Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 14

Ba người thúc ngựa chạy một đoạn hơn 5 dặm thì trước mặt có một ngã ba. Đến đây họ chia tay nhau. Sử Nguyệt Nga và Tiêu Hoa Hoa rẻ đường bên tả mà đi, còn Ngọc Phong Đao tiếp tục chạy thẳng.

Ngọc Phong Đao mấy lần định tìm cách bắt chuyện với Sử Nguyệt Nga nhưng không sao mở miệng được. Lại nữa bây giờ có thêm một người con gái nữa cùng đi thì mọi việc xem như càng khó khăn hơn. Khi chia tay, Ngọc Phong Đao chỉ mở miệng nói đúng một câu “tạm biệt” thì con ngựa của Sử Nguyệt Nga đã rẽ vào đường khác mà đi rồi.

Chiều hôm ấy, hai người đã đến chân rặng Phong Lĩnh. Từ dưới chân núi nhìn lên thật khiến du khách phải nản lòng vì đường lên núi rất dốc, lại vô cùng khó đi.

Sử Nguyệt Nga phi thân tiến lên rất nhẹ nhàng, kinh khoái, Tiêu Hoa Hoa nội lực không bằng nên dần dần bị bỏ lại đằng sau. Hai người kẻ trước người sau chẳng mấy chốc đã lên đến lưng chừng núi. Đột nhiên phía trên núi có tiếng vũ khí chạm nhau. Sử Nguyệt Nga kinh ngạc khôn xiết. Nàng vội dỡ thuật phi thân đến tuyệt đỉnh lướt đi như gió.

Vừa đến đỉnh núi. Sử Nguyệt Nga đã thấy hai anh em Đại Thành Bưu và Tiểu Thành Bưu cùng với một phu nhân mặt áo đỏ tía đang vây đánh một người áo xám.
Người áo xám võ công thật là lợi hại. Y một mình trong vòng vây tấn công của 3 đại cao thủ mà vẫn chưa hề bị thương.

Sử Nguyệt Nga nhận ra kiếm pháp của người áo xám chính là Song long kiếm pháp của sư môn. Nhưng kiếm pháp y sử dụng tinh diệu và cao thâm hơn nàng nhiều lắm.

Sử Nguyệt Nga nhận ra người áo xám chính là sư muội của nàng Sử Tố Mai. Nàng không dám chần chờ liền gia nhập cuộc chiến.

Vậy là Sử Nguyệt Nga đấu với nữ nhân áo tía, còn Sử Tố Mai thì đấu với anh em Thành Bưu.

Hai anh em Thành Bưu vừa đánh vừa hò hét inh ỏi. Họ hôm nay đúng là gặp phải khắc tinh nên càng đấu càng cảm thấy khó chịu. Sử Tố Mai thân pháp lanh lẹ, kiếm chiêu nhanh như chớp giật làm cho hai anh chàng khổng lồ không sao xoay sở kịp, liên tiếp bị trúng kiếm.

Riêng cuộc đấu của Sử Nguyệt Nga và nữ nhân áo tía thì hoàn toàn ngược lại. Họ không ai nói với ai câu nào, nhưng kiếm chiêu chạm nhau không ngớt.

Càng đánh, Sử Nguyệt Nga càng thấy đối phương lợi hại. So về nội lực, kiếm pháp và thân thủ thì đối phương không kém gì nàng. Sử Nguyệt Nga đã có một thời gian luyện võ ở Âm thiên cốc nên võ công giờ đây cũng lợi hại hơn xưa. Tuy vậy, nàng cũng chỉ đấu ngang ngửa với đối phương mà thôi.

Cuộc chiến vì vậy càng đấu càng nguy hiểm.

Lúc này ở phía trận đấu của anh em Đại Thành Bưu đã phân định được rõ cục diện. Hai anh em Thành Bưu sau một hồi vất vả công kích và né tránh kiếm chiêu của đối phương đã cảm thấy kiệt sức. Hai gã thở ồ ồ, tay cầm không vững được Thiết côn nữa.

Sử Tố Mai lợi dụng tình thế đánh ngay một đòn thật nặng. Cây thiết côn trong tay Tiểu Thành Bưu rơi ngay xuống đất.

Sử Tố Mai không thèm truy kích, cười khanh khách:
– Các hạ đã bại rồi !

Khuôn mặt Tiểu Thành Bưu xám xịt. Gã nhặt thanh Thiết côn lên rồi nói:
– Đại ca. Chúng ta đi thôi.
Đại Thành Bưu thấy em đã chịu thua, biết rằng hai người không sao thắng được đối phương. Gã cũng vội xách thiết côn chạy theo sư đệ.

Nữ nhân áo tía thấy mọi sự đã thất bại. Y vung kiếm gạt thế công của Sử Nguyệt Nga rồi đảo bộ lướt ra xa. Chỉ sau vài cái nhúng nhảy, thân hình của y đã khuất sau rặng núi.

Sử Nguyệt Nga chạy lại bên Sử Tố Mai:
– Sư muội!
– Tỷ. Tại sao tỷ lại đến nơi này ?
– Thật không tưởng tượng được chúng ta lại gặp nhau. Đã gần mười năm rồi.
Sử Nguyệt Nga không cầm được lòng mình, đôi mắt nàng chợt đỏ hoe.

Sử Tố Mai trong lòng cũng xúc động không ít, nàng vốn tuy bối phận nhỏ hơn Sử Nguyệt Nga nhưng tuổi đời, và kinh nghiệm trường đời lại hơn hẳn sư tỷ. Khi nàng đầu nhập về làm môn hạ của Thạch Am thần ni thì Sử Nguyệt Nga là người thương yêu nàng nhất.

Sử Tố Mai trông người sư tỷ, nhớ lại chuyện xưa ở Thạch am động trong lòng cảm khái. Nàng vỗ nhẹ vai Sử Nguyệt Nga nói:
– Sư tỷ ! Chúng ta vào nhà thôi !

Sử Nguyệt Nga hơi đỏ mặt xấu hỗ nói:
– Tỷ không ngờ lại làm mặt xấu trước sư muội như vậy.
Hai người đi vào trong rừng. Thấp thoáng từ xa có một ngôi nhà nhỏ.

Sử Tố Mai dẫn Sử Nguyệt Nga vào trong nhà. Nàng rót cho sư tỷ một tách trà, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Sử Nguyệt Nga im lặng, ngắm nhìn sư muội.

Năm tháng thật là vô tình. Sư muội trên đầu đã có mấy sợi tóc bạc. Hai bên khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn.

Sử Nguyệt Nga hỏi:
– Muội sống ở đây có được thoải mái không ?
– Kể ra cũng không có gì phàn nàn. Chỉ không ngờ gần chục năm mai danh ẩn tích, bây giờ lại có kẻ thù tìm tới.
– Y là nữ nhân áo tía lúc nãy chăng ?
– Đúng. Năm xưa sư tỷ lỡ tay đánh rơi Hồ Lĩnh Đạt xuống Vực tuyệt tình. Không ngờ y còn có bào muội. Nữ nhân nọ chính là bào muội của Hồ Lĩnh đạt đến đây bào thù cho trưởng huynh.

Sử Nguyệt Nga thở dài:
– Thật là, ân ân oán oán trên giang hồ. E rằng chúng ta không thể nào thoát ra được.

Sử Tố Mai đưa mắt nhìn vị sư tỷ trẻ tuổi, gần chục năm không gặp. Khuôn mặt Sử Nguyệt Nga vẫn không hề thay đổi, cơ hồ còn xinh đẹp và khuyến rũ hơn xưa.
Sử Tố Mai vỗ nhẹ tay Sử Nguyệt Nga mỉm cười nói:
– Sư tỷ sao lại ủ ê như vậy ? Muội nhớ khi còn ở Thạch am động, sư tỷ rất vui vẻ mà.

Sử Nguyệt Nga nhớ lại sư phụ chết thảm, không cầm lòng được bật khóc:
– Muội muội. Sư phụ mất rồi!
– Sao ! Tỷ nói gì ?
– Sư phụ bị địch nhân thảm tử rồi .

Sử Tố Mai thất kinh đứng vụt dậy, trợn mắt nhìn Sử Nguyệt Nga.
– Muội nói sao ? Sư phụ bị người ta giết ư ?
– Vâng. Tỷ đến để tìm muội cũng chỉ vì chuyện này.
– Trời đất ! Sư phụ võ công đã đến cảnh giới đăng đàn nhập thất. Sao lại bị người ta giết đi được.
– Thật sự muội cũng không sao hiểu được. Nhưng khi muội đến chỗ sư phụ thì thấy người đã chết rồi.

Sử Tố Mai trấn tĩnh tinh thần, từ từ ngồi xuống. Nàng cảm thấy sự việc hiển nhiên không phải tầm thường. Sư phụ bị thảm tử, là đệ tử không thể ngồi yên không báo. Nhưng võ công của hung thủ cực cao, việc này đúng là không dễ chút nào.

Sử Nguyệt Nga gạt nước mắt, kể lại mọi chuyện. Từ lúc nàng nhận được tin dữ về cái chết của Đại sư tỷ Sử Thanh đến lúc phát hiện ra cái chết của sư phụ, rồi bị địch nhân truy sát đến Âm thiên cốc nhất nhất đều kể lại cho Sử Tố Mai rõ. Riêng chuyện Vân Linh mạo phạm nàng trong lúc chữa thương thì nàng dấu kín, không dám nói ra vì cảm thấy quá ngượng.

Sử Tố Mai nghe xong, trầm ngâm giây lát đoạn nói:
– Muội cho rằng kẻ thù giết sư phụ và đại sư tỷ có thể là người của Hắc thanh giáo.

Sử Nguyệt Nga gật đầu. Nàng chợt nhớ đến hai anh em khổng lồ Thành Bưu liền nói:
– Hai anh em Thành Bưu cũng là kẻ đã truy sát tỷ. Vừa rồi bọn chúng lại đến đây gây hấn với sư muội. E rằng thế lực của Hắc Thanh phái đã lớn mạnh lên rất nhiều rồi.

Sử Nguyệt Nga chợt nhớ đến Tiêu Hoa Hoa. Nàng vội nói cho Sử Tố Mai biết. Hai người quay trở lại chỗ cũ thì không thấy Tiêu Hoa Hoa đâu.

Sử Nguyệt Nga nóng ruột vội đưa mắt nhìn ra xung quanh.

Ở nơi đây, địa thế cao ráo, phóng tầm mắt có thể nhìn xa trặm dặm. Sử Nguyệt Nga thấy bên kia thung lũng có mấy bóng người đang di động. Vì cách quá xa nên không biết họ là ai.

Sử Tố Mai cũng nhận ra đám người kỳ lạ. Nàng quay lại bảo sư tỷ:
– Chúng ta đến đó xem sao ?

Hai người dỡ thuật khinh thân lướt đi như gió. Chẳng mấy chốc đã nghe tiếng tiếng người nói chuyện.

Hai người núp lại bên một thân cây dõi mắt nhìn ra.

Trên hiện trường có một đám người, 3 nam, hai nữ và một cỗ xe ngựa.

Nam nhân lớn tuổi nhất trong bọn là một lão già, thân hình khôi vĩ, nhưng khuôn mặt tái xanh, dường như đang lâm trọng bệnh.

Hai nam nhân còn lại tuổi trên dưới 30 mươi, khuôn mặt cương nghị, nhãn thần sáng loáng, rõ ràng là những cao thủ võ lâm.

Sử Nguyệt Nga nhận ra một trong hai nữ nhân là Bạch Ngọc Trân, người còn lại có lẽ là tiền bối của Bạch Ngọc Trân, nhưng không biết đó là ai.

Bạch Ngọc Trân bước đến bên lão nhân lớn tuổi, nói:
– Phụ thân! Phụ thân hãy uống linh đơn này.
Lão nhân nọ cầm lấy viên thuốc, đưa lên miệng uống ngay.

Phụ nhân tiến lại gần hai người hỏi:
– Trân nhi! Con vừa cho phụ thân uống thuốc gì vậy ?
– Đây là thánh dược của Hoạt sư phụ ở Âm thiên cốc. Con được tiểu nữ của Hoạt sư phụ tặng cho một lọ đơn dược trước lúc rời khỏi nơi đó.

Nam nhân trẻ tuổi hỏi nhỏ:
– Tam muội có chắc thuốc này có thể chữa khỏi nội thương cho phụ thân chăng ?
– Nhị sư huynh cứ an tâm. Muội nghĩ phụ thân sẽ không có vấn đề gì đâu.

Phụ nhân kéo cả hai đứa trẻ cách xa chỗ ngồi của lão nhân. Bà sợ chúng nói lớn làm kinh động, ảnh hưởng đến việc trị thương của lão.

Một lúc sau, Lão nhân vươn vai đứng dậy. Lão bật tiếng cười ha hả nói lớn:
– Tạ thần lão tặc. Ngươi ắt không ngờ có ngày lão phu lại khỏi được thương thế. Thật đúng là ông trời có mắt, để lão phu có cơ hội báo phục mối thù này.

Phụ nhân vội chạy lại:
– Tướng công ! Tướng công khỏi bệnh rồi sao ?

Lão nhân cười khanh khách:
– Phu nhân chớ lo. Lão phu đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi.

Thực ra, thương thế của lão nhân vốn không phải là bị nội thương. Chẳng qua trong người lão vướng phải một loại hàn độc làm cho toàn thân vô lực, yếu ớt vô cùng. Nay không ngờ viên thuốc Bạch Ngọc Trân cho lão uống lại là một viên thuốc chuyên chữa hàn độc và có tác dụng bồi bổ khí huyết. Chính vì thế, lão nhân sau khi uống thuốc vào đã bình phục nhanh chóng không ngờ.

Mọi người thấy lão nhân đã khỏe lại đều hết sức vui mừng.

Bạch Ngọc Trân lo ngại nói:
– Khu vực này e rằng không được an toàn. Chúng ta cần phải chuyển đi nơi khác mới được.

Lão nhân cười khà :
– Trân nhi ! Con không nên có ý nghĩ chạy trốn như vậy. Bây giờ một thân công lực của phụ thân đã phục hồi. Chúng ta không cần phải trốn chui trốn nhủi như trước đây.
Đột nhiên từ xa có một tiếng rú nổi lên.

Mọi người kinh ngạc đưa mắt nhìn xem. Từ xa, ba bóng người phi thân rất nhanh. Lão nhân ngay tức khắc nhận ra đối phương chính là thù nhân đang truy đuổi mình.

Toàn trường đột ngột trở nên khẩn trương. Ai cũng chuẩn bị tư thế sẵn sàng ứng chiến.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203

Thể loại