Đinh Trường Sinh vốn muốn nghỉ ngơi vài ngày, nhưng La Bàn Hạ cũng không cho hắn ngày nghỉ, mới sáng sớm liền gọi điện thoại bảo hắn đến ngay văn phòng thành ủy, nói là có chuyện trọng yếu muốn tuyên bố.
Không biết là chuyện trọng yếu gì, trên đường Đinh Trường Sinh một mực suy nghĩ, vốn định gọi điện thoại cho Trương Hòa Trần, nhưng lại suy nghĩ một chút rồi thôi, nếu như La Bàn Hạ còn tiếp tục dùng Trương Hòa Trần, thì mình càng thêm không thể đi tới gần với Trương Hòa Trần, để cho thời khắc mấu chốt thì dùng nàng mới phát ra tác dụng, đây mới là chỗ có giá trị của Trương Hòa Trần.
– Chuyện gì vậy?
Đến phòng làm việc của Trương Hòa Trần, Đinh Trường Sinh nhỏ giọng hỏi.
– Hình như là người từ Bạch Sơn tới, hai người đàn bà.
Trương Hòa Trần nói xong rồi gõ cửa, người ở bên trong nhất định có thể nghe được tiếng bước chân của Đinh Trường Sinh từ phía bên ngoài tiến vào, nếu như Đinh Trường Sinh ở ngoài ngây ngô quá lâu, thì lại không ổn.
Đinh Trường Sinh nghe được là người của Bạch Sơn, lại là hai người đàn bà, trong lòng của hắn khẽ động, tốc độ thật đúng là nhanh, nhanh như vậy đã tới, xem ra thủ đoạn quan hệ của La Bàn Hạ không tầm thường.
– La bí thư, chú tìm cháu có chuyện tốt gì sao?
Đinh Trường Sinh vừa vào cửa liền thăm hỏi, giả bộ như không biết bên trong lúc này đang có khách.
– Ai ui… đây không phải Lâm bí thư sao, còn có cả La chủ nhiệm, thật sự là khách lâu lâu mới gặp a.
– Tốt rồi, các người đều là người quen, không cần tôi phải giới thiệu, mới vừa rồi tôi cùng Xuân Hiểu có nhắc về cậu, ai cũng đều nói cậu là con cháu của hầu tử, không có gì mà làm không được, nhìn xem đây là đánh giá rất cao đấy.
La Bàn Hạ vừa cười vừa nói.
– Ai… bí thư đừng có nghe lời, mọi người nói cháu là con cháu của hầu tử, không phải là nói bổn sự của cháu bao lớn, mà là ý nói vô luận cháu làm như thế nào, cũng đều chạy không ra khỏi bàn tay của La bí thư đấy.
Đinh Trường Sinh sắc mặt cổ quái nói ra.
– Ha ha… cái miệng này, vẫn còn chưa tha cho người ah.
Lâm Xuân Hiểu cười nhạt, nhưng La Hương Nguyệt thì lại cười nở hoa.
– Hừm… nói cậu là con cháu của hầu tử, thì cậu liền giở trò ra liền, coi như rồi, tôi không nói lại cậu, tới đây ngồi, vừa vặn bây giờ bí thư khu khai phát và chủ nhiệm đều có ở đây, nói đi, bây giờ đã gần đến đến giữa năm rồi, việc chiêu thương dẫn tư vẫn là vô kế khả thi, bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? Nếu để cho thượng cấp buộc tôi đem đất đai khu khai phát trả lại cho dân chúng, thì tôi sẽ để cho các người đi trồng trọt trên đất đó, tôi nói được thì làm được.
La Bàn Hạ sắc mặt nghiêm túc nói.
Đối với Đinh Trường Sinh mà nói, Lâm Xuân Hiểu xuất hiện quá đột ngột, nhưng cũng không ra ngoài dự liệu, đây chỉ lễ ra mắt là bí thư khu khai phát, đợi đến lúc đi đến khu đang phát triển sẽ tuyên bố, có thể việc này Trần Bỉnh Thái cũng không biết.
Có Lâm Xuân Hiểu ở đây, Đinh Trường Sinh sẽ không lên tiếng trước, Lâm Xuân Hiểu là dòng chính của La Bàn Hạ, chính mình thì chả là cái cóc khô gì…
La Bàn Hạ dùng mình ở mức độ rất lớn là bởi vì mình đã quả quyết đứng về bên này của ông ta, hơn nữa Đinh Trường Sinh trước giờ không có bao nhiêu tình huống sai lầm, về tình về lý cũng không có điểm nào nói được hắn.
– La bí thư, em vừa mới đến nhiệm sở, liền khoa tay múa chân, điều này không hợp thích lắm, bằng không để em trước nhìn qua tình hình một chút, sau đó lập ra một kế hoạch, sẽ hướng đến thành ủy báo cáo, có thể được không?
Lâm Xuân Hiểu suy nghĩ rồi nói ra.
– Ừ, cô chưa hiểu tình huống, thì làm vậy cũng được, nhưng còn Trường Sinh, cậu làm vị trí chủ nhiệm này đã hơn nửa năm qua thì có suy nghĩ như thế nào, có thể nói cho tôi nghe qua một chút…
Đinh Trường Sinh nghe đến đó xem như đã hiểu, mấy người này đã thương lượng xong, xem ra chỉ có mình là không biết, không phải là muốn cho lão tử tỏ thái độ ra, nếu như động thái bề ngoài tốt, như vậy thì mình phải dùng sức để hoàn thành, còn nếu như bề ngoài không được, thì lãnh đạo sẽ phê bình mình không có chí hướng, không có bổn sự…
Dù sao việc này là hai mặt, nhưng lãnh đạo hiện tại đã chỉ vào cái mũi của mình hỏi, nếu như mình nói không được ra cái gì, thì rõ ràng cho thấy tự mình đánh vào mặt mình ah.
– Đối với tình huống khu khai phát, hiện tại xem ra là cháu hiểu nhất, lúc cháu mới đến nhậm chức, khu đang phát triển hàng năm đều là mơ màng không có một kế hoạch nào cả, cũng không có biện pháp định lượng chiêu thương dẫn tư, cho nên, cháu đã quy hoạch mục tiêu trong năm nay, mục tiêu của chúng ta năm nay là một tỉ khối tiền, kế hoạch chiêu thương dẫn tư chính xác là một tỷ…
– Một tỷ, em cho mình có khả năng móc túi tiền của mọi người sao? Vậy bây giờ hoàn thành được bao nhiêu rồi?
Lâm Xuân Hiểu nghe qua mục tiêu là một tỉ khối tiền, liền thấy trước cơ bản là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ rồi, thằng ngốc Đinh Trường Sinh này lớn mật lại dám định ra mục tiêu một tỷ…
– Đến bây giờ hoàn thành được… mười triệu rồi, một xưởng dược đã bắt đầu khởi công xây dựng, em tin tưởng chúng ta có thể hoàn thành cái mục tiêu này.
Đinh Trường Sinh bĩu môi nói.
– Vậy mới hoàn thành có một phần trăm mục tiêu đề ra, mấy ngày nữa là đến ngày lễ quốc tế Lao Động rồi, Đinh chủ nhiệm… em cảm thấy cái mục tiêu này còn có thể hoàn thành sao?
– Thật ra vào thời điểm cái mục tiêu chúng ta chế định đưa ra thì nguyên vẹn sẽ vượt mức kế hoạch, nhưng là bởi vì một ít sự tình ngoài ý muốn, vốn có thể vượt mức hoàn thành nhiệm vụ. Thì trở nên hơi chật vật.
Đinh Trường Sinh lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói ra, chỉ có Lâm Xuân Hiểu không có chút nào chú ý tới ý đồ xấu của Đinh Trường Sinh.
Lâm Xuân Hiểu liền truy vấn:
– Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, khiến cho thoáng một cái có thể vượt mức hoàn thành mục tiêu, cứ như vậy mà lại chấm dứt đây này?
– Đó là cái hạng mục PX kia, vốn là nếu như cái hạng mục này nếu được đầu tư tại đây mà nói, đó là mười tỉ khối tiền, nhưng cái hạng mục này đến bây giờ có thể nói là lâm vào trạng thái nửa đường bị dừng lại…
Đinh Trường Sinh cảm thán nói.
Lúc Đinh Trường Sinh nói ra cái hạng mục Px, thì Lâm Xuân Hiểu thiếu chút nữa muốn tự tát vào miệng của mình một cái, chuyện này La Bàn Hạ đã nói qua với nàng, đây là ý tứ của bí thư tỉnh ủy, vốn Lâm Xuân Hiểu biết rõ, chuyện này kỳ thật đã làm cho La Bàn Hạ không cam lòng, trong lòng của ông cũng rất coi trọng cái hạng mục này, nhưng vì một câu của bí thư tỉnh ủy, cái hạng mục trên mười tỷ này cứ như vậy mà gác lại, ai trong lòng cũng khó chịu, nhưng vào lúc này Đinh Trường Sinh lại đem cái chuyện này khơi ra, khiến cho Lâm Xuân Hiểu rất là sượng mặt…
– Được rồi, ngoại trừ cái hạng mục này, các người không còn những công trình khác sao? Cứ để như vậy chờ đến sáu tháng cuối năm à?
La Bàn Hạ sắc mặt rất khó nhìn hỏi.
– Đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, cho dù là không có cái hạng mục này, cái nhưng mục tiêu một tỷ vẫn là mục tiêu của chúng ta, hơn nữa sẽ hoàn thành trước khi tết Dương Lịch đến, đây điều chắc chắn phải làm.
Đinh Trường Sinh vô cùng kiên cường nói ra.
– Em nói cái gì? Trước tết Dương Lịch, hoàn thành mục tiêu một tỉ này?
Lâm Xuân Hiểu không tin nhìn xem Đinh Trường Sinh hỏi lại, nàng cho rằng thằng này đang nói nói nhảm, cho nên phải hỏi lại hắn, nhắc nhở hắn thoáng chút, đừng có thổi phồng lên nữa, tốt xấu gì thì bây giờ mình cùng hắn cũng chung một chiến hào, làm không tốt đến lúc đó mất mặt là toàn bộ lãnh đạo của khu khai phát, chứ không phải là một Đinh Trường Sinh ngươi đâu…
– Đúng vậy, cháu nói sẽ hoàn thành trước tết, một tỉ khối tiền, đó là chưa tính đến mười triệu kia.
Đinh Trường Sinh cũng không để ý tới Lâm Xuân Hiểu kinh ngạc, mà là quay mặt về phía La Bàn Hạ nói.
– Ồ? Trường Sinh, chuyện như vậy cũng không phải cứ nói qua loa cho xong đâu, đến lúc đó cậu không thành nhiệm vụ, thì tôi phải đánh bằng roi đấy.
La Bàn Hạ cười nói.
Đinh Trường Sinh cười cười không nói thêm, nhưng trong nội tâm đang suy nghĩ, các ngươi không phải là muốn để cho ta làm như vậy sao? Lập một cái quân lệnh, đến lúc đó ta không hoàn thành, các ngươi dễ dàng danh chánh ngôn thuận triệt tiêu cái chức chủ nhiệm khu khai phát của ta đây, làm như vậy cũng sẽ không có ai nói ngươi La Bàn Hạ là không có nhân nghĩa…
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-8/
Từ phòng làm việc La Bàn Hạ đi ra, Đinh Trường Sinh lên tiếng chào Trương Hòa Trần rồi đi xuống lầu, nhưng đi chưa được mấy bước, chợt nghe sau lưng một hồi tiếng vang giày cao gót rất gấp gáp, Đinh Trường Sinh quay đầu lại nhìn một chút, thì ra là La Hương Nguyệt.
– Ồ, ChỊ Hương Nguyệt, sao chị không chờ cùng đi với bí thư Lâm Xuân Hiểu, em trở về chuẩn bị nghi thức chào đón cho hai người ở khu khai phát đây này.
Đinh Trường Sinh chế nhạo nói.
– Đinh Trường Sinh, em nói chuyện dễ nghe một chút đi, cứ như vậy không mệt chết à?
– Đúng là có thể mệt chết đấy.
Đinh Trường Sinh tức giận nói xong quay người hướng xe mình đi đến, hắn rất rõ ràng, La Hương Nguyệt nhất định sẽ đứng về phía của Lâm Xuân, cho nên chính mình không đáng lại cùng nàng tranh cãi.
– Đợi chút… chị tìm em là có chuyện muốn nói đây, chạy nhanh như vậy làm gì vậy?
La Hương Nguyệt không hài lòng thái độ Đinh Trường Sinh, đến lúc Đinh Trường Sinh nổ máy xe, nàng cũng tự mở cửa ngồi vào chỗ ngồi kế bên tài xế.
– Có chuyện gì? Nói nhanh một chút đi, em còn có việc đây, hơn nữa lúc này chị cũng chưa phải là người chính thức của khu khai phát, bây giờ đi cùng thì không thích hợp lắm.
Đinh Trường Sinh nổ máy xe, nhưng vẫn không có vô số chạy.
– Ai, Đinh Trường Sinh, em làm cái gì vậy a, chuyện em và Lâm bí thư có hiểu lầm, đâu có liên quan gì đến chị mà em lại tốn sức lực cùng với chị vậy?
La Hương Nguyệt biến sắc hỏi.
– Không có quan hệ gì với chị sao? Được rồi, xa không nói, các người hôm nay đã tới, nếu trong nội tâm của chị còn nhớ tới tình cảm đồng sự của chúng ta, tại sao chị không lặng lẽ nói cho em biết một tiếng, các người giữ bí mật đến đây đúng là không tệ, hiện tại đã lừa gạt được em rồi, có đúng không?
Muốn nói La Hương Nguyệt làm qua cái gì có lỗi với Đinh Trường Sinh, thì thật đúng là không có, cho nên Đinh Trường Sinh chỉ có thể là lấy chuyện này nói ra.
– Ha ha, nguyên lai là việc này à, chúng ta đây chẳng qua là muốn cho em kinh hỉ thôi mà.
La Hương Nguyệt, cười cười nói, hai bầu vú no tròn run rẩy rất là bắt mắt.
– Kinh hỉ? Em chỉ thấy có kinh ngạc, thiếu chút nữa kinh chết em rồi.
– Ai ui… Em là một đại nam nhân, cùng đàn bà phụ nữ của chúng ta làm gì mà so đo vậy chứ… À… Lâm bí thư nhờ chị chuyển lời nói tới em, chị ấy nói đến đây là cùng làm việc đấy, chứ không phải là đến đây để làm cho em tức giận, cho nên, chuyện tại Bạch Sơn thì hãy để lại ở Bạch Sơn, còn chuyện Hồ Châu thì sẽ bắt đầu lại từ đầu, em cảm thấy thế nào?
La Hương Nguyệt nguyên lai là làm thuyết khách cho Lâm Xuân Hiểu đấy.
Đinh Trường Sinh không có lên tiếng, nhưng xe đã phát động, chạy thẳng đến địa điểm làm việc khu khai phát.
– Đã là Lâm bí thư chuyển lời nói, thì em cũng nhờ chị chuyển lời cho Lâm bí thư…
– Được, em cứ nói, chỉ cần hai người có thể hòa hảo, chị nguyện ý ở giữa bắc cầu cho hai người, kỳ thật Lâm bí thư là một người đàn bà, nam nhân cùng với nữ nhân câu thông thì dễ dàng hơn, em cứ nói đi… À… chị sẽ nói cho em biết một tin tức nặng ký, Lâm bí thư đã ly dị rồi.
– Ly dị? Đôi này không phải là một mực rất ân ái sao?
– Ai… ân ái hiện tại thì đáng giá mấy đồng tiền a, chỉ cần qua một phút đồng hồ thì đã có khả năng trả lại cái ân ái đó rồi, một phút tiếp theo sau thì mỗi người đi một ngả, bây giờ chỉ số ân ái thật sự là rất khó khăn nắm chặt, chồng của nàng lái tàu viễn dương, đoạn thời gian trước đến một nơi phương xa yêu con gái của một tù trường gì đó, giống như là rất có tiền, cho nên liền ủy thác luật sư quốc nội làm thủ tục ly dị, Lâm bí thư cũng thật sự là kiên cường, dù là sửng sốt cũng không có thốt ra một tiếng, nhưng chị biết, trong nội tâm nàng rất là đau khổ, con gái ra ngoại quốc học, chồng thì ly dị, em nói thử xem, nàng bây giờ ngoại trừ công tác thì còn có cái gì đây này?
La Hương Nguyệt u buồn nói ra.
– Há, thật đáng thương.
Đinh Trường Sinh thở dài.
– Đúng rồi, em muốn chị chuyển lời cho Lâm bí thư, vậy muốn nói cái gì đây?
– Có thể chị không biết, Thạch Ái Quốc lão bản của em không phải là rời khỏi cái chức vụ bí thư thành ủy rồi thôi, ông ấy đi lên trên tỉnh nhận làm chủ tịch mặt trận tỉnh rồi, có hỏi em muốn đi theo hay không, em cũng rất là mâu thuẫn, nhưng lại không thể hoàn toàn cự tuyệt, cho nên em đã nói ông ấy cho em thời hạn nữa năm, vì thế sau khi làm việc ở đây nửa năm thì em sẽ rời khỏi nơi đây, chủ yếu là vì em thấy mình đã làm chủ nhiệm khu đang phát triển lâu như vậy, nhưng không có mang đến một chút thành tích nào, tự chính mình cảm thấy không xấu hổ hài lòng, cho nên nhiều lắm là tới cuối năm, em sẽ đi khỏi Hồ Châu, vì thế xin chị nhắn dùm với Lâm bí thư, chúng ta cộng sự cùng nhau cũng chỉ có thời gian là nửa năm, xin hãy nhường nhịn lẫn nhau thoáng một chút, sẽ không có bên nhau lâu đâu.
Đinh Trường Sinh nhẹ nhàng bình thản nói ra.
Đinh Trường Sinh nói xong, thấy La Hương Nguyệt không có lên tiếng, liền nhìn qua, thì thấy La Hương Nguyệt đang há to miệng, có vẻ giật mình…
– Làm sao vậy?
– Um… nghe qua làm chị giật mình, chị mãi mãi cũng theo không kịp bước tiến của em, lúc chị còn làm tại thị trấn, thì em đã công tác ở thành phố, chị thật vất vả mới đến thành phố, thì em lại sắp đi lên tỉnh… thật sự là hâm mộ em ah.
La Hương Nguyệt cảm khái nói.
– Những chuyện đây đưa như thế này, đó là nhờ có Lâm bí thư ban tặng.
– Ai, lại nhắc tới nữa, xem ra lúc trước Lâm bí thư với cái quyết định kia đối với em kích thích rất lớn…
La Hương Nguyệt lấy tay để tại trên cửa sổ xe, nhìn Đinh Trường Sinh nói.
– Mỗi người đều có ác mộng của riêng mình, chị có biết ác mộng của em là cái gì không?
Đinh Trường Sinh xụ mặt hỏi.
– Không biết… chị chỉ biết là em oán hận nhiều với Lâm Xuân Hiểu, đó có phải là vì nàng miễn đi chức vụ chủ tịch trấn sao?
– Chị nói sai rồi, em không hận ai cả, em chỉ hận bản thân em không có cái gì cả, em hận những đám quan nhị đại, con ông cháu cha kia, bởi vì bọn họ sinh ở trong một gia đình như vậy, bọn họ căn bản không cần phấn đấu làm cái gì, nhưng đồng dạng có thể kiếm được những cái mà chúng ta phấn đấu cả đời cũng chưa chắc gì có được, bọn họ nếu muốn có được cái gì, thì cũng không cần chính mình tự đi lấy, mà sẽ có rất nhiều người chủ động mang đến đưa tới tận cửa.
– Ý em nói là Hạ Phi phải không?
La Hương Nguyệt nhìn về phía Đinh Trường Sinh hỏi, lâu nay nàng vẫn luôn suy nghĩ, chuyện Hạ Phi bị phát tán tại trên mạng có phải là do Đinh Trường Sinh ném đá giấu tay hay không? Lâm Xuân Hiểu thì đã cho rằng chính là Đinh Trường Sinh làm, nhưng La Hương Nguyệt thì vẫn luôn không tin, nhưng với câu nói vừa rồi của Đinh Trường Sinh, giống như lời của Lâm Xuân Hiểu thì đã đúng về cái sự kiện kia.
– Chị có thể không biết, chính em tại quê nhà trà trộn thành cái dạng gì? Chị càng không biết là em cỡ nào muốn đứng tại trước cửa nhà của mình khấn vái nói cho cha mẹ đã chết của mình biết, là ngày hôm nay con của bọn họ cũng đã có được cái bộ dáng này, để cho cha mẹ của em có linh thiêng nhìn thật kỹ một chút mà nói con của bọn họ cũng rất là giỏi biết bao, nhưng tất cả đều đã tan nát mất hết vì bị cách chức tại quê nhà, chính em bây giờ tại Hồ Châu cho dù có làm được cái gì, thì quê quán cũng là không biết, bởi vì tại quê quán em có đạt được nửa điểm chỗ tốt nào đâu? Chị nói em có nên hận không?
Đinh Trường Sinh vừa lái xe, với những giọt nước mắt uất ức của hắn xuôi dòng, đây cũng là lần đầu tiên La Hương Nguyệt nhìn thấy Đinh Trường Sinh rơi lệ.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253