Hôm sau, đoàn người do Thanh Thành Tứ Tú dẫn đầu, đã rời khỏi khách điếm, thẳng tiến trở lại Hồng Ma Viện.
Trong mấy ngày đi đường, Vân Linh và Hàn Thiên Ma Nữ hạn chế gặp nhau. Chỉ thỉnh thoảng vì chữa bệnh cho nàng nọ chàng mới gặp Hàn Thiên Ma Nữ để giúp nàng giải tỏa độc chất đang tồn tại trong người.
Lạc Băng Băng hiện tại lại sắm vai tà xích, điều khiển con ngựa kéo xe chở Hàn Thiên Ma Nữ trên đường.
Trong khi đó, mấy người còn lại ai ai cũng cởi ngựa khỏe đi hộ tống đằng trước đằng sau.
Trong đoàn người Hồng Ma Viện lúc này, xuất hiện thêm 2 nhân vật mới, đó là hai gã Thạch Tiểu Tam và La Phôi.
Hai tên này sau khi được Vân Linh cứu thoát khỏi kỳ trận, đã tâm phục khẩu phục mà gọi Vân Linh là đại ca. Rồi lại nằng nặc đòi đi theo chàng. Vân Linh không muốn cũng không được, đành để bọn họ đi theo.
Hiện giờ thì hai gã đang vừa cười đùa vừa phi ngựa chạy đằng trước. Dường như cả hai rất khoái chí.
Trên đường, cảnh vật biến đổi lạ thường, một bên là vách núi, một bên là rừng cây cao vút, cành lá dầy đặc, nhiều lúc mở ra chắn cả lối đi làm con lộ dường như hẹp lại. Con đường này vốn ít người qua lại, vì đường dốc mà lại nhỏ, nó chỉ tiện cho ai mong muốn đi nhanh, có thể đi tắt qua con lộ này mà ra thị tứ giảm được hàng trăm dặm đường so với đi theo lối thông thường.
Bọn người Hồng Ma Viện chọn đường này vì tình thế trốn tránh sự đuổi theo của Hắc Thanh Phái. Đoàn người ngựa đi trên con lộ cũng được hơn nửa ngày trời, càng đi lại càng cảm thấy con lộ khó đi hơn.
Đang đi, đột nhiên Tiểu ma tiên nhìn lại, phát hiện bụi cát bay lên từ phía sau lưng. Nàng kinh ngạc chỉ tay cho Vân Linh và mấy người cùng đi thấy, miệng nói:
– Mọi người xem kìa. Sao tự nhiên phía sau lưng chúng ta lại có bụi cát bay lên thế ?
Nàng vừa nói xong thì chợt có tiếng ngựa hí vang rền. Rồi hàng loạt tiếng động rầm rập của đàn ngựa đông ít nhất cũng chục con đang phi nhanh ào ào tới.
Vân Linh tinh mắt nhìn thấy giữa đám bụi cát, là một thân ảnh mặc y phục xám, râu quai nón rậm rạp, đang chỉ huy hơn 10 cao thủ phi ngựa đuổi theo. Chàng nhận ra nam nhân râu quái nón kia chính là Mâu Sỹ Đạt, liền lên tiếng báo cho mọi người biết.
La Phôi đang cưỡi ngựa phía trước nghe thấy tiếng ồn ào đằng sau liền quay ngựa lại. Gã thấy Vân Linh hô hoán có kẻ rượt theo thì liền nói lớn:
– Bọn người đó lại dám rượt theo chúng ta ư? Mọi người cứ đi trước, để tại hạ ở lại chặn đánh bọn chúng.
Hàn Thiên Ma Nữ ló đầu ra khỏi xe nhìn về phía xa rồi nói lớn:
– Đi, chúng ta mau đi thôi. Ta e rằng bọn đuổi theo kia chỉ là lớp tiền trạm, thế nào chút nữa cũng có cao thủ lợi hại hơn đuổi theo phía sau.
Mấy người thấy nàng nói thế cũng rất hợp lý, liền vội tế ngựa đi trước. Vân Linh trước khi đi còn dặn La Phôi chớ nên khinh địch. Nếu gặp trường hợp khó khăn quá thì nên bỏ ngựa mà chạy lên núi, như thế mới có thể thoát nạn.
Đoàn người vội vã lên đường, Thạch Tiểu Tam vì không có La Phôi đi cùng nên khuôn mặt kém tươi. Gã thúc ngựa chạy trước, tự xem mình như tướng tiên phong đi trước mở đường.
Mấy người chưa đi được bao xa, xảy lại thấy ở phía trước có một đoàn người ngựa ước chừng đến 20 – 30, kẻ đứng, người ngồi, tụ tập rất đông ở nơi bìa rừng.
Khu vực này quả là rộng rãi, cây cối thưa thớt hơn rất nhiều so với những nơi khác. Địa thế có thể nói là rất thuận tiện cho một cuộc loạn đả hơn chục người.
Thạch Tiểu Tam nhìn thấy đám người lạ mặt xuất hiện đột ngột thì liền dừng ngựa, đưa mắt nhìn bọn này.
Hiện thời, mấy người Hồng Ma Viện, nếu đi qua đây chắc chắn không thể thoát khỏi ánh mắt bọn chúng. Vân Linh và mấy người đi phía sau thấy đoàn người ngựa đông như thế đều không khỏi lo ngại. Nhạn Nhạn và Vân Linh vội tế ngựa lên phía trước.
Lúc này Vân Linh đã nhận rõ đám người kia đính thị là người của Hắc Thanh Phái kéo đến để ngăn chặn mọi người. Kẻ đứng đầu đoàn người này chính là Tam thủ thần cửu tướng người thấp, gầy và Viên Công Tăng hình dáng như con khỉ.
Ở phía sau Viên Công Tăng còn có một phụ nhân áo tía, tên là Hồ Cầm, vốn là kẻ đã đến báo thù Sử Tố Mai nơi Rặng Phong Lĩnh lần trước.
Trong 3 người này thì Hồ Cầm có thể nói là đẹp hơn cả. Bà ta hiện giờ cũng đã xuýt soát 40, nhưng nhan sắc vẫn còn tươi tắn. Hiện giờ Hồ Cầm đứng cạnh Viên Công Tăng còn cao hơn y cả một cái đầu.
Vân Linh không nhận ra ai ngoài Viên Thủ Thần Cửu. Nhưng Viên Thủ Thần Cửu lại không nhận ra chàng vì lần này chàng đã dị biến thành Lạc Thiên rồi.
Viên Thủ Thần Cửu thấy 2 người một nam, một nữ tế ngựa đến liền quát lớn:
– Bớ bọn người kia. Mau mau xuống ngựa chịu trói đi.
Nhạn Nhạn thấy Viên Thủ Thần Cửu nói vậy thì tức giận nói lớn:
– Các hạ là ai ? Sao lại đứng đây định bắt chúng tôi ?
Đám người bên phe Viên Thủ Thần Cửu thấy nàng nói năng vô lễ với Tam hộ pháp như thế không khỏi nổi nóng. Vài kẻ định quất ngựa xông ra ngoài đấu với Nhạn Nhạn một trận.
Vân Linh thấy tình hình không ổn, liền nhắc khẽ Nhạn Nhạn chớ nên khinh thường bọn này. Chúng chính là người ở Hắc Thanh Phái đó.
Nhạn Nhạn nghe Vân Linh nói vậy liền trợn ngược mày lên nhìn chăm chú vào mấy người bên phe đối phương.
Viên Thủ Thần Cửu cười khanh khách nói lớn:
– Bổn nhân là người của Hắc Thanh Phái. Mấy tên tiểu tử các ngươi dám đến đây gây hấn thì làm sao có thể tha được.
Nói rồi, Viên Thủ Thần Cửu phất tay ra sau một cái, từ trong đám đông đã thấy hai hán tử thân hình cao lớn, cưỡi trên lưng hai con bạch mã, xông thẳng lại phía Vân Linh và Nhạn Nhạn.
Nhạn Nhạn thấy đối phương vừa nói đã muốn đánh, liền cười dài tế ngựa tới trước, vung kiếm tiếp chiêu của đối phương.
Còn về phía Vân Linh. Chàng chưa kịp ra tay thì Thạch Tiểu Tam đã tế ngựa ra phía trước đón đánh địch thủ của Vân Linh.
Hai đằng vũ khí giao nhau, ngay lập tức tên hán tử bên phe Hắc Thanh Phái bị Thạch Tiểu Tam một chiêu đánh văng cả khí giới, ngã lăn xuống ngựa.
Mọi người bên phe Hắc Thanh Phái đều kinh ngạc ồ lên một tiếng, rồi ngay lập tức, phụ nhân Hồ Cầm đã tế ngựa xông ra nhằm người Thạch Tiểu Tam chém luôn.
Thạch Tiểu Tam bình sinh sức khoẻ trời ban. Gã học võ với sư phụ thường vẫn lười biếng tập luyện chùy pháp vì ỷ mình dồi dào sức khỏe nên ngại tập luyện chiêu thức biến hóa.
Thế nhưng gần đây, Thạch Tiểu Tam liên tục bị đả kích vì nhiều thứ, nên gã đã bắt đầu chú trọng hơn đến chiêu thức lợi hại trong khi giáp trận.
Hiện giờ Thạch Tiểu Tam thấy Hồ Cầm phạt kiếm tới chém ngang người thì thích chí thúc ngựa chạy sát đến chỗ Hồ Cầm, đồng thời vung chùy lên đỡ lấy lưỡi kiếm đang chém tới.
Hồ Cầm đang chém Thạch Tiểu Tam lại thấy gã nhào ngựa lại gần thì kinh hoảng vội đánh bậy một đường rồi tràn ngựa né tránh.
Trong khi đó, Thạch Tiểu Tam ỷ vào sức khỏe vốn có, lập tức thúc ngựa tới truy kích.
Hai đằng chùy kiếm đụng nhau làm phát ra tia lửa.
Cũng như lần trước, Thạch Tiểu Tam lại chiến thắng. Hồ Cầm địch không nổi chùy pháp và sức khỏe của hắn, đành thoái ngựa chạy dài.
Bên phía trận đấu còn lại giữa gã hán nhân cao to và Nhạn Nhạn cũng xảy ra tình huống kỳ dị. Nhạn Nhạn chiêu thức biến hóa linh hoạt nên sau 3 hiệp giao tranh đã đâm trúng đối phương một kiếm ngã xuống đất.
Đoàn người Hàn Thiên Ma Nữ ở phía sau hai người cũng đã tiến lại. Bên phe Viên Thủ Thần Cửu đã tung tất cả nhân lực ra thực hiện chiến lược loạn đấu. Dùng số đông để mong thủ thắng.
Viên Công Tăng thân người chớp động, đã bay lướt qua các hàng cây, tiến đánh về phía đoàn xe.
Lúc này, chiến sự ác liệt, nên chiếc xe ngựa kéo do Tiểu Ma Tiên Lạc Băng Băng điều khiển, chỉ còn có một mình nàng chưa tham chiến.
Viên Công Tăng thấy nàng thiếu nữ trẻ tuổi ngồi trên xe ngựa. Lại cho rằng nàng dễ bị bắt nạt, nên nhảy tới tấn công Lạc Băng Băng để khống chế xe chở người.
Ai ngờ mọi chuyện khác hẳn. Lạc Băng Băng thấy Viên Công Tăng nhảy tới liền vung kiếm tấn công luôn.
Viên công tăng thân pháp nhanh nhẹn. Ngay lập tức tràn người né tránh. Chiêu kiếm đang vung ra lập tức biến thế, đâm tới tấp về phía Lạc Băng Băng.
Lạc Băng Băng từ khi luyện U hồn ma pháp, khinh pháp độc bộ nhanh nhẹn. Nàng không sợ đối phương chiêu thế kỳ ảo, liền giơ kiếm lên lập tức chiết chiêu.
Viên Công Tăng thấy Lạc Băng Băng dám tiếp chiêu kiếm của mình, thì tức giận vô cùng. Ngay lập tức gã giở ra sát thủ, định trong 10 chiêu đầu phải thu thập được tiểu nữu này.
Thế là hai người đứng nơi đầu xe ngựa, liên tiếp cùng nhau chạm chiêu. Kiếm chưởng đồng loạt vung lên.
Viên Công Tăng và Lạc Băng Băng đều sở trường về sự nhanh nhẹn. Vì thế hai người đấu nhau mới được vài hiệp mà chiêu thế tưng bừng, biến hóa kinh dị. Tốc độ đòn đánh cực lẹ.
Cả hai đấu cùng nhau rồi, mới phát hiện ra đối phương thân thủ không kém chi mình. Vậy là không khỏi tức giận. Đều đồng loạt giở tuyệt thế lợi hại ra nhằm áp đảo đối phương.
Hàn Thiên Ma Nữ nằm ở trong xe, thấy chiến sự ác liệt, không khỏi lo âu liền vén màn nhìn ra.
Bấy giờ ở bên ngoài chiến cuộc trùng trùng. La Phôi vì địch không lại bọn người do Mâu Sỹ Đạt dẫn theo nên thúc ngựa chạy dài. Khi gã chạy đến đây, lại gặp phải cuộc chiến trước mắt chặn lối, liền bị địch nhân nơi này vây vào luôn.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203