Hơn tám giờ tối, Lâm Xuân Hiểu đã xong một ngày làm việc, cô vừa về tới hậu viện nhà khách huyện ủy, cô không có thói quen giống như Trịnh Minh Đường, đem phòng ngủ cùng văn phòng ở cùng một chỗ, nếu như vậy thì cô thấy có chút áp lực vì không phân rõ rốt cuộc là lúc nào làm việc lúc nào là đã tan việc, cho nên cô phải trở lại trong gian nhà của nhà khách huyện ủy đã dành riêng cho cô, thì mới có thể cảm giác được chính mình đã hết giờ làm việc rồi.
Nàng vừa mới tắm rửa xong, vừa thay qua cái váy ngủ, định vào trong phòng nằm nghỉ ngơi một chút, thì có người gõ cửa, giờ này ai lại tới đây? Trong nội tâm không vui, nàng là một người đàn bà, không giống như những nam lãnh đạo ưa thích buổi tối tiếp kiến cấp dưới, Lâm Xuân Hiểu đã không thích, lại đặc biệt là nam cấp dưới, cho nên từ trước đến giờ, rất có rất ít người vào buổi tối gỏ cửa nhà nàng.
– À… Đinh Trường Sinh, làm sao cậu đúng lúc này lại đến, có chuyện gì không?
Lâm Xuân Hiểu miễn cưỡng đứng ở cửa, không có ý để cho hắn vào trong nhà.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu thấy Lâm Xuân Hiểu mặc một cái váy ngủ mỏng màu trắng không có tay, lộ ra cánh tay bạch ngọc trắng bóc mượt mà thẳng tắp, cặp đùi tròn trĩnh sáng chói mắt, nguyên là do ngọn đèn từ trong phòng xuyên suốt qua người của Lâm Xuân Hiểu, trong lúc này chắc cô cũng vô tình không để ý đến, ánh mắt tinh tường của hắn bắt gặp được bên trong làn vải màu trắng mỏng của cái váy ngủ, đường cong lả lướt thân thể của nàng, cái áo lót ngực ở phía trên chỉ che được gần có phân nữa bầu vú, phần còn lại bạo lộ ra đại bộ phận phần chân vú, cái bụng dưới có chút hơi nẩy nở xông ra, hình tam giác cái quần lót nhỏ không thể che khuất một nửa ở phía trước, rất rõ ràng chứng kiến xông ra đầy đặn cái mu âm hộ, phía sau là hình bán cầu dấu vết cái mông đầy đặn mượt mà, còn để lại một cái mùi sâu kín thơm ngát từ cơ thể nàng tỏa ra, hắn không biết đã ngoài 40 tuổi, vì sao Lâm Xuân Hiểu còn có thể lưu giữ lại dáng người ma quỷ hoàn mỹ như thế…
– À… là như thế này, ngày đó sau khi trở về, em tìm gặp người thầy trung y già quen biết kia, xin một bộ thuốc dán chân, cho nên tới thăm chị, xem chân đã hết đau chưa.
Đinh Nhị Cẩu trong tay bê lấy chậu hoa Đỗ Quyên, trên cổ tay thì treo theo một cái túi nhựa, lời nói của hắn chân tình, Lâm Xuân Hiểu nếu không để cho hắn vào nhà, thì có chút bất cận nhân tình.
Lâm Xuân Hiểu ngồi vào trên ghế sa lon, Đinh Nhị Cẩu cũng lui qua trên ghế sa lon đối diện ngồi xuống.
– Cảm ơn cậu, chân của chị không sao, đã hết đau rồi nên không cần thuốc dán nữa, còn hoa này là ở đâu ra vậy, còn tạo hình rất đẹp nhìn thấy thật là đặc biệt.
Lâm Xuân Hiểu lúc này liền anh mắt chú ý tới chậu hoa để trên bàn uống trà.
– À.. lúc em còn công tác ở trấn Độc Sơn, có cái thôn trồng hoa mà chị cũng đã từng đến đấy, nơi đó nông dân trồng hoa vì cảm tạ em đã giúp bọn họ giải quyết về vấn đề tiêu thụ nguồn hoa, cho nên khi em xuống thôn ghé thăm, trước khi đi về bọn họ biếu cho em mấy chậu hoa đã tạo hình xong rất đẹp mắt, vì thế em mang đến đây một chậu tạo hình theo dáng đặt tên là Phượng Hoàng Triều Dương, bí thư Lâm, chậu hoa này là tặng đưa cho chị.
– Ặc.. cái này là không thể được, đây là bọn họ tặng cho cậu, chị làm sao có thể đoạt lấy a.
Lâm Xuân Hiểu tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt thì quan sát chậu hoa này, nhìn thấy dường như rất thích.
– Khục..em là một nam nhân, đâu có biết cách chăm sóc hoa, hoa này mà đến trong tay của em thì cũng chỉ tàn tạ mà thôi.
– À.. cậu mới vừa nói tại nơi đó, nông dân đã giải quyết được nguồn tiêu thụ hoa rồi, vậy vấn đề đã giải quyết? Chuyện xảy ra khi nào?
– Dạ, em cũng nhờ có người bạn quen biết bên các tạp chí chuyên về cây cảnh, bọn họ lên internet cùng với đăng trên mấy tạp chí quảng cáo giới thiệu giùm, hiện tại thương gia đến thôn Hoàng Thủy Loan liên hệ cũng khá nhiều, mấy ngày hôm trước còn có một thương gia người Nhật Bản đặt hàng trước tết của họ làm cho 5 vạn chậu, hiện nay bọn họ đang gấp rút làm để kịp thời gian cho đơn đặt hàng này đây.
– Ồ? Còn có việc này à…. Trường Sinh, chuyện này cậu làm tốt lắm, đã đi qua thị trấn khác nhậm chức, còn có thể quay đầu giúp bọn họ, chuyện này không phải là người bình thường có thể làm được, cậu rất giỏi, làm ngon lành lắm.
– Ưm.. bí thư Lâm quá khen, kỳ thật đây đều là do em tự mình ôm chuyện, đã kéo dính vào chuyện hoa này, bắt buộc em phải hoàn thành thôi.
Đinh Nhị Cẩu nói khiêm tốn, thêm lần nữa đã lấy được hảo cảm của Lâm Xuân Hiểu.
Tuy Lâm Xuân Hiểu tuổi tác cùng với Triệu Hinh Nhã không sai biệt bao nhiêu, nhưng nếu nhìn để so sánh với Triệu Hinh Nhã thì Lâm Xuân Hiểu có khí chất hơn, khả năng này có thể là do từ lâu nay thấm đậm ở trong chốn quan trường, đã ăn sâu vào người của Lâm Xuân Hiểu một loại khí thế không giận mà có uy của người lãnh đạo.
Còn giữa hắn và Lâm Xuân Hiểu tuổi tác tuy cách nhau rất xa, hơn nữa lại là một thượng cấp và một hạ cấp, nhưng tại đây trong đêm, cô nam quả nữ ở trong một gian phòng, cũng khó bảo toàn sẽ không truyền ra chuyện xấu gì đó mà không ngờ đến, cho nên Đinh Nhị Cẩu đã đem những lời mình muốn nói ra, đặc biệt là báo cáo qua ý nghĩ muốn thành lập tại thị trấn Lâm Sơn một văn phòng làm việc xúc tiến chiêu thương cho Lâm Xuân Hiểu biết, sau khi nói xong liền vội vàng đứng dậy ra về.
Mà Lâm Xuân Hiểu cũng rõ ràng lần này phá lệ tiễn đưa hắn đến cửa ra vào, đã vậy cô còn nói thêm vài câu động viên với hắn, cô càng thêm khẳng định Đinh Nhị Cẩu có thái độ làm việc rất là nghiêm túc khi hắn đứng ngiêm cúi đầu lăng nghe nói với sự tập trung cao độ.
Nhưng Lâm Xuân Hiểu không ngờ rằng hắn đang tận dụng ánh đèn đang từ trong phòng soi thấu xuyên qua trên thân thể của nàng với cái váy ngủ khá mỏng mà nhìn ngắm.
Một bộ váy mỏng mềm, xuyên thấu qua y phục mỏng, hai vú đầy đặn càng lộ vẻ phồng cao đột xuất, cái nịt vú màu hồng thật là sinh động, bên dưới háng của nàng là cái quần lót cũng màu hồng nhạt dính sát vào nhau ở giữa hai chân với cái mu âm hộ gồ lên cao cao, cái quần lót ôm sát quá chặt chẽ trên cái mông tròn nẩy nở của nàng…
Còn trong lúc này Đinh Nhị Cẩu tại trong ánh mắt của Lâm Xuân Hiểu là một gã trai rất trẻ chịu khó làm việc, biết làm người, còn nhỏ nhưng rất là trung thực.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 3 tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-3/
Đinh Nhị Cẩu lái xe ra khỏi văn phòng huyện ủy, trên đường chạy ngoằn nghèo mấy vòng, sau khi xác định đằng sau không có cái đuôi nào theo dõi, thì dừng xe ở một chỗ khu vực có tương đối nhiều khách sạn, lúc này mới xuống xe đi bộ mấy trăm mét về đến gian phòng của Hạ Hà Tuệ ở.
Rất xa đã nhìn thấy trong phòng Hạ Hà Tuệ đèn vẫn sáng, loại cảm giác có người chờ thật sự là quá tốt, không biết dù là thế nào, hắn vẫn có chút cảm giác như là đã thành gia lập thất, nhưng nếu cùng với một người đàn bà lập gia đình, thì còn những người đàn bà kia thì nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ đều đưa các nàng về chung một nhà? Đối với ý nghĩ này hắn đành lắc đầu cười khổ.
Sau khi vào cửa, Hạ Hà Tuệ trông thấy Đinh Nhị Cẩu khuôn mặt vui vẻ nên hỏi:
– Em cười cái gì vậy? Bộ nhặt được túi tiền hả?
– Túi tiền thì không có nhặt được, chỉ là nhặt được một mỹ nữ.
Nói xong hắn liền chặn ngang đem Hạ Hà Tuệ ôm lấy, cười cười đi về hướng trong phòng ngủ, còn chưa đi tới gian phòng, Hạ Hà Tuệ đã nhuyễn như một sợi mì quấn ở trên người của Đinh Nhị Cẩu, hôm nay tại trong phòng của quán ăn bị Đinh Nhị Cẩu đặt ở trên cái bàn tròn giở trò, đem nàng khiêu khích sương như muốn thăng thiên, nhưng khi hắn bắt đầu lần thứ hai, sau khi cây dương vật được nàng bú liếm đã sưng cứng trở lại, lúc hắn đâm vào cơ thể của nàng, thì hết lần này tới lần khác cứ có phục vụ viên gọi, khiến cho nàng bị nửa vời, khó chịu suốt buổi trưa.
– Ngày mai chị cứ ở nhà chờ, để em đi tỉnh thành, trước kiếm một luật sư cái đả, đến lúc đó thì chị đi lên tỉnh thành ủy thác xử lý thủ tục chuyện của Thạch Lỗi, em chỉ có thể giúp chị đến như vậy, chị suy nghĩ một chút, em có thể giúp cho tình địch của em mời luật sư, đây đã là rất rộng rãi rồi, có đúng hay không?
– Nói bậy bạ, cái gì mà là tình địch, tại sao em không nói em đè vợ của người ta ra làm, chị vốn là một người đàn bà đàng hoàng, cứ bị em mang lên giường lột trấn truồng ra, còn ngồi đó nói mát mẻ nữa.
Hạ Hà Tuệ mắt trắng không còn chút máu, hờn giận trách móc.
– Nào có, bây giờ không phải là đang ở dưới giường đứng sao? Ặc..em hiểu rồi, vậy là chị muốn em ôm ngươi lên giường phải không? Đến đây đi.
Nói xong hắn đem Hạ Hà Tuệ thả tới trên giường sau đó như sói đói nhào tới, Hạ Hà Tuệ tượng trưng vùng vẫy vài cái, rồi một đôi dép lê lạch bạch rơi xuống đất, nàng triệt để trầm mê vào cơn bão tố ở bên trong sắp tới.
Thông qua những lần cùng với Đinh Nhị Cẩu cá nước thân mật, Hạ Hà Tuệ đã thăm dò biết được tập tính của hắn, đặc biệt là khi ở trên giường giao hoan, hắn không thích cái loại người phụ nữ nhẫn nhịn chịu đựng, người phụ nữ càng điên cuồng, hắn càng hưng phấn, mà người phụ nữ theo ở bên trong, cũng lấy được cảm giác hưởng thụ sướng khoái lại càng lớn, đây là điều Hạ Hà Tuệ tâm đắc nhất, cho nên ngay từ đầu vừa gặp, nàng liền quấn lấy Đinh Nhị Cẩu đến sít sao, cứ như là e sợ nếu buông lỏng tay ra, thì hắn thì sẽ trở thành con chim bay mất.
Nàng bây giờ, đã lạc lối, trong nội tâm sự áy náy càng ngày càng hạ thấp, trước kia còn cố kỵ Thạch Lỗi có thể xuất hiện bất ngờ, nhưng bây giờ nàng biết rõ, người đàn ông kia đang ở trong bốn bức tường cao, cũng là do vì y đối với các cô gái trẻ tuổi hiếu kỳ nên trả giá quá đắt, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, nàng liền có cảm giác như muốn tức điên lên, nàng là một người đàn bà tốt, tên hỗn đản kia lại chạy đi tìm những học sinh nữ vị thành niên chưa biết gì..
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195