Khang thân vương, Sách Ngạch Đồ liền vội vàng tiến lên nói tiếp:
– Có câu thấy vật nhớ người, thiếu phu nhân nhìn thấy mấy người chúng ta, khó tránh khỏi sẽ nhớ lại Vi tước gia, hay là chúng ta rời đi trước, miễn cho phu nhân thấy người lại nhớ người.
– Mấy vị đại nhân… xin thứ lỗi cho ta… không tiện đưa tiễn.
Song Nhi u sầu đáp lễ nói.
– Đệ muội, để ta tiễn mấy vị đại nhân ra ngoài.
Tống Thanh Thư liền đứng lên nói, thiếu phu nhân Song Nhi cảm kích liếc mắt nhìn hắn.
Lúc Tống Thanh Thư đưa tiễn xong mấy người quay lại, khách nhân phúng viếng đã vãn đi nhiều, Song Nhi nhìn thấy hắn, đứng dậy nói:
– Tống đại ca, mời đi theo, muội có việc muốn nhờ.
Tống Thanh Thư theo nàng tiến vào hậu đường, thấy thiếu phu nhân Song Nhi tiến vào một gian phòng bên trong, hắn liền dừng lại ở cửa, lúng túng:
– Đệ muội, hiện tại Vi huynh đệ mới qua đời, một nam nhân như ta tiến vào gian phòng của muội cũng không tiện lắm.
Đây cũng không phải là do Tống Thanh Thư quân tử, mà tại vì bây giờ thực lực của hắn còn chưa đủ, vẫn còn phải cân nhắc đến sự ảnh hưởng lễ giáo, nếu trong phủ chỉ có hai người thì còn nói được, nhưng vừa rồi không ít khách đến viếng tang đều nhìn thấy hắn cùng Song Nhi hai người một trước một sau đi vào nội thất bên trong.
Song Nhi sững người, nhưng phản ứng lại rất nhanh, gượng gạo nói:
– Tống đại ca đừng quá lo lắng…
Đang nói thì nàng ngừng, cũng không giục hắn đi vào nữa, mà tự mình đi tới bên trong phòng ngủ, rất nhanh có tiếng sột soạt quần áo truyền ra.
Nhờ công lực thâm hậu, Tống Thanh Thư thính lực cũng nhạy bén hơn người thường, nghe được thanh âm quen thuộc, vẻ mặt quái lạ: “Song Nhi sau lại cởi quần áo, nàng muốn làm gì? Chẳng lẽ đã biết ta là hung thủ, nhưng kiêng kỵ võ công của ta, nên muốn dùng sắc dụ để khi ta thần hồn điên đảo thì mới ra tay? Hay là sắp xếp những người khác chờ ụp đến bắt gian, để ta rơi vào tình cảnh oan ức vạn kiếp bất phục?
Chỉ nghĩ tới đây, Tống Thanh Thư liền quay đầu quan sát bốn phía, cũng không thấy có dấu hiệu mai phục nào cả.
– Tống đại ca, xin lỗi để đại ca đợi lâu.
Bên tai truyền đến tiếng thiếu phu nhân Song Nhi, Tống Thanh Thư phòng bị quay đầu lại, thấy thiếu phu nhân Song Nhi quần áo chỉnh tề, nàng đưa tới một cái bọc màu đen, Tống Thanh Thư đưa tay nhận lấy, tựa hồ còn có thể cảm thấy một tia khí tức ấm áp ở bên trong đó.
Song Nhi mở miệng nói:
– Tống đại ca, làm phiền đại ca mang bọc đồ vật này, giúp muội giao cho một người, vào ngày 15 sẽ ở tại Thiên Kiều trong kinh thành bán thuốc cao, cứ hỏi hắn thuốc cao bán thế nào, hắn sẽ trả lời “Thuốc cao này rất đắt, giá ba lạng vàng ba lượng bạc trắng…” đại ca chỉ cần trả lời hắn “Không đắt không đắt, năm lạng vàng năm lượng bạc trắng có bán hay không…” sau đó đem bọc đồ vật này giao cho hắn là được.
– Nào có ai trả giá kỳ quái như vậy? Thuốc cao bán đắt như thế, cướp tiền à? Đã vậy mình còn trả giá năm lạng vàng năm lượng bạc trắng?
Tống Thanh Thư làm ra vẻ mặt khó tin, thật ra hắn vừa nghe thì biết đây chính là dấu hiệu của Thiên Địa hội, chỉ vì muốn tránh cho thiếu phu nhân Song Nhi nghi ngờ nên mới cố ý giả vờ.
Song Nhi giải thích:
– Đây là vì phòng ngừa người khác nói bậy bạ, Tống đại ca, mong rằng đại ca xem trọng giao tình với Vi Tiểu Bảo, nhất định phải đem vật này đưa đến nơi đó.
Nàng nói tràn ngập vẻ cầu xin.
Tống Thanh Thư liền trầm giọng hỏi:
– Xem ra vật này rất quan trọng, chỉ là ta không hiểu tại sao muội lại không chính mình đưa đi? Nếu lo lắng vấn đề an toàn, ta có thể từ trong bóng tối bảo vệ cho muội.
Song Nhi lạnh nhạt nói:
– Lúc này muội còn muốn chăm lo cho Vi Tiểu Bảo, không muốn rời xa hắn trong thời gian lâu như vậy, nên đành làm phiền Tống đại ca.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensex68.com/cao-thu-kiem-hiep/
Nhớ tới việc Song Nhi vừa rồi ở bên trong phòng nghe tiếng động cởi quần áo, Tống Thanh Thư chợt nhận ra vật ở trong cái bọc này là cái gì.
“Ta đang nghĩ cách dẫn dụ thiếu phu nhân Song Nhi để nàng đem bản đồ kho báu trong cái yếm của mình giao ra, không ngờ tới bây giờ nàng lại trực tiếp giao vào trong tay ta.”
Tống Thanh Thư cầm bọc đồ trong tay, cảm giác sao mình có được báu vật quá dễ dàng, trong lúc này vẫn còn sững sờ.
– Vậy thì xin nhờ Tống đại ca.
Thiếu phu nhân Song Nhi thấy hắn trầm mặc không nói, thì nghĩ rằng hắn đáp ứng rồi, trên gương mặt giãn ra nhẹ nhàng như trút được gánh nặng, liền bước về hướng linh đường ở phía trước.
– Có phải là muội dự định đi theo Vi huynh đệ?
Giọng nói từ phía sau truyền đến khiến thiếu phu nhân thân hình Song Nhi run lên.
– Muội đã che giấu không nói, vậy mà vẫn bị Tống đại ca nhìn ra rồi.
Thiếu phu nhân Song Nhi xoay người lại, mím môi bướng bỉnh nói.
Khi Tống Thanh Thư thấy nàng đem bản đồ kho báu trong Tứ Thập Nhị Chương Kinh giao cho Thiên Địa hội thì đã biết rõ ràng thiếu phu nhân Song Nhi có ý muốn tìm đến cái chết, có điều hắn không thể trơ mắt nhìn một thảm kịch tuẫn tiết vì tình phát sinh, nên vội vàng khuyên nhủ:
– Đệ muội, Vi huynh đệ thương yêu muội như vậy, nếu hắn trên trời có linh thiêng, cũng không muốn muội làm như thế, hắn chắc chắn là không muốn muội gặp phải bất cứ thương tổn gì.
Thiếu phu nhân Song Nhi không thay đổi nét mặt, ôn nhu nói:
– Tống đại ca không biết tình tình của Vi Tiểu Bảo đâu, Tiểu Bảo sợ nhất là cô đơn, chắc là sẽ mong muốn muội sẽ cùng đi với hắn…
Nàng nói mà khóe môi mỉm cười hạnh phúc.
“Xem ra điệu bộ thì Song Nhi đã bướng bỉnh cố chấp quyết tâm chọn lựa cách tự sát này rồi…”
Tống Thanh Thư đau đầu, hắn mặc dù biết thiếu phu nhân Song Nhi cùng Vi Tiểu Bảo có quan hệ phu thê, nhưng không ngờ thật đến mức độ như thế này, nên cố khuyên nhủ:
– Đệ muội, nếu như muội quyết ý đi theo Vi huynh đệ, vạn nhất… vạn nhất…
Nghĩ một hồi hắn cũng chưa nghĩ ra cách nào mới có thể khuyên lơn cho nàng hồi tâm chuyển ý.
– Vạn nhất cái gì?
Thiếu phu nhân Song nhi đã quyết ý tuẫn tình, cho nên buông lỏng tinh thần, mỉm cười nhìn Tống Thanh Thư, nàng ngạc nhiên không biết hắn sẽ nói ra lý do gì.
– Vạn nhất… muội đang có mang con của Vi huynh đệ thì sao…
Tống Thanh Thư vội vàng nói:
– Nếu muội tuẫn tình, làm hại Vi gia tuyệt hậu, chẳng phải là rất có lỗi với hắn?
– Tống đại ca…
Thiếu phu nhân Song nhi liếc nhìn Tống Thanh Thư, đôi má trắng như tuyết đột nhiên đỏ bừng:
– Nếu muội có mang thì tự mình… phải biết chứ…
– Từ khi Vi huynh đệ rời khỏi kinh thành, tính ra chưa tới một tháng, muội chưa từng xem qua đại phu, thì làm sao có khả năng biết được?
Tống Thanh Thư quyết ý, ngày mai sắp xếp mấy tên ngự y lại đây, nhất định dặn dò bọn họ phải nói là thiếu phu nhân Song Nhi đã mang thai, thì có thể kéo dài thêm một thời gian ngắn để nàng bỏ đi ý nghĩ coi thường mạng sống bản thân của nàng, rồi sau đó mới tìm biện pháp ngăn chặn nàng lại.
– Vừa rồi… muội… mới ra…
Thiếu phu nhân Song nhi cắn môi dưới, gương mặt ngượng ngùng đỏ chót, nàng không muốn tiếp tục cùng Tống Thanh Thư tiếp tục nói về cái đề tài xấu hổ này…
– Um… được rồi.
Tống Thanh Thư thấy nàng nói chắc như vậy, thì biết mình dùng lý do này e là không được, hắn lại nghĩ ra một lý do khác:
– Vậy muội không nghĩ đến chuyện vì Vi huynh đệ báo thù sao?
– Báo thù?
Song Nhi đôi mắt vụt lóe lên, rồi lại ngờ vực.
Tống Thanh Thư đánh liều nói dối:
– Nếu thế tử Phúc Khang An không làm ô nhục Kiến Ninh công chúa, thì Kiến Ninh công chúa cũng không đến nỗi giận dữ và xấu hổ tự sát, lại lôi kéo Vi huynh đệ cùng chết theo, suy ra thì thế tử Phúc Khang An mới là kẻ cầm đầu gây nên mọi chuyện, đệ muội sao không tìm cách báo thù, mà lại vội vã tuẫn tình?
Nhưng thiếu phu nhân Song Nhi lại nhẹ nhàng lắc đầu:
– Người khác có thể không biết tính tình Tiểu Bảo, muội lại rất rõ ràng. Các người tuy không nói cho muội biết chân tướng của câu chuyện, nhưng trong lòng muội cũng biết, công chúa từ trước đến giờ cùng Tiểu Bảo có quan hệ rất tốt, nếu nàng bị thế tử Phúc Khang An bắt nạt, trước khi chết sao không tìm đến thế tử Phúc Khang An, mà lại phải kéo Tiểu Bảo chết cùng? Điều đó nói lên rằng, lúc đó trong lòng công chúa, nàng hận Vi Tiểu Bảo nhiều hơn hận Phúc Khang An nhiều lần. Đến tột cùng là vì chuyện gì khiến cho công chúa hận Tiểu Bảo như thế? Muội cũng không muốn đoán, cũng không muốn biết, chỉ là hiểu rõ nhất định là Vi Tiểu Bảo đã làm chuyện sai, thế thì muội cần gì phải trút giận lên người những kẻ khác đây?
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn nàng, chẳng ngờ Song Nhi còn có nội tâm thiện lương như vậy.
– Tống đại ca nhìn cái gì mà chằm chằm như vậy?
Thấy Tống Thanh Thư vẫn nhìn mình, thiếu phu nhân Song Nhi bực mình hỏi.
– À… đệ muội có còn tỷ tỷ hoặc muội muội nào nữa không vậy?
– Không có!
Thiếu phu nhân Song nhi đã từng bị Đa Long, Trương Khang Niên và Triệu Tề Hiền hỏi qua vấn đề giống như vậy, đương nhiên nàng biết các nam nhân này là muốn gì.
Nhìn dáng vẻ cáu giận của Song Nhi, Tống Thanh Thư trong lòng cảm khái nói:
– Một nữ nhân như muội tốt như vậy, thật sự là đốt đèn lồng cũng khó tìm, nếu muội không có tỷ tỷ, muội muội để đại ca lấy về làm thê tử, vậy thì thật là đáng tiếc…
– Tống đại ca, không cần khuyên nữa, tâm ý muội đã quyết, bây giờ sắc trời không còn sớm, Tống đại ca về trước đi, ngày mai nhớ quay lại đây đem muội cùng Tiểu Bảo chôn cất cùng nhau.
Thiếu phu nhân Song Nhi bình tĩnh đã sắp xếp cho cái chết của chính mình, nụ cười ung dung kia nhìn cho Tống Thanh Thư rùng mình sởn da gà.
Tống Thanh Thư cúi đầu, trầm mặc theo đi theo thiếu phu nhân Song Nhi hướng về linh đường bên kia, nhìn khoảng cách với linh đường càng ngày càng gần, Tống Thanh Thư biết là chính mình chỉ cần bước ra khỏi phủ Tử tước, sau này thì sẽ không còn được gặp lại người nữ nhân hiền lành ôn nhu này nữa, trong phút chốc hắn liền quyết định, ngẩng đầu lên gọi:
– Song Nhi!”
– Hả?
Thiếu phu nhân Song Nhi quay đầu lại nhìn hắn thì rất nhanh có cảm giác đôi mắt trĩu nặng mờ mịt, trong mơ hồ khuôn mặt đầy kinh hỉ hô lên:
– Tiểu Bảo, ngươi chưa chết sao?
Nói xong nàng liền nhào tới ôm chặt Tống Thanh Thư vào lòng.
Chạm vào vòng eo mềm mại của Song nhi, Tống Thanh Thư lúc này lại là một chút tà niệm cũng không có, gật đầu đáp:
– Đúng vậy, ta chưa có chết…
Nghe được giọng nói của Vi Tiểu Bảo, Song Nhi cũng không nhịn được nữa, nằm nhoài trong lồng ngực Tống Thanh Thư khóc rống lên, có lẽ do áp lực đột nhiên được thả lỏng, thêm vào mấy ngày nay không làm sao ngủ được, thiếu phu nhân Song Nhi khóc lóc sướt mướt một hồi mệt nhọc ngủ quên.
– Ngủ đi… ngủ đi.
Tống Thanh Thư thương tâm nói, hắn đem thiếu phu nhân Song Nhi ôm nhấc lên ngang người, đi về phía hai nha hoàn đang đứng cách đó không xa.
– Tống đại nhân, làm sao… thiếu phu nhân…
Nhìn thấy Tống Thanh Thư ôm chặt thiếu phu nhân Song Nhi vào trong ngực, hai nha hoàn ngẩn người ra, hai nàng đột nhiên cùng lúc nghĩ đến một chuyện đáng sợ: “Tống đại nhân dường như có gian tình với thiếu phu nhân, sẽ không giết người diệt khẩu chứ…”
– Nếu ta nhớ không lầm, hai người là Đào Hồng và Liễu Lục phải không? Hai người đi theo ta, đem thiếu phu nhân của các người đưa đến phòng trong nghỉ ngơi.
Nói xong hắn vẫn ôm thiếu phu nhân Song Nhi hướng về phòng ngủ của nàng bước đến.
– Ô…
Hai nha hoàn nhìn nhau, rồi vội vã chạy gấp đi theo sau…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229