Dương Tuệ Toàn đêm nay có uống một chút rượu, cho nên cảm giác toàn thân khô nóng, hắn nhìn điện thoại, giờ này Tào Băng cô gái nhỏ kia chắc đã ra về ký túc xá, vì vậy hắn bắt đầu gọi điện thoại cho Tào Băng, ý muốn đêm nay cô sẽ đến vui vẻ với mình.
Từ khi vào cái đêm đưa Tào Băng cho Trịnh Minh Đường phá trinh, Dương Tuệ Toàn không còn cố kỵ nữa, chỉ cần có thời gian, liền gọi điện thoại để cho Tào Băng đến với cùng hắn, nếu như cô không đến, lần sau gặp lại thì trừng phạt cô, với lại cô phụ thuộc rất nhiều trong tay hắn, cho nên hắn quy định cho cô là có gọi điện thoại là phải đến, không cho phép tắt máy, không cho cô phép từ chối.
Vì vậy trong lúc ba người Tào Băng đang nói chuyện trong phòng bệnh thì Dương Tuệ Toàn gọi điện thoại tới cho Tào Băng, nghe tiếng điện thoại di động vang lên, Đinh Nhị Cẩu rõ ràng trông thấy toàn thân Tào Băng run lên, ngay sau đó cô vội vàng với lấy điện thoại để trên đầu giường.
– Anh… anh Dương, có chuyện gì vậy?
Tào Băng mệt mỏi hỏi, một bên nói chuyện điện thoại, một bên liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu cùng Lăng Sam.
– Em đang ở đâu vậy? Đêm nay tới nhà anh uống chút rượu.
– E…em… đêm nay không qua được, em…em đang bị bệnh.
Tào Băng dè đặt trả lời.
– Bị bệnh? Bệnh gì ? Có muốn anh đến tận nhà không? Em có phải muốn lan truyền trên mạng những clip của em với những người khác, có muốn nổi danh không? – Dương Tuệ Toàn uy hiếp nói.
– Không phải…không …anh Dương, hôm nay em bị bệnh thật đấy, bây giờ đang nằm ở bệnh viện đây này.
Tào Băng vội vàng giải thích, tuy Đinh Nhị Cẩu quay mặt đi không nhìn Tào Băng, nhưng giọng nói trong điện thoại thì Đinh Nhị Cẩu nghe rất rỏ ràng, xem ra cô gái nhỏ này là đã chọc tới người nào rồi, xem ra sau này phải khuyên bảo Lăng Sam, cách xa cô gái nhỏ này một chú, để tránh học tính xấu.
– Nằm viện à? Tốt lắm, anh đến bệnh viện tìm em, trước giờ anh chưa có từng ở trong bệnh viện làm qua, nói không chừng rất kích thích, vậy bệnh viện nào? Anh đi tìm em, ha ha ha ha.
– Anh Dương, em van anh… tha cho em đi, đợi em khỏe lại, anh muốn cái gì đều được, ngươi ngàn vạn lần anh đừng đến đây, không được đâu.
Tào Băng ủy khuất chảy nước mắt, nhưng cô hết cách rồi, nếu như không phải còn có cái hai nguời Nhị Cẩu và Lăng Sam ở đây, đoán chừng cô hiện tại đã sớm gào khóc thật to rồi.
– Đồ đĩ, có phải em chán sống rồi, nói nhanh bệnh viện nào, nếu không nói, đợi sau khi anh tìm được em, xem anh thu thập như thế nào với em, nói hay không?
Tào Băng càng cầu xin tha thứ, Dương Tuệ Toàn cảm giác càng kích thích, cho nên tiến thêm một bước đe dọa, Tào Băng đã từng bị Dương Tuệ Toàn tra tấn, nên không dám chọc giận Dương Tuệ Toàn, ở trong biệt thự của hắn, những dụng cụ dạy dỗ đàn bà thật sự là sự tra tấn đau đớn, vì vậy cô vội vàng nói ra tên của bệnh viện.
Trải qua màn này làm Lăng Sam sợ ngây người, cô thật sự không biết Tào Băng đến cùng đã chọc tới người nào, vì vậy quay mặt nhìn Đinh Nhị Cẩu, nhưng khuôn mặt Đinh Nhị Cẩu rất bình thản, nhìn không ra hắn đang vui hay buồn.
– Tào Băng, chuyện gì xảy ra vậy ? Đến bây giờ bạn vẫn còn chưa nói cho chúng mình biết sao? Bạn có biết nếu tiếp tục như vậy, bạn sẽ phá hủy tất cả.
Sau khi Tào Băng để điện thoại xuống, Lăng Sam lớn tiếng nói.
– Lăng Sam bạn đừng nói nữa, chuyện này bạn không quản được đâu, mình cũng không muốn mang đến phiền toái cho bạn, các người hãy đi đi, chốc nữa hắn tới rồi, mình thật sự là không biết nên phải làm sao bây giờ, van cầu bạn đấy, đừng hỏi nữa.
Tào Băng hai tay che mặt, dùng chăn mền phủ ở đầu gào khóc.
Lăng Sam cũng không phải làm sao, xoay mặt nhìn Đinh Nhị Cẩu.
– Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
– Em hỏi anh… anh cũng không biết … đến bây giờ anh cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, cho dù là nếu muốn giúp Tào Băng, đến cùng thì anh phải biết là chuyện gì xảy ra thì mới tính được. – Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói.
Lăng Sam suy nghĩ, Đinh Nhị Cẩu nói không sai, đây rốt cuộc là chuyện gì, đầu tiên phải biết rõ ràng cái đã.
Lăng Sam kéo cái chăn xuống.
– Tào Băng, không khóc nữa, chuyện gì đã xảy ra vậy, bạn phải nói, nếu không ngươi thì làm thế nào giúp được bạn, bọn mình thật sự là muốn giúp bạn mà… nói nhanh một chút đi, nếu bạn không nói, bọn mình có thể đi thật đây. – Lăng Sam tức giận nói.
Tào Băng cũng cảm thấy lần này là đã đến đường cùng rồi, Dương Tuệ Toàn muốn là sẽ tới đây thật, hôm nay chắc là trước sau gì cũng chết, cho nên cô không còn che dấu sự thật xấu hổ của mình, từ đầu đến cuối đều kể ra hết…
Câu chuyện này Tào Băng chưa từng có cho ai biết, bởi vì rất xấu hổ, mất mặt như vậy ai nghe qua sẽ làm thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng khi Lăng Sam nghe được, trong lòng cô tràn đầy căm phẫn, còn Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu được việc này đã đi quá xa rồi, hắn không ngờ tới, chuyện như thế này chỉ có thể thấy trên phim ảnh của TV, hiện giờ thực tại thật sự là có.
– Nên làm cái gì bây giờ hả anh? – Lăng Sam nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ừ, em đi ra ngoài trước đi, việc này em đừng có xen vào, để anh làm, đến lúc hành sự thì tùy theo hoàn cảnh mà tính thôi. – Đinh Nhị Cẩu nói ra với Lăng Sam.
– Em đi ra ngoài? Không được… em đi ra ngoài thì ai sẽ hổ trợ với anh? – Lăng Sam không đồng ý.
– Em không biết gì hết, việc này em xen vào thì không có bất kỳ sự trợ giúp nào với anh mà còn làm rộn thêm, những người này đều là thành phần không tốt, anh không muốn em có bất cứ sự nguy hiểm gì, nghe lời anh… đi ra ngoài đi, khi nào cần anh sẽ gọi em.
Lăng Sam nghĩ lời Đinh Nhị Cẩu nói cũng hợp lý, khi hắn đẩy cô đi ra khỏi cửa phòng bệnh, vừa vặn phòng bệnh đối diện không có ai, vì vậy cô liền trốn trong đó, lắng nghe động tĩnh trong phòng bệnh bên này của Tào Băng.
Đợi cho Lăng Sam ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở trên chiếc ghế Lăng Sam vừa ngồi qua, lúc này Tào Băng cũng không còn khóc, nhổm dậy… Đinh Nhị Cẩu đem cái gối kê ở sau lưng cô, để cô có thể ngồi thoải mái tựa lưng vào đầu giường một chút.
– Cảm ơn, thêm phiền toái cho anh rồi, xin lỗi.
– Được rồi, việc này đừng nói nữa, thật sự anh hỏi lại một lần nữa, là em có muốn giải quyết vấn đề?
– Anh có biện pháp sao?
– Không có, đến lúc đó em cứ nhìn theo sắc mặt của anh làm việc, còn bà nó, cần phải cho nó một trận mới được, bọn họ là một đám người đàn ông trưởng thành, mà hùa nhau một đám người hiếp đáp cô gái nhỏ. Hừm… em không cần lo lắng, việc này anh đã muốn giúp em, dĩ nhiên là sẽ giúp em tới cùng.
– Cảm ơn anh… em cũng không biết phải tạ ơn anh như thế nào nữa, nghe nói anh là người ở huyện Hải Dương sao?
– Đúng vậy, anh cùng Lăng Sam đều là người huyện Hải Dương đấy, sao vậy?
– Anh có biết có người tên là Trịnh Minh Đường không?
– Anh biết người này, ông ta là bí thư huyện ủy của huyện Hải Dương, em nói người đó chính là ông ta?
– Vâng, vừa rồi em không nói ra tên, là bởi vì em sợ chuyện này anh không giúp được em, mà còn làm liên lụy đến các người, nhưng việc này lại bắt nguồn từ chổ Trịnh Minh Đường. – Tào Băng cúi đầu nói ra, dù sao chuyện này không có vẻ vang gì.
– Em…em theo ông ta trong thời gian bao lâu rồi?
– Hơn ba tháng nay, ông này cũng không xấu lắm, nhưng hình như anh em họ Dương muốn tính toán cái gì đó với Trịnh Minh Đường, mỗi lần quan hệ với ông ta thì họ Dương đều kêu em lén lút thu hình lại, mãi đến lúc xem tin tức ti vi, thì em mới nhận ra ông ta là bí thư huyện ủy Hải Dương.
– Vậy em cất các đoạn phim ấy ở đâu vậy?
– Đều đưa cho Dương Tuệ Toàn, nhưng em đều vụng trộm lưu lại bản sao, anh cứ lấy đi ở trong túi xách của em, có lẽ sẽ hữu dụng.
– Em không sợ anh cầm nó rồi lại uy hiếp em? – Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói.
– Uy hiếp em ư? Nếu anh có thể giúp em thoát khỏi anh em Dương Tuệ Toàn cùng với Trịnh Minh Đường, anh muốn em cái gì cũng được, em nói em sẽ giữ lời giữ.
Tào Băng nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra, cô nói rất thật lòng, vì cô cũng nhìn ra, Lăng Sam rất ỷ lại vào Đinh Nhị Cẩu, cô không có hy vọng xa vời cũng được Đinh Nhị Cẩu ưu ái, nhưng có một người như vậy ở bên cạnh có thể bảo vệ cho mình, thì dù có trả giá bằng cái gì đi nữa cũng đều là đáng giá.
– Ặc… anh cũng không muốn làm gì em cả, em cũng tự cất đi các đoạn phim đó, nói không chừng sẽ có lúc em cần sử dụng đến…
Thấy Đinh Nhị Cẩu không có cần lấy phim, Tào Băng muốn nói cái gì đó thì cửa phòng bệnh được mở ra, Dương Tuệ Toàn một thân lảo đảo say rượu xông vào.
Hắn ta nhìn thấy Tào Băng cũng nhìn thấy trên mặt ghế Đinh Nhị Cẩu đang ngồi kế giường bệnh, trong lòng hắn bốc hỏa, cái con quỷ nhỏ này, rõ ràng sau lưng hắn cõng trộm đàn ông khác, trong tiềm thức hắn đã xem Tào Băng là người mà hắn có thể chi phối bất cứ lúc nào, là tài sản riêng của hắn, không được phép bất luận cùng với kẻ nào nhúng chàm, nhưng tại đây rõ ràng đang ngồi một người đàn ông, đã vậy so với chính hắn thì trẻ tuổi hơn nhiều, lòng đố kị của hắn thoáng cái liền bắt đầu bốc cháy.
– Gái điếm thúi, mày dám sau lưng tao cặp kè với trai à, có phải không muốn sống chăng? Mày có muốn tao cho toàn thế giới xem tất cả anh trần truồng của mày, hừ.. còn thằng ranh con này, ngay lập tức biến mất cho tao, đừng để tao trông thấy lại, nói cách khác, tao đem mày ném xuống sông cho cá ăn mất xác.
Dương Tuệ Toàn lấy ngón tay chỉ vào mũi Đinh Nhị Cẩu mắng.
Đinh Nhị Cẩu không nói gì, chỉ là giơ tay lên, cầm ngón tay Dương Tuệ Toàn trong lúc Dương Tuệ Toàn ngây người chưa hiểu, thì đột nhiên Đinh Nhị Cẩu phát lực hướng vặn lên bẻ một cái, Dương Tuệ Toàn không có phòng bị, ngón trỏ bị Đinh Nhị Cẩu vặn vắt như là muốn gảy, bịch một tiếng quỳ trên đất, kêu rên lên.
– Mày tên là gì… nói …nếu không nói, tao sợ là hôm nay mày cũng không cần ra khỏi bệnh viện này rồi, tao nghe nói bệnh viện này nối xương cũng là rất chuyên nghiệp, nói … tên gọi là gì?
– Này người anh em.. nhẹ tay một chút, tôi là Dương Tuệ Toàn, ái.. nhẹ..đau.
Dương Tuệ Toàn đau thật sự, nước mắt đều muốn chảy ra.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195