Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu rời đi, Lâm Xuân Hiểu khe khẽ thở dài, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Tư Gia Nghi.
– Gia Nghi, lần này cũng không phải là chị không giúp em, tiểu tử kia vừa rồi đã tới, chị nói muốn hắn điều lên trên huyện để làm thư ký cho chị, nhưng hắn không có thèm, trực tiếp từ chối, khiến cho chị thật là mất mặt, như vậy chị đã nể tình với em lắm rồi, nhưng tại vì hắn không nể mặt chị đấy nhé.
Lâm Xuân Hiểu nói nghiêm trang, nhưng từ đầu điện thoại bên kia, Tư Gia Nghi cười ngặt nghẻo.
– Ha ha … chị Lâm, chị thật là được lắm đấy.
– Con bé chết tiệt kia, ngươi cười cái gì vậy? Chị đây là không phải muốn giúp em ấy ư, có gì mà buồn cười như vậy?
Lâm Xuân Hiểu không hiểu lắm vì sao Tư Gia Nghi cười ngất..
– Chị Lâm.. chị nói không sai, nhưng là em đoán chừng hắn đã hiểu lầm, bất thình lình chị nói muốn hắn làm thư ký, em nghĩ hắn hết 90% là nghĩ đến chuyện quy tắc ngầm với nữ lãnh đạo rồi, haha..chắc chắn là như thế đấy.
Tư Gia Nghi nói xong lại cười lớn.
– Cái gì? Chị.. quy tắc ngầm với hắn? Ai da.. Tư Gia Nghi à, chị là đàn bà, thì làm gì có quy tắc ngầm cơ chứ, cứ nói đùa.
Lâm Xuân Hiểu có chút tức giận rồi.
– Chị Lâm..chả trách tại chị có thời gian dài làm ở ủy ban kỷ luật thanh tra nên không biết, hiện tại tại không riêng gì nam lãnh đạo có quy tắc ngầm với nữ cấp dưới, còn có nữ lãnh đạo quy tắc ngầm với nam cấp dưới nữa đấy, hơn nữa nữ so với nam không hề thua kém, em thấy ra là chị đem hắn ra hù dọa chạy mất dép rồi.
Tư Gia Nghi tiếp tục trêu chọc nói.
– Hừ.. chị có đáng sợ vậy sao, Gia Nghi.. chị bây giờ là không phải là đã tuổi già sắc suy rồi, làm gì mà có có lực hấp dẫn chứ?
Lâm Xuân Hiểu nói vậy nhưng cô có cảm giác bản thân mình bị thất bại, dù khuôn mặt mình nhìn về phía trên thì thấy rất trẻ, nhưng nếu nhìn kỹ, khóe mắt đã bắt đầu có nếp nhăn rồi, hơn nữa chồng thì quanh năm không ở nhà, không có đàn ông làm dễ chịu, cho nên đàn bà chỉ có thể là đem dung nhan thanh xuân chính mình gửi vào các loại đồ trang điểm, mà là là không biết những thứ trang điểm này cũng như là chất hủy hoại ngấm ngầm chẳng khác nào nha phiến, càng dùng những vật này đối với làn da phụ nữ lại càng là không được tốt, nhưng lúc này người phụ nữ đã muốn ngừng thì không được nữa rồi.
– Chị Lâm làm gì mà có như vậy, với lại xã hội bây giờ đúng là lại yêu thích người đàn bà thành thục hơn các cô gái trẻ, đàn bà như chị bây giờ lại đúng là có mùi vị vào thời điểm chín mọng, em có cảm giác là Đinh Trường Sinh bị sự hấp dẫn mỹ mạo của chị, sợ bản thân mình rơi vào lốc xoáy nên mới không dám làm thư ký cho chị đấy.
– Được rồi, miệng lưỡi của em trơn tru lắm chị biết rồi, có thời gian rãnh thì đến huyện Hải Dương chơi, đến lúc đó chị chiêu đãi em.
Lâm Xuân Hiểu càng nói càng cảm thấy Tư Gia Nghi cái này lúc nào đã trở nên như vậy, nói chuyện không giữ mồm giữ miệng gì cả, nên cô vội vàng cúp điện thoại….
Bên kia Tư Gia Nghi sau khi cúp điện thoại về sau, trong tòa nhà cao ngất tay bưng lên một ly cà phê đứng ở bên trong văn phòng tổng giám đốc trước tấm kính thủy tinh trong nhìn ra phương xa, nàng nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi của Lâm Xuân Hiểu, khóe miệng hơi vểnh, mỉm cười lộ ra vẻ thần bí.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 3 tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-3/
Bộ đồ công sở màu hồng nhạt cắt may vừa người, trang phục này làm cho nàng giống như là một vưu vật mê người, những người đàn ông nào trông thấy sẽ có chút ít ý nghĩ kỳ quái….
Nhưng lúc này Trương Nhụy lại không có chút nào vui, bởi vì nếu muốn rời khỏi không còn dây dưa với Thành Công này, chỉ duy nhất có một điều kiện, là thay Thành Công nắm chặt Đinh Trường Sinh, mới đầu cô cho rằng để đối phó với một thằng trẻ trâu mới lớn như Đinh Trường Sinh với thủ đoạn của mình thì chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng trên thực tế, thằng tiểu tử này so với những lão già mà nói, không dễ gì thu thập, lại còn trơn trượt vuột khỏi tay, thằng này háo sắc mà không mê sắc, phong lưu mà không hạ lưu, đây là cảm nghĩ của riêng Trương Nhụy đối với Đinh Nhị Cẩu đánh giá, nếu để cho đồng chí Đinh Nhị Cẩu biết rõ Trương Nhụy đánh giá hắn như thế, chắc hắn sẽ hận không thể cầm chặt tay của nàng nói hai tiếng: “Cám ơn “.
– Thành Công à, hay là thôi đi.. chuyện người anh em kia thật sự là không dễ làm, mấy ngày nay tôi gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho hắn, ngay cả một từ trả lời đều không có, vậy thì tôi phải tiến hành bắt đầu như thế nào đây, coi như thôi, không làm nữa, anh thích ai thì đi tìm người đó đi.
Trương Nhụy hờn dỗi nói.
– Ai da.. Trương Nhụy à, thật sự là cô làm lãnh đạo lâu rồi nên không còn tỉnh táo nữa đúng không? Đinh Trường Sinh hắn hiện tại muốn làm gì nhất? Cách cô tiếp cận với hắn là không phải rồi, cô cho rằng hắn dễ gạt như vậy, thì tôi tùy tiện đi tìm một người đàn bà nào khác là xong rồi, có còn cần phải nhờ tới giám đốc đài truyền hình thành phố ra tay? Tại cô lâu nay cả ngày ngồi ở trong phòng làm việc, thì làm gì có thể biết hắn đang ở bên ngoài đang làm gì ? Làm sao có thể biết hắn đang muốn cái gì? Tôi cho cô biết, nếu như chuyện này không làm được, thì cái vị trí giám đốc đài truyền hình không có ổn định đâu.
– Thế nhưng mà …
Tút tút tút…
Trương Nhụy còn chưa kịp biện giải cho mình, thì đầu kia đã cúp điện thoại rồi, thì cô cũng biết Thành Công bực bội đến cỡ nào, y mấy ngày nay đang định cùng với Thời Thụ Kim đi đến trấn Độc Sơn nhìn xem những mỏ than đá khai mở đào quáng, ít nhất phải có một mỏ than làm trụ cột.
Trương Nhụy thật sự là không muốn tự mình đuổi theo đến một cái trấn nhỏ bé xa xôi, nếu như hắn có quyền thế như Thành Công, còn có giá trị để thu lại chút ít tiền vốn, nhưng Đinh Trường Sinh là ai chứ? Đã vậy còn có một ngoại hiệu thật là thô tục: Đinh Nhị Cẩu, hắn có cái gì ? Dù cho Thành Công đã khích lệ cho nàng biết về tiềm năng sau này của hắn, nhưng nàng vẫn thấy không rõ trong lúc này, hắn có gì đáng giá để “đầu tư “.
Nàng đang suy nghĩ tính toán thì Thành Công lại gọi điện thoại gọi tới, nàng quả thực là muốn điên lên, đây quả thực là muốn đóng đinh người ta lên thập giá đây.
– Này.. Thành Công vừa rồi…
– Được rồi, cô hãy nghe tôi nói..
– Há..anh nói đi. – Trương Nhụy e dè trả lời.
– Đinh Trường Sinh gần đây đang có kế hoạch làm nhà vườn gì đó ở thôn Hoàng Thủy Loan, chủ nhiệm phòng tổ chức TP Bạch Sơn Hạ Minh Tuyên vừa mới đi thị sát qua, chức năng của đài truyền hình là làm tin tức tuyên truyền, chẳng lẽ cô nhìn không ra trong lúc này thì có thể tiếp cận hắn ở việc gì? Hắn bây giờ đang làm cán bộ cơ sở, thì hắn đang cần chính là cái gì? Là chiến tích, có không có chiến tích thì khó có thể lên chức, kế hoạch hiện tại của hắn nghe nói là Hạ Minh tuyên cảm thấy rất hứng thú, tại sao cô không đi xuống trấn đó xem thử một chút rồi phóng đại ra, tôi thật không biết đưa cô lên tới chức vụ giám đốc truyền hình này là có thích hợp hay không nữa? Lâu nay cô làm việc quá quan liêu rồi, hiện tại cả nước giới truyền thông đang đứng ở vị trí nào, cô không nhìn ra được sao?
Thành Công giống như là hướng dẫn từng bước dẫn dắt phó giàm đốc truyền hình xinh đẹp này nên làm gì? Làm thế nào vậy….
– Tôi hiểu được, ngày mai tôi sẽ dẫn người xuống dưới phỏng vấn đưa tin.
Trương Nhụy rốt cục cũng hiểu ra, trước giờ nàng vẫn cho rằng nhân viên phỏng vấn đưa tin giật gân là để kiếm sống, chỉ có những chuyện da dày thịt béo thì phóng viên mới đi làm, nhưng là bây giờ nàng đã hiểu, có những việc không nên cứ ngồi ở diễn ở trước màn hình mà nhận tin tức.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195