Lái xe ra rời khỏi cư xá Gia Chúc Viện của thành ủy, Đinh Trường Sinh vẫn chưa hoàn hồn, hắn dừng xe bên lề để nhắc mình tỉnh táo lại, nghĩ đến lúc mình cùng Tiêu Hồng điên cuồng khó mà khống chế được, nên tự mình nhắc nhở, lần sau nếu có đến nhà Thạch Ái Quốc, phải mang theo một người đi cùng, nói cách khác, mình hoàn toàn có khả năng bị người đàn bà này trêu đùa chơi chết, bởi vì nàng hoàn toàn không theo lẽ thường xuất bài.
Đúng lúc này điện thoại di động lại reo, làm cho Đinh Trường Sinh bị dọa hù giật bắn mình, sửng sốt mới nhớ ra đây là tiếng chuông điện thoại di động, cầm lên xem xét, là Tần Mặc gọi tới, đúng lúc này nàng gọi điện thoại làm chi đây này? Bất quá nhớ tới Ngự Nữ Tâm Kinh, hắn vẫn là rất thầm cảm kích Tần Chấn Bang đấy.
– Alo… Tần Mặc sao, có việc gì, tôi đang họp đây này.
Đinh Trường Sinh nhỏ giọng nói.
– Ồ? Thật vậy sao? Nhưng tôi có việc gấp muốn gặp anh, khi nào thì anh có thời gian rảnh?
Tần Mặc nghe Đinh Trường Sinh đang họp, vì vậy cũng nhỏ giọng hỏi.
– Tôi không biết lúc nào họp xong, như vậy đi, khi nào họp xong, tôi sẽ liên lạc với cô, giờ tôi cúp máy đây, lãnh đạo đang nhìn đây này…
– Hả… lãnh đạo nào vậy, tôi có biết không?
Tần Mặc lúc này lại khôi phục ngữ điệu.
Ngay trong lúc Đinh Trường Sinh nghĩ đến tên một lãnh đạo để nói ra, thì cửa xe của hắn bị kéo ra, Tần Mặc tay cầm điện thoại xuất hiện ở trước mắt, đặt mông vào ngồi trong xe, nhìn xem Đinh Trường Sinh, ý vị sâu xa nói ra:
– Xạo… lúc nào cũng xạo… tôi xem anh và ai đang họp đây, người đâu?
Tần Mặc đùa cợt nhìn Đinh Trường Sinh hỏi.
– Um… này… sao cô lại tới đây, không phải là đang ở Bắc Kinh sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Hừ… xem ra anh quả thật là không có coi trọng tôi a, gọi điện thoại thì không muốn tiếp chuyện, đến nhà của tôi thì ăn hết thức ăn của tôi làm, còn lừa gạt tôi, cái loại hành vi này rất đáng xấu hổ, anh có biết không?
Tần Mặc phê phán nói.
– Tôi biết, tôi rất đáng xấu hổ, nhưng đây cũng là vì lòng tự trọng, cô không thể nói như vậy được, cha của cô cùng với tôi xem như là bằng hữu, vậy cô nói làm sao cha của cô lại có thể cùng với một kẻ đáng xấu hổ này kết bạn được, đúng không?
– Ừ, lời này đúng là không tồi, xe cha của tôi đang chạy ở phía sau, có gì anh cứ nói chuyện với cha của tôi đi.
Tần Mặc quay đầu, hướng về phía sau nhìn nói ra.
– Hả… thật hay giả vậy, sao cô không nói sớm, để tôi cùng với bác nói chuyện.
Nói xong, Đinh Trường Sinh đẩy cửa xe ra hướng về phía sau chiếc Audi A8 đi đến, đến bên cạnh cửa xe, nhìn thấy trên ghế lái ngồi một lái xe, Đinh Trường Sinh không để ý, cho rằng Tần Chấn Bang đang ngồi ở phía sau, nhưng khi kéo cửa xe, rõ ràng bị khóa lại không kéo ra được, Đinh Trường Sinh lúc này mới biết mình lại bị gạt.
Trở lại trên xe mình, Đinh Trường Sinh nhìn Tần Mặc, hoàn toàn chính xác, Tần Mặc rất đẹp, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, là dáng người mà Đinh Trường Sinh thích, nhưng khi nghĩ đến chuyện mà Tần Chấn Bang đã nói những lời kia, Đinh Trường Sinh trong nội tâm thấy rất trầm trọng, hắn cho rằng, Tần Mặc cách sống tốt nhất của nàng không phải là tiếp tục giống như cha của nàng, mà chính là tìm kiếm cuộc sống của mình thì mới là cách tốt, đây là điều trọng yếu nhất, nhưng Tần Mặc lại không có cách nào lựa chọn cuộc sống của mình, bởi vì nàng là vì gia tộc mà bị bức ép.
Lại để cho một cô gái tại trong thương trường lăn lộn, đây không phải là một ý hay, huống chi Tần Chấn Bang còn nghĩ đến chuyện đem Đinh Trường Sinh cũng trói buộc chung trên cái chiến xa này, bởi vì Tần Chấn Bang cho rằng hắn có bản lĩnh bảo vệ lấy Tần Mặc sự bình yên vô sự.
Nhưng Tần Chấn Bang không phải là một thương nhân thuần túy, thương nhân phải là thương nhân, đừng có nhiễm đến chính trị, dính vào rất dễ chết, đôi khi ngươi có mấy thập niên tích góp từng tí một gia tài, cũng đều không đổi được mạng của ngươi, chuyện như vậy từ cổ chí kim, liên tục xuất hiện không ngừng, nhưng Tần Chấn Bang lại không rõ cái đạo lý này, hoặc là tuy có minh bạch, nhưng lại không có cách nào bứt ra.
– Lừa gạt tôi rất vui sao?
Đinh Trường Sinh sau khi lên xe liếc Tần Mặc nói ra.
– Ha ha, chỉ đùa một chút, tôi chuẩn bị một cái văn phòng làm việc tại Hồ Châu, đây là ý của cha tôi, cũng là ý tứ của tôi, cái hạng mục Px nhất định phải làm cho bằng được, hạng mục này nếu không làm được, cha của tôi sẽ không cho tôi hồi trở lại Bắc Kinh.
Tần Mặc bất đắc dĩ nói.
Nhìn xem sắc mặt Tần Mặc rất vô tội, Đinh Trường Sinh trong nội tâm sinh ra một chút thương cảm, dựa theo lời nói Tần Chấn Bang, Tần Mặc không biết Tần Chấn Bang còn có thời gian dài bao lâu để sống trên cõi đời này, nếu như nàng biết cha của mình có khả năng không còn sống bao lâu trên đời nữa, không biết còn có thể nở nụ cười đẹp mắt như thế này không?
– Anh sẽ giúp tôi đúng không?
Tần Mặc vừa nói vừa vươn tay dựa theo trên tay Đinh Trường Sinh, đột nhiên xuất hiện tình huống này, không hề khúc nhạc dạo, đây là Tần Mặc chủ động, hình như là nàng đang thử thăm dò, lại hình như là theo quán tính mà làm, không có chút nào là làm ra vẻ.
– Tôi giúp cô? Tôi giúp cô như thế nào đây? Tôi chỉ là một cán bộ nhỏ của khu khai phát, tôi làm gì mà có khả năng có thể giúp cô đem cái hạng mục này lấy xuống chứ.
Đinh Trường Sinh nói.
– Cha tôi nói, anh nhất định có biện pháp, cha nói là chính cha cũng đã biết cách làm của anh như thế nào, nhưng cha lại không có nói cho tôi biết, thế nào, anh nói một chút cho tôi biết qua đi…
Tần Mặc cúi thấp đầu xuống, ngước nhìn khuôn mặt Đinh Trường Sinh góc cạnh rõ ràng.
– Này… cô đang ở đâu, có chỗ ở chưa vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Có rồi, tại hồ Thiên Nhất Sắc, thuê một căn biệt thự ở đó, đi thôi… giữa trưa hôm nay tôi mời anh ăn cơm, nghe nói nơi đó cá rất ngon…
Tần Mặc nói ra.
– Hay là để tôi mời cô đi, coi như là mời khách từ phương xa đến dùng cơm, đúng rồi, người lái xe phía sau là ai vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ặc… là bảo vệ của tôi, tôi tới Hồ Châu nên cha của tôi lo lắng, đơn giản chỉ tìm cho tôi một người đi theo bảo vệ, kỳ thật tài năng bổn sự của người bảo vệ này như thế nào thì tôi cũng không biết, dù là tôi ở Hồ Châu nhưng sẽ ít xuất hiện nhưng cũng cần có bảo vệ, đây là lời của cha tôi nói.
Tần Mặc cười nói.
Đinh Trường Sinh khởi động xe, tay lái phụ ngồi lấy là Tần Mặc, mà phía sau chiếc xe kia vững vàng đi theo sau, không nóng không vội, nhìn ra được, cũng là người được huấn luyện nghiêm chỉnh…
– Đinh Trường Sinh… hình như là cha của tôi đã cùng anh nói đến cái chuyện… kia rồi phải không?
Mặc dù là gan lớn, tác phong đanh đá, nhưng khi hỏi đến chuyện riêng của mình, Tần Mặc vẫn có chút không thả ra được…
– Chuyện gì? Tôi như thế nào lại không biết?
Đinh Trường Sinh giả bộ như không biết, nói ra.
– Chưa nói sao? Đinh Trường Sinh, anh cũng đừng có lừa gạt tôi đấy, vậy thì tôi sẽ gọi điện thoại hỏi cha của tôi đến cùng có nói với anh hay chưa, nếu chưa thì hai cứ trực tiếp đối chất là xong…
Nói xong, Tần Mặc quả thật gọi điện thoại cho Tần Chấn Bang.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-8/
– Được rồi, Tần Mặc… cô thấy vậy là thú vị lắm sao?
Đinh Trường Sinh sắc mặt bình tĩnh hỏi.
– Anh có ý tứ gì?
– Ý tôi muốn nói, cô có cảm giác chúng ta thích hợp sao?
Đinh Trường Sinh suy nghĩ, ngươi đã muốn nói thẳng ra, như vậy mình cũng liền nói thẳng ra…
Tần Mặc thoáng cái trầm mặc, đây cũng là câu hỏi mà cha nàng từng hỏi nàng, dựa theo ý muốn của Tần Chấn Bang lâu nay, cũng là muốn cho Tần Mặc tìm một thế gia, giống như là Chu Hồng Kỳ vậy…
Chu Hồng Kỳ không phải là bởi vì Chu gia nên mới chấp nhận đầu nhập làm con dâu cho nhà An Như Sơn sao? Chuyện giống như vậy liên tục tiếp diễn không ngừng, nhưng đến cùng hạnh phúc hay không hạnh phúc, chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Thế nhưng mà lưu lại sâu trong ấn tượng của Tần Mặc không phải là những công tử ca của những thế gia, từ nhỏ nàng đã có cuộc sống ở trong cái hội đó, nàng đối với cái vòng công tử gia đó thì lại vô cùng chán ghét, thậm chí đã dần dần thoát ly khỏi cái vòng đó, nếu như không phải là vì cha mình cứng rắn bắt buộc là phải đem tương lai Tần gia đặt ở trên vai của nàng, thì nàng đã sớm xuất ngoại với cuộc sống của riêng mình rồi.
– Không thử một lần, làm sao anh biết là không thích hợp?
Tần Mặc hỏi.
– Tần Mặc thật ra là cô không biết gì về tôi cả, có thể vì chúng ta tiếp xúc thời gian quá ngắn, cô nhìn thấy tôi có thể chấp nhận được, nhưng nếu thời gian dần trôi qua sau này, thì cô sẽ phát hiện, con người của tôi không đáng để cho cô lãng phí thời gian, đến lúc đó sẽ mắng tôi là tên hỗn đản, đây là lời nói thật của tôi đấy… Đã đến rồi, cô ở căn biệt thự nào?
– Đi lên phía trước, quẹo phải, là đến.
Tần Mặc chỉ dẫn lấy.
Khi gần đến Đinh Trường Sinh liền phát hiện, như thế nào mà căn biệt thụ Tần Mặc ở, lại liền kề gần cùng với căn biệt thự của mình, vậy nếu Từ Kiều Kiều lại đến đây, chính mình cứ như vậy đường hoàng tiến vào căn biệt thự của mình bên trong cùng Từ Kiều Kiều giở trò lêu lổng, thì Tần Mặc sẽ có suy nghĩ gì đây về hắn?
Nhưng suy nghĩ lại, chuyện như vậy cũng tốt, mình cũng không cần phải giải thích nữa, ta chính là một người như vậy, ngươi biết rồi thì tự xử lý đi.
Trong phòng xếp đặt thiết kế cùng bày biện cũng không khác mấy căn biệt thự hắn được cấp ở, sau đó Đinh Trường Sinh nhìn thấy được người lái xe kia, không nghĩ tới bảo vệ cho Tần Mặc lại là một người đàn bà, khiến cho Đinh Trường Sinh mở rộng tầm mắt, hơn nữa người đàn bà này còn đeo kính mát, đem đồ đạc mang vào đến trong phòng.
– Đây là bảo vệ của cô sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ừ, Diêm Lệ tới làm quen, vị này chính là Đinh tiên sinh, chúng ta tại Hồ Châu có rất nhiều sự tình đều phải dựa vào vị này hỗ trợ đây này.
Diêm Lệ nghe được Tần Mặc nói như vậy, liền đi tới, vươn tay cùng Đinh Trường Sinh bắt nhẹ một chút, nói ra:
– Chào Đinh tiên sinh, tôi gọi là Diêm Lệ, xin nhiều chỉ giáo…
Sau đó trở lại đi thu dọn đồ đạc, Diêm Lệ không có một lời nói nhảm, trong phòng vẫn là đeo kính mát, điều này làm cho Đinh Trường Sinh không thoải mái, bởi vì nhìn không tới ánh mắt của người, thì sẽ không cảm thấy được nội tâm của người đến cùng đang suy nghĩ gì.
Tần Mặc cười cười, mang theo Đinh Trường Sinh đi quanh thăm căn biệt thự, thật ra thì Đinh Trường Sinh đã ở tại khu này đây, còn có chỗ nào mà không biết sao?
– Tôi cũng muốn nói cho anh biết, kỳ thật đối với tất cả chuyện của anh thì tôi cũng biết, anh làm sự tình gì tôi cũng biết, kể cả việc anh đưa cô gái kia đến Bắc Kinh, nàng cũng không phải là không nói được, chỉ có điều nàng không vào đến trong tầm mắt của tôi mà thôi, thật sự là không ngờ được tại thành phố Bạch Sơn anh cũng có đàn bà của mình, khiến tôi đã thay đổi cách nhìn.
Ngoài hàng hiên chỉ có hai người, như là đang đàm phán, hoặc như là bạn bè đang nói chuyện với nhau.
Đinh Trường Sinh đương nhiên là minh bạch ý tứ Tần Mặc, cau mày nói:
– Các người điều tra tôi sao?
– Thật ra thì cũng không xem là điều tra, chỉ là muốn tìm hiểu một chút những chuyện đã trôi qua của anh mà thôi, bởi vì tôi sắp tiếp nhận kế thừa công việc của cha tôi, nhiều người như vậy đem tài sản giao cho Tần gia kinh doanh buôn bán, anh nói bọn họ có thể đối với tôi hoàn toàn yên tâm sao? Những người này muốn làm gì cũng phải tìm hiểu trước, sẵn thuận tiện muốn xem qua một chút cuộc sống của anh, có một câu nói tại trước mặt chính phủ, ngươi không có bí mật gì mà che giấu mãi được, anh không có chút nào hiểu, tại đây chơi đùa một người, chỗ đó trêu chọc người khác, anh cho rằng người ta không biết sao? Không đúng… nếu người ta muốn động tới anh, chỉ cần khẽ động một cái, thì ai cũng chạy không thoát được.
Tần Mặc nói ra.
Mặc dù biết Tần Mặc không phải là nói chuyện giật gân, nhưng Đinh Trường Sinh trong lòng rất là lo lắng, bởi vì chính điều này làm cho hắn cảm thấy trên đầu mình hình như là treo lấy một thanh kiếm, tùy thời đều có thể đến rơi xuống chém đứt đầu của mình, nhưng hắn không phải là không thừa nhận, Tần Mặc có năng lực như thế.
– Cho nên… tôi thấy cũng không cần đợi đến lúc về sau, hiện tại bắt đầu cô có thể mắng tôi là tên khốn kiếp rồi a…
Đinh Trường Sinh nói, đã không cách nào phủ nhận, chi bằng cứ lớn mật thừa nhận ra đi…
– Trường Sinh, tôi thưởng thức cách làm người của anh, cũng thưởng thức năng lực của anh, nhưng đối với chuyện anh có nhiều người đàn bà như vậy, đúng là tôi không thể giải thích vì sao, cũng không có cách nào tiếp nhận, tôi muốn hỏi, vì tôi… anh có thể buông tha cho những cảm tình kia được không?
Tần Mặc chăm chú nhìn Đinh Trường Sinh hỏi.
Đinh Trường Sinh nhìn phía xa hồ Lạc Mã, nghĩ đến nếu như ngươi thật sự đi tới tận nơi đó, có phải sẽ thấy cảnh sắc tuyệt đẹp giống như là bây giờ, hay chỉ thấy được chỉ là một cái hồ nước mà thôi?
– Anh không muốn trả lời, có phải vì đang suy nghĩ tại sao lại vì một cái cây mà buông tha bỏ qua một mảng lớn rừng rậm phải không?
Tần Mặc thấy Đinh Trường Sinh không nói lời nào, hỏi tiếp.
– Tôi giờ phải đi, hôm nào khác sẽ mời khách từ phương xa dùng cơm a.
Đinh Trường Sinh không có giải đáp câu hỏi Tần Mặc, mà là quay người hướng dưới lầu đi rồi, Tần Mặc sửng sốt một chút, tức giận đem đôi bàn tay trắng như phấn đập vào lan can sắt, bị chấn rất là đau.
Có một số việc nhất định là không cách nào thay đổi được, giống như là Đinh Trường Sinh đối với nghi vấn của Tần Mặc cùng với yêu cầu, muốn vì Tần Mặc mà bỏ qua những người đàn bà kia, Đinh Trường Sinh dứt khoát không làm được, đây là tính cách của hắn tự cho phép, bởi vì tính cách của hắn chính là càng ép tới, thì sức bắn ngược lại càng lớn.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253