Chỉ có điều là Tống Thanh Thư giờ khắc này tâm tư hơn nửa đều đặt ở đối sách tối nay, cũng không có chú ý tới biểu hiện khác thường của Lý Nguyên Chỉ.
– Ta tới để nhắc nhở các ngươi, miễn cho đi bậy bạ bị mất mạng. Ta còn phải đi đến những nơi khác…
Tống Thanh Thư nói xong xoay người đi ra ngoài.
– Cung tiễn đại nhân!
Một đám người hành lễ nói.
Lý Nguyên Chỉ đi theo phía sau Tống Thanh Thư, có mấy lần nàng quay đầu lại nhìn lại một người nam nhân trẻ tuổi, trong ánh mắt tràn ngập lời cầu xin, thấy đối phương vẻ mặt kiên định lắc đầu, đành bất đắc dĩ rời đi, nhưng tinh thần phấn chấn trước đó đã biến thành hồn vía lên mây.
– Lý tiểu thư, ngươi làm sao đột nhiên lại im lặng thế?
Đột nhiên cảm thấy bên tai thanh tĩnh không ồn ào, Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn Lý Nguyên Chỉ thuận miệng hỏi.
– A… đâu có gì?
Lý Nguyên Chỉ có chút bối rối, sắc mặt không tự nhiên đáp.
Tống Thanh Thư thấy hơi kỳ lạ nhìn nàng, có điều hắn biết tâm tư của các cô nương thì hay biến hoá thất thường, cũng chẳng quản đến trong lòng Lý Nguyên Chỉ đang suy nghĩ gì… Tống Thanh Thư lại bắt đầu trầm tư nghĩ đến đối sách đêm nay.
Đã đến tối, Tống Thanh Thư vẫn không nghĩ ra được một sách lược nào vẹn toàn. Nhìn Đông Phương Bất Bại một thân với cái huyết bào phần phật trong gió, đứng trên đỉnh màu vàng ngói lưu ly trên, Tống Thanh Thư thầm nghĩ: “Đi một bước xem một bước, tùy cơ ứng biến đi. ”
Chẳng mấy chốc một vầng minh nguyệt đã cao đến giữa không trung, ánh trăng dịu dàng hất tới xuống trên người Đông Phương Bất Bại, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy rõ dung mạo vị giáo chủ ma giáo này khiến cho giang hồ thiên hạ chính phái nghe tiếng đã sợ mất mật. Thấy rõ Đông Phương Bất Bại lại là một nam nhân anh tuấn phong lưu, võ lâm nhân sĩ đến nay mới mở rộng tầm mắt.
Đông Phương Bất Bại mặt trầm như nước, đón gió đứng chắp tay, nhìn chằm chằm lên ở giữa bầu trời đang có mặt trăng soi sáng.
Tống Thanh Thư cũng đang đăm chiêu, đúng lúc này trong tầm mắt Đông Phương Bất Bại nhìn thấy một điểm đen nhỏ xuất hiện từ xa xa càng ngày càng lớn lên.
Phong Thanh Dương xuất hiện với một đạo bào thanh y, hai chân đứng thẳng bên trên lưỡi kiếm, như là cỡi gió đạp mây mà tới, mái tóc trắng bạc phơ ở lóng lánh dưới nguyệt quang, càng tôn lên nét tiên phong đạo cốt.
– Ngự kiếm phi hành? Làm sao lại có khả năng như vậy…
Tống Thanh Thư giật mình kinh hãi, ý nghĩ cấp tốc vận chuyển…
Đông Phương Bất Bại cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng phản ứng không có khoa trương như là Tống Thanh Thư vậy, lúc thấy Phong Thanh Dương hạ xuống cách đó mấy trượng, thì cười nhạt nói:
– Kiếm pháp Phong tiền bối thông thần, năm xưa đơn độc giao chiến cùng Nhậm giáo chủ và thập trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo, bản tọa thật sự ngưỡng mộ đã lâu.
Bị đối phương nhắc lại chuyện xưa, Phong Thanh Dương nhàn nhạt ưu tư, thở dài một hơi:
– Loáng cái đã mấy chục năm qua, không nghĩ tới lão phu lần đầu hạ sơn xuống núi, trận chiến đầu tiên lại là cùng Nhậm giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo giao thủ…
– Có lẽ đó là thiên ý…
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói tiếp:
– Phong tiền bối một đời uy danh xuất phát từ trận giao chiến với Nhật Nguyệt Thần Giáo, bổn tọa hôm nay vì là Nhật Nguyệt Thần Giáo, cả gan muốn cả gốc lẫn lãi đòi lấy lại…
Phong Thanh Dương cười dài nói:
– Lão phu với kiếm pháp và chưởng pháp của Nhậm giáo chủ quý giáo từ trước đến giờ vẫn là rất khâm phục, nay nghe tiếng Đông Phương giáo chủ một thân võ công đã lâu, đã vượt xa Nhậm giáo chủ năm xưa, lão phu cũng muốn mở mang kiến thức Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương giáo chủ, có đúng là theo trong truyền thuyết quỷ thần phải biến sắc vì uy lực của võ công này.
– Vậy thì tiến bối phải cẩn thận đấy…
Đông Phương Bất Bại nở nụ cười xinh đẹp, ngay lập tức bóng dáng biến mất.
Đông Phương Bất Bại luôn luôn có một uy thế, gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc, lúc này đột nhiên nhoẻn miệng cười, quyến rũ xinh đẹp phảng phất bách hoa, Tống Thanh Thư nhìn thấy ngẩn ngơ, thậm chí đã quên mình đang ở đây để làm gì…
Tống Thanh Thư đã quên, nhưng Phong Thanh Dương thì không quên, ông hơi lùi về sau một bước, né người sang một bên, đầu ngón tay bốc lên kiếm quyết, kiếm khí hướng về phía trước bên phải tiếp chiêu.
Một tiếng tiếng vang “ coong “ lanh lảnh qua đi, Đông Phương Bất Bại đã quay trở lại chỗ cũ, nhìn cây kim châm bị đứt gián đoạn, thay đổi sắc mặt:
– Đoán trước ý đồ đối phương, lấy công làm thủ, quả nhiên danh bất hư truyền.
– Các hạ thân pháp cực nhanh, đủ để có thể xưng tụng đệ nhất giang hồ.
Phong Thanh Dương sắc mặt cũng trầm trọng, vừa rồi ông nhìn ra chiêu thức đối phương, liền tiên phát chế nhân đánh trước kiếm khí về đối phương, trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Đông Phương Bất Bại lại bỗng dưng biến đổi thân hình, né qua không tổn hao một sợi lông tóc.
Đông Phương Bất Bại gằn giọng:
– Vậy hãy để cho bản tọa thử xem có phải đúng là Phong tiền bối có thể mỗi chiêu đều đoán trước ý đồ đối phương…
Hai tay y khẽ nhếch, cả người chấn động, vô số kim châm hướng về phía Phong Thanh Dương kích bắn xuyên qua.
Phong Thanh Dương lui nhanh, thuận theo từ tả sang hữu kim tạo thành một vòng tròn lớn, mấy chục ánh kiếm khí đột nhiên xuất hiện, như Phật đà pháp, xoay tròn luân chuyển, kim châm của Đông Phương Bất Bại đụng vào, dồn dập văng rơi bốn phía.
Đông Phương Bất Bại cũng không hoảng loạn, hai tay trên không trung vung lên hư ấn, kim châm rải rác tựa như có linh hồn uyển chuyển rung động xoay quanh kiếm khí không thôi.
– Ngự kiếm thuật?
Phong Thanh Dương giật mình, quan sát tỉ mỉ mới nhìn rõ phía sau mỗi cây kim châm đều quấn quanh một sợi dây nhỏ như tơ nhện.
Đông Phương Bất Bại hai tay tiếp tục run lên, kim châm giờ đã đan xen lẫn với những miếng ngói lưu ly trên nóc cung điện bắn về phía Phong Thanh Dương, mái ngói ngợp trời rất nhanh che kín lấp thân hình của Phong Thanh Dương.
Đa Long nhìn thấy thì vui mừng, đang muốn cùng Tống Thanh Thư nói chuyện, nhưng trên nóc nhà truyền đến một trận nổ vang “ xoạt… xoạt… ”, quay đầu lại nhìn tới, chỉ thấy từ trong mấy chục tia kiếm khí sắc bén bắn nhanh ra chém vụn tất cả các miếng ngói lưu ly…
Đông Phương Bất Bại chỉ có ý định dùng ngói lưu ly gây trở ngại tầm mắt của Phong Thanh Dương trong chốc lát, nhân cơ hội nghiêng người bay lên quanh thân Phong Thanh Dương xuất chiêu công tới.
Phong Thanh Dương một chiêu không sơ ý, rơi vào thế bị động, nhưng vẫn không hoảng loạn, bốc lên kiếm quyết từng chiêu hóa giải thế tiến công đối phương.
Phong Thanh Dương động tác cũng rất nhanh, chỉ tiếc là Đông Phương Bất Bại tốc độ còn nhanh hơn, do tiên cơ đã mất, nên Phong Thanh Dương vẫn không có cách nào chuyển từ thế phòng thủ sang chủ động tiến công.
– Tại sao Phong thái sư thúc động tác chậm như thế, mà lại có thể hóa giải thế công kích rất nhanh của Đông Phương Bất Bại?
Trong mắt Hạ Thanh Thanh, Đông Phương Bất Bại tốc độ đã đến cực hạn, ngay cả huyết ảnh cũng đều không nhìn thấy rõ, nhưng mỗi một chiêu mỗi một thức của Phong Thanh Dương thì thong dong cũng đến cực hạn, trái lại nàng có thể thấy rất rõ ràng.
– Bởi vì hai người công lực quá cao, quay cuồng đánh tứ phía mới làm cho Viên phu nhân sinh ra ảo giác như vậy, thật sự thì Phong tiền bối ra chiêu cũng nhanh tương đương…
Tống Thanh Thư quay đầu giải thích, đột nhiên chú ý tới Lý Nguyên Chỉ thì đang ngẩn người hồn vía như lên mây, cũng không có xem hai đại cao thủ đang quyết đấu, hắn liền mỉm cười nói:
– Lý tiểu thư, ngươi không phải vẫn nằng nặc cầu ta mang ngươi đến xem trận đấu này sao? Tại sao hiện tại không có nhìn xem, phải biết trận quyết đấu này một khi bỏ qua, thì đừng có mong bao giờ có thể gặp lại…
Đang nói, một loại linh cảm giác chợt ập đến làm cho nụ cười Tống Thanh Thư im bặt đi, một ý nghĩ đáng sợ chợt đến.
Vào lúc này, Đa Long lại tiến tới, thấp giọng nói:
– Tống huynh đệ, hai người bọn họ giờ lại rơi vào thế giằng co, ngươi nếu ra tay, tất có thể quyết định được cuộc chiến…
Tống Thanh Thư vung tay lên, ngăn lại Đa Long đang tiếp tục nói, nhìn thấy rõ ràng Lý Nguyên Chỉ đang lo lắng mông lung, lại nghĩ tới vẻ mặt quái lạ của các đệ tử các bang phái ở giãng vỏ trường Niêm Can Xử kia, hắn tự lẩm bẩm:
“Hán tử mập, đạo nhân cụt một tay, huynh đệ dong bào thai, gã gù… ”
– Nguy rồi!
Tống Thanh Thư bây giờ mới nhớ tới những người kia là ai, chẳng qua là bởi vì trong thời hiện đại hắn lại rất không thích nguyên tác Thư Kiếm Ân Cừu Lục, nên đối với nhân vật ở bên trong cũng nhớ rỏ, vây giờ mới nhớ đến những người kia rõ ràng chính là các đương gia của Hồng Hoa hội.
Tên mập Triệu Bán Sơn, cụt một tay là Vô Trần đạo nhân, song bào thai là Hách Chi, Bá Chi huynh đệ, gã gù là Chương Tiến… hình tượng trong đầu hắn những nhân vật này càng ngày càng rõ ràng…
Hắn vội vã dùng khinh công Đạp Sa Vô Ngân, hướng về Càn Thanh môn chạy đến, bây giờ Đông Phương Bất Bại cùng Phong Thanh Dương đang quyết đấu cũng không có tâm tư để nhìn nữa, một vừa chạy vừa hận:
” Chính mình nhất thời bất cẩn, không có hoài nghi, đem bọn họ mang vào trong cung. Hồng Hoa hội làm ra cái gì gọi là phản Thanh phục Minh! Nếu như Khang Hi bị bọn họ làm thịt, chính tay hắn dẫn bọn họ tiến cung, chắc chắn là cũng sẽ bị Thanh đình cho là đồng đảng, khắp thiên hạ truy nã truy sát… con bà nó… ”
Lý Nguyên Chỉ thấy Tống Thanh Thư hướng về thâm cung chạy đi, liền hoàn toàn biến sắc, cũng vận lên khinh công đuổi theo.
Nhìn hai người bất chợt rời đi, Hạ Thanh Thanh như rơi vào trong đám sương mù, quay đầu lại nhìn trên điện hai người đang quyết đấu, do dự một chút, cuối cùng vẫn là đứng yên tại chỗ.
Đa Long thấy Tống Thanh Thư không có để ý tới mình, trong lòng một cơn tức giận dâng lên, nhưng khi thấy Tống Thanh Thư biến sắc vội vàng phóng người về phía Càn Thanh môn chạy đi, trong lòng gã hồi hộp, vội vã hỏi tên đội trưởng đội thị vệ:
– Ngày hôm nay, tốp nào phụ trách bảo vệ hoàng thượng?
– Bẩm Đa đại nhân, là Triệu Tề Hiền và Trương Khang Niên…
Thị vệ vội vã trả lời.
– Chỉ có đội của hai người bọn họ thôi sao?
Đa Long cả kinh hỏi.
– Vì để phòng bị kinh thành bị cao thủ nhập cung quấy rối, hoàng thượn ra lệnh phần lớn ngự tiền thị vệ đều được phái đến các khu vực phụ cận Tử Cấm thành phụ trách.
Tên đội trưởng thị vệ nhỏ giọng đáp.
Đa Long sợ hãi:
– Hoàng thượng làm như vậy là quá mạo hiểm.
– Đa đại nhân không cần phải lo lắng…
Tên đội trưởng thị vệ mỉm cười nói.
– Chúng ta bảo vệ ngoại vi như tấm lưới sắt, một con ruồi đều không bay lọt vào được, thì hoàng thượng làm gì có nguy hiểm từ đâu tới, huống chi nghe nói kề cận hoàng thượng còn có một cao thủ tuyệt thế vẫn ở trong bóng tối bảo vệ.
– Cao thủ tuyệt thế cái con mẹ người…
Đa Long không biết sự tồn tại của Quỳ Hoa lão tổ nên nói tiếp:
– Lão tử là tổng quản ngự tiền thị vệ, làm sao mà không biết còn có cao thủ nào sắp xếp ở cạnh hoàng thượng? Nguy rồi, các ngươi theo ta đi cứu giá…
Đa Long càng nghĩ càng sợ, kéo theo thủ hạ hướng về Càn Thanh môn chạy đi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229