Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 79

Khi Đinh Trường Sinh đến nhà của Cố Thanh Sơn, gõ cửa một hồi lâu, thìu cửa mới được mở ra, mà người mở cửa chính là Dương Hiểu.

Đinh Trường Sinh nhìn ra được, Dương Hiểu mới vừa khóc xong, đôi mắt hơi hồng sưng lên, thấy qua như vậy trong lòng Đinh Trường Sinh cũng là rất khó chịu, nhưng là hắn cho rằng vì Cố Thanh Sơn vừa mới qua đời, cho nên Dương Hiểu khó mà chịu đựng nỗi, cho nên lại khóc, nhưng hắn không nghĩ đến là còn có một nguyên nhân càng nghiêm trọng hơn.

– Mẹ nuôi, lại nhớ đến cha nuôi…

– Không phải… mà là Cổ Hiểu Manh, Cổ Hiểu Manh này thật sự là không hiểu chuyện rồi, cha của nó vừa mất, thì nó đã ra đi, con nói xem, giờ chỉ còn có một mình cha thì phải làm sao bây giờ đây?

Dương Hiểu vừa khóc kể vừa dắt Đinh Trường Sinh vào trong nhà.

– Chị Hiểu Manh đi rồi? Đi đâu vậy? Chuyện khi nào vậy?

Đinh Trường Sinh nghi vấn hỏi, hắn không tin mới hôm qua mới vừa mới lo xong xuôi tang sự cho Cố Thanh Sơn, thì sáng sớm hôm nay Cổ Hiểu Manh đã ra đi, đây là có cái kiểu gì vậy, cha vừa chết rồi, thì không cần mẹ sao?

– Con xem một chút cái này.

Dương Hiểu đem một phong thư đưa cho Đinh Trường Sinh.

Đinh Trường Sinh nhìn qua, vậy là Cổ Hiểu Manh quả nhiên là đi thật rồi, hơn nữa chẳng những là đi, mà còn là xuất ngoại, để cho Đinh Trường Sinh khó hiểu chính là nàng trong thư nói muốn đi Châu Âu khảo sát, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có khả sẽ tiếp tục tìm một chỗ thêm về thiết kế, thời gian trở về bất định, nhờ hắn chiếu cố tốt Dương Hiểu giùm mình là được rồi, không cần lo lắng đến cho nàng.

Xem qua lá thư của Cổ Hiểu Manh, Đinh Trường Sinh cũng không có cảm giác gì khác biệt, chẳng qua là cảm thấy cô gái này thật sự là quá ích kỷ, cha vừa mới mất, chính mình liền bỏ nhà ra đi, hơn nữa còn là âm thầm ra đi, vậy thì mẹ nuôi sau này phải sống ra sao đây?

– Mẹ nuôi, cũng đứng có quá đau buồn nữa, có khả năng là chị Hiểu Manh muốn đi ra bên ngoài để quên đi u sầu một thời gian ngắn, có thể qua mấy ngày nữa rồi trở về, không cần gấp gáp, để con tìm cách liên hệ với nàng, xem tình huống bên ngoài của chị Hiểu Manh như thế nào, đến lúc đó con gọi nàng quay trở về.

Đinh Trường Sinh khuyên lơn…

– Được rồi, cứ để nó đi thôi, con cái tuổi đã lớn rồi, mẹ nuôi không quản được nữa.

Dương Hiểu vô cùng tịch mịch nói ra.

Đinh Trường Sinh nghe nàng nói như vậy, nên không dám nói thêm gì, nhưng hắn không hiểu, Cổ Hiểu Manh muốn đi, như vậy dù sao cũng nên lưu lại cho mình vài lời, chẳng lẽ cứ như vậy mà âm thầm đi rồi, ngay cả một lời giải thích cũng không có.

– Mẹ nuôi? Chị Hiểu Manh có lưu cho con cái gì không vậy?

– Um… mẹ nuôi không biết, phong thư này là để trong phòng khách đấy, bằng không con vào phòng ngủ của nó xem thử một chút đi.

Dương Hiểu lau nước mắt nói ra.

Nghe vậy Đinh Trường Sinh đi phía trước, Dương Hiểu đi ở phía sau, một trước một sau đi vào phòng ngủ Cổ Hiểu Manh.

Quả nhiên, đẩy cửa ra liền thấy chỉnh tề trên giường đó một cái hộp, Đinh Trường Sinh liếc mắt liền nhìn ra, đó là lúc hộp đựng vật đính ước mà trước hắn mua cho Cổ Hiểu Manh, kể cả chiếc nhẫn cùng dây chuyền, một bộ đồ trang sức, bên dưới hộp còn đè lên một phong thư.

Dương Hiểu cùng Đinh Trường Sinh nhìn nhau, khi thấy trên giường hộp đựng trang sức, trong lòng của Đinh Trường Sinh cùng Dương Hiểu đều không trầm xuống.

Đinh Trường Sinh mở ra phong thư, rút ra một trang giấy mong mỏng, lúc này Dương Hiểu cũng đứng từ sau lưng hắn nhích lại sát sau lưng hắn, chẳng khác gì là hai người cùng một chỗ nhìn phong thư này.

“Đinh Trường Sinh, chị biết em sẽ đến đây, em là một người tốt, một nam nhân tốt, nhưng chị không phải là một cô gái tốt, chị ra đi là bởi vì chị không biết làm sao đối mặt với em, chị biết em vì nhà chị đã làm rất nhiều việc, nhưng cha chị đã chết, khiến cho trong lòng của chị không cách nào tiêu tan được, bởi vì em kiên trì để cho cha của chị làm giải phẫu, nhưng chị tin tưởng vững chắc, nếu như chưa có giải phẫu mà nói, bây giờ chị vẫn còn có cha của mình, chị không phải là oán em, nhưng trên thực tế, chuyện cha chết, thì em có quan hệ trực tiếp. Em đã nói, là em yêu chị… chị cũng đã nói, I love you nhưng bây giờ, chị không còn cách nào đối mặt với một người gián tiếp giết chết cha của chị, đồ đạc của em mua cho chị thì đều ở chỗ này, em lấy đi, cứ đưa cho người yêu của em, chúng ta không còn có quan hệ, em tự giải quyết cho tốt đi.”

Ngắn ngủn mấy dòng chữ, nhưng làm cho Đinh Trường Sinh có cảm giác không thở nổi, nhưng không thể không nói, Cổ Hiểu Manh nói rất đúng, xem ra bệnh tình của Cố Thanh Sơn, biểu hiện của mình thật là quá nôn nóng, bằng không Cổ Hiểu Manh cũng sẽ không hiểu lầm mình như thế.

Dương Hiểu ngược lại là nhìn ra tâm tính của Đinh Trường Sinh, lòng của nàng cũng chìm đến đáy cốc, Cổ Hiểu Manh đứa con gái này thật sự là không biết tốt xấu, Đinh Trường Sinh vô luận là nhân phẩm hay là tiền đồ, là một tiểu tử tốt, nhưng Cổ Hiểu Manh rõ ràng đẩy ra một cách thật đơn giản.

– Trường Sinh, con đừng buồn, chẳng qua đây lời tức giận của Hiểu Manh, qua mấy ngày thì nó sẽ tỉnh táo lại, đến lúc đó mẹ sẽ khuyên nhủ nó.

Dương Hiểu khuyên lơn.

– Vâng… mẹ nuôi, con biết trong nội tâm nàng khó chịu, trong lòng của con cũng cũng rất khó chịu, nàng nói rất đúng, nếu không làm giải phẫu, thì cha nuôi hiện tại khả năng vẫn còn sống đây này.

– Đừng có nói nhảm, bệnh viện không phải cũng một mực thúc giục làm giải phẫu sao, việc này không có quan hệ gì với con, con không nên suy nghĩ như vậy.

Dương Hiểu, không nghĩ tới Đinh Trường Sinh cũng có suy nghĩ như vậy, nếu cứ thế thì sẽ phiền toái, Cổ Hiểu Manh đó là nhất thời hồ đồ, nhưng còn Đinh Trường Sinh cũng nghĩ như vậy, như vậy Cố gia cùng Đinh Trường Sinh sau này quan hệ sẽ đến như thế nào đây?

– Mẹ nuôi… mẹ cứ nghỉ ngơi trước đi, con có chút việc, nếu có chuyện gì, cứ gọi điện thoại cho con, mãi mãi mẹ nuôi là mẹ nuôi của con, điểm này sẽ không thay đổi, con sẽ lo lắng nuôi dưỡng mẹ nuôi.

Đinh Trường Sinh cố gượng cười nói ra, nhưng nhìn so với khóc còn khó coi hơn.

Đinh Trường Sinh lần này là thật sự bị đả kích, nếu như nói ngày hôm qua Cổ Hiểu Manh bị kích động vì đau thương nên không lựa lời nói thì có thể lý giải được, nhưng hôm nay Cổ Hiểu Manh bỏ nhà ra đi, cùng với việc lưu lại phong thư này, đây cũng là Cổ Hiểu Manh đã nghĩ sâu kỹ rồi, bởi vậy có thể thấy được Cổ Hiểu Manh đối với Đinh Trường Sinh phẫn hận đến cỡ nào sâu.

Đinh Trường Sinh hảo tâm đã làm ra một chuyện, cũng không thể nói là một chuyện xấu, nhưng rất rõ lộ ra, không có đạt được kết quả mong muốn, vì chuyện này là chuyện của nhà người ta và nhà mình thì khác nhau, tuy Cố Thanh Sơn là cha nuôi của Đinh Trường Sinh, nhưng mối quan hệ này vẫn là so với cha ruột thì kém hơn, Đinh Trường Sinh hiện tại đã có chút hối hận, chính mình đúc kết những sự tình này có thể là sai rồi.

– Tài xế, anh dừng lại một chút đi.

An Lôi chợt nhìn thấy xe hơi của Đinh Trường Sinh đang đậu ở ven đường lên, còn Đinh Trường Sinh thì đang ngồi trên một cái bệ xi măng trồng hoa hút thuốc, nhìn vẻ mặt thì có vẻ tinh thần không tốt, cho nên liền từ trên xe taxi bước xuống, vốn nàng là muốn đi đến gian nhà mới bên kia, hình như là đang cần có chủ gian nhà đến ký tên.

Cho dù nàng đã giải thích một lần nữa cái gian nhà đó không phải là của mình, nhưng người ta nói rất rõ, mua gian nhà trên, lúc ký hợp đồng thì nàng chính là chủ, cho nên ở bên kia gian nhà nếu có chuyện gì thì sẽ gọi điện thoại cho nàng, rất là làm phiền cho nàng, Đinh Trường Sinh thì một mực nói đi nói lại sẽ sửa đổi lại tên, nhưng thằng này tựu là một mực không lộ diện ra.

Đinh Trường Sinh đang cúi đầu ngồi hút thuốc lá, trong làn khói mờ mịt lượn lờ, thì nhìn thấy đôi chân phụ nữ dần qua đã đến gần mình, nhìn đôi chân mang giày cao gót đủ để cho Đinh Trường Sinh cảm giác được, người phụ nữ này chắc chắn có một đôi chân làm cho nam nhân thèm thuồng.

Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-8/

– Cô tại sao lại đến chỗ này?

Đinh Trường Sinh ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là An Lôi, rất lâu đã không gặp nàng, nhưng Mã Kiều Tam cũng không có gọi điện thoại báo gì cho mình, xem ra là chuyện kháng tụng của viện kiểm sát cũng chưa có tiến vào giai đoạn thực chất.

– Tôi đang muốn hỏi anh đây này, tại sao anh lại ngồi ở chỗ này? Phòng ở bên kia cứ hai, ba ngày thì gọi điện thoại cho tôi, vậy anh tính toán lúc nào thì sửa đổi lại tên đây?

An Lôi trên cao nhìn xuống hỏi.

– Tôi… tôi đang lái xe, nhưng cảm giác được trong người không thoải mái, cho nên dừng lại hút điếu thuốc, cô đang đi đâu vậy?

Đinh Trường Sinh ăn ngay nói thật, sau khi theo từ trong nhà Dương Hiểu đi ra, mới chạy xe không lâu, hắn cảm thấy trái tim mình đập dồn dập, nên không dám chạy xe tiếp, xuống ngay rút điếu thuốc hút, nghỉ ngơi một chút, không ngờ rõ ràng đụng phải An Lô.

– Thật vậy sao? Anh… không có sao chứ?

An Lôi nhìn thấy trạng thái tinh thần Đinh Trường Sinh quả thật không tốt, thoạt nhìn qua hắn có bộ dáng một loại rất chán chường.

– Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.

Đinh Trường Sinh nói ra.

– Vậy, bằng không tôi đưa anh trở về, tôi xem anh đang có trạng thái không ổn lắm, còn có thể lái xe được sao?

– Bộ cô đang rảnh à?

Đinh Trường Sinh hỏi…

– Như thế nào lại rảnh, đang phải đi đến ở chỗ gian nhà đó, bên văn phòng của họ nói cần chữ ký của chủ gian nhà, đúng rồi… nếu anh không có chuyện gì, hãy theo tôi đi cùng, chúng ta hôm nay đem sự tình làm cho rõ ràng, miễn cho tôi cứ chạy tới chạy lui, tôi thật sự rất bận rộn a.

An Lôi phàn nàn nói.

– Được rồi, cô lái xe, chúng ta đi đến chỗ gian nhà ở đó đi… Ai… mấy ngày nay không biết làm sao, cảm giác toàn thân không có tí sức lực nào, mệt mỏi quá…

An Lôi lái xe của Đinh Trường Sinh, đến chỗ gian nhà mới ở cư xá, dọc theo con đường này, trong nội tâm An Lôi thấy là lạ, nhưng nàng cũng không biết rốt cuộc là là lạ ở chỗ nào, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có nghĩ ra nguyên cớ gì.

Thẳng đến tiến vào tiểu khu, nàng mới cảm giác được, nguyên lai mình thấy cái loại cảm giác là lạ rõ ràng đến từ trong nội tâm, vì tại nơi này không phải là nhà của mình, chính mình chỉ là một người tạm thời ký hợp đồng mà thôi.

Tại công ty điền sản ký tên xong, An Lôi mang theo Đinh Trường Sinh tới nơi văn phòng bán nhà để sửa hợp đồng, nhưng Đinh Trường Sinh lại nói, chuyện này không gấp, hay là đi trước đến gian nhà xem một chút đi, đêm hôm đó chỉ là nhìn sơ qua một lần, còn chưa kịp nhìn kỹ, nói không chừng lát nữa nếu thấy không hài lòng, thì có khả năng trả lại luôn, cũng không cần sửa lại tên hợp đồng.

– Anh muốn trả lại? Sao vậy? Không thích hợp hay là kẹt tiền?

Tuy gian nhà này không phải là của mình, nhưng An Lôi vẫn là là lắp bắp giật mình, nơi này mặc dù là mới xây dựng, cách nội thành vẫn có một khoảng cách, nhưng tại đây hoàn cảnh rất tốt, không qua vài năm, tại nơi đây gian nhà sẽ cực kỳ có giá, Đinh Trường Sinh lại muốn trả lại, nếu nói như vậy, còn phải mất tiền đến bù.

– Cũng không phải là kẹt tiền hay là không thích hợp, mà là do không có người ở, bỏ không thì cũng uổng, gian nhà chiếm của tôi nhiều tiền như vậy, thế thì chi bằng trả lại…

Đinh Trường Sinh nói qua loa cho xong.

An Lôi không có nói tiếp, đây là gian nhà của người ta, mình đâu có tư cách gì xen vào.

Bởi vì chìa khóa đều giao cho An Lôi rồi, cho nên An Lôi đi trước mở cửa, Đinh Trường Sinh đi theo sau An Lôi tiến vào, đương nhiên, gian nhà này không thể nói là nhà, vì chỉ có một phòng ở mà thôi.

Đứng ở trên ban công, nhìn phong cảnh phía xa, Hồ Châu bởi vì không có nhiều nhà máy công nghiệp nặng, cho nên còn có thể nhìn ngắm được trời xanh mây trắng, từ nơi này tầng cao nhất khu dân cư, có thể quan sát đến công viên, hơn nữa phía xa một chút hồ Mã Lạc đều có thể có thể nhìn thấy rõ ràng…

Đinh Trường Sinh tiếp tục hướng lên tầng thượng, đến nơi này nếu như gắn kính hóa thành thêm một gian phòng, chính là một gian phòng đầy ánh mặt trời, đợi đến lúc mùa tuyết rơi, còn có thể nhìn xem bông tuyết, uống một chén trà nóng với một chút cà phê, nhìn phía xa cảnh hồ, chính là biết bao thích ý.

– Thật đẹp, tôi lần đầu tiên ban ngày tới nơi này, mấy lần đến đây đều là buổi tối, chỉ thấy ánh đèn thành phố, không ngờ cảnh sắc ban ngày so buổi tối còn đẹp hơn nhiều, bộ phòng này nếu anh muốn trả lại thì thật sự là đáng tiếc…

– Thế nhưng gian phòng tuy đẹp, nhưng nếu như không có người tới ở, thì tiền nhàn rỗi không phải là lãng phí sao?

– Đúng vậy, người có tiền thì nghĩ đủ cách, còn như tôi chỉ là công chức nhỏ, cả đời có thể mua nổi một gian phòng nhỏ thì cũng là may lắm rồi, đương nhiên cũng sẽ không có cơ hội để chọn lựa.

An Lôi nghĩ rất thoáng, nhưng trong nội tâm thì không cam lòng, liệu có ai biết được đây.

– Nếu cô ưa thích, thì tôi tặng cho cô đấy, như thế nào, cũng không cần phải đi sửa tên trên hợp đồng rất phiền toái.

Đinh Trường Sinh cười cười nói.

– Muốn hối lộ tôi à? Thủ bút rất lớn a, vừa ra tay thì liền xuất ra mấy trăm ngàn, tôi thấy giá trị của tôi không được nhiều tiền như vậy a.

An Lôi nghe được ý tứ Đinh Trường Sinh, liền nói…

– Không phải hối lộ, hơn nữa, nếu tôi muốn hối lộ cô, ít nhất thì cô cũng phải giúp tôi làm chút sự tình chứ, tôi đã nhờ cô làm cái gì chưa?

Đinh Trường Sinh hỏi ngược lại.

– Hừ, trong lòng của anh tinh tường, coi như rồi, tôi vô công bất thụ lộc, lễ vật quý trọng như vậy tôi thu không nổi đâu.

An Lôi cười cười, quay người chậm rãi hướng xuống phía dưới đi.

Bởi vì không có vách ngăn, cho nên cầu thang này có rất nhiều chỗ đều có thể từ bên ngoài nhìn thấy, nhưng chỉ có lầu hai đến lầu một, đoạn này thang lầu thì khép kín, vô luận là theo phương hướng nào nhìn đều không tới đoạn này.

– Chờ một chút.

Đinh Trường Sinh nói ra.

An Lôi đúng lúc này xuống thang lầu hai mới vừa một nửa, nghe được Đinh Trường Sinh gọi, vì vậy liền dừng bước, quay người nhìn xem Đinh Trường Sinh đang đi xuống.

– Làm sao vậy?

– Tôi muốn thương lượng với cô chút chuyện.

– Chuyện gì?

Nhìn thấy sắc mặt Đinh Trường Sinh rất nghiêm túc, An Lôi lòng hiếu kỳ liền nổi lên.

– Chuyện tốt.

Đinh Trường Sinh đi đến An Lôi bên người, không đợi An Lôi tỉnh táo lại, liền đem An Lôi từ phía trước ôm lấy nàng, cái ôm này làm cho An Lôi hoảng sợ, nhưng cũng may là Đinh Trường Sinh không có tiến thêm một bước động tác nào.

– Anh muốn làm gì, tôi nói cho anh biết, bây giờ buông tôi ra, thì chúng ta vẫn là bằng hữu, bằng không mà nói, cho dù là bằng hữu cũng không được làm như thế.

An Lôi sắc mặt như băng, không khách sáo nói.

– Đừng vội, trước tiên tôi hỏi cô một vấn đề, cô và Trần Đông có quan hệ như thế nào?

Đinh Trường Sinh chằm chằm vào ánh mắt của An Lôi hỏi.

– Đây là ý gì?

– Cũng không có ý gì, bên ngoài có lời đồn là cô và Trần Đông có mối quan hệ không phải là nông cạn, tôi muốn biết rõ lời giải thích của cô, hai người đến cùng có quan hệ hay không, chỉ cần cô nói cho tôi biết chân tướng, thì tôi buông ra để cho cô đi.

Đinh Trường Sinh bên ngoài thì cười nói nhưng trong lòng không cười.

– Vậy anh cho rằng như thế nào, vậy anh hy vọng tôi cùng Trần Đông có quan hệ hay là không có quan hệ?

An Lôi lúc này lá gan cũng lớn lên, mặc dù nàng đang bị Đinh Trường Sinh khống chế ôm chặt tựa tại trên vách tường thang lầu, thậm chí đôi bầu vú trước ngực nàng đang ép sát vào lòng ngực của hắn, nhưng giờ thì An Lôi ngược lại không hề có sợ hãi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253

Thể loại