– Nghe qua thì giống như Hà tổng có việc muốn nói, nhưng tôi giống như thế nào có cảm giác mình là con cừu nhỏ rời vào miệng hổ a?
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
– Thì ra trách không được anh đối với tôi không ôn hòa, tại trong của anh, tôi là con hổ à? Anh mà sợ hổ sao? Triệu Khánh Hổ là con hổ dữ nhất mà không phải còn bị anh làm cho rớt đài, bị lột hết da sao?
Hà Tình càng trở nên lộ ra dụ hoặc.
Đinh Trường Sinh thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy Hà Tình yêu mị như thế này, trước kia chỉ biết người đàn bà này rất bản lĩnh, có thể ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ…
– Hà tổng nói đùa, tôi cùng Triệu Khánh Hổ bất quá chỉ là sơ giao, hà tổng mới là người một nhà với ông ta, không phải sao?
Đinh Trường Sinh ôn hòa nói.
Hà Tình thấy chiêu số của mình không dùng được, Đinh Trường Sinh vẫn không tiếp chiêu, vì thế đơn giản ngồi xuống nghiêm trang ở trước mặt Đinh Trường Sinh.
– Được rồi, nếu tôi đưa tới cửa mà anh không nhận lấy, tôi nói xong việc sẽ rời đi…
Hà Tình không cao hứng, nhưng cũng không nhìn ra là tức giận với Đinh Trường Sinh.
Thật ra Hà Tình làm sao sinh khí được, mặc dù cho dù Đinh Trường Sinh có làm cho nàng tức giận đến chừng nào, Hà Tình cũng sẽ không tức giận, Từ Kiều Kiều bây giờ đang làm trong công ty của Hà Tình, Từ Kiều Kiều trước kia tốt nghiệp trường ngân hàng, nàng cũng bồi tiếp Hà Tình tại Vệ Hoàng trang trong thời điểm mà Hà Tình gian nan nhất, hai người có thể nói tình như chị em ruột…
Mà bây giờ, Từ Kiều Kiều chẳng những là cổ đông trong tập đoàn Hà Tình, hơn nữa còn là đại quản gia bên tài vụ của tập đoàn, hai người không có gì mà không chia sẻ, nhưng duy chỉ có Đinh Trường Sinh, mỗi khi nhắc tới Đinh Trường Sinh, Từ Kiều Kiều vẫn luôn là một bộ dạng khao khát thèm muốn tựa như ăn mãi không ngán vậy, điều này làm cho Hà Tình vô cùng ghen tị, cho nên lúc này mới lặp đi lặp lại nhiều lần muốn nếm thử người nam nhân này rốt cuộc có cái gì tốt mà Từ Kiều Kiều them muốn đến mức như vậy…
Đinh Trường Sinh không nói chuyện, hắn muốn nhìn xem Hà Tình đang nghĩ đến cái gì mà làm yêu thiêu thân.
– Có phải là anh đang gặp phiền toái?
Hà Tình đi thẳng vào vấn đề, nói.
– Phiền toái? Chê cười, tôi mà có phiền toái gì chứ? Cô nghe ai nói vậy?
Đinh Trường Sinh sửng sốt, mới đầu hắn cho là Hà Hồng An nói cho Hà Tình biết, lấy bản sự của Hà Hồng An cùng với vòng tròn giao tiếp, chuyện phiền toái của mình căn bản không qua mặt được ông ta…
– Anh không cần biết là tôi nghe ai nói, tôi hỏi anh, có phải là có chuyện này?
Hà Tình đắc ý hỏi.
Đinh Trường Sinh không nhìn lầm người, Hà Tình thật là một người đàn bà có nhiều thủ đoạn, hơn nữa ánh mắt của nàng cùng với cách vận hành kinh doanh so cha của nàng thì mạnh hơn nhiều, từ khi nắm giữ tập đoàn Triệu thị về sau, dẫn dần đã đem toàn bộ quyền lực sở hữu tập trung đến trong tay của mình, lúc này mới bắt đầu bày mưu tính kế như thế nào để hướng ra phía ngoài phát triển.
Hà Tình có ưu thế lớn nhất nàng là… đàn bà, người khác thì tìm cách như thế nào để nhận thức vị lãnh đạo đó, còn Hà Tình thì lặng lẽ đả thông không ít hậu viện của quan lớn, nàng cùng các phu nhân những vị cao quan kia thân nhau, nàng thậm chí tổ chức cho các phu nhân đi du lịch lữ hành trên thế giới, chỉ bỏ ra một số tiền, nhưng các phu nhân kia thì tại trước mặt chồng của mình nói giúp nhiều chuyện cho tập đoàn Triệu thị, chỗ tốt thu lại không biết là bao nhiêu…
Về sự tình của Đinh Trường Sinh, cũng là nàng cùng với các phu nhân cao quan kia uống trà chiều nghe được, dĩ nhiên, đàn bà thì nhiều chuyện, mà Hà Tình thì quá khôn khéo, cho nên, những sự tình kia của Đinh Trường Sinh cũng không phải là việc quá khó để Hà Tình moi móc thông tin…
– Cô muốn biết cái gì đây?
Đinh Trường Sinh nhàn nhạt nói.
Hà Tình không nói gìn, trở lại tại ghế dựa cầm lấy cái túi xách của mình, sau khi mở ra theo bên trong lấy ra một quyển sổ tay, đưa cho Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh không có nhận lấy, nhìn Hà Tình, hắn không biết nàng lại muốn cái gì yêu thiêu thân đây.
– Cầm lấy đi, trước kia tôi đã từng nói qua với anh, chắc là anh đã quên, đây là sổ sách mà Triệu Khánh Hổ lưu lại, trong này ghi chép không ít tặng lễ đưa cho quan viên có ghi lại, tôi có lưu lại cũng không có việc gì dùng, có mảnh đất ở tỉnh Trung Bắc trước kia Triệu Khánh Hổ bán, nhưng vì cái mảnh đất đó, Triệu Khánh Hổ đã đưa cho Lâm Nhất Đạo năm trăm vạn, trong quyển sổ này đều có ghi lại.
Hà Tình nói.
Hà Tình nói đến đây thì đã phân thượng rồi, Đinh Trường Sinh còn không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì sao? Hắn mở ra quyển sổ thì thấy Hà Tình đã đánh dấu trong quyển sổ, Đinh Trường Sinh rất dễ dàng liền tìm được ghi chú chứng cứ của Triệu Khánh Hổ ghi lại về Lâm Nhất Đạo, mà người nhận tiền lúc đó chính là Chung Lâm Phong…
– Cái hạng mục kia Triệu Khánh Hổ biết lợi nhuận cao nhất thu về được bao nhiêu thông qua Lâm Nhất Đạo là mai mối, đâu đó chỉ tầm tám trăm vạn, là vì kết giao với Lâm Nhất Đạo, cho nên coi như là ra máu, trực tiếp lấy ra năm trăm vạn tạ ơn Lâm Nhất Đạo.
Hà Tình nhìn Đinh Trường Sinh bộ dạng hưng phấn, biết ngay mình đã gãi trúng chỗ ngứa của hắn rồi.
– Cảm ơn, cái chứng cứ này thật sự là có hữu dụng, nhưng nếu làm như vậy, chắc chắn sẽ đem tập đoàn Triệu thị bị dính líu vào, như vậy thì sẽ không tốt…
– Triệu thị tập đoàn bây giờ là của ai? Đó là là của tôi, nhưng mạng của tôi còn lại là từ đâu đến? Tôi nhớ lúc thời điểm tôi kết hôn, anh đã kéo tôi cứu thoát, nếu không có anh thì tôi đã chết rồi, rồi anh lại giúp tôi thoát ra khỏi ma trảo của Triệu Khánh Hổ, đời này tôi luôn cảm kích anh, không khách sáo mà nói, bây giờ nếu anh lấy hết cả Triệu thị tập đoàn này, tôi cũng không có nói cái gì, mỗi một bước đi của tôi đều là do anh giúp tôi biến thành, há tôi lại keo kiệt với anh sao?
Hà Tình đi đến Đinh Trường Sinh trước mặt, nhưng lúc này đây, nàng đã dạng hai chân ngồi vào đối diện trên đùi của Đinh Trường Sinh.
– Vậy là tôi phải bán đứng thân mình mới có thể cầm đến quyển sổ ghi chép này sao?
Đinh Trường Sinh cười hỏi.
– Anh cứ nói đi, tôi cái gì cũng không muốn, tôi chỉ muốn hưởng thụ trên thân của anh mà thôi…
Hà Tình bản tính lại lần nữa bộc phát ra.
– Nhưng…
Đinh Trường Sinh vẫn là còn do dự.
Những lời nói của Hà Tình vừa rồi, quả thực có thể cảm động bất luận kẻ nào, nhưng Đinh Trường Sinh vẫn luôn bảo trì tỉnh táo, hắn vẫn luôn cảm thấy Hà Tình là người có quá nhiều tâm kế, mà một người đàn bà có quá nhiều tâm kế thường làm cho nam nhân chùn bước, Hà Tình chính là thuộc về loại này.
– Có phải là anh chê tôi đã bị vấy bẩn, tôi nói cho anh biết, nam nhân đầu tiên của tôi là chồng trước, chưa có động phòng thì đã bị chết, về sau chỉ còn có Triệu Khánh Hổ, cũng là tại gian nhà này, Triệu Khánh Hổ mỗi ngày đều tra tấn tôi, lão thay đổi đa dạng cách tra tấn tôi để mà thỏa mãn tính dục, còn con lão thì ở tại dưới lầu, mỗi ngày tôi đều là rên rỉ thét chói tai, cho đến khi tỉnh lại, thì đã trong tình trạng kiệt sức rồi, ai biết nỗi khổ của tôi…
Nói xong, Hà Tình khóc lên.
– Đinh Trường Sinh… hãy hung hăng cưỡng bức chiếm đoạt tôi một lần đi a…
Hà Tình nhắm mắt lại, đem toàn bộ quyền lợi giao cho hắn…
Đinh Trường Sinh có chút im lặng, có thể là mình quá cẩn thận đa nghi rồi? Hà Tình đối với hắn là mối tình thắm thiết sao? Có lẽ có, cũng có lẽ không, nhưng thời điểm nếu một người đàn bà đem tất cả liêm sỉ và sự xấu hổ đều đặt tại trước mặt ngươi, Đinh Trường Sinh còn có lý do gì cự tuyệt đâu, chỉ là cái câu nói cuối cùng, hắn thấy sao mà có gì quen quen, chẳng lẽ lại là một Dương Phụng Tê thứ hai, đã quen với việc… cưỡng bức ngược đãi sao? Về chuyện này thì hắn đã quá quen tay lúc áp dụng với Dương Phụng Tê rồi…
– Được rồi… nhất định tôi sẽ làm cho cô thật là thỏa mãn…
Khi ôm Hà Tình vào trong gian phòng mà trước đây Triệu Khánh Hổ thường xuyên cưỡng bức nàng tại nơi đây, từ bên cạnh góc giường Đinh Trường Sinh nhìn thấy một cái rương da rất là quen mắt, kiểu dáng tương tự gần giống như là ở trong phòng Dương Phụng Tê, hắn liền biết rằng suy đoán của mình đã đúng…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234