Lệnh Hồ Xung lúc này nghe Nhạc Linh San nói, thì mới giật mình, chặn lại nói:
– Nếu là như vậy, ta chắc chắn sẽ tự tay giết chết Điền Bá Quang.
Đáng tiếc bây giờ mới nói như vậy thì đã không kịp rồi.
– Điền Bá Quang, ngươi việc ác chất chồng, thiên đao vạn mãnh gấp mười lần đều cũng không đủ lấy hoàn lại, nể mặt phân thượng Lệnh Hồ huynh vì ngươi cầu xin, vậy ngươi hãy tự sát đi a…
Cố Hàn Uyên không có buông tha Điền Bá Quang, hắn đã có Vân Trung Hạc cùng Huyết Đao lão tổ, hai công cụ người để sử dụng rồi.
Điền Bá Quang đối với hắn hoàn toàn không có giá trị lợi dụng.
Lúc này hắn nói những lời này, bất quá chỉ là hạ thấp Lệnh Hồ Xung mà thôi.
Lệnh Hồ Xung lúc này bị Cố Hàn Uyên mắng nói không ra lời, nếu vẫn còn tiếp tục vì Điền Bá Quang mà cầu tha thứ thì chính là không biết tốt xấu rồi…
Đừng nói mọi người ở đây có thể sẽ liền đem hắn giải quyết ngay tại chỗ, chỉ là một cửa ải của Nhạc Linh San kia cũng gây khó dễ, nhẹ thì không quản tới hắn nữa, nặng thì ân đoạn nghĩa tuyệt cũng có thể.
Điền Bá Quang nhìn Lệnh Hồ Xung cũng không còn cách nào vì mình cầu tình, lập tức trong lòng nguội lạnh như tro, nhưng Điền Bá Quang mắt thấy lúc này Lệnh Hồ Xung vẫn còn đang ngăn cản tại ở giữa mình và Cố Hàn Uyên, Nhạc Linh San lại đứng gần trong gang tấc, lại thêm Lệnh Hồ Xung có nói nếu như hắn vũ nhục Nhạc Linh San thì cũng sẽ tự tay giết mình.
Bởi vì cái gọi là một nắm gạo ân, một đấu gạo thù, mặc kệ trước đó Lệnh Hồ Xung như thế nào xin tha cho hắn, đều bị câu nói kia hủy hoại không còn một mảnh, huống chi tử cục xem như đã định, người đang tuyệt vọng thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Điền Bá Quang trong lòng tức giận, càng lúc càng bạo phát, liền xông tới bắt lấy Nhạc Linh San, động tác vô cùng mau lẹ, đám người trong tràng còn chưa có phản ứng, thì Điền Bá Quang đã bắt được Nhạc Linh San rồi.
Tay trái nắm khoái đao chống tại trên cổ mềm mại của nàng, chỉ cần vạch nhẹ một cái liền có thể lấy đi sinh mệnh mỹ nhân xinh đẹp tuyết sắc như hoa này…
Cố Hàn Uyên thì dáng vẻ có phản ứng, tựa như trước khi Điền Bá Quang ra tay, thì đã kịp giết chết hắn, nhưng lại bị Lệnh Hồ Xung đứng cản ở trước mặt mình, giống như là bị Lệnh Hồ Xung chặn lại vậy.
Lúc này Nhạc Linh San đã bị cưỡng ép, Cố Hàn Uyên lập tức đẩy ra Lệnh Hồ Xung, trừng mắt.
– Tránh ra mau…
Lệnh Hồ Xung lúc này cũng phản ứng lại bởi vì mình lỗ mãng chặn lại trước mặt làm Cố Hàn Uyên không thể ra tay, cho nên Nhạc Linh San thân hãm vào nguy hiểm, trong lòng áy náy thấy mình hư việc nhiều hơn là thành công.
– Điền Bá Quang… mau buông ra tiểu sư muội của ta…
Lệnh Hồ Xung nhìn thấy Điền Bá Quang ép buộc Nhạc Linh San, hối hận đã muộn, chỉ là gầm thét lên.
– Lệnh Hồ huynh đệ, ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi…
Điền Bá Quang thấy tràng diện đã nghịch chuyển, hơi chút đắc ý.
– Cố đại hiệp, ta xem ra ngươi ưa thích muội tử Nhạc gia, vì thế khuyên ngươi không nên vọng động, bằng không khoái đao này lắc một cái thì người sẽ không còn nhìn thấy vị cô nương như hoa như ngọc này nữa. Hôm nay chỉ cần ngươi để cho ta rời đi, muội tử Nhạc gia này tuyệt đối bình yên vô sự cho ngươi, sau đó ta lập tức trốn xa, đời này không còn xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa, như thế nào?
– Điền Bá Quang, ngươi nếu dám động đến Nhạc cô nương một sợi lông, đừng nói trốn xa ngàn dặm, cho dù trốn xa vạn dặm, ta cũng sẽ đuổi giết tới cùng, ngươi cứ thử xem ta có làm được hay không…
Cố Hàn Uyên ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Điền Bá Quang.
Lệnh Hồ Xung lúc này chỉ ngoan ngoãn đứng ở một bên, thầm mong Cố Hàn Uyên có thể cứu được tiểu sư muội.
Mọi người tại đây vẫn là lần đầu mới gặp một công tử có tư thái nhẹ nhàng mềm mỏng liền thoáng cái lạnh lùng nghiêm nghị như vậy, cái loại cảm giác tương phản làm cho mọi người chấn kinh không thua kém gì kinh ngạc lúc Nhạc Linh San bị uy hiếp…
Nhạc Linh San trở thành trung tâm chú ý ánh mắt của mọi người, lúc này hai mắt rưng rưng, vừa rồi Điền Bá Quang nói Cố Hàn Uyên ưa thích mình, lúc đó thấy hắn cũng không phản bác, hơn nữa hắn còn ra sức bảo vệ cho mình, thì càng là cảm thấy đúng là hình như hắn cũng có cảm tình với mình…
Lúc này tâm tư của nàng đang chấn động lấy.
Nghi Lâm phản ứng cũng không hơn gì, chỉ biết mặc niệm “A Di Đà Phật”, nàng bình phục không được tâm cảnh của mình, cho dù là Quan Âm Bồ Tát có trách tội, thì cũng dừng không được nhịp tim đập nhanh.
Khúc Phi Yên lúc này đôi mắt hồng hồng, chỉ cảm thấy đại trượng phu làm như thế, không hổ là Anh Hùng kiếm.
– Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Cố đại hiệp đúng thật sự là anh hùng.
Điền Bá Quang dò xét nói, một bên cẩn thận từng bước xê dịch, nghĩ thầm chỉ cần mình đến ngoài cửa, lấy khinh công của mình, muốn chạy trốn còn không dễ dàng sao?
Cố Hàn Uyên không có phản ứng đến lời nói Điền Bá Quang, chỉ là ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn đang di động.
Thời gian từng giây từng khắc trôi qua, Điền Bá Quang coi như là đã dời đến cửa ra vào, chỉ còn cách một bước, thì chính là trời cao mặc sức chim bay, biển rộng mặc cho cá bơi rồi…
Dù cho Điền Bá Quang một mực cẩn thận, vào lúc này cũng không nhịn được nhẹ nhàng thờ phào ra…
Cố Hàn Uyên xem xét đã biết bây giờ hoặc không bao giờ, ánh mắt như thiểm điện, sử xuất học ra sử dụng Di Hồn Đại Pháp, không cần khống chế tâm trí của Điền Bá Quang, chỉ cần ánh mắt của hắn có một tí hoảng hốt thì cũng đã đầy đủ thời gian Cố Hàn Uyên giết chết hắn.
Quả nhiên Điền Bá Quang bị Di Hồn Đại Pháp làm ảnh hưởng hoảng hốt, trong nháy mắt, mọi người chỉ thấy một làn bạch quang chói mắt thoáng qua.
Giữa trán Điền Bá Quang liền bị một thanh trường kiếm sáng lấp lóa xuyên thủng, chỉ còn lại chuôi kiếm còn dính tại trên trán của hắn.
Chính là thanh Anh Hùng kiếm của Cố Hàn Uyên.
Anh Hùng kiếm xuyên thủng trán Điền Bá Quang trong nháy mắt liền đoạn mất sinh cơ của hắn, cho dù hắn muốn kéo lấy Nhạc Linh San đồng quy vu tận cũng không làm được, Nhạc Linh San thẳng đến khi biết mình được cứu thì mới phản ứng được, si ngốc nhìn xem Cố Hàn Uyên đến đỡ lấy mình.
Lại quay trở về với nụ cười ấm áp kia…
– Nhạc cô nương, không có sao chứ?
Nhạc Linh San trong lúc nhất thời nói không ra lời, nghẹn ngào tựa như có gì chặn ở cổ họng.
Trong sân sự im lặng cũng không lâu lắm liền bị phá vỡ, đám người bên trong Hồi Nhạn lâu thẳng đến lúc Điền Bá Quang ngã xuống đất mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Vừa mới trong chớp mắt, Cố Hàn Uyên đem Anh Hùng kiếm ném ra, thậm chí còn dùng kiếm ý Thánh Linh Kiếm Pháp.
Đương nhiên đám người kia cũng không cảm giác được.
– Không hổ là Anh Hùng kiếm, quả nhiên thiếu niên anh hùng.
– Các ngươi nói Cố Hàn Uyên kia không phải thật là ưa thích Nhạc Linh San sao a? Liền thần binh cũng đều có thể ném ra…
Đủ loại nghị luận ầm ĩ.
Thẳng đến lúc này mới làm cho Nhạc Linh San bừng tỉnh, đỏ mặt thẹn thùng nói cảm tạ:
– Cố đại ca, cảm ơn đại ca…
Nàng không tự chủ được liền kêu lên Cố đại ca.
– Nhạc cô nương không có bị gì thì tốt rồi…
Cố Hàn Uyên mỉm cười, lúc này mới cầm thanh Anh Hùng kiếm còn cắm ở trên trán Điền Bá Quang rút ra, vẫy tay hất những giọt huyết châu còn đọng trên thanh kiếm rớt xuống, tra kiếm trở vào bao.
Lệnh Hồ Xung đang ảo não mình vô năng, không thể từ trong tay Điền Bá Quang cứu ra Nhạc Linh San, bây giờ lại nhìn thấy Nhạc Linh San mặt đỏ tới mang tai, mặt mũi tràn đầy e lệ nhìn Cố Hàn Uyên, ghen tuông lên não, không nghĩ ngợi nhiều được liền tiến lên đối với Nhạc Linh San ra vẻ quan tâm hỏi:
– Tiểu sư muội không sao chứ? Có bị thương gì không vậy?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144