Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 151

Vấn đề này kỳ thật mọi người đều đã nghĩ đến, chuyện lớn như vậy, La Bàn Hạ không có khả năng dám độc đoán một mình làm càn, cho dù là ông có nghĩ đến, nhưng tuyệt cũng không dám, bởi vì kế hoạch đưa ra quy hoạch phát triển thành phố sau này, cái quyết sách lớn như vậy buộc cần phải thông qua thường ủy hội, nếu một khi bị thất bại, nhưng do tập thể quyết sách, chẳng khác gì là không có cá nhân nào đứng ra nhận quyết sách, cho nên nếu truy cứu trách nhiệm, cái trách nhiệm cũng sẽ không phải để cho một mình La Bàn Hạ gánh chịu.

– La bí thư, tôi cảm thấy việc này có chút mạo hiểm, bây giờ tài chính thành phố đã khó khăn đến mức không chịu nỗi thêm nữa, không nói trước được tài chính lúc khởi động kế hoạch này thì tài chính từ nơi nào đến, cho dù là có được tài chính khởi động, nhưng chuyện giải tỏa phá bỏ và di dời đi nơi khác thì bồi thường cũng là một con số khổng lồ, những số tiền này có rơi xuống cho chúng ta sao?

Để Khôn Thành đến bây giờ mới nói chuyện.

– Chuyện này không thành vấn đề, tôi đã nghiên cứu kinh nghiệm của một số thành thị cũ khi cải tạo lại dựa theo quy hoạch, chúng ta trước tập trung một số thổ địa có sẵn để mang ra đấu giá, từ đó từng bước nhỏ giải quyết chuyện đền bù giải tỏa và dời đi nơi khác, ủy ban thành phố không có số tiền này, nhưng không có nghĩa là nhà đầu tư không có, chuyện này không thành vấn đề.

La Bàn Hạ thoáng cái sẽ đem vấn đề Để Khôn Thành lo lắng giải quyết, Để Khôn Thành còn muốn nói tiếp lúc, thì thấy La Bàn Hạ đang nhìn mình, suy nghĩ một chút, rồi không có nói ra.

Tuy Để Khôn Thành rất muốn phản đối, nhưng quyết sách của La Bàn Hạ bây giờ là chính xác, chiêu thương dẫn tư bất lợi, như vậy chỉ có thể là dựa vào thổ địa mà làm kinh tế, bán đất mặc dù đó là phương thức mổ gà lấy trứng để phát triển, nhưng bây giờ không có tiền, thì phải đành giết gà, dù là không phải làm mãi như vậy được, nhưng chuyện về sau thì sẽ tự nhiên có biện pháp giải quyết, cho nên giải quyết chuyện trước mắt, cũng chẳng cần quản đến chuyện về sau ra sao, đây cũng là tâm lý hiện tại của đại đa số quan viên địa phương.

– Trọng Hãi, ý của cậu thế nào?

La Bàn Hạ nhìn về phía Trọng Hãi hỏi.

Vốn là Trọng Hãi không muốn nói đến chuyện này đấy, nhưng La Bàn Hạ đã điểm danh, hắn muốn im lặng thì cũng không được rồi…

– Tôi tán thành cái phương án này, nhưng trong vấn đề này còn rất nhiều chi tiết cần phải chứng thực tỉ mỉ hơn, tốt nhất là thành lập một cơ cấu chuyên môn, đoạn thời gian trước bởi vì vấn đề giải tỏa và di dời mà đã thành lập một ủy ban xây dựng kiến thiết thành phố, tôi thấy cũng nên thành lập thêm một bộ chỉ huy xây dựng thành phố mới, công trình lớn như vậy, cũng nên để cho bên kỷ ủy tham gia vào bộ chỉ huy này, toàn bộ có tác dụng tăng cường giám sát, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện ra.

Trọng Hãi vừa nói thì những sự tình này đều là điểm chủ yếu.

– Bộ chỉ huy? Trọng phó bí thư nói cái chủ ý này hay đấy, tôi tán thành, hơn nữa cái bộ chỉ huy này có thể do La bí thư làm chỉ huy trưởng, mới có thể thống nhất tư tưởng từ trên xuống dưới một lòng.

Để Khôn Thành nắm lấy cơ hội, bày tỏ ý kiến, chỉ có điều, lần này không phải là ủng hộ La Bàn Hạ, mà là đẩy La Bàn Hạ đi ra tuyến đầu với cái hạng mục này.

– Được… La bí thư, tôi cảm thấy Trọng phó bí thư đề nghị cũng đúng, trong cái công trình lớn như vậy, không thể để cho cán bộ ngã xuống, bởi vì ai hơi chút duỗi duỗi tay dính vào tham nhũng, thì có thể là đã đủ để xử chung thân rồi, ta cho nên phòng hoạn chưa xảy ra thì tốt hơn.

Ban kỷ luật thanh tra bí thư Uông Minh Hạo tiếp lời nói, lúc mới bắt đầu ông cũng không thấy hứng thú, cho rằng những sự tình này, cùng với phạm vi chức trách kỷ ủy không dính dáng gì với nhau, nhưng khi Trọng Hãi vừa nói như thế, đã dẫn dắt cho Uông Minh Hạo, nếu là như vậy, thì bên kỷ ủy có tham dự vào cũng là có thành tích ah.

– Còn có ý kiến gì không?

La Bàn Hạ nghe xong gật t đầu, sau đó nhìn mọi người, nhưng không có người nói nữa, lúc này ánh mắt La Bàn Hạ đã rơi vào trên người Đinh Trường Sinh.

Tiểu tử này từ khi tiến vào cái phòng này liền sắm vai diễn không nói gì, đến bây giờ cũng không có một lời, chỉ là La Bàn Hạ lại không cứ như vậy mà buông tha cho hắn.

– Đinh Trường Sinh, cậu có ý tưởng gì hay không?

La Bàn Hạ hỏi.

– Tôi không có, các vị lãnh đạo đã có ý kiến tốt vô cùng, tôi cũng đồng ý.

Đinh Trường Sinh lời ít mà ý nhiều, trong lòng của hắn nghĩ, ngươi muốn đem ta cùng kéo xuống, nhưng không dễ dàng như vậy, bởi vì trong lúc La Bàn Hạ nói chuyện, Đinh Trường Sinh nhìn thoáng qua trưởng thư ký Đào Thành Quân, Đào Thành Quân khẽ lắc đầu, cử chỉ này Đinh Trường Sinh biết rõ, trưởng thư ký đây là đang khuyên bảo mình, ít nói chuyện, tốt nhất là không nói lời nào, cho nên Đinh Trường Sinh tại trong hội nghị làm bộ ghi chép lời nói của lãnh đạo, nhưng trên thực tế đầu óc không có chuyển động gì cả.

– Không có ý tưởng gì? Cậu không nghĩ ra cái gì sao?

La Bàn Hạ nhướng mày, hỏi.

Trên thực tế, ông muốn Đinh Trường Sinh phát biểu theo khuynh hướng dựa trên ý tưởng của mình, bởi vì có như vậy thì mọi người mới có thể càng thêm nhận định là Đinh Trường Sinh đang dựa vào ta La Bàn Hạ, Thạch Ái Quốc đi rồi, nhưng Đinh Trường Sinh không phải là không có chỗ dựa, chỗ dựa chính là ông La Bàn Hạ, từ nay về sau Đinh Trường Sinh trên ót phải có khắc danh tự La Bàn Hạ.

Nhưng Đinh Trường Sinh thì lại không nghĩ như vậy, thân tín của La Bàn Hạ chỉ có Lâm Xuân Hiểu, đó mới là thân tín đáng tin nhất của ông ta, hơn nữa có lời đồn truyền tới, Lâm Xuân Hiểu khả năng trụ tại khu đang phát triển không có bao lâu, thứ nhất bởi vì Lâm Xuân Hiểu đến khu đang phát triển này được một khoảng thời gian rồi, nhưng trên thực tế nàng đối với khu khai phát, công tác cũng chẳng có tiến triển bao nhiêu.

Thứ hai Trọng Hãi đột nhiên thượng vị, để cho La Bàn Hạ thấy được một vị trí khác, đó chính là cục trưởng tài chính, lời đồn là La Bàn Hạ muốn điều Lâm Xuân Hiểu đến cục tài chính, nếu như tin tức này là thật, như vậy người đứng đầu khu khai phát thì lại sẽ có quyết định khác.

Vốn La Bàn Hạ có ý là muốn điều người từ bên ngoài đến khu đang phát triển làm bí thư, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không có lựa chọn được người thích hợp, mà Đinh Trường Sinh lại là xác định lập quân lệnh trạng, đến cuối năm đạt tới quy mô một tỉ tệ.

Kể từ đó, La Bàn Hạ sợ ném chuột vỡ bình, nếu như tùy tiện đổi một người khác đến khu đang phát triển, như vậy nếu lại cùng Đinh Trường Sinh hình thành xung đột, nếu như hình thành xung đột, thì phải nên làm cái gì bây giờ, có ảnh hưởng đến quy mô chiêu thương dẫn tư của khu khai phát hay không?

– Muốn nói có ý tưởng gì hay không, thật ra thì cũng có một chút, nhưng cũng chưa phải là chắc chắn, cho nên vì không nắm chắc được, cho nên không biết là có nên nói hay không?

Đinh Trường Sinh khiêm tốn nói.

– Cái gì mà nên nói hay không, đã cho cậu có cơ hội nói chuyện, thì nhanh chóng nói đi, cứ lằng nhằng…

La Bàn Hạ mặc dù là hay dùng giọng điệu làm người nghe rất khó chịu, nhưng lúc nói với Đinh Trường Sinh như vầy thì giọng điệu không phải là đơn thuần đơn giản là mối quan hệ thượng cấp hạ cấp…

La Bàn Hạ thông qua cách nói như vậy để gián tiếp biểu đạt mình và Đinh Trường Sinh có mối quan hệ thân mật trong đó, theo lý mà nói, một bí thư thành ủy không cần phải ra chiêu tâm nhãn với một Đinh Trường Sinh cấp bậc thấp như thế này, nhưng khi mới vừa rồi ông nhìn thấy người thường ủy hội lên tiếng, có thể thấy được, sự khống chế của La Bàn Hạ đối với thường ủy hội cơ hồ chẳng có cái gì cả, điều này làm cho ông rất khó chịu và phiền não, cho nên ông vội vàng muốn thông qua làm ra chút chuyện gì để chứng minh mình hoặc là ngưng tụ nhân tâm, để lập uy tín cho mình.

– Vậy, thì tôi nói một chút sơ lược, có gì không tốt xin mọi người cứ phê bình, nếu đắc tội với ai cũng xin mọi người tha thứ bỏ qua, bí thư… ngay cả bí thư cũng vậy, ngàn vạn lần xin đừng trách cháu.

Đinh Trường Sinh đứng lên chắp tay hướng mọi người nói ra.

Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-8/

– Được rồi, cậu nhanh nói đi.

Trọng Hãi nhìn thấy bộ dạng Đinh Trường Sinh đang thừa nước đục thả câu, cười nói.

– Từ khi chế độ thuế cải cách, phát triển kinh tế vẫn là động lực căn bản, nhưng không phải là địa phương nào cũng đều có thể dựa vào phát triển kinh tế để mà đáp ứng được nhu cầu của địa phương mình, giống như Hồ Châu chúng ta chính là như vậy…

Đinh Trường Sinh nói, lúc mới bắt đầu mọi người cũng không nghĩ tới Đinh Trường Sinh lại nói những lời này, bọn họ cho rằng Đinh Trường Sinh cũng sẽ luận sự, nói qua một ít về về vấn đề sử dung thổ địa để làm kinh tế, cùng với biện pháp giải quyết, nhưng nghe xong vài câu nói này, thì thấy tiểu tử này hình như có chút lạc đề rồi.

Trọng Hãi cũng không biết thằng này đến cùng muốn nói cái gì, liền nhìn thẳng lấy Đinh Trường Sinh, La Bàn hạ đã tỏ thái độ, chẳng lẽ là La Bàn Hạ lại để cho Đinh Trường Sinh nói những lời như vậy? Nhưng nhìn đến La Bàn Hạ đang cau mày bộ dáng, thấy hình như cũng không phù hợp với ý tử của La Bàn Hạ ah.

Mà La Bàn Hạ mặc dù không biết Đinh Trường Sinh muốn nói cái gì, nhưng Đinh Trường Sinh nói nhiều như vậy mà vẫn không có hướng đến vấn đề chủ yếu như ông mong muốn, cho nên liền thấy hối hận để cho tiểu tử này bày tỏ thái độ rồi, giờ thì không biết lời kế tiếp của thằng này có đập phá quán hay không đây?

– Tài chính thành phố eo hẹp đến đâu thì ai cũng biết, tiền lương giáo viên cũng không thể thực hiện đầy đủ, tiền lương công chức thì thiếu vài ba tháng, tôi đây nói không sai chứ, La bí thư nói cần phải kiến thiết cùng khai phát khu vực mới, kể cả mảnh đất xí nghiệp may cũng muốn quy hoạch thiết kế kiến thiết thật sớm… bla… bla… Tóm lại nếu để giải quyết vấn đề tài chính của chúng ta, tôi tán thành cái phương án này, bởi vì không có phương án nào khác để thay thế với tình huống như thế này, nhưng tôi rất lo lắng, đồng thời cũng tin rằng các vị lãnh đạo cũng có lo lắng, đó chính là chúng ta không sống mãi với tài nguyên thổ địa được, bán hết thổ địa đi thì chúng ta còn cái gì để mà bán?

– Này… cậu nói nhiều lời vòng vo như vậy, vậy đến cùng muốn biểu đạt cái gì đây chứ?

Trọng Hãi bực bội hỏi, xem ra những lời này thì Đinh Trường Sinh đã bắt chước lời người khác, không có một chút sáng ý nào khác.

– Trọng phó bí thư đừng gấp a, tôi còn chưa có nói xong, một thành phố phát triển, không thể nào để cho tới đâu thì hay đó, tôi đã khảo sát qua lịch sử của thành phố Hồ Châu, cũng xem qua địa phương chí Hồ Châu, có thể nói thành phố Hồ Châu tuy nhìn vào hiện nay là nghèo nàn, nhưng là trong lịch sử, nơi này là yếu đạo giao thông đường thủy, có rất nhiều kiến trúc lưu lại cũ xưa, rất tiếc là vừa rồi tôi thấy quy hoạch xếp đặt thiết kế lại thành phố của cục trưởng cục quy hoạch, có rất nhiều thứ đều phải hủy đi, không thể phủ nhận, trong tương lai thành phố đều phải xây dựng nhà cao tầng, giống như các thành phố phía Bắc, vấn đề là các thành phố phía Bắc thì đất đai rộng rãi, còn chúng ta là Hồ Châu, chứ không phải giống như là các thành phố phía Bắc, ý của tôi là những khu vực có di tích cũ xưa thì lưu lại, tạo thành bản sắc riêng của Hồ Châu, bên ủy ban thành phố có thể xuất tiền tu sửa, những kiến trúc này đã có mấy trăm năm rồi, nơi nào ít nhất cũng có hơn một trăm năm, giữ lại làm di tích cổ, còn hủy đi thì nó sẽ trở thành cục gạch viên ngói mà thôi, không đáng giá một đồng…

Đinh Trường Sinh tiếc nuối nói.

– Còn gì nữa không?

La Bàn Hạ nghe được ý tứ của Đinh Trường Sinh, sắc mặt không tốt, nói cho cùng, Đinh Trường Sinh phản đối quy hoạch giải tỏa và di dời của ông.

Đào Thành Quân thở dài, thằng này cuối cùng vẫn là không kiềm chế được, những khu nhà cũ là di tích cổ, nhưng đang ngồi đây không biết sao? Chẳng qua là không có nói ra, trước mặt nếu xây dựng kiến thiết lại thành phố, thì dù là di tích cổ cũng phải nhường bước, bởi vì vấn đề này quan hệ đến lợi ích của các nhà đầu tư, cũng là liên quan đến đến cái mũ của quan viên.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253

Thể loại