Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, thấy từ trong nội đường chậm rãi đi ra một nữ nhân, sắc dung trong suốt như ngọc, dưới ánh nến chiếu rọi trong đại sảnh kiều diễm không gì tả nổi, một thân xiêm y vải tơ màu trắng phiêu dật thướt tha, thanh mảnh cao cao mà gợi cảm, nhất là toàn thân nàng toả sáng tự nhiên nét thiếu phụ phong tình vạn chủng.
– Tống đại ca, đây là đại phu nhân Phương Di.
Vi Tiểu Bảo hoan hỉ ôm chầm lấy bả vai Phương Di.
Nhưng trong mắt Phương Di loé ra một tia chán ghét, có điều nàng vẫn mặc kệ để Vi Tiểu Bảo ôm.
– Phương Di?
Nhìn trước mắt nữ nhân xinh đẹp như hoa này, nhàn nhạt mùi thơm của nữ nhân thành thục như là được tắm gió xuân bao vây lấy Tống Thanh Thư, thật sự cũng là một vưu vật xinh đẹp! Mái tóc đen nhánh ghim cây tram phượng trên búi tóc, có chút lộ ra cái cổ trắng ngọc ngà thẳng tắp.
– Bái kiến Tống đại ca.
Phương Di vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư, trong lòng kinh ngạc than thở: “ Thật là một nam nhân anh tuấn… ”
– Phu nhân không cần đa lễ.
Tống Thanh Thư nói.
– Vừa rồi Vi huynh đệ có nói với tại hạ, hắn sắp lên phía bắc, Tống mỗ sẽ tận lực bảo vệ sự an toàn của phu nhân.
– Tống đại ca, nguyên là trước đây phu nhân tiểu đệ bị ép gia nhập Thần Long giáo, Thần Long giáo vì khống chế thủ hạ, bắt bọn họ ăn vào Báo Thai Dịch Cân Hoàn, loại dược này ác độc cực kỳ…
Vi Tiểu Bảo liền đem chuyện Bàn Đầu Đà, Sấu đầu đà nói cho Tống Thanh Thư nghe xong, tràn ngập hy vọng nhìn hắn:
– Tống đại ca võ công cao cường, không biết có thể giải được loại độc này?
Quan sát thấy thân thể Phương Di không tự chủ run rẩy một hồi, Tống Thanh Thư liền an ủi:
– Phương phu nhân không cần lo lắng, Báo Thai Dịch Cân Hoàn tại hạ cũng có nghe qua, tuy rằng tại hạ không hiểu lắm về y thuật, nhưng biết có người có thể giải được loại độc này.
Phương Di liền vội vàng hỏi:
– Thật sự sao? Mong rằng Tống đại ca chỉ điểm.
Thấy nàng dáng vẻ đáng yêu, Tống Thanh Thư nghĩ thầm: “ Vi Tiểu Bảo này đúng diễm phúc không cạn… ”
– Phương phu nhân có thể đi đến Động Đình hồ tìm gặp Độc Thủ Dược Vương, tin rằng với khả năng giải độc của lão nhân gia, loại dược độc không làm khó được ông ấy. Chỉ có là tính cách Độc Thủ Dược Vương hơi quái lạ… Um… nhưng tại hạ cùng Độc Thủ Dược Vương cũng có chút quen biết, đến khi nào phu nhân khởi hành, tại hạ sẽ viết phong thư mang theo, có thể là Độc Thủ Dược Vương sẽ xuất thủ cứu giúp.
Phương Di đại hỉ, hơi thở trở nên gấp gáp làm cho đôi bầu vú của nàng lay động khác thường:
– Đa tạ Tống đại ca!
Vi Tiểu Bảo đứng bên bên cũng thấy có chút ăn dấm chua, chính mình giúp Phương Di nhiều thứ, cũng chưa bao giờ nhìn thấy nàng chân tâm thực lòng mà cảm kích qua mình như vậy, chắc là do nàng nhìn thấy nam nhân kia tuấn tú, tiểu nương bì này đã xuân tâm dập dờn…
Tiệc rượu kết thúc qua đi, Vi Tiểu Bảo tự mình tiễn hắn đưa tới cửa, Tống Thanh Thư hướng về cửa cung Tử Cấm thành đi đến, thỉnh thoảng còn quay đầu lại phất tay, khi chuyển qua khúc quanh góc tường, Tống Thanh Thư dừng bước lại, thu hồi nụ cười.
Nhìn bốn bề vắng lặng, Tống Thanh Thư vận lên khinh công, lén lút bí mật quay về tử tước phủ của Vi Tiểu Bảo.
Trước đây hắn đã từng có mấy lần dạ thám tử tước phủ, mỗi lần đến đều tay trắng trở về, cũng không có tra được tung tích của tám quyển Tứ Thập Nhị Chương Kinh.
“Tuy rằng ta đã biết bảo tàng Mãn Thanh ở Lộc Đỉnh Sơn Liêu Đông, nhưng Lộc Đỉnh Sơn nằm ở nơi nào, cụ thể vị trí nào ở Lộc Đỉnh Sơn, mình lại không biết gì cả, xem ra là chỉ có cách tìm kiếm bản đồ kho báu bên trong Tứ Thập Nhị Chương Kinh mà thôi.
Tống Thanh Thư vừa tránh thoát thị vệ tuần tra, vừa tìm tòi.
Tống Thanh Thư tìm kiếm lật tung tất cả vị trí bên trong của tử tước phủ vẫn như cũ không có thu hoạch được gì, hắn thất vọng nhíu mày, nghĩ thầm e rằng mấy bản kinh này không không có nằm ở trong tử tước phủ.
Đang muốn xoay người bước đi, Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, nhìn về phía xa xa một căn phòng, dưới ánh nến rọi ra, trên cửa sổ lúc ẩn lúc hiện phản chiếu bóng người, thì biết đó có thể là phòng ngủ Vi Tiểu Bảo, do dự một chút, dưới chân phát lực, dùng đầu ngón chân nhún một cái, đã bay lên rồi bồng bềnh hạ xuống bên trên nóc nhà phòng ngủ.
Nhẹ nhàng vạch ra mái ngói nóc nhà, nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ, Tống Thanh Thư chút một nhìn tới.
– Song Nhi, ngày hôm nay tại sao muội không ra đi gặp Tống đại ca vậy?
Vi Tiểu Bảo hỏi.
– Thân thể của muội có chút không thoải mái, nghĩ đến có Phương phu nhân tiếp khách cũng được, nên chẳng muốn đi ra ngoài.
Song Nhi lười biếng nói, nhưng trong lòng nàng lại nhớ tới đêm đó bị Tống Thanh Thư sờ soạng khắp nơi trên thân thể mình, trong lòng tức giận, nên không muốn gặp mặt hắn, đương nhiên nàng không thể nói rõ cho Vi Tiểu Bảo biết.
– Ha ha… thì ra thiếu phu nhân của ta lại ghen à.
Vi Tiểu Bảo giả vờ kinh ngạc nói tiếp:
– Đến đây, để vi phu kiểm tra một chút, đến tột cùng là ở chổ nào không thoải mái a.
Nói đưa liền đưa tay cỡi váy áo Song Nhi.
– Ai nha…
Song Nhi nũng nịu né tránh, đáng tiếc vẫn là chậm một bước, áo ngoài lập tức liền bị Vi Tiểu Bảo kéo xuống, lộ ra bờ vai trắng đẹp.
Nhìn thấy hai người trong khuê phòng chi nhạc, Tống Thanh Thư muốn quay đầu đi, nhưng trong lòng lại hơi tiếc nuối, chần chừ một chút rồi lại quay đầu lại nhìn vào bên trong quan sát tỉ mỉ.
Song Nhi hai tay vẫn giữ lấy cái yếm ở trên người, không ngừng tránh né đôi tay của Vi Tiểu Bảo đang làm càn, da thịt hai bầu vú mềm nhẵn ở bên trong cái yếm mập mờ ẩn hiện.
Có điều chuyện này cũng không phải là then chốt, Tống Thanh Thư hai mắt tập trung ngưng lại, thấy rõ trên cái yếm Song Nhi tựa hồ có thêu một đồ hình phức tạp, hắn bây giờ nội công tinh thâm, ánh mắt đã sắc bén dị thường, có thể thấy rõ mặt trên thêu chính là một tấm địa đồ.
Quả nhiên, Song Nhi mở miệng nói:
– Tiểu Bảo… bóp nhẹ tay thôi, bộ huynh không sợ làm cái yếm thêu này… rách… hay sao…
– Khà khà… ta đối với với tài nghệ thêu của thiếu phu nhân thì rất yên tâm, với lại còn dùng sợi tơ vàng nhuyễn thêu, không dễ mà bị rách đâu…
Vi Tiểu Bảo rất đắc ý nói tiếp.
– Hừ… Thái hậu lão yêu bà, Thần Long giáo… ai cũng đang đang truy tìm Tứ Thập Nhị Chương Kinh, nào có biết ta đã sớm lấy bí mật bên trong, thêu lên cái yếm thiếu phu nhân Song Nhi của ta… chỉ đáng tiếc là còn lại hai bản chân kinh nằm ở trong tay Ngô Tam Quế và Bảo thân vương…
Hất hai tay của gã đang nhào nắn trên bầu vú mình, Song Nhi xùy xùy nói:
– Xem huynh tự đắc quá kìa, nếu như ngày nào đó muội cùng một nam nhân tuấn tú khác bỏ trốn, lúc đó huynh muốn khóc cũng không khóc kịp.
– Hừ… nếu là để ở trên người của đại phu nhân Phương Di kia thì thật sự sẽ có khả năng này…
Vi Tiểu Bảo cười hì hì nói tiếp.
– Có điều dù cho người trong cả thiên hạ đều phản bội ta, chỉ có thiếu phu nhân Song Nhi chắc chắn là ở bên cạnh ta, nê ta rất yên tâm…
– Ừm… chỉ biết nói ngọt với nhân gia…
Song Nhi e thẹn, cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Đôi tay của Vi Tiểu Bảo thừa cơ nhẹ nhàng cỡi cái yếm của nàng ra, đảo qua xoa nắn lấy bộ ngực mềm mại, đùa bỡn lấy cặp nhũ phong đầy đặn, rồi đưa xuống vòng eo, để trên cái bụng dưới của nàng không có nửa phần thịt mỡ vuốt ve…
Một hồi sau, tiếp tục phương hướng dò vào bên trong váy của nàng, không ngừng dùng thân thể đè ép lên bộ vị nhạy cảm của nàng…
Song Nhi thân thể mềm mại run run, sắc mặt đã ửng hồng, hơi thở mùi đàn hương từ miệng giờ đã thở gấp, bàn tay nhỏ của nàng cũng không an phận tìm kiếm bên dưới cái khố nhỏ của Vi Tiểu Bảo mò nắm lấy cây nhục côn đã dựng đứng mân mê, xuân tình tràn lan thần thái cực kỳ mê người.
Vi Tiểu Bảo nhấc lên bên dưới làn váy của nàng, lộ ra đôi bắp chân tròn trịa, cách cái tiểu nội khố nhỏ bé vuốt ve…
Tùy ý Vi Tiểu Bảo cỡi ra xiêm y của nàng, Song Nhi ngọc thể ngang dọc, núi non mỹ cảnh tận tình hiện ra ở trước mắt, thân thể của gã đã hướng về phía dưới Song Nhi áp xuống! Lúc hai người hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ, dưới thân Song Nhi nhắm chặt lại đôi mắt to ngập nước, Vi Tiểu Bảo phần eo đột nhiên dùng sức, nhục côn cứng rắn hoàn toàn tiến nhập vào cửa ngọc môn quan kiều nộn thành thục, không có một khoảng cách khe hở!
– Ah…
Lúc nhục côn Vi Tiểu Bảo hoàn toàn cắm hết vào âm đạo, Song Nhi không khỏi lần nữa phát ra một tiếng cao vút rên rỉ, nàng giờ cặp đùi ngọc dốc sức kẹp lấy phần eo kẻ xâm nhập, còn hai tay của hắn thì cố định lấy eo thon nàng, điều chỉnh thoáng cái tư thế của mình, rồi liền bắt đầu chạy nước rút đút vào rút ra đút vào…
Tình dục dâng cao làm cho Song Nhi kìm lòng không được rên rỉ, cái mông nẩy nở cao thấp lắc lư nghênh hợp với hạ thể của gã, trước ngực hai bầu vú cao ngất đong đưa nhộn nhạo phát ra từng làn sóng sữa, Vi Tiểu Bảo mỗi một lần va chạm thì nàng đều nhíu mày, cái trán lắc lư tả hữu…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensex68.com/cao-thu-kiem-hiep/
Tống Thanh Thư vô tình nắm lấy được bí mật nơi cất giấu sơ đồ, giờ có còn ở lại cũng không còn có ý nghĩa gì nữa, hắn vội vã thả người nhảy lên cao một cái, liền phóng ra khỏi tử tước phủ.
“Vào lúc này cướp đoạt tấm địa đồ trên cái yếm của Song Nhi thì dễ như trở bàn tay, có điều nếu đánh rắn thì sẽ động cỏ ”
Tống Thanh Thư trên đường hồi cung, trong lòng cân nhắc mối quan hệ lợi hại. “Lấy sớm hay lấy muộn cũng không khác gì nhau, nếu như bây giờ động thủ, thì trái lại cái được không đủ bù đắp cái mất, với lại còn hai bản kinh thư chưa lấy được, e rằng đến lúc đó cũng rất khó mà chiếm, như vậy thì có cướp đoạt địa đồ từ nơi Song Nhi cũng vô dụng… Chi bằng chờ cho Vi Tiểu Bảo đến lúc lấy được hai bản kinh thư còn lại thì mình mới hạ thủ.
Quyết định có chủ ý, Tống Thanh Thư như cất được tảng đá lớn nặng trong lòng, mỉm cười hướng về phía hoàng cung đi đến…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229