Hai thiếu nữ Thanh Thu Cung và Xuân Ý nghe tiếng kêu của Kỷ Lan liền choàng tỉnh. Bọn họ cũng vội vàng đứng lên nhìn về phía chiếc thuyền đang tiến đến, trong lòng phát sinh cảm giác sợ hãi vô bì, hai mắt trở nên lo lắng.
Bọn họ trước giờ sống trên Trường Thanh Đảo, đã thu dọn được không ít xác chết thối rửa do bị bọn cướp biển giết chết và cướp phá, sau đó bỏ lại thuyền cho nó tự trôi. Những con thuyền đó, một số tình cờ dạt trở vào bờ Trường Thanh Đảo, vì thế những gì hai nàng trông thấy trên con thuyền bị cướp đều là những thi thể người chết một cách thê thảm, ấn tượng cực kỳ.
Vân Linh hiện giờ công phu đã mất, võ công cực đại giờ đây chưa được một phần so với khi xưa, bây giờ chàng lại gặp phải hải tặc thì tình cảnh nguy hiểm vô cùng.
Trong đoàn người lúc này thì Thất Toả Chân và Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng là lợi hại hơn cả, nhưng hai người đó y phục không có, lại bị dục hoả trong tâm kìm chế, làm sao có thể đương trường xuất hiện giao thủ đây.
Còn 3 gã phế nhân họ Lạc kia thì đúng là phế nhân thật sự, đến tận lúc này rồi ba người vẫn chưa hồi phục sức lực, đi lại cũng khó khăn chứ đừng nói là tiến hành cùng địch nhân giao thủ.
Kỷ Lan trong lòng đại kinh, vội vàng kêu gọi mọi người mau mau trèo thuyền đi trốn, chèo càng xa càng tốt con thuyền của bọn hải tặc nọ.
Thế nhưng mọi việc đã trở thành tình thế không thể cản trở, con thuyền do 4 người trèo đi thật nhanh, thì phía sau thuyền của bọn hải tặc còn bơi nhanh hơn, khoảng cách giữa hai thuyền mỗi lúc lại thêm gần lại. Tiếng hò hét, tiếng quát tháo ầm ĩ của bọn chúng đã vang đến tai mọi người, lại càng khiến cho tam nữ hoang mang hơn.
Kỷ Lan biết được tình hình bất diệu, không thể không chiến đấu, liền vội vàng đi xuống phòng Thất Toả Chân và Lạc Băng Băng báo cho hai người biết.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nổi giận thực sự, hậm hực định leo lên boong thuyền quyết chiến với hải tặc, nhưng Thất Toả Chân ở gần đó vội túm lấy tay nàng nói:
– Ý da, tiểu cô nương này, ngươi không có y phục gì hết mà định lên trên đó ư, có biết là Lục ca ngươi đang ở đó không ?
Tiểu ma tiên ngẩn người, trong tâm tức thời một trận ba động xấu hổ, toàn thân như bị chôn chặt một chỗ, má chợt đỏ hồng, khuôn mặt bối rối ngượng ngập.
Thất Toả Chân ngăn cản được Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng rồi mới quay sang Kỷ Lan thở dài nói:
– Bọn 2 chúng ta đây không ai sợ bọn cướp, chỉ hiện giờ y phục không có, làm sao có thể đương trường xuất hiện giao thủ với chúng đây.
Kỷ Lan trong lòng lo âu miệng nói:
– Hiện nay bọn hải tặc đang đuổi theo thuyền chúng ta, khả năng là việc đối đầu với chúng không thể tránh khỏi, nhị vị nếu chần chờ thì nguy hiểm đến ngay tức khắc, lúc đó thì chúng ta chết hết.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cùng Thất Toả Chân đều không phải là người ngu, hiển nhiên hai người hiểu rất rõ những gì Kỷ Lan đã nói, thậm chí họ còn đoán được tình hình nguy hiểm đến mức như thế nào, nếu không Kỷ Lan cũng chẳng đến đây làm phiền bọn họ.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nhớ đến Vân Linh còn ở trên thuyền, nàng nhìn lại bản thân thì thấy chỉ mặc có độc một miếng vải nhỏ che lấy nơi bí ẩn, còn thì nhũ phong hở lộ, da thịt trắng hồng, đúng là khó mà chấp nhận được khi xuất hiện trước Vân Linh.
Nàng nghĩ tới đây đôi mắt chợt trở nên mơ màng khi nhớ đến tình cảnh cách đây mấy ngày, hôm hai người chuẩn bị khởi hành, ma thủ của Vân Linh cũng đã sục sạo trên thân thể nàng, tuỳ tiện chiếm giữ tiện nghi trên hai trái đào tiên, khiến nàng sướng khoái không thể tưởng tượng được.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng càng nghĩ lại càng đỏ hồng mặt lên, cũng may ở trong phòng vốn khá tối, những biến đổi trên gương mặt nàng cũng không đến nỗi quá lộ liễu trước mặt hai người Thất Toả Chân và Kỷ Lan.
Sự biến thái này của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng là do hậu quả của thứ trái cây Thanh Dị Thảo mà ra, dục tình bị kiềm nén tất nhiên dẫn đến những ý nghĩ kỳ cục, trong tâm dục hoả thịnh vượng, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.
Phía bên trên thuyền mấy người Vân Linh, Thanh Thu Cung và Xuân Ý đang ra sức chèo chống, con thuyền chạy đi càng lúc càng cảm thấy không đủ nhanh, phía sau lưng hình tượng con thuyền hải tặc đã trở nên rõ nét, từ trên thuyền bọn hải tặc có thể nhìn thấy một nam tử và 2 nữ nhân y phục hở hang, đặc biệt là tấm thân tuyệt mỹ dụ hoặc của hai nữ nhân kia thật khiến bọn chúng điên cuồng. Tên đầu lĩnh đại vương hét lên những tiếng lớn, ra sức giục bọn tay chân đuổi bắt thật nhanh, phải tóm cho kỳ được 2 nữ nhân trên thuyền mới hài lòng.
Xuân Ý kinh hoàng kêu lớn:
– Linh ca, Cung tỷ, bọn cướp kia sắp đến rồi. Chúng ta phải làm sao đây…
Vân Linh và Thanh Thu Cung chưa biết làm sao, vừa hay ngay lúc đó phía bên dưới cánh cửa bật mở ra, trước mắt Vân Linh là thân hình trắng như bông bưởi, da dẻ mịn màng, vùng thượng đẳng cực dụ hoặc với hai trái đào tiên nẩy nở, điểm xuyến hai hạt đậu hồng, khuôn mặt xinh như tranh vẽ, thấp thoáng nét hồng ngượng ngập.
Ặc, Vân Linh trong miệng liền cảm giác nấc cục, hai mắt đứng tròng nhìn vẻ đẹp mê người mà trước giờ chưa từng nhìn thấy trên cơ thể Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, chàng nhìn nàng nọ khiến cho tiểu nữ này cũng không thể tự nhiên được, hai má đỏ bừng lên, vội vàng quay đi.
Kỷ Lan thấy Vân Linh cư xử khiếm nhã đến mức đó thì bước lại chắn trước thân ngọc của thiếu nữ, đôi mắt trợn trừng nhìn chàng nói lớn:
– Hừ ! Tiểu muội nói mãi mới mời được hai người bọn họ ra ngoài chống địch. Linh ca mà khiến họ xấu hổ chui lại vào phòng thì muội giết huynh chết, khỏi đợi đến khi bọn hải tặc kia động thủ nữa.
Vân Linh biết mình có lỗi nên đành quay mặt ra ngoài biển, từ lúc đó liền không dám ngoảnh lại nhìn Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng hay Thất Toả Chân nữa.
Trên con thuyền của bọn cướp biển, tên đại đầu lĩnh nhìn thấy bên kia thuyền con, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, tóc dài buông xoã, da dẻ trắng tợ tuyết băng, phần thượng đẳng, hạ đẳng hiển lộ rung động lòng người thì rú lên một tiếng sướng khoái, thân hình nhảy bật lên một cái tiến sát mép thuyền, lõ mắt nhìn không chớp tuyệt thế mỹ nhân kia.
Lúc này hai thuyền đã cách nhau tương đối gần, từ bên này nhìn sang bên kia hiện rõ mồn một. Hiển nhiên nàng nhìn thấy chúng thì bọn chúng cũng nhìn thấy nàng, gần như cùng lúc Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cảm giác có hàng sa số con mắt đang nhìn vào thân thể mình, trong lòng vừa ngượng vừa tức, chỉ đạp chân một cái, toàn thân đã nhảy bổ sang thuyền bên kia, kiếm quang loé lên, hai ba tên cướp đứng ở đó đã bị chém chết, máu nhuộm sàn thuyền, tiếng kêu rú tắc nghẹn ở cổ không kịp phát ra âm thanh nào.
Tàn sát mỹ nhân đã xuất hiện, trên chiếc thuyền lớn của bọn cướp đã trở nên náo loạn kinh người, xác người ngã rạp xuống đất, âm thanh tiếng kêu thét vì đau đớn liên tục nổi lên.
Tên đầu lĩnh hải tặc không thể tưởng tượng thiên thần mỹ nữ xinh đẹp tuyệt sắc như thế lại chính là hung thần ác xác, giết người như không gớm tay, gã hét liền một tiếng, xông tới chém vào người Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng một đao.
Lúc này Tiểu ma tiên thân hình đang bị vây chặt bởi không ít hải tặc, nhưng thân pháp nàng nhanh nhẹn tuyệt vời, kiếm thế lại kinh khủng vô cùng. Nàng chuyển động thân hình tới đâu là nơi đó máu đỏ loang ra, kẻ chết kẻ bị chặt đứt tay chân nằm lăn ra dưới sàn thuyền kêu khóc.
Đột nhiên ngay lúc đó, bên trên đầu nàng một luồng gió động cực mạnh đẩy tới, trong ánh sáng ban trưa, ánh đao chiếu rọi tạo nên một hình ảnh phản chiếu của nó vào trong mắt nàng.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vội vàng tung mình né tránh, sử dụng thức “Lôi vũ ảo ảnh” xẹt người trong sát na, ngay lúc đó dưới ánh mắt tên đầu lĩnh, thân hình nàng đã đột thể biến hình thành 2 nhân ảnh giống hệt nhau, tưởng như nàng có phép phân thân ngay trong khi nguy cấp vậy.
Tên đầu lĩnh trong lúc bất ngờ, chiêu đao hùng hổ chém xuống chợt chậm lại, thì thân hình Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã thoát ra khỏi vòng hiểm cảnh, hiện ra trước đó không xa là một đại mỹ nhân thân hình gần như loã thể đang cầm thanh kiếm dính đầy máu.
Tên đầu lĩnh nhận ra nàng ta đã trốn thoát khỏi “địa ngục đao vương” của mình thì không khỏi ngỡ ngàng. Hắn hú lên một tiếng, truyền ra mệnh lệnh cho thủ hạ vây chặt lấy nàng tuyệt thế mỹ nữ ác xác kia.
Phải công nhận từ lúc Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng phi lên thuyền hải tặc thì đã làm cho bọn chúng hoảng kinh, giết được gần 20 mươi mạng. Thế nhưng hiện thời bọn cướp sau phút kinh hãi đã lấy lại được bình tĩnh, lập tức xông tới vây kín lấy nàng, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, đâu đâu cũng thấy bọn cướp áp tới.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng trong dạ lo âu, tay cầm kiếm chúc xuống đất, nhỏ ra những giọt máu tươi, hai mắt trừng trừng nhìn vào bọn cướp trước mặt, bàn chân nhỏ nhắn di động lùi dần, cũng không biết là sẽ lùi đến chỗ nào.
Mấy tên hải tặc đang bao vây quanh nàng, nhiều tên hai mắt như có lửa, chớp chớp tinh quang, ngó vào thân tuyệt mỹ lộ thể của Tiểu ma tiên, chỉ mong mau chóng bắt sống được nàng, khi đó sẽ là tấn tuồng cưỡng đoạt trinh nữ, làm cho nàng sống không được mà chết cũng không xong.
Hai đằng đang gườm nhau, thì đột ngột một tiếng rú lớn từ phía trên không, một thân ảnh như ánh chớp lao xuống phía dưới, nhằm vai Tiểu ma tiên chém luôn.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng lúc này tinh thần tập trung cực độ, ngoại cảnh bốn phương tám hướng nàng đều tập trung quán xuyến. Chỉ không ngờ ở phía trên cao lại có người tập kích, ngay lúc đó vội vàng kêu lên một tiếng thánh thót, vai rùng xuống thật thấp, tay cầm kiếm như điện chớp phạt nhanh lên phía trên, một kiếm chém bay người vừa tập kích nàng.
Thế nhưng cũng cùng thời điểm đó, hàng loạt mũi kiếm tập trung tấn công về phía Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, một vài thứ vũ khí trong số đó, đã đâm trúng người nàng, làm cho Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cảm thấy một cơn đau tức truyền từ thân tới não bộ, thân hình đang chớp động liền chậm đi trong sát na.
Bọn cướp thấy nàng trúng thương thì đồng loạt kêu to, nhanh chóng xông tới tấn công Tiểu ma tiên không thương tiếc. Hiển nhiên bọn họ sợ nàng võ công cao quá, nếu để nàng chiếm được lợi thế thì sẽ gây nên nhiều cái chết hơn.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng trong giữa rừng đao kiếm kêu lên một tiếng lớn, thân hình và kiếm hợp nhất quay tròn như bánh xe, đâm, chém liên tục vào các vùng da thịt lộ ra bên dưới lưỡi kiếm.
Mọi việc xảy ra trên thuyền của bọn hải tặc diễn ra rất nhanh, thực tế chỉ mới trôi qua vài khắc thời thần, thế nhưng tình hình Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã nhanh chóng trở nên nguy ngập.
Thất Toả Chân tay cầm kiếm vội vàng đạp lướt khinh công mà đi, toàn thân lộ thể phơi bày như một quả cầu thịt bắn nhanh về phía chỗ bọn hải tặc đang vây công Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, chiêu kiếm chém thật nhanh xuống, khí thế cực đại bức nhân, đánh văng hơn 7 tên hải tặc bật khỏi đấu trường.
Lúc này Tiểu ma tiên Lạc Băng đã biết Thất Toả Chân cô cô đã đến. Tâm thần phấn khích cực kỳ, tay cầm kiếm lại một lần nữa đại triển thần uy, chém bay đầu 2 gã cướp đang đứng đối địch với nàng.
Thất Toả Chân xông tới bên cạnh Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, miệng quát lớn:
– Đánh nhanh, động nhanh, không được để bọn chúng bao vây. Biết chưa ?
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng lĩnh được ý chỉ của Cô cô liền kêu một tiếng “hay”, thân hình ngay lúc đó đã vận ra U hồn ma công, biến mất giữa đương trường.
Bọn cướp đang bao vây xung quanh Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, thì một số tên trong bọn chúng chợt kêu lên thảm thiết gục xuống sàn, trên thân đã hiện ra vài vết thương chí mạng.
Tên đầu lĩnh bên ngoài cũng phải phải thất kinh hồn vía, ngay lúc đó vội vàng kêu gọi đám thủ hạ, lùi vội ra sau.
Không ngờ ngay lúc đó, một con sóng lớn đập mạnh vào mạn thuyền, con thuyền chao đảo nghiêng đi làm Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vì dụng U hồn thân pháp quá nhanh, nên không kịp ứng phó ngã lăn ra.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng bị ngã, liền bị một tấm lưới bên trên chụp xuống, nàng chưa kịp ngồi dậy, thì mấy gã hán nhân lực lưỡng đã đèn nghiến lên nàng, giữa thật chặt.
Nhưng Tiểu ma tiên đâu phải tầm thường, nàng luyện U hồn ma công đã được 5 thành, sức lực không hề yếu ớt. Lúc nàng người nàng bị một tên hải tặc ôm lấy, lại bị bó trong lớp lưới bền chắc, thì vội vận hết sức lực, đẩy bật thân hình bay lên.
Tấm lưới và cả thân hình Tiểu ma tiên đồng lúc tuột khỏi sự đeo bám của mấy tên cướp đó, nhưng do dùng sức quá mạnh, thân thể nàng không thể đứng vững, lăn tòm một phát xuống biển.
Tiểu ma tiên bị cuốn trong tấm lưới, lại bị rơi xuống biển thình lình, ngay lập tức đã uống vào mấy hớp nước biển mằn mặn. Nàng vung kiếm chém đứt dây lưới, chui người nổi lên mặt nước.
Bên trên thuyền lúc này, Thất Toả Chân đường chủ vẫn còn đang đánh nhau ác liệt với đám hải tặc, bà ta bị vây giữa vô vàn mũi kiếm, trong số đó lại còn có một thanh đao lợi hại của tên cướp đầu lĩnh.
Tiểu ma tiên vừa rơi xuống nước thì trên thuyền đã có vài tên cướp nhau theo. Những tên nhảy theo xuống biển lần này, đều là những tên thuỷ tính cực giỏi, tự tin cực kỳ vào bản lãnh dưới nước của mình nên mới lao xuống nước để chiến đấu.
Xui thay cho Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng là công phu lội nước của nàng quá tệ. Nàng rơi xuống nước rồi thì sức lực và sự nhanh nhẹn hầu như biến mất, chỉ cố làm sao giữ cho thân hình nổi lên mặt biển đã là một sự khó khăn rồi.
Như vậy làm sao nàng có thể chiến đấu với bọn hải tặc vốn rất giỏi về thuỷ công cho được.
Vân Linh ở trên thuyền nhỏ thấy Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng rơi xuống nước thì biết là chí nguy, chàng còn lạ gì công phu dưới nước của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nữa. Lần trước ở trên bờ bắc Thanh Trường Đảo mọi người bị quái thú truy đuổi, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nếu không nhờ chàng cứu thì đã thành món thịt ngon trước hàm quái thú rồi.
Do đó khi chàng thấy mấy tên cướp biển nhảy theo Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng xuống nước thì chàng cũng vội nhảy xuống nước luôn, bơi nhanh về phía tiểu nữu kia.
Nhưng lúc này Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã bị hai tên cướp tóm được kéo dụi xuống nước, nàng cơ hồ chỉ có giẫy giụa chứ không biết làm gì hơn nữa.
Hai tên cướp biển biết Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cực kém thuỷ tính, nên nhảy chóng lôi lấy nàng nọ dìm xuống nước, định bụng để cho nàng uống no nước ngất xỉu là sẽ bắt được nàng dễ dàng.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203