Mấy tên hòa thượng tuy rằng mặc áo cà sa, nhưng không giấu được khuôn mặt hung ác sát khí, trong tay cầm những thanh loan đao kỳ dị, Tống Thanh Thư lập tức liền nhớ lại có lẽ đó là đệ tử của Huyết đao môn.
“Huyết đao môn làm sao lại đến ám sát Vi Tiểu Bảo?”
Tống Thanh Thư không hiểu, vì cả hai bên đều chẳng có liên quan một chút gì với nhau cả.
Tống Thanh Thư cũng không tính đến chuyện ngay lập tức xuất thủ cứu giúp, cứu người cũng là phải chờ đúng thời cơ, hiện tại thủ hạ thị vệ của Vi Tiểu Bảo sức chiến đấu đang còn mạnh mẽ, dù cho mình đánh ngã hết người của Huyết Đao, thì ở trong lòng của Vi Tiểu Bảo, hắn cũng chẳng có trọng yếu bao nhiêu, chỉ có thể chờ lúc Vi Tiểu Bảo thân hãm vào tuyệt cảnh, lúc đó thì cứu người mới có hiệu quả tốt nhất.
Có câu nói thi ân không cần vọng báo? Thật không sai, nhưng Tống Thanh Thư từ trước đến giờ không phải là con người như vậy.
Chúng tăng của Huyết đao môn võ công cao thâm hơn nhiều so với Linh Kiếm Song Hiệp, thủ hạ ngự tiền thị vệ của Vi Tiểu Bảo ứng phó rất khó khăn, bọn chúng chỉ dựa vào số ưu thế số đông mới miễn cưỡng chống đỡ lại với thích khách.
– Vi tước gia chuyến này đến Giang Nam để xem xét có cô nương nào vừa lòng đẹp ý phải không?
Một trận cười dài giòn giả, Tống Thanh Thư chú ý tới trên nóc nhà xuất hiện một hòa thượng cao tuổi tướng mạo dũng mãnh…
Nhìn thấy Tống Thanh Thư nghĩ thầm chẳng lẽ là Huyết Đao lão tổ?
Theo nguyên tác của Kim Dung, Huyết Đao lão tổ võ công không phải là cao nhất, nhưng ông ta cũng có chiến tích lừng lẫy, một mình đối mặt với bốn cao thủ thuộc hạng nhất lưu, cuối cùng giết chết ba người, còn lại một thì bị bắt sống, có thể nói về thực chiến thuộc hàng đại cao thủ.
Còn Vi Tiểu Bảo thì lại không biết Huyết Đao lão tổ là ai, có điều gã liền nhận ra tình thế cục diện bất lợi, xoa lấy lỗ tai bị tiếng cười của Huyết Đao lão tổ gây nên chấn động thốn đau, trong lòng thầm nghĩ:
“Con bà nó… thủ hạ của lão tử cùng với mấy tên lâu la hòa thượng đánh bở hơi tay mới ráng cầm cự, bây giờ xuất hiện thêm lão hòa thượng, trên trán chỉ thiếu viết chữ “Đây là đại cao thủ”, um… nếu lão ra tay, Vi Tiểu Bảo chắc sẽ thành Tử Tiểu Bảo…”
Lập tức trên mặt chất gã liền thay đổi cười hắc hắc nói:
– Tiền bối khí chất uy vũ bất phàm, vừa nhìn chính là tinh anh trong chốn giang hồ, vãn bối Tiểu Bảo bình sinh rất thích kết giao bằng hữu, ngày hôm nay vừa vặn có một tiểu cô nương xinh đẹp, nếu như tiền bối cảm thấy hợp nhãn, cứ việc mang đi khỏi cần khách sáo với vãn bối đâu.
Thủy Sinh tức giận há miệng mắng chửi, chỉ tiếc là cái miệng nhỏ đã sớm bị bịt lại, nên hóa thành tiếng “ um… um… ”
Huyết Đao lão tổ ngoài ý muốn nhìn qua Thủy Sinh, không nhịn được dùng tay vuốt râu cằm, gật đầu nói:
– Hừm, đúng là một hoàng hoa khuê nữ, mỹ nhân yêu mị… không tệ… không tệ, ta rất thích…
Vi Tiểu Bảo dáng vẻ kính nể nhìn lão:
– Cao nhân quả nhiên chính là cao nhân, cách xa như vậy, mà có thể nhìn ra được tiểu cô nương này vẫn còn là chim non, Tiểu Bảo đối với tiền bối kính ngưỡng như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt…
Huyết Đao lão tổ cười gượng:
– Người người đều có lời đồn, Vi tước gia của Đại Thanh là một tiểu anh hùng trọng nghĩa khinh tài, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu ta chưa bái người khác làm chủ, thì cũng muốn kết giao với ngươi một phen, đáng tiếc đáng tiếc… thực sự là đáng tiếc…
Nghe lời nói của lão, Vi Tiểu Bảo mồ hôi lạnh đã chảy xuống, âm thầm hối hận mình bất cẩn, đi ra ngoài mà không có mang theo Bàn Đầu Đà, Lục Cao Hiên, hoặc là huynh đệ Thiên Địa hội, Thanh Mộc đường… thì đâu đến nỗi ở đây không chống đỡ nổi một đòn, tên thủ hạ Trương Khang Niên, ngày thường da trâu làm trống, đánh kêu vang động trời, đến lúc mấu chốt thì dùng chẳng được gì cả, lão tử nếu như lần này có thể thoát được cái mạng nhỏ, nhất định nói với Tiểu Huyền Tử đem toàn bộ các ngươi đuổi hết về nhà…
Trong lúc Vi Tiểu Bảo suy nghĩ lung tung, thì thủ hạ của gã đã bị người của Huyết Đao giải quyết đánh ngã gần hết…
Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền dẫn mấy tên thị vệ còn lại bảo hộ phía trước người Vi Tiểu Bảo, giọng nói có chút run rẩy:
– Vi… Vi tước gia… tình huống có… có chút không ổn a.
– Không ổn cái đại đầu quỷ ngươi, ai cũng nhìn ra điều này hết rồi.
Vi Tiểu Bảo tiếp tục mắng:
– Những tên khác đều chết hết rồi, chỉ có hai người các ngươi làm sao một vết thương nhỏ cũng đều không thấy?
Trương Khang Niên Triệu Tề Hiền liếc mắt nhìn nhau lúng túng…
Tống Thanh Thư thấy cũng đến lúc rồi, dựa theo thủ đoạn láu cá của Vi Tiểu Bảo, có trời mới biết gã dẻo miệng đến cỡ nào, bằng bản lãnh của mình cũng có khả năng là chạy thoát, vào lúc ấy thì mưu đồ tính toán của mình chẳng phải là đổ sông đổ biển sao?
Hắng giọng một cái, Tống Thanh Thư từ từ đi ra, nhìn mấy tên hòa thượng của Huyết đao môn lắc đầu thở dài nói:
– Người xuất gia lòng dạ từ bi, mấy vị đại sư lại phạm vào sát giới, đây là nghiệp chướng nặng nề a.
Vi Tiểu Bảo đang lâm vào tuyệt lộ, bỗng nhiên nhìn thấy Tống Thanh Thư bước đến, ánh mắt liền sáng ngời, Mộc Uyển Thanh thậm chí là Phong Thanh Dương đều cho rằng trên lưng Tống Thanh Thư đeo cây kiếm gỗ chỉ là ra vẻ, nhưng Vi Tiểu Bảo thì vừa liếc mắt nhìn qua, đã nhận ra con người này không tầm thường “Lấy theo tư thế của hắn tựa như là ra trận không sợ thiên lôi giáng xuống, nếu không phải là tên chán sống thì chính là thế ngoại cao nhân, nhìn hắn thần tình trầm ổn, hiển nhiên không phải là kẻ chán sống…”
– Vị đại hiệp này mang lấy một thanh kiếm gỗ, vừa nhìn cũng biết là cao thủ trong cao thủ, mấy tên ác tăng này không có chút nào từ bi của phật gia, muốn hại tính mạng của chúng ta, mong rằng đại hiệp cứu giúp…
Vi Tiểu Bảo thái độ lập tức ngoay ngoắt 180 độ so với vừa rồi mới nói chuyện với Huyết đao lão tổ.
– Hừ, giới sát là là thứ vô bổ bên Thiền tông của các ngươi, Phật gia chúng ta không có nhiều quy củ như vậy.
Huyết Đao lão tổ ha hả nói, nhìn Tống Thanh Thư trên lưng đeo cây kiếm gỗ, lảo cũng hơi chần chờ rồi hỏi:
– Này tiểu tử, cây kiếm gỗ cũng có thể hại người sao?
Tuy rằng lấy một thanh kiếm gỗ làm vũ khí, trước giờ lão chưa từng nghe thấy, có điều theo bản năng sản sinh, vẫn làm cho trong lòng lão đối với Tống Thanh Thư kiêng kỵ.
– Huyết đao có thể hại người, thế thì tại sao mộc kiếm lại không thể gây tổn thương?
Tống Thanh Thư cười nhạt, nhưng trong lòng thì thấy thoải mái biết bao, cái loại làm ra vẻ như thế này thật đúng là không xấu.
Huyết Đao lão tổ do dự, rồi vẫn ra lệnh cho đám đệ tử công tới.
Hiện nay thiên hạ đại loạn, Tây Vực thì có nhiều bang phái, từng nơi tự tìm kiếm minh chủ để dựa vào. Đại đa số đều hướng về thực lực mạnh nhất là Mông Cổ, có điều là phải lựa chọn trong từng Vương gia, có người nương nhờ vào kinh Tây Vực Nhữ Dương Vương Sát Hãn, có người đầu nhập vào Hốt Tất Liệt danh tiếng, riêng Huyết Đao lão tổ thì cho rằng Thiết Mộc Chân rất thương yêu thất hoàng tôn A Lý Bất Ca, vị trí ngày sau của Hốt Tất Liệt nhất định sẽ truyền lại cho hắn, cho nên liền suất lĩnh Huyết đao môn nương nhờ vào A Lý Bất Ca.
Bây giờ A Lý Bất Ca đang lưu thủ tại đại thảo nguyên Mông Cổ, cùng Mãn Thanh giằng co bất phân thắng bại. Lần này bọn họ thăm dò được tin tức Khang Hi phái tâm phúc tín nhiệm nhất là Vi Tiểu Bảo đi sứ đến phía nam nước Tống để kết minh.
A Lý Bất Ca lo lắng Mãn Thanh cùng nước Tống liên kết, sau khi Mãn Thanh không còn có nỗi lo đôi phó với nhà Tống, tình cảnh sẽ của mình sẽ càng gian nan.
Biết được chuyện này, Huyết đao lão tổ tình nguyện nhận việc, suất lĩnh chúng đệ tử xuôi nam, dự định sẽ đem Vi Tiểu Bảo chặn giết ở trên đất Tống, làm được như vậy thì Mãn Thanh cùng nước Tống không thể kết minh, thậm chí còn có thể bởi vì cái chết của Vi Tiểu Bảo mà còn phát động một trận đại chiến.
Tuy rằng linh cảm báo cho Huyết Đao lão tổ biết tên tiểu tử quái lạ này không đơn giản, nhưng thời gian cấp bách, lão nhất định phải tốc chiến tốc thắng giết chết Vi Tiểu Bảo, tránh cho việc triều đình nhà Tống hay tin phản ứng đem quan binh kéo tới thì hỏng việc, cho nên để cho chúng đệ tử đánh trận phủ đầu, thử xem võ công hư thực của Tống Thanh Thư ra sao.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229