Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 149

Đinh Nhị Cẩu cũng nhìn thấy, trước cổng trường học có mấy đứa con trai vây quanh hai cô gái không ngừng lôi kéo, bên cạnh còn có một chiếc xe taxi đang dừng lại, cái này mấy đứa con trai như là muốn kéo hai cô gái này lên xe, nhưng hai cô gái dứt khoát không chịu.

– Đây không phải là Miêu Miêu sao?

Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu cũng nhìn thấy một trong hai cô gái đó đúng là Miêu Miêu.

– Chị ngồi im trên xe không nên gấp gáp, để em đi xuống xem thử một chút.

Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở bên cạnh xe taxi, mấy đứa con trai nhìn thấy chiếc xe cảnh sát tới, thoáng dừng tay lại, nhưng vẫn không có thả ra, giống như vẫn muốn Miêu Miêu và cô gái kia lên xe.

– Làm gì đó, buông tay ra.

Đinh Nhị Cẩu hét to, hắn chú ý thấy mấy đứa con trai cũng ăn mặc đồng phục giống như Miêu Miêu, vậy thì nói rõ đây là học sinh cùng trường.

– Hừ… ông là ai? Bớt lo chuyện bao đồng đi, chúng tôi là đồng học đang đùa giỡn, phải không Miêu Miêu?

Một tên tiểu gia hỏa ngang bướng nói.

– Thật vậy không hả Miêu Miêu?

Đinh Nhị Cẩu nhìn về phía Miêu Miêu hỏi.

– Chú… chú tại sao lại ở chỗ này?

Miêu Miêu vừa thấy Đinh Nhị Cẩu thì vui mừng, sự kinh hỉ của cô bé rõ ràng rất giống cực kỳ như vừa rồi Phó Phẩm Ngàn lúc mới gặp mặt Đinh Nhị Cẩu.

– Thì chú đến đón cháu tan học về…

– Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi.

Miêu Miêu kéo tay bạn gái của mình hướng về phía Đinh Nhị Cẩu đi tới.

– Chờ chút.

Tên tiểu gia hỏa thò tay ngăn cản Miêu Miêu lại.

– Làm gì vậy? Biến ngay…

Miêu Miêu cả giận nói.

– Miêu Miêu, bộ cậu quen biết với cái ông này sao? Cậu không thể đi với ông ta được…

Nói xong tên tiểu gia hỏa muốn thò tay kéo Miêu Miêu giật ngược lại.

Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu bước nhanh về phía trước, không đợi tên tiểu tử kia có động tác gì, một cước đạp vào mông đít tên tiểu tử làm văng xa có hơn ba mét.

– Này cậu nhóc… tôi cho các cậu biết, về sau cách xa Miêu Miêu ra, nếu còn để cho tôi biết được các cậu còn nhũng nhiễu, kiên nhẫn của tôi là có hạn đấy, đến lúc đó không phải là một cái đá này thôi đâu…

Nói xong Đinh Nhị Cẩu lấy điện thoại ra chụp liền vài tấm hình mấy tên nhóc đang trợn mắt hốc mồm.

Sau đó tại trước mặt mấy tên nhóc, gọi điện thoại cho Kha Tử Hoa.

– Anh Kha, tôi gửi cho anh mấy tấm hình phát qua điện thoại, anh bớt chút thời gian phái mấy cảnh sát đến trường học này điều tra một chút, nơi này có mấy tên nhóc côn đồ đang quấy phá người nhà của tôi… À… đúng rồi, trước tìm thấy cô chủ nhiệm dạy bọn chúng học, sau đó tìm đến cha mẹ của bọn chúng, có thể tạm nhốt mấy ngày cũng được…

– Ặc… ông có biết ba của tui là ai không? Tui sẽ không tha cho ông đâu.

Đúng lúc này tên nhóc bị Đinh Nhị Cẩu đạp ngã, chậm rãi đứng lên lắp ba lắp bắp nói.

– Ba của cậu là ai? Cho dù là vua tôi cũng không sợ, nói thêm lần nữa, lần sau còn dám đụng đến Miêu Miêu, trước là tôi chặt chân, rồi lột sạch quần áo đem treo ở cổng trường học, đồ con nít ranh không chịu học hành mà đã sớm đùa nghịch theo kiểu lưu manh.

Đinh Nhị Cẩu nói xong cùng Miêu Miêu quay người đi đến xe.

Vừa lên xe Phó Phẩm Ngàn chụp bả vai Miêu Miêu hỏi:

– Miêu Miêu không có sao chứ, đến cùng chuyện gì xảy ra vậy?

– Mẹ… không có việc gì, chỉ là lớp bên cạnh có mấy tên côn đồ… Woa… chú thật sự là lợi hại, cháu rất kính phục chú đấy.

Nói xong Miêu Miêu đang ngồi ở hàng ghế sau, đứng lên từ phía sau ôm lấy Đinh Nhị Cẩu hôn lên má hắn một cái.

– Ai da… nha đầu, chú đang lái xe, ngồi xuống… ngồi xuống.

Đinh Nhị Cẩu vội vàng la lên, Phó phẩm Ngàn ngồi bên tuy không nói gì, nhưng là từ trong ánh mắt của cô, cũng thấy được một loại cảm giác an tâm, trọng yếu hơn là đối với Đinh Nhị Cẩu, cô thấy mình rất là an toàn…

Dọc trên đường đi Miêu Miêu đưa đồng học đến nhà, sau đó thì ba người nói chuyện được tự do hơn nhiều.

– Chú à… có phải chú đến gặp mẹ của cháu trước khi đến đón cháu phải không?’

Ngồi ở hàng ghế sau Miêu Miêu cười trêu hỏi.

– Đúng vậy… nếu không đến tìm mẹ của cháu thì làm sao biết cháu đến giờ tan học, chú lại không biết trường của cháu ở đâu.

– Thôi đi chú ơi… cháu đâu phải là con nít lên ba đâu, mà còn lừa dối cháu… cháu đã từng nói với chú trường cháu ở đầu rồi, cháu cũng không tin là nếu không gặp được mẹ cháu thì chú không tìm được trường học của cháu. Hừ… nói thẳng ra là chú muốn gặp mẹ cháu trước đi…

Miêu Miêu gương mặt không tin, còn Phó phẩm Ngàn ngồi bên ghế phụ đằng trước thì mặt đỏ ửng, chuyện như vậy cô đúng là không có thể giải thích, chính là sợ càng giải thích lại càng không giải thích được.

– Này Miêu Miêu, cháu muốn ăn cái gì, chú mời…

Đinh Nhị Cẩu nói sang chuyện khác.

– Vâng… hay là về nhà ăn cơm đi chú, cơm nước xong xuôi muốn làm gì thì làm…

Miêu Miêu nói tiếp, một chút tình cảm gì cũng không lưu lại mặt mũi cho Đinh Nhị Cẩu cùng Phó phẩm Ngàn.

Miêu Miêu nói câu này làm cho Đinh Nhị Cẩu cùng Phó phẩm Ngàn rất là xấu hổ, bây giờ Đinh Nhị Cẩu đã tin rằng Miêu Miêu quả thật đã rơi vào thời kỳ tuổi trẻ phản nghịch rồi, cũng không biết dạo này Phó Phẩm Ngàn quản lý cô bé được như thế nào nữa.

Cái chủ đề này Đinh Nhị Cẩu không dám nói tiếp, Phó phẩm Ngàn thì giả bộ như là không nghe thấy, lại làm cho Miêu Miêu cũng cảm thấy rất vô vị, vì vậy không nói thêm gì nữa, ba người trong xe bất chợt rơi vào trầm mặc.

– Chú chừng nào thì lại quay trở về đây nữa vậy?

Cuối cùng thì vẫn là Miêu Miêu mở miệng trước.

– Thời gian cũng chưa biết, sáng sớm ngày mai là chú phải về quê rồi, đã quá lâu không có về nhà.

– Có phải quê chú ở huyện Hải Dương?

– Làm sao cháu biết?

– Mẹ cháu nói… hì hì… chú à… cho cháu cầu xin chuyện này nhé…

– Ặc… nói gì thì nói chứ cầu xin cái gì… nói đi… chuyện gì? Chỉ cần chú có thể làm được, thì nhất định giúp cháu làm…

– Vâng… cháu muốn ngày mai đi chung với chú về quê chơi đùa, được không?

– Ưm… chuyện này à… vậy thì hỏi mẹ cháu đi, chuyện này chú không làm chủ được.

– Hừ… chú có phải là đàn ông không vậy? Làm gì mà mọi chuyện đều phải nghe theo lời của mẹ cháu…

– Nha đầu chết tiệt kia, nói bậy bạ cái gì đó, mẹ xé nát miệng của con ra bây giờ.

Phó phẩm Ngàn nghe xong lời nói ngoại hạng này của Miêu Miêu, lúc này mới mở miệng ngăn lại, nhưng dường như chẳng có hiệu quả bao nhiêu.

– Được rồi… hai mẹ con đừng có ồn ào nữa. À… chị Phẩm Ngàn… chị có bằng lái xe chưa? Em thấy trong nhà cũng nên mua một chiếc xe rồi.

– Woa… tốt quá… chú đúng là rất hiểu mẹ cháu đấy, tháng trước mẹ vừa mới lấy được bằng lái xe, còn nói chờ qua năm mua chiếc xe máy, cháu nói đừng có mua xe đó, bạn học cháu bây giờ, nhà ai cũng có xe hơi…

– Con câm miệng lại cho mẹ, xe chỉ là công cụ thay cho đi bộ là được rồi, mua xe hơi làm gì, là để cho con đi khoe khoang ấy à… Mẹ thấy con bây giờ càng ngày càng hư không tưởng tượng nổi rồi.

Phó Phẩm Ngàn la mắng Miêu Miêu, lần này là cô tức giận thật sự…

Điểm mấu chốt ở chỗ là Phó Phẩm Ngàn thấy mọi thứ đều ỷ lại vào Đinh Nhị Cẩu, nếu như Phó phẩm Ngàn đoán không sai, câu nói tiếp theo của Miêu Miêu là nói với Đinh Nhị Cẩu mua chiếc xe hơi rồi…

Mặc dù cô cùng Đinh Nhị Cẩu có quan hệ thân mật không thể nào thân mật hơn nữa, dần dần cô cũng chấp nhận mình chính là tình nhân của Đinh Nhị Cẩu, nhưng Phó Phẩm Ngàn vẫn có sự tự trọng của riêng mình, việc gì cô có thể làm được, thì tuyệt sẽ không làm phiền toái đến Đinh Nhị Cẩu…

– Về chuyện này… tư từ… tính lại đi…

Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng nói, hắn phát hiện mình hôm nay mình đưa ra vấn đề nào cũng sai lệch, nói bất cứ chuyện gì, thì giống như hai mẹ con Phó Phẩm Ngàn đều có thể bắt đầu… chống đối với nhau, như vậy chính giữa thật sự có vấn đề a.

Đến cửa chợ bán thức ăn, Phó Phẩm Ngàn đi mua thức ăn, trên xe chỉ có Đinh Nhị Cẩu cùng Miêu Miêu thì bất ngờ Miêu Miêu hỏi:

– Chuyện gì đã xảy ra, chú và mẹ chuyện kia không có hài hòa à?

– Cái gì? Cháu nói cái gì…

Đinh Nhị Cẩu dù có lá gan cường đại cũng chịu không được vấn đề Miêu Miêu hỏi như vậy, hắn ý thức được, cô bé này thật sự là trưởng thành sớm rồi, chứ không phải là cô bé hay khóc sướt mướt như trước nữa.

– Um… cháu nói cái gì thì chú cũng hiểu được, chứ cháu đâu có nói gì đắc tội với mẹ đâu, mà mẹ lại kiếm chuyện với cháu?

– Vậy thì có khả năng tâm tình mẹ của cháu không được tốt a.

– Hừ… chuyện đó không liên quan đến cháu, chú à… mẹ của cháu hôm nay đón cháu trễ giờ, có phải là do chú nên phải đi muộn?

– Ha ha… sao cháu lại nhiều lời như vậy ah.

– Hì… để cháu đoán xem, có phải là củi khô liệt hỏa nên… kéo dài, nhân chi thường tình… cháu hiểu khỏi phải giải thích…

Miêu Miêu ngồi ở đằng sau cười hì hì không ngừng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183

Thể loại