Vốn định đến huyện Hải Dương thì dừng một chút, đến thăm chủ nhiệm văn phòng huyện ủy La Hương Nguyệt, nhưng lúc này đang mang theo Miêu Miêu đến gặp La Hương Nguyệt thì không thích hợp, hiện tại hắn rất là hối hận khi mang theo Miêu Miêu.
Đã không còn có việc gì trì hoãn ở huyện, vì vậy một đường hắn chạy xe thẳng về đến nhà Vương Gia Sơn, tuy bấy lâu nay Đinh Nhị Cẩu để cho Đỗ Sơn Khôi thường xuyên đến thăm, nhưng lão Vương Gia Sơn lúc nào cũng rất là nhớ thương Đinh Nhị Cẩu, dường như lão gia tử cũng xem Đinh Nhị Cẩu trở thành cháu trai ruột của mình rồi.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 5 tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-5/
Hà Minh Huy lại một lần nữa gác điện thoại, thở dài một hơi.
– Chủ nhiệm… Đinh phó cục cũng chưa chịu trở về sao?
Dương Lộ dò hỏi.
– Đúng vậy vẫn là lấy lý do sắp hết năm, sẵn dịp về quê ăn tết, vậy thì còn nói được cái đếch gì nữa… Cô nghĩ xem, mới đến đơn vị nhận công tác, đã xếp đặt về nhà ăn tết rồi, Đinh phó cục thật đúng là cao tay ấn a…
Hà Minh Huy bất đắc dĩ nói.
– Vâng… em cũng thấy được Đinh phó cục rất có phách lực, dám cùng lão lãnh đạo vỗ bàn đập ghế…
. Dương Lộ vẻ mặt sùng bái nói.
– Um… Dương Lộ, cô thử gọi điện thoại cho Đinh phó cục thử xem, biết đâu có thể khuyên Đinh phó cục quay trở lại, cô cứ nói trong cục bề bộn muốn chết rồi, xem hắn có thể đi làm ngay lại hay không?
Hà Minh Huy nói.
– Úi trời… chủ nhiệm đề cao tôi quá, tôi là cái thá gì, biên chế cũng chưa có chính thức là công an cảnh sát, Đinh phó cục nghe lời tôi sao, không dám tiếp nhận nhiệm vụ này đâu, quá khó đấy…
– Hừm… cô nói cũng đúng.
Hà Minh Huy đành lắc đầu, đứng lên đi về phía văn phòng cục trưởng, trâu bò húc nhau ruồi muỗi dính đạn… giữa các lãnh đạo cãi nhau, liên quan gì đến mình mà phải bắt làm thế này thế nọ, suy cho cùng cũng tại mình làm chủ nhiệm văn phòng làm chi…
Hà Minh Huy gõ cửa, rồi bước vào phòng làm việc của Lý Pháp Thụy.
– Cục trưởng… ông có bận việc gì không?
Hà Minh Huy hỏi lấy lòng, thật ra thì Lý Pháp Thụy đánh rắm cũng không có làm chứ bận cái gì chứ?
– Minh Huy… có chuyện gì sao?
– Cục trưởng… chuyện ông giao cho tôi, tôi đã làm nhưng không có hoàn thành, Đinh phó cục nói đã báo với thành ủy xin nghỉ phép, tạm thời về không được, vậy giờ phải làm sao đây?
Hà Minh Huy vừa nói vừa nhìn Lý Pháp Thụy biểu lộ.
Nhưng Lý Pháp Thụy không có bất kỳ động thái gì, kỳ thật chuyện này đã nằm trong dự liệu của Lý Pháp Thụy, trong mắt hắn, Đinh Nhị Cẩu chỉ là một thằng nhóc được lãnh đạo chiều chuộng nên bị hư hỏng, nếu như Hà Minh Huy chỉ gọi một cuộc điện thoại mà có thể gọi được hắn quay trở về thì đó mới là chuyện gặp quỷ đây, cho nên Lý Pháp Thụy nghe qua cũng không nhúc nhích la lối.
– Tôi biết rồi… cậu ra ngoài làm việc đi.
Lý Pháp Thụy phất tay nói.
Hà Minh Huy thở một hơi nhẹ nhõm, gã chỉ sợ Lý Pháp Thụy lại lần nữa đem nhiệm vụ này giao cho mình.
Mặc dù là Hà Minh Huy cũng có một bà chị Hà Lỵ Lỵ làm thường vụ thành ủy, nhưng lúc gặp mặt, Hà Lỵ Lỵ cũng đã bảo gã trong khoảng thời gian này tốt nhất cụp đuôi mà đối nhân xử thế, bởi vì Hà Lỵ Lỵ cũng đang gặp tình cảnh rất khó khăn, một bên là quay mặt về phía Thạch Ái Quốc áp lực cường đại, một bên là quay mặt về phía chủ tịch Để Khôn Thành chờ đợi thời cơ.
Hà Lỵ Lỵ cũng biết rất rõ ràng, nếu mình về phía bên Thạch Ái Quốc, cũng chả có tác dụng gì nhiều, chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng nếu đứng về phía Để Khôn Thành thì sao? Rất rõ ràng, lúc này đứng bên hàng ngũ của Để Khôn Thành, tương lai sau này một khi Để Khôn Thành đắc thế, thì thu hoạch cũng sẽ rất là khả quan.
Sau khi Hà Minh Huy rời khỏi phòng làm việc, Lý Pháp Thụy liền cầm điện thoại gọi cho chính ủy Hầu Khắc Cần.
Lúc Hầu Khắc Cần đến phòng làm việc Lý Pháp Thụy liền hỏi:
– Lão Lý… có phải gọi tôi là nói về vấn đề của Đinh Trường Sinh?
– Đúng vậy a… có câu nói “Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó…” bây giờ tại đây lại hóa thành “Tiễn thần thì dễ, thỉnh Thần thì khó…” ông là chính ủy thì cũng không thể trơ mắt nhìn chuyện của tôi được, vừa rồi tôi có bảo Hà Minh Huy gọi điện thoại cho hắn, nhưng thằng nhóc này vẫn giả vờ giả vịt, nói là đang nghỉ phép nên chưa có quay về được, lão Hầu… lão tính toán với hắn thư xem bằng cách nào, còn nếu như vẫn không được, tôi chỉ đành báo cáo lên thành ủy…
Lý Pháp Thụy chán nản nói.
– Vậy được rồi… để tôi thử xem.
Nói xong Hầu Khắc Cần cầm ra điện thoại di động của mình ra bấm số điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, mở ra loa ngoài, đặt ở trên mặt bàn Lý Pháp Thụy.
– Xin lỗi là vị nào vậy?
Đinh Nhị Cẩu không có số điện thoại của Hầu Khắc Cần, cho nên khi nhìn thấy là số điện thoại của Hồ Châu, nhưng không biết là ai gọi đến, càng không biết Hầu Khắc Cần đang ở trong phòng làm việc của Lý Pháp Thụy gọi điện thoại cho mình.
– Trường Sinh, là tôi chính ủy Hầu Khắc Cần đây.
– Há… là chính ủy… ông khỏe chứ, có dặn dò gì không?
Đinh Nhị Cẩu cũng đoán biết là Hầu Khắc Cần muốn nói cái gì, Hà Minh Huy vừa mới nói chuyện điện thoại xong với hắn, giờ thì Hầu Khắc Cần lại gọi đến, nội dung không ngoài kêu hắn quay trở về đơn vị đi làm, nhưng hắn cũng rất khó khăn mới xin nghỉ phép được, làm sao có thể quay về nhanh như vậy chứ.
– Gia đình mọi người vẫn khỏe chứ?
Hầu Khắc Cần thân thiết hỏi.
– Vâng… cảm ơn chính ủy, mọi người vẫn ổn, chẳng qua là tôi muốn về nhà chơi ăn Tết sớm thôi…
Đinh Nhị Cẩu láo lếu nói.
– Ha ha… Trường Sinh, cậu làm thế là chẳng có tình cảm gì hết, đến cửa ải cuối năm rồi, lúc này trong cục cảnh sát rất bận rộn, ngươi không ở trong cục bề bộn không hết việc, cậu lại phi về nhà ăn Tết… chơi không có đẹp đấy…
– Kha kha… chính ủy, không phải là tôi chơi không đẹp, mà là do tôi chỉ được phân công quản lý những bộ phận nhàn nhã, cho nên chỉ cần tôi gọi điện thoại điều khiển từ xa cũng là được rồi, nếu có xảy ra chuyện, cam đoan không để cho ông bị phiền toái là được.
Đinh Nhị Cẩu chậm rãi nói trong điện thoại.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183