Thật không ngờ cảnh sắc Âm thiên cốc buổi sáng lại đẹp như vậy. Xung quanh tiếng chim hót véo von. Một mùi thơm thoang thoảng của các cây thuốc đủ loại dìu dặt theo gió ùa tới. Tiêu hồn ma nữ kinh ngạc thưởng thức cảnh sắc phía trước. Âm thiên cốc chẳng những u nhã, thiên nhiên mà còn rộng rãi không tưởng. Phóng tầm mắt nhìn ra phía xa chỉ thấy cây cỏ một màu xanh mởn. Thật đúng là thiên nhiên tuyệt diệu.
Tiêu hồn ma nữ sung sướng hít thở không khí trong lành. Đột nhiên một mùi thơm của tuyệt phẩm bay nhẹ vào mũi. Đích thị là mùi thịt hươu thơm phức. Trong lòng nàng chợt thấy đói khủng khiếp. Qủa là đã lâu nàng chưa có được bữa ăn thịnh soạn nào.
Tiêu hồn ma nữ theo hướng hương thơm đi vội lại. Hoá ra đằng sau khu vườn thuốc là một gian bếp xinh xắn. Vân Linh đích thị đang ra tay thủ nghệ làm bữa ăn sáng cho hai người.
Tiêu hồn ma nữ thích thú thấy Vân Linh đang chú tâm làm bếp. Nàng không tưởng một anh hùng đỉnh thiên lập địa, võ công trác tuyệt như chàng lại cũng quan tâm đến mấy thứ vớ vẫn này. Dù sao chuyện bếp núc cũng không nên để một nam nhân như chàng phải động thủ.
Vân Linh nghe tiếng động biết là Tiêu hồn ma nữ vào đến liền mỉm cười nhìn nàng nói lớn:
– Loan muội. Muội mau vào đây thưởng thức tài nghệ của huynh.
Tiêu hồn ma nữ được chàng chìu chuộng khuôn mặt ánh lên nét hạnh phúc. Tiếc rằng lúc này không có Sử Nguyệt Nga ở đây để cùng nàng hưởng dụng sự ôn nhu tình ái này.
Tiêu hồn ma nữ nhớ để Sử Nguyệt Nga thì mặt kém tươi. Tuy nhiên, nàng thấy Vân Linh hình dạng hoạt kê, tay chảo tay dĩa thì không khỏi bật cười nói lớn:
– Lang quân. Là chàng tự thân động thủ đó. Không thể bảo thiếp về sau lại chẳng chịu hầu hạ chàng.
Tiêu hồn ma nữ nói xong liền ngồi xuống ghế rồi gọi Vân Linh cùng ngồi ăn. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện thật là muôn vàn tình ý.
Sau bữa ăn. Tiêu hồn ma nữ giục Vân Linh lên đường. Vân Linh mang theo mấy thứ thuốc quý rồi kéo tay Tiêu hồn ma nữ phi thân bay lên đỉnh núi.
Tiêu hồn ma nữ lần đầu thể nghiệm khinh công cao cường đến mức lăng không hư bộ mà đi của Vân Linh thì không khỏi xuất thần cảm xúc. Nàng vốn dĩ biết được trượng phu võ công cao lắm nhưng không ngờ đã đạt đến cảnh giới này. Thực lực của chàng đúng là thâm sâu huyền bí khó mà hiểu được.
Hai người rời khỏi Âm thiên cốc cứ thẳng cái quan mà đi. Được gần 3 ngày thì bắt đầu tiến vào khu vực hoang dã. Nơi đây người ngựa đi lại rất ít. Thỉnh thoảng nếu có là một đoàn người ngựa khí giới sáng lóa hộ tống hàng hóa đi cùng. Đúng là con đường độc đạo có nhiều nguy hiểm.
Tiêu hồn ma nữ nhìn ngó đám Thanh Long tiêu cục đi qua rồi quay lại nhìn Vân Linh:
– Tướng công. Chàng xem đó. Bọn người Thanh Long tiêu cục kia thực lực không phải nhỏ. Lão nhân đi đầu đích thị là Hồng Thái lão đại – chấp chưởng tiêu cục. Hai bên lão ta còn có 4 đại hộ vệ và Huỳnh đao song tiên thập phần lợi hại. Không hiểu bọn người này đang áp giải vật gì mà lại cử theo lắm cao thủ như vậy?
Vân Linh lần đầu biết được danh tự Thanh Long tiêu cục. Bản thân chàng cũng không hiểu bọn người kia cường lực thế nào. Thế nhưng bằng vào con mắt của chàng thì lão long đầu Hồng Thái chưởng tiêu cục còn có chút thực lực. Còn như mấy người còn lại cũng không có gì ghê gớm lắm.
Thực sự Vân Linh không biết được võ công của chàng hiện giờ đã cao siêu ghê gớm rồi. Lão Hồng Thái võ công hiện sắp đạt đến cảnh giới tùy tâm thu phát, võ học đại tiến. Còn mấy người kia cũng đều là cao thủ hạng nhất khó người địch lại. Thật là uy lực chuyến áp hàng này rất mạnh.
Đoàn người lúc này đã đi xa. Vân Linh đột nhiên cười bí hiểm quay sang nói với Tiêu hồn ma nữ:
– Loan muội có biết vật trong xe kia là vật gì không ?
Tiêu hồn ma nữ ngó sáng Vân Linh thấy chàng cười kỳ bí thì không khỏi ngạc nhiên hỏi:
– Thùng xe che kín. Chẳng lẽ chàng phát hiện điều gì chăng ?
Vân Linh nói nhỏ:
– Muội không ngờ đâu. Trong thùng xe đích thị đang chứa chấp hai người. Mà hai người này một là nữ nhân còn trẻ, người nữa là một lão đầu đang bị thương nặng. Không biết bọn họ định đi đâu ?
Tiêu hồn ma nữ tròn mắt nhìn Vân Linh có vẻ không tin:
– Chàng làm sao có thể nhận biết như vậy. Rõ ràng thùng xe kín mít. E rằng đến muỗi cũng chưa chắc vào lọt. Chàng không phải đoán mò chứ ?
Vân Linh cười khẽ lắc đầu nói:
– Muội không tin lát nữa rồi sẽ biết thôi. E rằng lúc đó chúng ta lại thấy một trường thảm chiến nữa rồi.
Tiêu hồn ma nữ đối với lời nói của trượng phu có điều bất ổn. Nàng không tưởng tại sao Vân Linh lại biết được nhiều điều như vậy. Nhưng lúc này Vân Linh đã kéo tay nàng bước nhanh tới trước làm nàng không có cơ hội hỏi rõ chuyện này.
Hai người chưa đi được bao xa đã nghe tiếng khí giới chạm nhau ầm ĩ. Thật đúng là sơn lộ độc đạo không tránh khỏi cường hào ngang nhiên chặn đánh.
Tiêu hồn ma nữ cùng với Vân Linh đến nơi liền nhận ra cuộc diện không phải tầm thường. Lúc này bọn người chận đánh Thanh Long tiêu cục có tới hơn 50 chục người áo đen. Ai nấy đều đao rút khỏi vỏ bao bọc lấy đám người tiêu cục kia vào giữa.
Trận đấu ác liệt nhất lại không phải từ chỗ đám đông này. Tiêu hồn ma nữ nhận thấy cách chỗ đoàn người bị chặn không xa là một cặp đấu vô cùng ác liệt. Người cầm đao thân hình to lớn chính là Hồng Thái đại lão gia đang trực đấu với một trung niên hán tử tay cầm cương tiên. Hai người khí lực dồi dào. Kình lực phát ra ầm ầm làm cát bay đá chạy. Tiếng vũ khí chạm nhau liên tu bất tận làm bùng ra những đốm lửa nhỏ khiến người ta kinh hoảng, không ai dám lại gần.
Phía trong vòng người, tứ đại hộ vệ và Huỳnh đao song tiên đang ra sức củng cố vành đai đối kháng. Võ công của Huỳnh đao song tiên cao cường hơn bọn áo đen rất nhiều. Thế nhưng bọn người nọ người đông thế mạnh, ai ai cũng là cao thủ có hạng nên khi tập kích thật khiến người ta rất khó đối phó.
Bọn võ sĩ hộ vệ tiêu cục tuy thực lực yếu hơn nhưng nhờ vào võ công cao tuyệt của Huỳnh đao song tiên và tứ đại hộ vệ nên miễn cưỡng cũng cầm cự được trước khí thế mạnh mẽ của bọn tặc đạo.
Hai đằng giao chiến với nhau ngày càng ác liệt. Tiếng kêu rú và tiếng thét của kẻ bị thương vang vọng khắp sơn đạo. Qủa thật là sinh tử quan đầu không thể ngờ được.
Chiến trường ác liệt, quan lộ chật hẹp. Thật khiến người ta không rét mà run. Có muốn chạy qua cũng không được nữa.
Vân Linh nhìn vào trận chiến nhận thấy bọn người áo đen thật không phải tầm thường. Rõ ràng bọn chúng đã có sự chuẩn bị rất kỹ.
Phía sau xa phu và xe chở người là trận chiến của Hồng Thái lão đại và gã trai trung niên. Rõ ràng trận đấu này xuất phát từ sự chặn hậu của lão Hồng Thái đối với sự tấn công của đám người lạ mặt.
Theo sự phán đoán của chàng. Đoàn người Thanh Long tiêu cục đang đi thì bị gã trung niên cầm cương tiên kia phục ra đón đánh. Chính vì thế đã buộc Hồng Thái lão đại phải đích thân xuất thủ. Sau đó, trong lúc đoàn người tiếp tục đi tới thì gặp phải trở lực là bọn người áo đen đông đúc. Rõ ràng với thực lực của bọn áo đen và đường lối quan đạo chật hẹp thì đám người Thanh Long bang đã lâm vào thế bí không thể thoát được. Quả thật là một kế mưu rất chi cẩn mật.
Vân Linh càng nhìn càng thấy đám người tiêu cục khó mà chống đỡ.
Tiêu hồn ma nữ bỗng nhiên chỉ tay về phía trước khẽ nói:
– Tướng công, chàng xem người trong thùng xe đã bước ra rồi.
Vân Linh liếc nhìn 2 người thì thấy 1 người là một thiếu nữ mặc bộ bạch y, tuổi chừng 17,18, dung mạo tuyệt đẹp đang đỡ lấy một lão nhân râu tóc bạc phơ, khuôn mặt tái xanh mệt mỏi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203