Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Chương 3 – Phần 151

Đang nói chuyện thì điện thoại di động Đinh Nhị Cẩu reo, xem ra thì đúng là chủ nhiệm phòng văn thư và phòng nghiên cứu dự án huyện La Hương Nguyệt đánh tới.

– Chị giúp em đi nhanh ra bên ngoài đem người phụ nữ kia dẫn tới nơi này, đừng để cho người trông thấy nhé.

Đinh Nhị Cẩu thúc giục Hạ Hà Tuệ.

– Phụ nữ? Em xem chỗ này của chị là nhà chứa sao ? Người phụ nữ này là ai?

Hạ Hà Tuệ mất hứng cong miệng hỏi.

– Ai ôi… chuyện này không giống như là chị nghĩ đâu, đây là chuyện làm ăn, đêm nay em ở lại đi, buổi tối sẽ đút cho chị ăn no mà… hì.. nhanh đi …nhanh đi.

Đinh Nhị Cẩu cười cười đẩy lưng Hạ Hà Tuệ ra, trước khi nàng đi, trên khe đít đít soạng một cái, mò đến bên dưới háng Hạ Hà Tuệ khều một cái, làm cô lật đật rất nhanh chạy ra ngoài.

La Hương Nguyệt lúc đi vào phía sau hậu viện, hồ nghi nhìn xem đằng sau bóng lưng Hạ Hà Tuệ khi rời đi, lại nhìn Đinh Nhị Cẩu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

– Em quen biết với người phụ nữ này? Cô ta đang làm gì?

– Đương nhiên là bà chủ quán này, chị nghĩ bậy bạ gì vậy?

Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm thấp thỏm không yên, trực giác của người phụ nữ thật sự là lợi hại, chỉ nhìn sơ qua như vậy có thể thấy ra điều gì đó, kỳ quái thật.

– Nghỉ bậy bạ? Làm như chị còn không biết em vậy, nếu không có việc gì, cô ta làm gì mà mặt đỏ như cái gì, vừa thấy chị thì giống như là con gà chọi nhìn chằm chằm, có bà chủ quán nào dò xét khách hàng giống như vậy?

La Hương Nguyệt chận họng hắn lại, không tin lời nói hắn.

– Được rồi, em không nói chuyện này nữa, hiện tại em có một chuyện tốt nên mới hẹn gặp chị, không biết chị có muốn làm không?

– Chuyện tốt? Em tìm chị thì làm gì mà có chuyện tốt? Có phải là lại muốn chị hỗ trợ chuyện gì? Em bây giờ cũng đã làm đến chủ tịch thị trấn, còn có chuyện gì mà cầu cạnh đến trên đầu chị đây?

– Thật là có chuyện, là như vầy, hiện tại ở thị trấn Lâm Sơn điều chỉnh vị trí chức vụ cũng không có xê xích gì nhiều, nhưng chức vụ thường vụ Phó chủ tịch thị trấn còn vẫn chưa có quyết định, em thấy chị suốt ngày ngây người ở phòng nghiên cứu dự án chỗ kia đã nhiều năm, nếu có có hứng thú thì xuống thị trấn làm vài năm với em, đây là em chân thành thật lòng mời chị đấy.

Đinh Nhị Cẩu uống một hớp nước, chậm rãi nói.

– Phó chủ tịch thị trấn?

La Hương Nguyệt hai mắt tỏa sáng, nhưng lại lập tức ảm đạm xuống.

– Sao vậy? Có trở ngại à?

Đinh Nhị Cẩu ngồi ngay ngắn hỏi.

– Cũng không phải là trở ngại, mà là muốn thay đổi đâu có dễ dàng như em nói vậy, nếu chị có muốn đi chăng nữa, thì cũng không có ai tác động giúp đỡ, đừng nhìn thấy chị là người ở Huyện Hải Dương, nhưng cũng đâu có được quan hệ thân thiết với mấy người, với lại tất cả người chị biết lại đều không nằm ở vị trí lãnh đạo, cho nên cũng không có được đâu.

– Em chỉ cần chị nói là có muốn đi hay không thôi?

Đinh Nhị Cẩu truy vấn.

La Hương Nguyệt mở to mắt ra nhìn Đinh Nhị Cẩu, cô đang suy nghĩ ý lời này của hắn, xem ra hắn đã có cánh cửa chuẩn bị sẵn rồi.

– Ý của em là nếu chị muốn đi, em sẽ có thể tác động được?

– Em không tác động được, chỉ là hỏi ý của chị để em biết mà tính thôi.

– Đi… muốn đi.. chị miệt mài ngồi ở phòng nghiên cứu dự án cũng đã đủ rồi, nửa chết nửa sống, thật sự cũng không có ý nghĩa gì, cả ngày cùng với những văn tự liên hệ, con số tính toán, chị đây mụ cả đầu óc, ngoại trừ mấy thứ đó thì chẳng còn cái gì khác.

La Hương Nguyệt ảo não nói ra.

– Chị La, nếu chị đi, em có thể nhờ người giúp một tay, nhưng có được hay không thì chưa chắc chắn, với lại nếu chị thật sự muốn đi, chị phải đáp ứng em một chuyện.

– Chuyện gì? Hì.. đừng có nhắc yêu cầu chị hiến dâng thân xác đấy, chị không phải là loại người vì quan chức mà hy sinh đến như vậy đâu.

La Hương Nguyệt nói xong theo bản năng ôm chặt lại đôi ngực của mình.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đinh Nhị Cẩu cười to không ngừng:

– Chị La xem em là người như thế nào, trong mắt chị em là đồ háo sắc lắm sao? Khoan hãy nói, chị La, dung mạo chị quả thật là xinh đẹp, chỉ có điều chị mang cái gọng kiếng màu đen nên hơi khó nhìn, nếu đổi lại mắt kiếng gọng vàng, nói không chừng sẽ đẹp mắt hơn nhiều…

– Hừ… đã biết rõ trong miệng em lúc nào cũng nói không ra lời nào tốt cả, nói mau về chính sự đi, nếu không nói thì chị đi à.

– Được rồi.. em nói đây, em có ý định thành lập một văn phòng xúc tiến chiêu thương, em để cho chị phụ trách như thế nào có được không?

– Chiêu thương? Chuyện cười, Đinh Trường Sinh, vậy xem ra là chị không cần đi rồi, em để cho chị phụ trách phòng chiêu thương, trong khi chị tốt nghiệp ra trường là chuyên về viết lách ghi chép, bây giờ đưa cho chị làm chủ nhiệm xử lý phòng xúc tiến chiêu thương, chị khẳng định là chị không làm được, thôi em mời cao minh khác đi vậy.

La Hương Nguyệt nghe xong là để cho cô làm công việc này, trong đầu lập tức dao động muốn rút lui ngay.

– Em nói để chị phụ trách cái văn phòng chiêu thương này, không phải còn có em nữa đấy sao, dưới tay chị cũng còn có người vậy? Chị tưởng rằng để một mình chị khiêng tấm bảng chiêu thương này đi à, em thấy chị đầu óc tiếp xúc với văn bản nhiều quá là nên hư mất rồi, tranh thủ thời gian đổi lại cách làm việc đi, chứ cứ cái kiểu này thì đời này của chị coi như xong rồi.

– Trường Sinh……

La Hương Nguyệt thấy Đinh Nhị Cẩu nói không phải là không có đạo lý, mình đời này phải thử đổi lại hoàn cảnh làm việc, mặc dù bây giờ rất chán ghét công tác của mình đấy, nhưng tại vì không có ngoại lực tác động đến mình, cho nên cứ ôm lấy cái công tác này của mình, cho dù là đã không còn hứng thú gì, nhưng thật sự là chưa có muốn chuyển sang công tác nơi khác, nhưng hôm nay Đinh Nhị Cẩu đã là đưa đánh thức tâm trí của mình, càng cân nhắc càng thấy được Đinh Nhị Cẩu nói là chính xác.

– Đổi hay không đổi? Nếu muốn đổi công tác, em sẽ đi trước một bước sắp xếp, còn chị không muốn thay đổi, thì chúng ta dừng ở tại đây, chỉ có điều em cảm thấy chị là một người tài giỏi, theo cách chị sắp đặt lời văn của các bản soán thảo dự án cũng có thể nhận ra được, chị là người có tư tưởng tiến bộ, nhưng tư tưởng của chị không nên bị giam cầm ở bên trong phòng nghiên cứu dự án, nếu chị là một tác giả, thì nhất định phải làm tác giả thật tốt, cho nên em thấy chị nên đổi công tác, đổi lại hoàn cảnh hiện tại của mình.

– Thật sự sao?

– Em đã lừa chị bao giờ chưa?

– Hì..em thường xuyên lừa gạt chị đấy.

La Hương Nguyệt cười cười nói.

– Nhưng chuyện này đây thì tuyệt đối không phải, đang nói chuyện về tiền đồ của chị, em dám đùa giỡn sao?

– Vậy thì được rồi, nếu em có bản lãnh này, chị lần này nghe theo em, em nói đi, nên làm cái gì bây giờ? Chỉ cần em không bán đứng chị, thì xem như mọi chuyện đã quyết định.

– Vậy không được, sau này nếu đã thành, chỉ cần chị cho em ôm hôn một cái thì mới được.

La Hương Nguyệt hôm nay vậy mà phá lệ không có bão nổi, chỉ nói:

– Đã biết rõ trong mồm em, không bao giờ mọc ra ngà voi mà..

Đinh Nhị Cẩu sau khi cùng La Hương Nguyệt thảo luận xong, lúc này mới tinh tế đánh giá người phụ nữ ở trước mắt mình, khuôn mặt thanh tú dưới làn da trắng có một chút nhàn nhạt đỏ ửng, mái tóc dài phủ lên hai bờ vai, trên thân mặc cái áo sơmi màu lam nhạt, trước ngực bị đôi bầu vú no đủ chống đỡ ra tạo thành độ cong mê người, thân dưới thì là mặc cái váy màu trắng dài ngang gối, cái mông đẹp đẫy đà tròn vo, dưới váy lộ ra một đôi tất chân màu da trong suốt gợi cảm trên cặp đùi đẹp, trên chân mang chính là một đôi giày cao gót màu trắng.

Hắn nhớ lại cái lần chạy đi vội vả ngày trước thì va phải La Hương Nguyệt, lúc cô bật ngữa người ra, cũng là cái váy màu trắng này, may không có ôm sát vừa người, nên gấu váy bị cuốn nhấc lên đến tận bẹn háng, cái quần lót màu trắng xuất hiện ở trong tầm mắt Đinh Nhị Cẩu, lúc hai chân hướng hai bên mở ra thật to, lộ ra cái quần lót viền hoa, dù được da thịt trắng noãn hòa cùng cái quần lót màu trắng phụ trợ cũng phá lệ thấy được rõ mồn một trước mắt cái mu âm hộ mạn diệu với đường cong phồng cao mập mạp, làn vải tơ mịn quần lót như là trong suốt, hắn tựa hồ có thể nhìn thấy chính giữa trung gian cái khe thịt hơi hở ra, trên phần mu âm hộ, mập mờ ẩn hiện thảm lông đen bóng bày biện ra nơi bộ vị bí ẩn quý báu nhất của La Hương Nguyệt …

La Hương Nguyệt trên khuôn mặt tràn đầy tin tưởng bước ra đến cửa, Đinh Nhị Cẩu chợt gọi nàng lại.

– Làm sao vậy? Còn có việc?

La Hương Nguyệt hỏi.

– Uí dà.. xem lại dáng vẻ của chị kìa, lúc mới bước vào đây thì cau mày, giống như căn bệnh kia của Tây Thi vậy, đến lúc đi ra ngoài, cao hứng bừng bừng tươi cười rạng rỡ, ai mà không biết, còn tưởng rằng chị mới vừa ở nơi này đi gặp tình lang đấy, khuôn mặt cũng đỏ bừng giống như người phụ nữ vừa rồi chị mới vừa gặp đó.

– Chị giống người phụ nữ kia?

– Đúng đấy, người phụ nữ vừa dắt chị vào đây đấy.

Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.

– Hừ…hừ..em xem chị xé nát miệng của em bây giờ, nói hươu nói vượn, thật sự là không biết lãnh đạo nghĩ như thế nào, mà lại đưa em lên làm chủ tịch thị trấn.

La Hương Nguyệt nói xong, quay lại chụp một cái ly liền hướng về phía Đinh Nhị Cẩu ném tới, cũng không cần nhìn có ném trúng hắn không, cô xoay người liền rời đi, chỉ nghe thấy trong phòng tiếng loảng xoảng của cái ly thủy tinh tan vỡ ở trên mặt đất.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195

Thể loại