– Tam Thiếu Gia, xin báo cáo một việc, con gái của Tôn Quốc Cường đã trở về, còn đi đến làm phòng việc của Đinh Trường Sinh, bất quá là ở trong đó không lâu, cậu xem việc này chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Trương Nguyên Phòng cầm điện thoại lên gọi cho Trịnh Tam Gia.
– Chuyện của Tôn Quốc Cường không phải là đã kết thúc rồi sao? Con gái của ông ta có trở về cũng đâu có tác dụng gì?
Trịnh Đoạn Cung đang tức giận, bởi vì hắn cũng vừa nghe thông tin chủ tịch tập đoàn mỏ than cũ Thời Thụ Kim đã cùng liên kết với Thành Công con của thường vụ phó chủ tịch thành phố Bạch Sơn sẽ khai phát mỏ than ở trấn Độc Sơn, điều này khiến cho hắn căm tức, Thời Thụ Kim này, đúng là dám làm.
– Tam Thiếu Gia, chuyện của Tôn Quốc Cường giải quyết xong, nhưng tôi lo lắng đưa con gái của ông ta sẽ quậy lại vụ án này, đến lúc đó nếu đem vụ án lật lại thì rất phiền toái, dù sao con gái của ông ta là sinh viên đại học, trình độ hiểu biết so với những người nông thôn trong nhà Tôn Quốc Cường ít học thức khác nhau, cô ta không có dễ bị lừa đâu.
– Vậy thì sao? Tự các ông xử lý đi.
– Nếu như Tam Thiếu Gia có thể tự mình cùng cô gái này nói chuyện có lẽ chiều hướng sẽ đơn giản dễ dàng hơn đấy.
Trương Nguyên Phòng cười hì hì nói.
Trịnh Tam Gia nghe được ý tứ trong lời nói của Trương Nguyên Phòng, không khỏi ngồi thẳng người:
– Nói đi, ông có ý gì?
– Như thế này, đứa con gái này, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, hơn nữa tướng mạo xinh đẹp hơn người, lại có văn hóa trình độ, không phải chúng ta có thể qua mặt được, cho nên cậu cứ khuyên bảo cô ấy, chuyện của cha cô ấy không phải là chuyện tốt, nói ra sẽ ảnh hưởng đến hình tượng sinh viên của cô ấy, cậu và cô ấy đều là người trẻ tuổi, đương nhiên sẽ dễ nói chuyện để mà thông cảm hơn, cậy xem có được không? Nếu có thể, thì tôi sẽ tìm cách cho người mang cô ấy đến cho cậu?
Trương Nguyên Phòng nói nghe qua rất là đàng hoàng, nhưng ý tứ thâm sâu trong này Trịnh Tam Gia rất rành mạch, sinh siên đại học, rất xinh đẹp, thông minh hơn người, bấy nhiêu đã khiến người ta cảm thấy huyết mạch bành trướng, nhưng có một vấn đề, Tôn Quốc Cường tốt xấu gì cũng đã từng là thủ hạ của mình, cũng vì chuyện của mình mà còn tự sát, bây giờ mình còn ra tay với con gái của ông ta, việc này quá là không có có đạo đức rồi, với lại sau này nếu có người khác biết được, về sau còn có ai sẽ dám cùng mình lăn lộn, Trương Nguyên Phòng lão già này, quả nhiên là cũng ác độc không kém gì ai.
– Lão Trương à, việc này không được, ông trước cứ khuyên nhủ cô ấy, nếu thật sự không được, lúc ấy tôi sẽ gặp cô ấy một chút.
Trịnh Tam Gia thuận miệng nói ra.
Lời này đúng ra là cự tuyệt, nhưng Trương Nguyên Phòng không có nghĩ tới phương diện này, ông còn tưởng rằng là Trịnh Tam Gia giả bộ sĩ diện hảo, vì vậy ông tự quyết định chủ ý, tối nay sẽ bắt Tôn Hải Anh đưa đi mang cho Trịnh Tam Gia, ông ta đương nhiên cũng thèm thuồng thân thể của Tôn Hải Anh, nhưng lại không dám, cho nên vẫn khuyến khích Trịnh Tam Gia làm chuyện này.
Phụ nữ… chỉ cần lên giường, trong lúc giao cấu chụp vài tấm hình, Trịnh Tam Gia lưu manh như vậy đối phó với Tôn Hải Anh một sinh viên chưa trãi đời thì dễ như trở bàn tay, nắm giữ được cô gái trẻ này trong tay, vụ án Tôn Quốc Cường sẽ không có người đào xới, sẽ an toàn choTrương Nguyên Phòng cùng mọi người, cho nên đây là nguyên nhân ông muốn Tôn Hải Anh lọt vào tay của Trịnh Tam Gia, trong lòng cũng biết là hung ác, dù nói thế nào thì Tôn Quốc Cường cũng là đồng liêu với ông, Tôn Hải Anh lại còn một mực gọi ông là bác Trương, nhưng vì an nguy sinh tử trước mặt, chuyện gì cũng đáng để làm, cho dù là bán đứng…
Thế nhưng khi phái người đi ra ngoài tìm Tôn Hải Anh thì không biết cô gái trẻ này đi nơi nào, trong nhà của cô cùng thân thích trong nhà đi tìm cũng không thấy bóng dáng ở đâu, lúc này trời đã tối rồi, Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Hòa Bình và mấy người nhân viên trong văn phòng đảng bộ đang ăn cơm trong một quán nhỏ gần kề ủy ban trấn.
Tôn Hải Anh cũng không có đi đâu xa, cô chỉ là đi đến mộ phần của cha mình, ở nông thôn mộ địa đều là chôn tại phần đất trong nhà của mình, khi có người ở trong nhà gọi điện thoại cho biết là có người đến tìm cô, cô cảm thấy được chính mình hành động có chút lỗ mãng, nhưng theo một khía cạnh khác suy đoán của mình, cha mình không phải là tự sát, hoặc cho dù là tự sát cũng là bị ép buộc tự sát, nghĩ tới đây, cô không khỏi nghĩ, mình có đủ năng lực để đem vụ án này vạch trần sao?
Do vì chỉ có mình cô, cho nên Tôn Quốc Cường rất thương yêu, cô muốn gì ông ta cũng đáp ứng, sau này cũng không biết từ đâu, mấy năm gần đây cha mình hình như là có rất nhiều tiền, trước đây không lâu, còn có ý định đưa cô đi ra nước ngoài du học, nhưng không thể ngờ được mới trong thời gian ngắn hai cha con đã là âm dương xa cách.
Nghe nói ban kỷ luật thanh tra vừa đem cha mình mang đi, lập tức lại truyền tới tin tức cha đã tự sát, nếu cha mình không có vấn đề, làm sao lại tự sát? Nếu cha tự sát là vì che dấu điều gì? Hoặc là những người kia ép cho cha chết là vì để bảo vệ ai? Bây giờ biết tìm người giúp mình là ai đây này?
– Các người để cho tôi vào, tôi muốn đi tìm bác Trương…để cho ta đi vào …dựa vào cái gì mà không cho tôi vào đây?
Tôn Hải Anh đang đi tìm một người mà mình không nên tìm đến, nhưng bởi vì tại cái trấn này, ngoại trừ Trương Nguyên Phòng là đồng sự của cha cô, thì cô cũng không biết phải tìm đến ai khác, cho nên đợi khi trời tối xuống, cô đi tới ủy ban trấn, định tìm Trương Nguyên Phòng hỏi một chút tình huống của cha mình.
Thế nhưng đúng lúc này Trương Nguyên Phòng đã tan tầm về nhà, ông ta đã phái người đi ra ngoài tìm, nhưng chưa gặp được Tôn Hải Anh, nhưng vừa nghĩ tới cô chỉ là một cô gái mới lớn thì có thể đi đến nơi nào? Chắc là buổi tối sẽ quay trở về nhà, vì vậy ra lệnh cho những người kia mai phục tại phụ cận nhà cô, chỉ cần Tôn Hải Anh lộ diện một cái, lập tức lặng lẽ bắt đi.
Không ai nghĩ tới Tôn Hải Anh, lại quay ngược về trên ủy ban trấn, nhưng bảo vệ ngoài cổng đã bị trưởng ban Dương trách mắng máu chó phun đầy đầu nên cũng không dám nữa cho Tôn Hải Anh vào bên trong nữa, nhưng cô gái trẻ này dù sao cũng là con gái của chủ tịch trấn trước đây, tốt xấu gì cũng không phải là người xa lạ, nên baỏ vệ cổng thấy cô nói cần phải gặp Trương Nguyên Phòng, vì vậy thường tình gọi điện thoại báo cho Trương Nguyên Phòng, hỏi xem bí thư trấn ngày mai có thời gian hay không để tiếp kiến cô.
Một lát sau, bảo vệ cổng nói bí thư Trương một lát nữa sẽ tới gặp cô, bảo Tôn Hải Anh ở ngoài cổng chờ một lát, vẫn là như cũ không cho cô vào trong.
Tôn Hải Anh thật không ngờ, cô đang chờ người tới là Trương Nguyên Phòng, nhưng Trương Nguyên Phòng lại phái những tên côn đồ đi đến để bắt cô.
– Người đẹp, bí thư Trịnh phái tôi tới đón cô đấy, vì bí thư Trương uống rượu nhiều quá, không có đến được, để cho tôi qua tiếp cô.
Dưới ánh đèn lờ mờ, một tên côn đồ đến gần Tôn Hải Anh, nhưng Tôn Hải Anh dù sao cũng không phải là con nít, hơn nữa người này nhìn qua thấy không giống người tốt, nên cô liền hỏi:
– Bí thư Trương bảo ông tới, vậy có có cái gì bằng chứng không?
Vừa nói cô vừa lui về phía sau, lui đến cánh cửa lớn của ủy ban, bàn tay sau lưng nắm chặt bắt lấy lan can sắt, giây phút này cô rất là sợ hãi.
– Bằng chứng? Đây là bằng chứng.
Nói xong, hắn đưa tay chặn cô lại, từ trong bóng tối xuất hiện thêm 4, 5 thanh niên bước ra, mấy người cũng không nói chuyện, cứ thẳng đến hướng của Tôn Hải Anh mà đi, đúng vậy, mấy người này là người của Trương Nguyên Phòng phái đi bắt Tôn Hải Anh.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195