậy? Không tin à?
– Không phải là không tin, mà là thật tốt quá, sắp tới anh có thời gian rãnh không? Tôi muốn nhờ anh.
– Là sử dụng xe của tôi hay là con người của tôi vậy?
– Ưm.. cả xe lẫn người, tôi có người bạn sắp kết hôn, vẫn thích có một xe rước dâu làm hôn lễ hơi là lạ một chút, nhưng đảo đi đảo lại, xe hoa thì quá bình thường, nếu dùng xe của anh làm xe hoa thì có chút khác biệt, bạn tôi nhất định sẽ cao hứng đến ngất đi, thế nào, có thời gian rãnh hay không?
Từ Kiều Kiều thực là một người không có chút nào khách sáo, mới lần thứ nhất gặp mặt hắn, nói như vậy mà cũng có thể thốt ra khỏi miệng một cách tỉnh bơ, đúng là làm cho người đau đầu.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200