Hai chiếc xe chạy qua hai chốt gác bảo vệ, đi vào tới trước sân của tòa nhà làm việc của đảng ủy tỉnh, đây là một tòa nhà thoạt nhìn thì thấy niên đại đã rất xưa, bên dưới còn có chốt gác bảo vệ cuối cùng, đến trạm gác này thì Đinh Nhị Cẩu không có cơ hội bước vào, Chu Hồng Kỳ định đi cùng Thạch Ái Quốc vào trong, nhưng khi vừa xuống xe thì đã nhìn thấy thư ký Để Khôn Thành đứng ở dưới lầu chờ sẵn rồi.
– Để chủ nhiệm, vị này là…
Đinh Nhị Cẩu và Đào Thành Quân đều không có xuống xe, nhìn Chu Hồng Kỳ mang theo Thạch Ái Quốc đến gặp thư ký Để Khôn Thành.
– À… Hồng Kỳ, đã là bạn bè với vợ của anh thì đừng có gọi là cái gì chủ nhiệm, cứ gọi là anh thì được rồi…
Chu Hồng Kỳ vốn định giới thiệu Thạch Ái Quốc, nhưng chưa có giới thiệu xong thì đã bị Để Khôn Thành nói chặn lại rồi.
Đúng ra y làm như thế là có một loại hành vi không có lễ phép, ít nhất là không lễ phép đối với Thạch Ái Quốc, nhưng Thạch Ái Quốc vẫn duy trì rất tốt hàm dưỡng, chính mình tới đây với mục đích gì, trong lòng ông rất rõ ràng, để gặp được thư ký của bí thư Tỉnh Trung Nam đã là muôn vàn khó khăn rồi, thì nào còn có cái gì mà bất mãn.
Để Khôn Thành đang cùng Chu Hồng Kỳ nói chuyện, nhưng ánh mắt của gã luôn liếc nhìn Thạch Ái Quốc, lúc vợ của Để Khôn Thành nói là Chu Hồng Kỳ muốn giới thiệu có chủ tịch thành phố Hồ Châu muốn đến gặp bí thư, thì gã đã đoán được Thạch Ái Quốc là có ý gì rồi…
– Vậy cũng được, Lục Trúc là vai chị của em, anh Khôn Thành, vị này chính là chủ tịch Thạch tìm gặp An bí thư để báo cáo công tác, em sẽ không vào trong đâu, ở bên ngoài chờ.
Chu Hồng Kỳ cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, giới thiệu hai người nhận thức, lúc này xem như là đã xong nhiệm vụ của mình rồi.
– Để chủ nhiệm, làm phiền cậu.
Thạch Ái Quốc đúng lúc hướng Để Khôn Thành đưa tay ra.
Để Khôn Thành bước đến nắm tay Thạch Ái Quốc, nói:
– Chủ tịch Thạch, xin mời vào bên trong, An bí thư đang chờ ông đấy.
Để Khôn Thành đưa tay ra mời đem Thạch Ái Quốc dẫn vào bên trong.
Chờ đợi là một quá trình cảm thấy rất lâu, tuy rằng không biết Thạch Ái Quốc và An Như Sơn sẽ hội đàm trong bao lâu, nhưng ba người ở bên ngoài chờ đợi vẫn cảm thấy có chút buồn chán, ngoại trừ Chu Hồng Kỳ, thì Đinh Nhị Cẩu và Đào Thành Quân ít nhiều gì cũng đều là có sự liên quan đến vận mệnh chính trị của Thạch Ái Quốc là nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh với nhau, cho nên tàm tình của cả hai khẩn trương khác xa so với Chu Hồng Kỳ rất nhiều.
Nhưng cũng có thẩ tạm đoán ra được kết quả, khi Đào Thành Quân lần thứ năm giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ, thì thời gian trôi qua đã quá ba mươi phút, nhưng Thạch Ái Quốc vẫn chưa có đi ra, trên mặt của Đào Thành Quân dần dần có giãn ra, lúc này đã vượt qua thời gian ước định, cho nên đã nói lên một điều, Thạch Ái Quốc lọt vào pháp nhãn của bí thư An Như Sơn, bằng không, thì có thể chỉ cần hơn mười phút phút thì đã ra về rồi.
– Thư ký trưởng, có hy vọng không?
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng thầm thì hỏi.
– Khó mà nói trước, nhưng ít nhất cũng có hi vọng rồi, xem ra chủ tịch Thạch và An bí thư đã cùng chung hướng, chứ nếu không thì làm gì má nói chuyện lâu vậy.
Đào Thành Quân cũng nói.
– À… Chu cục trưởng, lát nữa chị về hồ Châu chung hay là tạt về nhà vậy?
Đinh Nhị Cẩu chỉnh sửa lại tư thế cánh tay của mình, để cho thoải mái một chút, quay qua hỏi Chu Hồng Kỳ.
– Đương nhiên là trở về Hồ Châu rồi, mới đến vài ngày, bộ em định xúi chị bỏ bê công việc sao?
Chu Hồng Kỳ lườm Đinh Nhị Cẩu một cái rồi nói.
Đào Thành Quân đã hiểu được, Thạch Ái Quốc hôm nay có thể thuận lợi tới nơi này gặp bí thư An như Sơn, công lao là dựa trên người phụ nữ này, nhưng như đã nói qua, công lao của Đinh Trường Sinh trong chuyện này là hàng đầu, nếu như không có cuộc hẹn gặp này, thì Thạch Ái Quốc cũng chỉ đành dựa theo sự hên xui số mệnh của mình mà không thể nào biết được trước kết quả sẽ ra sao, mà biết được…
Lại qua hơn mười phút, Thạch Ái Quốc khuôn mặt hớn hở bước ra, lúc này Để Khôn Thành không có đi theo đưa tiễn, nhưng vấn đề này không có ảnh hưởng gì đến cảm xúc Thạch Ái Quốc, Đinh Nhị Cẩu bước xuống xe mở cửa xe ra, thấp giọng hỏi:
– Lãnh đạo, như thế nào rồi?
– À… trở về rồi hãy nói sau đi.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu không có ngồi xe của Chu Hồng Kỳ nữa, mà là ngồi ở tay lái phụ xe bên này, lái xe Hồ Hồng Quân lập tức chạy ra khỏi tỉnh ủy, Thạch Ái Quốc ngồi phía sau thở dài ra một hơi.
– Chủ tịch… có phải là đã định xong rồi?
Đào Thành Quân tuy rằng lão luyện trong quan trường, nhưng lúc này cũng khẩn trương, dù sao đây là có sự lợi ích của mình chặt chẽ tương quan, hiện tại ông là thư ký trưởng của bên ủy ban, nếu Thạch Ái Quốc lên làm bí thư thành ủy, như vậy rất có thể sẽ đưa Đào Thành Quân qua bên đảng ủy đảm nhiệm đại quản gia, thư ký của ủy ban và thư ký của đảng ủy hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, làm trưởng thư ký bên đảng ủy sẽ có chân trong ban thường ủy, như vậy có ý nghĩa mình có thể bước vào cấp cục phó rồi.
– Vẫn chưa có, nhưng khi sắp ra về thì An bí thư hỏi ý kiến của tôi về việc sẽ chọn ai lên làm chủ tịch thành phố, không biết có phải là một kiểu ám chỉ hay không nữa… Um… tâm tư của lãnh đạo không phải là ai cũng có thể hiểu được, nhưng tôi có cảm giác con người của An bí thư vẫn là rất tốt.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 5 tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-5/
Để Khôn Thành tiễn Thạch Ái Quốc đến hết thang lầu thì ngừng lại, chờ đến khi Thạch Ái Quốc biến mất tại trong hành lang, Để Khôn Thành quay lại trở về phòng làm việc của của bí thư tỉnh ủy An Như Sơn.
– Khôn Thành, cậu có nhận xét về người này như thế nào?
An Như Sơn như có điều suy nghĩ hỏi một câu…
– Lão luyện, nhưng rất láu cá, biết lúc nào tiến, khi nào thối, là một quan viên đủ tư cách.
Để Khôn Thành theo An Như Sơn hơn mười năm rồi, biết lãnh đạo mình thích nghe nói cái gì, cho nên không cần vòng vo, trực tiếp đem cảm thụ trực tiếp của mình nói với An Như Sơn.
– Ừ… muốn một người như vậy đảm nhiệm chức vụ bí thư, cậu thấy Hồ Châu sẽ có sự phát triển không? Tôi thì nhìn thấy, Thạch Ái Quốc cũng không phải là người năng động khai cương thác thổ cho sự phát triển, nếu để cho ông ta tiếp tục làm chủ tịch thành phố, vậy thì phải có bí thư thật mạnh mẽ có lực, nhưng với tình hình trước mắt, đây không phải là lựa chọn tốt nhất, cũng thật là khó…
An Như Sơn ngửa mặt về sau, lệch mình qua cái ghế.
– Như vậy thì thành phố Hồ Châu cần có một chủ tịch mạnh mẽ cường thế, làm đúng chức trách của một chủ tịch, nếu không, thì cục diện Hồ Châu vẫn là không có mở ra được, nhất là Hồ Châu sau cơn lũ lụt vừa rồi, cần phải chấn hung lại tinh thần của các cán bộ cũng rất trọng yếu, nếu trong thời gian ngắn mà bên ủy ban thành phố không có động tác gì thay đổi, như vậy thì uy tín của chính phủ rất là bị ảnh hưởng.
Để Khôn Thành cân nhắc từng câu từng chữ nói.
– Khôn Thành, cậu năm nay bao nhiêu tuổi vậy?
An Như Sơn đột ngột hỏi Để Khôn Thành.
– Ba mươi sáu tuổi…
Để Khôn Thành giật mình, theo bản năng đáp.
– Chúng ta cộng sự với nhau có chừng mười năm rồi phải không?
An Như Sơn tiếp tục hỏi.
– Vâng… đến mùa xuân này chính thức là mười một năm rồi…
Để Khôn Thành phảng phất là ngửi thấy thấy có mùi vị gì đây, nhưng cũng không được rõ ràng, suy nghĩ của y cũng không bắt kịp được ý của An Như Sơn trong đó có chuyện mờ ảo gì đó.
– Um… mười một năm rồi, cũng là đến lúc rồi… Vậy nếu nếu để cho cậu đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố Hồ Châu, cậu có lòng tin sẽ làm được không?
– Em? Bí thư, em thấy là bàn thân mình làm việc ở bên cạnh bí thư thì thích hợp hơn, chức vụ chủ tịch thành phố… em chưa từng có nghĩ qua.
Để Khôn Thành nội tâm rung động mạnh, nhưng vẫn rất là khách sáo nói, tuy rằng chưa chắc là đúng như ở trong lòng mình, nhưng có những việc quan trọng là chứng tỏ thái độ chứ không phải lời nói thật ở trong lòng.
– Khôn Thành, thiên hạ không có tiệc nào mà không tan, đây là một cơ hội, sau này tôi cũng phải sẽ về hưu, cậu theo tôi cũng đã có một thời gian dài như vậy, tôi rất cám ơn cậu, cho nên hiện tại dù sao thì đi ra ngoài cũng tốt hơn nhiều, ít nhất đối với cậu là mới có lợi đấy, cậu cứ suy nghĩ đi…
An Như Sơn lại hỏi ý tứ của Để Khôn Thành.
Để Khôn Thành trầm mặc, bây giờ chỉ có trầm mặc mới là câu trả lời thuyết phục tốt nhất, nếu ngay lập tức đáp ứng, như vậy thì câu nói mới vừa để tỏ thái độ trung thành thì có vẻ là là dối trá, nhưng nếu nói là kiên quyết không đi, thì lại nói ngược với nội tâm của mình, cho nên y làm ra vẻ biểu hiện khó xử…
– Bí thư, em nghe sắp xếp của bí thư, bảo em làm gì thì em làm cái đó, với lại nếu đã làm, thì sẽ làm cho tốt, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt bí thư.
– Cậu làm không tốt thì không phải là mất mặt tôi, mà là tự tát vào mặt mình đấy, Tương Văn Sơn và Thạch Ái Quốc không có quản lý tốt được thành phố Hồ Châu, tôi nghe nói ở tại nơi đó đã là quá tệ rồi, bọn họ bị một số ít nhà đầu tư dắt mũi, chính phủ ứng ra số lớn tài chính để xây dựng kiến thiết, nhưng nhà máy xí nghiệp thì lại chẳng có bao nhiêu, tất cả đều là lãng phí, cậu làm như thế nào để giải quyết vấn đề này?
Để Khôn Thành còn không có kịp chuẩn bị tốt tinh thần làm chủ tịch thành phố, thì đã bị bí thư An Như Sơn bắt đầu khảo thi rồi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183