Cố Hàn Uyên lúc này đang gấp rút lên đường, bởi vì hiện tại hai hình nhân phân thân cũng còn chưa tới chỗ cần đến.
Tùy quốc quá xa, lúc này ngay cả nửa đường thân phận hình nhân cũng chưa đi tới.
Hình nhân phân thân mang theo Trương Vô Kỵ cũng còn cần mấy ngày nữa mới có thể đi tới Thiên Ưng giáo.
Trên đường đi trôi qua mấy canh giờ, khi xe ngựa chạy đến gần bên một khe suối, hai nàng muốn ngừng lại đi thuận tiện, nhân dịp tắm rửa một phen, bất quá cũng là thật tốt quét qua cùng hai nang giao hoan một trận để lấy thêm điểm nhân vật phản diện…
– Tâm Thái uy nãi no nê ngủ rồi, bây giờ chúng ta cùng nhau tắm đi a…
Cố Hàn Uyên cùng hai mỹ nhân thành thục diễm lệ khêu gợi thẳng đến suối khe suối, hai nàng liếc nhìn nhau không hẹn mà cùng nhau đỏ hồng khuôn mặt…
Cố Hàn Uyên nhìn xem hai nàng dùng loại ánh mắt nhìn hắn như trong vườn thú nhìn xem con tinh tinh vậy…
– Chúng ta tưởng rằng ngươi chỉ biết sờ loạn…
Thành thục mỹ nhân Thích Phương gắt một cái rồi nói…
– Làm sao vậy? Ta sẽ tắm rửa cho hai nàng, kỳ quái lắm sao?
– Phi…
– Phi…
Đồng loạt trả lời là tiếng hừ hừ thừa hiểu ý đồ của hắn.
Tiến vào khe suối, Cố Hàn Uyên theo chính diện ôm Thích Phương cùng Lăng Sương Hoa hai nàng, hai đôi bầu vú đầy đặn cao ngất cọ lấy, mài lên trên cơ ngực rắn chắc của hắn, loại này mềm mại, loại kia co dãn, thật sự là mất hồn…
Tay của hắn thì tại phía sau lưng Thích Phương cùng Lăng Sương Hoa vuốt ve, da thịt hai nàng thấm ướt thật sự là bóng loáng vô cùng, Cố Hàn Uyên khi thì hai tay lại trượt xuống dưới xoa bóp bờ mông lớn mềm mại các nàng, loại nhục cảm này, nhất là khe mông căng cứng kẹp lấy ngón tay, quả thực làm cho người ta chịu không được.
Côn thịt Cố Hàn Uyên sớm đã ngạo nhiên, quy đầu cứng rắn ngẩng lên, tại trên âm hộ hai nàng loạn đỉnh, Lăng Sương Hoa cùng Thích Phương hai nàng giãy giụa bờ mông, bốn bàn tay thon thon tay gãi lấy phía sau lưng hắn, miệng của bọn họ thân cùng một chỗ, đầu lưỡi dây dưa cùng nhau, một hồi hôn nhẹ Lăng Sương Hoa, một hồi hôn nhẹ Thích Phương…
Côn thịt Cố Hàn Uyên cũng đã chịu không được rồi, hắn đè xuống đầu thành thục Thích Phương, nàng ngầm hiểu, ngồi xổm người xuống, mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn đem hắn côn thịt ngậm trong miệng, Lăng Sương Hoa thì phối hợp với ở phía trên cùng đầu lưỡi của hắn mút hút dây dưa…
Một rồng đùa giỡn hai phượng, Cố Hàn Uyên thoải mái hưởng thụ lấy, thay đổi một tay ôm lấy Thích Phương mút hút bầu vú nàng, một tay đè xuống đầu Lăng Sương Hoa ngậm lấy côn thịt của hắn, đến lúc Lăng Sương Hoa đứng lên, thì Thích Phương lại ngồi xổm xuống…
Lúc sau thì Cố Hàn Uyên biết đến lúc mình tiến công vào động phủ của hai nàng rồi, hắn để cho các nàng vịn lấy tảng đá bên bờ suối, đem hai chân mở ra, Cố Hàn Uyên xoay người, ngồi xổm xuống thay phiên bú liếm trên âm hộ Thích Phương cùng Lăng Sương Hoa, liếm mép ngoài các nàng, liếm lên âm hạch, dùng răng khẽ mút lấy mép nhỏ, chốc sau âm dịch của hai nàng cũng đã tràn lan ra ngoài…
Cố Hàn Uyên đầu lưỡi tại từng cái khe hở âm hộ qua lại trượt lên trượt xuống, khi thì, áp, ma sát âm hạch, khi thì liếm, cắn, trát, chui vào miệng âm động các nàng, âm dịch từng chút theo từ trong âm động chảy ra, Cố Hàn Uyên điều mút liếm sạch sẽ.
Thích Phương.
– Ai ui… ai… ai… a…
Lăng Sương Hoa.
– Ừ… ân… um… um…
Tràng diện này, làm cho Cố Hàn Uyên nhiệt huyết phun trương, thú tính sôi trào, Cố Hàn Uyên trước tiến công Thích Phương, cắm vào âm động của nàng, co lại mãnh liệt chọc vào, dùng sức tiến rút ra một lúc, lại rút côn thịt ra duy trì tiến âm động Lăng Sương Hoa, toàn bộ hành trình hung ác chọc vào lệ quất, tiếng rên rỉ của hai nàng không dứt bên tai.
Côn thịt chọc vào âm động Lăng Sương Hoa, dùng ngón tay gảy lấy âm động Thích Phương, loạn đổi lấy thao, thay phiên lấy gảy, Cố Hàn Uyên tăng lớn độ mạnh yếu, không quan tâm điên cuồng qua lại thay phiên co lại mãnh liệt chọc vào hai cái mật đạo này, Thích Phương cùng Lăng Sương Hoa rên rỉ sóng sau cao hơn sóng trước, đến khi từ trong âm động Thích Phương, côn thịt hung hăng hết sức đâm xuống dưới một lúc, thì nàng ngẩng đầu lên:
– Á… a… a…
Rên to một tiếng, cái mông màu mỡ tuyết trắng mông lớn vểnh lên, âm động co rút lại, nắm chặt lấy côn thịt hắn, âm khí xì xì phun ra, nàng đã cao triều, hắn liền rút ra ngón tại từ trong âm động Lăng Sương Hoa ra, ngựa không dừng vó, lập tức duy trì tiến vào trong âm động Lăng Sương Hoa, ra sức trên phạm vi lớn đút vào…
– Ai ui… ui… ui… á…
Cũng rất nhanh Lăng Sương Hoa vểnh mông lên kêu rên khi toàn thân run rẩy, hoa tâm mở ra, khí phún trào ập đến trên quy đầu Cố Hàn Uyên, sau một trận vật lộn đại chiến chém giết xuống, ba người bọn họ đều thống khoái đầm đìa, Thích Phương cùng Lăng Sương Hoa hai nàng mệt mỏi không chịu được, Cố Hàn Uyên lại là tinh thần sáng láng.
Xong xuôi thuận tiện hắn cũng đem bản ghi đơn giản Cửu Âm Chân Kinh cùng Âm Dương Quyết, Âm Thiên dạy cho các nàng.
… Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://truyensex68.com/an-to-to/
Lăng Sương Hoa trên thân lấy được 2100 điểm nhân vật phản diện.
Thích Phương lại được nhiều hơn một chút, 2600 điểm nhân vật phản diện, hơn nữa hệ thống đánh giá đánh giá hàng loạt cũng không kết toán, tích lũy được 10600 điểm.
Coi như cho dù giao hoan cùng với hai nữ cùng một chỗ cũng không biến hóa nhiều, rõ ràng đơn thuần lấy điểm theo dạng này hiệu suất cũng không cao.
Đương nhiên sau đó hai nàng cũng mỏi mệt, cả ngày cũng đều không quản tới Cố Hàn Uyên nữa…
Tương Dương thành không hổ là trọng trấn Tống quốc, thành cao trì sâu, so với Giang Lăng thành quân binh giữ thành tản mạn, còn quân bình giữ Tương Dương thành, quân bình canh giữ có tố chất cao hơn rất nhiều, cũng may lúc này không phải giai đoạn chiến tranh, ra vào cửa thành vẫn không tính là nghiêm ngặt.
Tiến vào Tương Dương thành, một chút cũng nhìn không ra đây là trọng trấn quân sự trang nghiêm, mà chính là một nơi phồn hoa huyên náo.
Thương nghiệp của Tống quốc phát đạt, mà vị trí của Tương Dương thì có địa lí ưu việt, đường thủy khắp nơi thông suốt, thương nhân nam lai bắc vãng mang đến sức sống cho tòa thành này.
Cố Hàn Uyên không có bồi hai nàng đi dạo bên trong Tương Dương thành, dù sao hắn bây giờ đang còn là thân phận Vô Thiên, không tốt quang minh chính đại cùng hai nàng ở bên ngoài dính líu quan hệ, bằng không thì khó đảm bảo sẽ không có người nhằm vào các nàng, hắn cũng vừa mới lấy được kho tàng của Lương Nguyên Đế, cho nên tài lực sẽ không để cho nữ nhân của mình ủy khuất, liền mua sắm một tòa phủ đệ có người chuyển nhượng để cho các nàng ở.
Đem hai nàng dàn xếp xong, Cố Hàn Uyên thay đổi trang phục Vô Thiên, lại biến thành bộ dáng công tử nhàn rỗi, tại trong thành Tương Dương bắt đầu đi dạo, thuận tiện tìm hiểu tin tức liên quan tới Bồ Tư Khúc Xà, hắn đối với độc cô kiếm trủng này vẫn là rất hiếu kỳ.
Đi dạo cả canh giờ, Cố Hàn Uyên không có thu hoạch được gì, hắn đi vào một tửu lâu ở phía trước, vừa vào tửu lâu liền thấy cơ hồ tất cả trong tửu lầu nam nhân đều đang nhìn về phía một cô nương…
Nàng kia một thân áo đỏ, đỏ hồng tựa như than lửa, lại nổi bật lên khuôn mặt như bạch ngọc, dung nhan như hoa nở vào sớm mai, thân thể duyên dáng yêu kiều mềm mại, hai chân thon dài, mông ngọc có chút đã hơi nở ra, còn có trước ngực bộ ngực sữa đã no đủ phồng lên, mái tóc thật dài phiêu dật, trên mặt ngũ quan hỗn hợp thập phần mỹ diệu, bên cạnh nàng ngồi hai nam tử ăn nói khép nép, nịnh nọt lấy lòng nàng…
Cố Hàn Uyên thấy nhóm người này hiển nhiên là đại tiểu thư Quách Phù cùng với hai tên thiểm cẩu bám lấy theo nàng, Quách Phù mặc dù điêu ngoa tùy hứng, nhưng nàng đúng xinh đẹp như đào mận, là mỹ thiếu nữ hiếm có trong thiên hạ, cũng không biết nàng kế thừa mấy phần nhan sắc của Hoàng Dung…
Ngay cả hai tên thiểm cẩu Đại, Tiểu Võ cũng không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, trình độ thiểm cẩu của hai tên này không hề thua kém Đoàn Dự.
Cố Hàn Uyên không để ý đám ba người kia đang hấp dẫn tầm mắt mọi người, hắn tìm một bàn trống ngồi xuống, hô gọi tiểu nhị một ít rượu thịt, rồi đem thanh Anh Hùng kiếm đặt lên bàn, ngồi tự rót rượu uống.
Quách Phù từ khi thấy Cố Hàn Uyên vào trong thì đã lặng lẽ chú ý đến hắn, Cố Hàn Uyên tướng mạo tuấn lãng, sau khi học xong công pháp cấp bậc tu tiên Âm Dương Quyết Sau, khí thần đều tăng lên rất nhiều, Âm Dương Quyết vốn là công pháp song tu, đối với lực hấp dẫn nữ nhân có thể so với Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp…
Ít nhất tại trong mắt Quách Phù, Cố Hàn Uyên toàn thân y phục màu trắng nhẹ nhàng, tiêu sái tuấn dật, tựa như tiên nhân xuất trần hạ phàm.
… Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://truyensex68.com/an-to-to/
Cố Hàn Uyên từ khi tiến vào tửu lâu sau chỉ là liếc nhìn Quách Phù một cái thì không chú ý tới nữa, cùng đám người bên trong lại có sự khác biệt rõ ràng, có thể hình dung như hạc giữa bầy gà…
Đại, Tiểu Võ là hai tên vô tích sự chỉ biết là tranh đoạt tình nhân, nhìn Quách Phù một đôi mắt đẹp cứ nhìn chằm chằm vào Cố Hàn Uyên, thì muốn đem lực chú ý của nàng từ trên người Cố Hàn Uyên kéo trở về, nhưng khi thấy Cố Hàn Uyên khuôn mặt tuấn tú có thể làm cho người phải tự ti, dưới sự so sánh, cả hai Đại, Tiểu Võ liền sa sút tinh thần, đoán chừng bọn họ không có tác dụng được gì.
Vẫn là đệ đệ Võ Tu Văn tương đối cơ trí hơn một chút, nghĩ tới một cái tin đồn trước đây.
– Ca ca… có nhớ đoạn thời gian trước có người gây náo loạn Trùng Dương cung, đem người trên dưới phái Toàn Chân đánh cho một trận, ngay cả Khâu đạo trưởng, Mã đạo trưởng bày ra Thiên Cương Bắc Đẩu Trận mà cũng không thể bắt lấy hắn.
Quả nhiên chủ đề này rất có tính thu hút, dù sao danh khí phái Toàn Chân tại Tống quốc rất lớn, lại chuyên về phô trương thanh thế, truyền đi ra ngoài phái Toàn Chân có cao thủ nhiều như mây, bây giờ lại bị người gây náo loạn một phen, rõ ràng chủ đề này nói ra tính là đủ.
Cố Hàn Uyên vừa nghe đến lời nói Võ Tu Văn, liền biết hắn là có ý gì, chỉ là không nghĩ tới ăn dưa lại ăn tới trên đầu của mình, nghe qua cũng thấy có chút buồn cười…
Vốn đúng là Quách Phù nghe qua lời nói của Vũ Tu Văn làm cho thay đổi sự chú ý, đột nhiên lại nhìn thấy thần sắc Cố Hàn Uyên đang lạnh lùng nổi lên nụ cười mỉm, vô cùng tương phản với thái độ vừa rồi.
Quách Phù trong lòng chỉ thấy: “Hắn như thế nào lại cười đẹp như thế…”
Vũ Tu Văn mặt xạm lại, đối với Quách Phù phạm vào hoa si (mê trai, gái…) thì không có cách nào, đành ra hiệu Võ Đôn Nho cùng nhau phối hợp…
Võ Đôn Nho ngầm hiểu:
– Đúng vậy, nghe nói hắn tên gọi Cố Hàn Uyên, là đệ tử Võ Đang, niên kỷ chưa đến hai mươi mà đã là cao thủ tiên thiên đỉnh phong, hơn nữa kiếm pháp cao tuyệt, cầm trong tay một thanh thần binh Anh Hùng Kiếm, đó mới thật sự là thiếu niên anh hùng.
Quả nhiên Quách Phù đến cùng vẫn là tâm tính thiếu nữ, phụ thân nàng Quách Tĩnh lại là đại hiệp người người kính ngưỡng, đối với lời đồn giang hồ truyền văn thì cảm thấy rất hứng thú.
Võ Tu Văn xem xét Quách Phù đã bị hấp dẫn ánh mắt, vội vàng rèn sắt khi còn nóng.
– Chúng ta là người trong võ lâm thì luôn muốn lấy thực lực vi tôn, thuở thiếu thời phải chăm học khổ luyện võ công, chứ không phải cứ cầm một thanh kiếm thì xem mình như là đại hiệp rêu rao khắp nơi.
Võ Đôn Nho cũng nói tiếp:
– Đúng vậy, vẫn là võ công trọng yếu hơn, chứ cho dù là dáng dấp anh tuấn đến cỡ nào đi nữa thì cũng là thứ vô dụng mà thôi…
Lời này nói rõ là ám chỉ Cố Hàn Uyên.
Quách Phù cũng nghe ra hai người là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, lông mày ám nhăn, mặc dù không cam lòng, nhưng cái đạo lý này vẫn là đúng, không thể nào phản bác, phải biết phụ thân của nàng dáng dấp cũng không có gì đặc biệt, mà không phải là đã cưới được võ lâm đệ nhất mỹ nhân Tống quốc, mẫu thân nàng Hoàng Dung hay sao?
Cố Hàn Uyên nghe trong lòng tràn đầy quái lạ, cố nén khó chịu, mang theo nụ cười, vuốt vuốt chén rượu, thỉnh thoảng nhấp một miếng rượu, đột nhiên Cố Hàn Uyên nhìn về phía cửa tửu lầu, nơi đó đang đi tới một hán tử mặc áo gai lờ đờ, biểu lộ rất là phách lối.
– Cái gì Cố Hàn Uyên… bất quá đó chỉ là một tên tiểu bối mà thôi.
Thì ra tên hán tử mặc áo gai lờ đờ từ ngoài cửa cũng nghe xong lời nói của huynh đệ Đại, Tiểu Võ…
– Các hạ là ai?
Võ Tu Văn thấy lời nói của mình bị người khinh thường phản bác liền hỏi.
– Lão tử là Thanh Hải Nhất Kiêu.
Bên trong nghe nói danh hiệu Thanh Hải Nhất Kiêu thì giang hồ nhân sĩ kinh hô:
– Thanh Hải Nhất Kiêu là đồ đệ của ác danh Bạch Bản Sát Tinh năm đó nổi danh giang hồ, mấy năm qua đã gây nên nhiều đại án, đó chính là cao thủ tà đạo có tên tuổi…
Thanh Hải Nhất Kiêu gặp người thổi phồng, dương dương đắc ý đảo mắt nhìn đám người, khi nhìn đến Quách Phù thì cũng là sững sờ, thu hồi phần lờ đờ kia, hắn nhưng chưa từng gặp qua loại mỹ nhân cấp bậc này.
– Ai ui… ở đây còn có một tiểu mỹ nhân duyên dáng như thế này, để cho lão tử nhìn xem thật kỹ một chút.
Chỉ thấy hắn đi đến hướng Quách Phù, đưa tay liền hướng trên mặt của nàng sờ qua…
Dọa đến Quách Phù lui lại, Đại Tiểu Võ hai người gặp Thanh Hải Nhất Kiêu muốn trêu đùa Quách Phù nữ thần trong lòng của bọn họ, liền tiến lên ngăn cản, tức giận rút kiếm, bổ về phía Thanh Hải Nhất Kiêu.
Thanh Hải Nhất Kiêu chỉ là tiện tay trong vòng hai chiêu đã đánh ngã bọn họ ngã trên đất.
– Võ công nhu nhược như vậy mà cũng dám can thiệp vào?
Võ Tu Văn vội vàng lấy ra danh hào Quách Tĩnh.
– Ngươi có biết đây là thiên kim của Quách đại hiệp không?
– Nữ nhi Quách Tĩnh?
Thanh Hải Nhất Kiêu nghe được bọn họ nói, cũng có chút chần chờ, loại sự tình tại Tương Dương thành đùa giỡn nữ nhi Quách Tĩnh làm cho hắn cũng phải do dự.
– Đại Võ, Tiểu Võ cũng là đồ đệ của phụ thân ta, ngươi đả thương bọn hắn còn không mau rời đi, bằng không đợi phụ thân ta tới đây thì ngươi xong đời đấy…
Quách Phù mặc dù điêu ngoa, nhưng tính tình lại cương liệt, lúc này cũng rút ra trường kiếm cùng Thanh Hải Nhất Kiêu giằng co, còn tính toán đem Thanh Hải Nhất Kiêu dọa cho chạy.
Thanh Hải Nhất Kiêu vốn là còn chút băn khoăn, kết quả nghe xong Đại Tiểu Võ là đồ đệ Quách Tĩnh liền nở nụ cười.
– Có thể dạy dỗ đồ đệ vô dụng như thế, xem ra Quách Tĩnh bất quá chỉ là có tiếng mà không có miếng thôi.
Thanh Hải Nhất Kiêu nghĩ thầm chính mình đánh Đại Tiểu Võ dễ dàng như đánh nhi tử, thì suy ra cho dù Quách Tĩnh so với hắn lợi hại hơn, nhưng cũng sẽ không phải là đối thủ sư phụ Bạch Bản Sát Tinh của hắn, đã là như vậy thì còn có cái gì mà cố kỵ.
Cố Hàn Uyên ở một bên nhìn thấy cục diện cũng lắc đầu, Quách Tĩnh dạy dỗ đồ đệ như thế này thật là không đành lòng nhìn thẳng, nói dễ nghe cái gọi là phải đặt nền móng, nói khó nghe chính là nền móng sẽ không tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Thậm chí trước kia Quách Tĩnh bị Giang Nam thất quái cho làm trễ nãi võ công, nếu không nhờ có Mã Ngọc dạy cho Toàn Chân tâm pháp, thì cũng sẽ chẳng có cơ sở nền móng.
Thanh Hải Nhất Kiêu nhìn xem Quách Phù tuyệt diễm như đào lý, trong lòng lại nghĩ đến trên giang hồ nghe đồn Quách Phù bất quá chỉ mới kế thừa có năm, sáu phần khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân Hoàng Dung nàng.
– Ha ha, coi như Quách Tĩnh có tới đây, lão tử cũng không sợ, trước cứ bắt ngươi rồi hãy tính, trừ phi Quách Tĩnh dùng thê tử Hoàng Dung để trao đổi, bằng không ngươi phải ngoan ngoãn đi cùng với lão tử mà thôi.
– Ngươi dám vũ nhục mẫu thân của ta?
Quách Phù tôn kính nhất là phụ mẫu của mình, nghe được Thanh Hải Nhất Kiêu nói, liền liền giơ kiếm đâm tới, nhưng mà võ công của nàng cùng tầm tám lạng nửa cân ngang với Đại, Tiểu Võ…
Thanh Hải Nhất Kiêu một chưởng trái vỗ bạt ra trường kiếm, chưởng phải bắt tới trước ngực Quách Phù, nàng hoảng sợ nhìn xem bàn tay của Thanh Hải Nhất Kiêu sắp chạm đến một bên bầu vú của mình, đột nhiên một làn hàn quang thoáng qua, ngón trỏ Thanh Hải Nhất Kiêu liền văng bay lên không, nơi ngón tay đứt đánh gãy máu tươi dâng trào.
Thanh Hải Nhất Kiêu nhìn về phía người chợt xuất hiện đứng ở trước mặt Quách Phù, phẫn nộ quát:
– Là ai? Dám đánh lén lão tử.
Cố Hàn Uyên hất lên mũi kiếm Anh Hùng còn dính huyết châu.
– Tại hạ Cố Hàn Uyên…
Quách Phù nhìn thấy bóng lưng Cố Hàn Uyên thì tim đập gia tốc, mà lúc nghe được tên của Cố Hàn Uyên càng là sửng sốt, vô thức nhìn về phía Đại Tiểu Võ…
Đại Tiểu Võ lúc này cũng như nằm mộng, lúng túng chẳng biết làm sao, vừa còn lấy tên tuổi của Cố Hàn Uyên mà chỉ cây dâu mắng cây hòe đến hắn, bây giờ lại được hắn cứu, đúng là muốn độn thổ để tránh mặt hắn…
Thanh Hải Nhất Kiêu nhìn xem thanh Anh Hùng kiếm trong tay Cố Hàn Uyên.
– Thần binh Anh Hùng kiếm?
– Còn muốn lãnh giáo nữa không?
Cố Hàn Uyên vốn không để ý đến đối phương.
– Hắc… chẳng qua là có bao nhiêu người thổi phồng lên là cao thủ mà thôi, những năm qua lão tử đã giết không biết bao nhiêu là kẻ được thổi phồng lên giống như ngươi rồi…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144