Cố Hàn Uyên sau khi rời đi nhìn xem hệ thống đánh giá.
Hôn tạm biệt và ép Mộc Uyển Thanh mút lấy âm dịch Chung Linh, đánh giá cấp S nhân vật phản diện, thu 2600 điểm nhân vật phản diện.
Trước mắt hệ thống đánh giá hàng loạt Mộc Uyển Thanh là cấp SSS, tích lũy 15000 điểm nhân vật phản diện, tạm thời không thể nhận lấy.
Mộc Uyển Thanh độ thiện cảm đã sắp lấy đầy, cao lắm là chỉ tầm một, hai lần nữa sẽ hoàn thành chiến lược, hắn vốn còn muốn dây dưa dẫn dụ Mộc Uyển Thanh nhiều hơn nữa, nhưng bởi vì Chung Linh đột nhiên xen lẫn vào, làm cho tiến độ này đẩy nhanh hơn rất nhiều.
Sau đó Cố Hàn Uyên dùng Di Hình Hoán Ảnh hoán đổi vị trí phân thân, để mình đến Hồ Điệp Cốc, sau khi xem xong tin tức Ân Tố Tố đưa tới, hắn liền dùng phân thân đệ nhất phái đi Tống Quốc, cùng lúc đó Ân Tố Tố còn nói cho hắn biết nếu như muốn mở rộng phát triển thêm mạng lưới thu thập tin tức, thì nhất định phải gia tăng đầu nhập, cũng chính là thiếu ngân lượng.
Hắn có thể dùng điểm nhân vật phản diện đổi thành ngân lượng, nhưng tỉ lệ là 1 đổi 100, tỷ lệ này quá thấp, hoàn toàn không cần thiết sử dụng điểm nhân vật phản diện, cho nên mấy cái bảo tàng kia thì phải nghĩ biện pháp mưu đồ chiếm đoạt.
… Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://truyensex68.com/an-to-to/
Lúc này Hồ Điệp Cốc đang huyên náo.
Nhóm lớn giang hồ nhân sĩ thụ thương trúng độc xông vào, bọn họ đều bị Kim Hoa bà bà gây ra thương tích, Hồ Thanh Ngưu bởi vì trước kia không chịu cứu chữa trượng phu Ngân Diệp tiên sinh của Kim Hoa bà bà, cho nên hai người đã có thâm cừu đại hận, hắn ẩn cư tại Hồ Điệp Cốc cũng chính là vì tránh né Kim Hoa bà bà truy sát, Hồ Thanh Ngưu lúc này đã biết Kim Hoa bà bà sắp tới Hồ Điệp Cốc, bởi vậy giả bị bệnh thiên hoa (đậu mùa), không chịu đi ra bên ngoài chữa bệnh.
Trương Vô Kỵ vốn là thiện lương, thấy đông đảo nhân sĩ giang hồ bởi vì thụ thương hoặc trúng độc đau đớn nên không chịu nổi, liền đi tìm Hồ Thanh Ngưu khẩn cầu trị liệu, còn lúc này Cố Hàn Uyên ánh mắt vượt qua đám đông nhân mã, nhìn về phía đằng sau một lớn một nhỏ có hai nữ nhân, nữ nhân niên kỷ chừng ba mươi, diện mục thanh lệ, dáng người thanh mảnh, thân mang váy vải tử sắc, cầm trong tay một thanh trường kiếm, chính là Kỷ Hiểu Phù, còn nữ tử nhỏ đương nhiên là nhi nữ Dương Bất Hối của nàng, Dương Bất Hối lúc này niên kỷ tầm mười ba, mười bốn tuổi, mặc dù tuổi còn trẻ, so cùng mẫu thân đã có năm sáu phần giống nhau, dung mạo xinh đẹp, mắt to đôi mi thanh tú, quả thực sau này cũng là một mỹ nhân bại hoại.
Vốn là nhờ có hai nàng cảnh đẹp ý vui, nhưng Kỷ Hiểu Phù mắt tái xanh, thần sắc tiều tụy, thân thể suy yếu, hiển nhiên là đã bị trúng độc, lúc này Trương Vô Kỵ đã báo cho đám nhân sĩ võ lâm là Hồ Thanh Ngưu cự tuyệt chữa trị, đám người liền trở nên huyên náo, còn Kỷ Hiểu Phù cũng là mang theo sự tuyệt vọng, Kỷ Hiểu Phù nhìn về phía Dương Bất Hối đang tràn đầy vẻ lo lắng, trong lúc nàng chưa kịp chảy nước mắt, thì một thân ảnh chạy tới phía trước người, đưa tay lên cổ tay của nàng, một mặt nghiêm túc xem mạch.
Lúc này Kỷ Hiểu Phù mới tốt quan sát một chút nam nhân trước mắt, thấy một thân bạch bào đơn giản, mặt như quan ngọc, mắt như ngôi sao sáng, một sợi dây màu trắng búi tóc sau ót, chính là Cố Hàn Uyên, cho dù là Kỷ Hiểu Phù không muốn, nhưng cũng phải thừa nhận là hắn so với Dương Tiêu còn nam tử tiêu sái anh tuấn hơn nhiều…
Cố Hàn Uyên bởi vì tu vi cao lên, lại thêm đoạn thời gian trước đã từng giao hoan với mấy nữ nhân, so với lúc vừa hạ sơn, khí chất trở nên càng thêm trầm ổn thành thục.
Cho dù không có cảm giác được vì cái gì, lúc này Kỷ Hiểu Phù nhìn thấy nam nhân anh tuấn còn trẻ như vậy đang xem mạch cho mình, khó tránh khỏi tim đập có chút tăng tốc, bên cạnh Dương Bất Hối mặc dù tuổi còn trẻ, đang lo lắng cho mẫu thân, cũng khó tránh khỏi nhìn qua mấy lần khuôn mặt Cố Hàn Uyên.
Cố Hàn Uyên thuận tiện hao tốn 1700 điểm nhân vật phản diện mua từ nhập môn y thuật, tăng lên tới y thuật tinh thông, chỉ thấy hắn đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, lấy ra mấy cây ngân châm, một cây đâm vào cổ tay Kỷ Hiểu Phù, một cây đâm vào nàng đầu vai của nàng, Kỷ Hiểu Phù mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng minh bạch Cố Hàn Uyên là đang vì mình mà chữa thương giải độc, bởi vậy cũng là phối hợp.
Khi cảm giác khí tức tựa hồ đã thông suốt, thì thấy Cố Hàn Uyên đi đến phía sau lưng mình, hai tay dán dính trên lưng nàng vận công, Kỷ Hiểu Phù cảm thụ được trên lưng truyền đến nhiệt lượng, nàng có chút không được tự nhiên, ngay liền sau đó nội lực thâm hậu hơn nội lực của nàng nhập thể, nàng có chút giật mình, dù sao mình mặc dù thiên phú không cao, nhưng dù sao cũng đã tu luyện nhiều năm như vậy, nên cũng đạt được cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, lại không nghĩ tới sau lưng nam nhân còn trẻ này đã cao xa hơn nàng.
Đây là Cố Hàn Uyên đã không toàn lực hành động, bằng không thì chẳng biết Kỷ Hiểu Phù bị dọa thành cái dạng gì, hiện giờ bề ngoài hắn chỉ tạm thời chỉ duy trì cảnh giới tiên thiên đỉnh phong, vừa đủ thể hiện mình có thiên phú võ công, với lại cũng tránh làm cho người bị kinh dị…
Cũng không lâu lắm, khi Cố Hàn Uyên thả xuống hai tay, Kỷ Hiểu Phù cảm giác độc trên người mình bị đã giảm hết bảy, tám phần, ngay cả bên trong nội thương đều có chuyển biến tốt đẹp.
– Độc đã tiêu tán không sai biệt lắm, chỉ cần sắc uống thêm mấy liều dược thì có thể khỏi hẳn.
Cố Hàn Uyên thần sắc nhu hòa nhìn xem trên mặt Kỷ Hiểu Phù từ tái xanh đã khôi phục lại làn da trắng, mái tóc đen dài búi gọn lại, nhu thuận theo phái Nga Mi, một đôi mị nhãn hấp dẫn lòng người, đôi môi đỏ thẫm như môi son, mang theo mặt trái xoan đỏ ửng thật là xinh đẹp, dáng người thành thục đầy đặn phảng phất có thể chảy nước vậy. Trong đó mùi vị càng lộ vẻ thành thục mềm mại uyển chuyển, tại bên dưới cái áo là đôi bầu vú to thẳng cao ngất phập phồng, cái mông tròn đầy mượt mà to mọng, mông thịt đẩy lên buộc vòng quanh đường cong liêu nhân, càng lộ vẻ kinh người, quả thực là một mỹ nhân trán đầy mị hoặc, khó trách Dương Tiêu cùng Ân Lê Đình hai người đều cùng để ý đến…
– Cảm tạ.
Kỷ Hiểu Phù cho dù thận trọng, bởi vì nhiều năm chưa từng cùng nam nhân trẻ tuổi tiếp xúc thân mật nên sắc mặt có chút ửng đỏ, nhưng vẫn nhẹ giọng nói tạ ơn.
Nhưng một bên Dương Bất Hối liền lớn mật rất nhiều, hắn đang ngồi xếp bằng, nàng liền trên mặt Cố Hàn Uyên hôn một cái.
– Cảm tạ ca ca đẹp mắt đã cứu mẫu thân muội.
Nàng thiên chân ngây thơ khiến cho Cố Hàn Uyên cũng lộ ra một nụ cười, khóe miệng kia câu lên độ cong tựa như cũng có thể câu được tiếng lòng của người, Dương Bất Hối tim đập rộn lên, tựa như tình đậu sơ khai…
Vừa lúc này Kỷ Hiểu Phù đứng lên xoay người duỗi lấy hai cánh tay tựa như muốn xóa tan mệt nhọc, nhưng hành động đứng lên này lại vô tình làm cho hạ thân của nàng lại ngay gần trước mặt của Cố Hàn Uyên, rất nhanh hắn liền cảm nhận được khí tức từ bên dưới phía âm đông của nàng nhàn nhạt bay vào trong mũi hắn, Kỷ Hiểu Phù có chút hốt hoảng hạ thân nghiêng qua một bên né tránh ánh mắt Cố Hàn Uyên, nàng cảm thấy chính mình lại không chú ý giữ gìn, sau khi bình phục tâm tình Kỷ Hiểu Phù mới hỏi.
– Tiểu huynh đệ, ngươi là đệ tử của Hồ Thanh Ngưu?
– Tại hạ Cố Hàn Uyên đệ tử Võ Đang, mang theo sư đệ tới đây cầu y, trong lúc nhàn rỗi nhàm chán có đọc qua mấy quyển sách thuốc thấy có chút tâm đắc, gặp lệnh muội thiên chân khả ái, không đành lòng để nàng thương tâm, liền thử cứu chữa cô nương, cũng may không có làm nhục sứ mệnh.
Kỷ Hiểu Phù nghe Cố Hàn Uyên gọi mình là cô nương, lại gọi là Dương Bất Hối lệnh muội nên sắc mặt đỏ lên, nhưng dù sao không có nữ nhân nào mà không muốn người khác khen mình trẻ tuổi, cho nên trong lòng vừa xấu hổ vừa vui, chỉ bất quá có chút ngoài ý muốn của nàng, đó là Cố Hàn Uyên lại là đệ tử phái Võ Đang.
Nghĩ đến Ân Lê Đình, tâm tư Kỷ Hiểu Phù liền phức tạp.
– Cố tiểu huynh đệ, ta là Kỷ Hiểu Phù đệ tử phái Nga Mi, nhắc đến thì cùng Võ Đang phái cũng có chút ngọn nguồn, đây là Dương Bất Hối nữ nhi của ta.
Cố Hàn Uyên làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ…
– Nguyên lai là người của Lục sư thúc… Kỷ cô nương, cô nương cũng xem như là trưởng bối tại hạ, cứ gọi tên Hàn Uyên là được rồi…
Cố Hàn Uyên cố ý gọi nàng là cô nương, để cho Kỷ Hiểu Phù giảm bớt một chút đối mặt, gọi nàng là trưởng bối, lại làm rối loạn tâm tư của nàng, Kỷ Hiểu Phù có chút xấu hổ, dù sao trước đây nàng là vị hôn thê của Ân Lê Đình, chuyện này tại trên phái Võ Đang tất cả ai cũng đều biết.
Nàng mặc dù cùng Dương Tiêu có tư tình, nhưng dù sao vẫn chưa thành gia lập thất mà đã có nữ nhi, cho nên mặc kệ là xưng hô là phu nhân hay là cô nương vẫn không thích hợp, nhưng nghe Cố Hàn Uyên không có lựa chọn gọi phu nhân mà là lựa chọn xưng hô cô nương, tâm tình dù là phức tạp cũng là có một chút vui mừng.
– Hàn uyên ca ca thật lợi hại a, chỉ là đọc mấy quyển sách thuốc liền có thể giải độc cho mẫu thân rồi…
Dương Bất Hối thì không có nhiều ý nghĩ lung tung như vậy, nàng lúc này chỉ cảm thấy Cố Hàn Uyên rất là thân cận, giương lên khuôn mặt tươi cười lại đến gần chút…
… Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://truyensex68.com/an-to-to/
– Bất Hối muội muội cũng rất khả ái, sau này lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân xinh đẹp…
Cố Hàn Uyên cười cười sờ đầu Dương Bất Hối, lại thổi phồng khen ngợi đến mức làm nàng thẹn thùng không nói lời nào, yên lặng đã hóa thành tiểu thục nữ.
Kỷ Hiểu Phù nhìn xem hai người thân mật thì cũng thập phần vui vẻ, nàng nghĩ thầm nếu như chờ Dương Bất Hối sau này lớn lên có thể gả cho Cố Hàn Uyên mà nói, cũng là đối tượng phù hợp.
Trong lúc này một đám giang hồ nhân sĩ thấy Cố Hàn Uyên cứu chữa được cho Kỷ Hiểu Phù, kích động tiến lên cầu kỳ xuất thủ, Cố Hàn Uyên bình tĩnh chờ cho tiếng ồn ào đám người ngừng lại, sau mới nhàn nhạt mở miệng gọi Trương Vô Kỵ.
– Vô kỵ sư đệ, ngươi cũng nhìn không ít sách thuốc, trên sách thuốc cũng lĩnh ngộ được không ít, chỉ bằng thử cứu chữa bọn họ, nếu như gặp phải nạn đề thì có thể đến tìm ta.
Cố Hàn Uyên lười nhác đem thời gian lãng phí ở trên thân đám người này, bởi vì không bao lâu nữa thì liền sẽ chết dưới tay Kim Hoa bà bà, đây bất qua chỉ là đám tiểu lâu la mà thôi, không mang tới cái gì danh vọng cho hắn, cũng không kiếm được điểm nhân vật phản diện gì, còn chi bằng đem bọn họ vung nồi úp lên cho Trương Vô Kỵ, còn mình có chút thời gian chi bằng cùng Kỷ Hiểu Phù hảo hảo trao đổi một chút cảm tình.
Sau khi nghe Cố Hàn Uyên nói, Trương Vô Kỵ liền quyết định thử xem, đám giang hồ nhân sĩ kia mặc dù trong lòng có bất mãn, nhưng cũng không dám cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đưa chân…
Trương Vô Kỵ bắt đầu trị liệu đi cho bọn họn, đúng không hổ là nhân vật chính, dù cho chỉ học y thuật không được bao lâu, vẫn có thể ra dáng thành thạo, không có bất cứ rối loạn nào, lúc này Cố Hàn Uyên đưa thêm cho Kỷ Hiểu Phù uống thêm mấy thức dược thảo, cơ thể của nàng đã tốt hơn hơn phân nửa.
Sau đó mấy ngày, trong lúc Trương Vô Kỵ vội vàng cứu người, Cố Hàn Uyên cũng có thời gian cùng hai nàng hàn huyên thân mật để lấy cảm tình.
Cố Hàn Uyên có khi cũng chỉ điểm Kỷ Hiểu Phù võ công, nàng ngay từ đầu lúc còn có chút xấu hổ, đến khi quen thuộc thi cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Chỉ là hướng dẫn qua trình bên trong tình cờ cơ thể tiếp xúc để cho nàng có chút mặt đỏ tim đập, tâm tư không hiểu, lại cũng chỉ có thể cho là ngoài ý muốn.
Dương Bất Hối thì đơn giản hơn nhiều, cả ngày dán theo Cố Hàn Uyên, còn kém không đem thân mình của hắn, sau khi cứu chữa xong Kỷ Hiểu Phù thì hắn được hệ thống đánh gia hai mục điểm nhân vật phản diện.
Hệ thống cấp đánh giá cấp S, thu 2100 điểm nhân vật phản diện, đó là do hắn trang bức đoạt lấy tràng diện Trương Vô Kỵ cứu chữa Kỷ Hiểu Phù, còn thu được nụ hôn cảm tạ của Dương Bất Hối thực chất đó là nụ hôn nhằm vào Ân Lê Đình.
Xin lỗi Lục sư thúc, không phải sư điệt không phải là người xấu, thật sự là Kỷ Hiểu Phù ý trung nhân của Lục sư thúc, cùng với thê tử Dương Bất Hối về sau của Lục sư thúc quá mê người, Cố Hàn Uyên lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, làm cho Dương Bất Hối đang nhìn hắn chằm chằm cũng không rõ ràng cho lắm…
Vốn là Kỷ Hiểu Phù bởi mấy ngày qua cùng Cố Hàn Uyên thường xuyên tiếp xúc cơ thể cũng đã quen dần, nàng cảm thấy thân thể của mình rõ ràng có nổi lên chút hỏa diễm, mỗi khi vô tình bàn tay hắn đụng chạm vào các bộ vị trên thân mình, cho nên vô cùng lo lắng, dự định sau khi khỏi hẳn thì liền sẽ rời đi.
Không nghĩ tới hôm nay lại bắt đầu cảm thấy toàn thân bất lực, thần trí mơ hồ, Dương Bất Hối thấy vậy vội vàng chạy đi tìm Cố Hàn Uyên, hắn đi tới gian phòng của Kỷ Hiểu Phù xem xét liền biết là xảy ra chuyện gì.
Tất nhiên là Vương Nan Cô đã lại tới, hạ độc Kỷ Hiểu Phù cùng đám giang hồ nhân sĩ đang ở bên ngoài một lần nữa, Kỷ Hiểu Phù đang hỗn loạn, nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng Cố Hàn Uyên.
– Hàn Uyên, ta đây như thế nào?
– Có người lại hạ độc Kỷ cô nương, hơn nữa thủ đoạn khá cao minh, vừa rồi Bất Hối muội muội nói cho tại hạ biết tình huống của đám người bên kia của Vô Kỵ sư đệ chữa trị cũng là giống nhau, có thể là có người nào đó đang nhắm vào Hồ Thanh Ngưu a.
Cố Hàn Uyên làm ra một bộ nghi hoặc.
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Kỷ Hiểu Phù chỉ cảm thấy ý thức của mình càng lúc càng yếu.
– Người hạ độc không đơn giản, bởi vì Hồ Thanh Ngưu không chịu ra tay, tại hạ không phải là không thể cứu chữa cho Kỷ cô nương được, chỉ là dù sao y thuật không tinh, thời gian lại không chờ đợi, bệnh này đang bộc phát trở nặng, nhưng nếu muốn trị liệu, loại bệnh nặng này chỉ sợ sẽ là phải mạo phạm đến Kỷ cô nương.
Cố Hàn Uyên cố ý đem tình huống nghiêm trọng nói cho Kỷ Hiểu Phù biết, bây giờ thì Kỷ Hiểu Phù đối với Cố Hàn Uyên đã có lòng tin, cũng không suy nghĩ nhiều.
– Ngươi cứ chữa trị theo cách của ngươi là được…
Kỷ Hiểu Phù nói xong lời này, cũng chịu đựng không được nữa, liền ngất đi.
Cố Hàn Uyên phân phó Dương Bất Hối canh giữ ở cửa ra vào, không cho phép bất kỳ người nào vào, rồi bắt đầu trị liệu cho Kỷ Hiểu Phù.
Sau khi hoàn toàn cởi hết y phục của Kỷ Hiểu Phù, nhẹ nhàng gỡ lấy một tầng cuối của cái tiểu nội khố ra, một thân thể hoàn mỹ hiện ra trước mặt Cố Hàn Uyên, da thịt của nàng vẫn là trong trắng lộ hồng dù đang bị trúng độc, vô cùng mịn màng, bên trong giống như có vầng sáng lưu chuyển, tràn đầy màu hồng nhạt hấp dẫn, trước ngực đường cong vòng quanh hai bầu thịt trắng nõn cao ngất động nhân, trên đỉnh núi hai quầng vú hồng nhạt, điểm bên trên hai hạt tiểu anh đào núm vú như hồng bảo thạch sáng chói kiều diễm, hai hạt hồng bảo thạch giống như một loại nụ hoa thấm xuất nhàn nhạt mồ hôi, làm thay đổi óng ánh trong suốt, cái bụng bằng phẳng tuyết trắng không có bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào, bụng dưới là chi địa cỏ thơm đen nhánh nồng đậm, chỗ đó như một khối rừng rậm nguyên thủy, hai mép nhỏ mang theo một khối nhô lên khép kín chặt chẽ, chỉ mơ hồ lưu lại làn khe nhỏ. Cặp đùi thẳng tắp trắng mịn, đúng kiệt tác của lão thiên gia, tuế nguyệt không có ở trên người nàng lưu lại bất kỳ dấu vết, ngược lại còn khiến cho nàng nhiều hơn một tia thành thục nữ nhân phong tình…
Qua không biết bao lâu, Kỷ Hiểu Phù cuối cùng cũng đã thanh tỉnh lại, chỉ là nhất thời hoảng hốt suy yếu bất lực, một lúc sau đó thì Kỷ Hiểu Phù lại thanh tỉnh một chút u, đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Hàn Uyên mặt đầy ngưng trọng đang tại trên da thịt trắng như tuyết của nàng thi châm.
Ngơ ngác một lát sau mới phản ứng được tình huống của mình bây giờ là gì.
– Ngươi… ngươi… tại sao có thể…
Kỷ Hiểu Phù mang theo lời nói xấu hổ giận dữ với sự thật không thể tin được truyền đến trong tai Cố Hàn Uyên, hắn cũng không ngẩng đầu lên, vẫn là nghiêm túc tiếp tục hạ châm trên bẹn đùi của nàng.
– Kỷ cô nương tỉnh lại rồi sao? Xem ra đã có hiệu quả, tại hạ học nghệ không tinh, chất độc lại quá mãnh liệt, nếu như trên người vẫn còn có y phục mà nói, sẽ phát ra càng thêm kịch độc chảy ngược, đến lúc đó thần tiên khó cứu, vì thế tại hạ không thể làm gì khác hơn là phải ra hạ sách này.
Kỷ Hiểu Phù vẫn không thể nào tiếp thu được.
– Nhưng… cho dù là vậy… cũng không cần toàn bộ cái gì cũng… cởi ra hết… a…
– Kỷ cô nương không cần lo lắng, trong mắt lang y không phân biệt nam nữ, đến lúc chữa khỏi cho cô nương, tại hạ sẽ tự đem việc này quên hết…
Cố Hàn Uyên trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, Kỷ Hiểu Phù trong lòng buồn khổ, lại tìm không thấy lời phản bác.
Chẳng lẽ nói không cần hắn cứu mình, thà rằng mình bị độc chết?
Hơn nữa so sánh với Hồ Thanh Ngưu hoặc là Trương Vô Kỵ nhìn thấy toàn bộ thân thể của mình, so ra vẫn thật là chi bằng Cố Hàn Uyên nhìn thấy…
Kỷ Hiểu Phù hiển nhiên là bị Cố Hàn Uyên lừa dối trôi qua, nàng chỉ cảm thấy chính mình vận mệnh có nhiều thăng trầm.
Đầu tiên là cùng Ân Lê Đình có hôn ước, rồi lại thất thân cùng với Dương Tiêu, cuối cùng là vì hắn sinh hạ Dương Bất Hối, bây giờ lại còn bị Cố Hàn Uyên thấy được hết tất cả…
Nỗi khổ trong lòng làm cho Kỷ Hiểu Phù chảy xuống hai hàng thanh lệ, nhưng thân thể hư nhược chỉ đành quay đầu đi, để cho nước mắt yên tĩnh chảy xuôi, nàng suy nghĩ lung tung rất lâu, thẳng đến cảm giác có giọt nước đang nhiểu tại trên bắp đùi của mình thì mới xoay đầu lại.
Nhìn thấy khuôn mặt Cố Hàn Uyên đổ đầy mồ hôi, thần sắc nghiêm túc, nguyên lai vừa rồi đúng là mồ hôi trên mặt hắn nhỏ xuống trên bắp đùi nàng, Kỷ Hiểu Phù nhìn xem Cố Hàn Uyên có vẻ dáng vẻ mệt mỏi, trong lòng đột nhiên liền không còn có tức giận như trước vậy.
Nàng nghĩ thầm vận mệnh của mình đã là như thế, bây giờ lại đi khiển trách nặng nề với hắn thì cũng đâu có ý nghĩa gì.
Có câu nói, lúc nam nhân chăm chỉ tập trung làm việc là lúc biểu lộ ra dáng vẻ đẹp nhất.
Cố Hàn Uyên dung mạo vốn là anh tuấn, lại thêm cố ý hí lộng, càng là đem thần sắc của hắn diễn dịch phát huy vô cùng tinh tế trong ánh mắt Kỷ Hiểu Phù.
Tuy là xấu hổ Kỷ Hiểu Phù lại bị ánh mắt của hắn hấp dẫn, lại cứ như vậy kinh ngạc nhìn hắn.
Bất chợt từng dấu vết những mũi châm của hắn thi châm trên thân thể nàng, kỳ quái tựa như tỏa nhiệt cuốn lấy nội lực của nàng, sau đó giống như là âm dương giao thoa, nhanh chóng cuộn lại hòa lẫn với nhau, thời gian dần qua, Kỷ Hiểu Phù cảm giác bên trong thân thể kiều nộn của mình bắt đầu thay đổi, khô nóng, miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn lên, thân thể càng là bất chấp bất an uốn éo.
Làm Kỷ Hiểu Phù khó xử, bên dưới hạ thể của nàng vậy mà dần dần đã có cái loại phản ứng khó nói nên lời này, sâu bên trong âm động cấm địa vậy mà lại ngứa nhột khó chịu nỗi, cái dạng này đang nhanh chóng phản bội lấy tâm trí của nàng, một hồi khoái cảm không hiểu cứ vậy mà thần bí chậm rãi truyền khắp toàn thân của nàng, hơn nữa nàng rất rõ ràng cảm giác được, từ nơi cửa miệng âm động có một loại nóng hổi ẩm ướt đang trào chảy ra. Thoáng cái trong lúc này nàng đã là động tình như nước thủy triều, mắt nhắm lại, thở gấp không ngớt, thân dưới âm dịch càng là như hồng thủy tràn lan, một cái loại nữ nhân thành thục, một khi tính dục đã mở ra phòng tuyến, thì mãnh liệt như sóng triều, càng không có thể tưởng tượng được, tiếp theo không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Kỷ Hiểu Phù cong người, nhô lấy cái âm hộ lên, rồi hai chân kẹp chặt lấy, nàng đã đạt đến cao triều…
Tâm trí Kỷ Hiểu Phù vô cùng trống rỗng, thân thể thay đổi mềm mại vô lực, vậy mà trong nháy mắt nàng đạt đến đỉnh phong, thân thể nhu nhược run rẩy không ngừng, thẳng đến khi Cố Hàn Uyên bắt đầu thu châm thì cũng mới phát hiện côn thịt của mình cũng đã là bất tranh khí dựng đứng lên.
Kỷ Hiểu Phù cơ thể lúc này hoàn hư nhược, nhưng vẫn là xấu hổ chỉ muốn có thể che chắn bên dưới hạ thể, vô thức hơi cong đầu gối lại khép chặt hai chân, nhưng tư thế như vậy thì lại làm lộ cái mông cùng với toàn bộ cái âm hộ với khoảng trống bên dưới, lúc này từ miệng âm động âm tinh màu trắng sữa vẫn còn sủi ra bọt nước, dưới giường đã là một mảnh lớn chất lỏng đọng lại, Cố Hàn Uyên đã thu châm xong, lại bị động tác Kỷ Hiểu Phù hấp dẫn ánh mắt, hướng về khoảng trống bên dưới hạ thể của nàng liếc mắt nhìn.
Hắn hắng nhẹ một tiếng, thần sắc lúng túng và im lặng không lên tiếng, đắp chăn lên thân thể giùm cho Kỷ Hiểu Phù, nàng thật vất vả khôi phục một tia khí lực, hai tay đem chăn kéo qua đỉnh đầu, che kín lại khuôn mặt đỏ đến đến sung huyết…
Kỷ Hiểu Phù chỉ cảm thấy còn không bằng bị độc chết đi…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144