Rất nhanh Trịnh Hiểu Ngãi đã bị thủy triều khoái cảm dâng lên bao phủ, từ nơi chóp mũi tươm ra những giọt mồ hôi trên khuôn mặt đỏ như hoa hồng, dương vật của Đinh Nhị Cẩu bị hang động âm đạo dày đặc bao quanh, mỗi một lần hắn co rúm đút vào là không nói ra được khoái cảm, màu trắng sữa dịch nhờn lúc giao cấu tràn ra bên ngoài, dưới sự tấn công toàn lực Đinh Nhị Cẩu, hạ thân Trịnh Hiểu Ngãi co rút, cô ôm thật chặt Đinh Nhị Cẩu ở bên tai rên rỉ.
– Ui… ui… chị… tới rồi…
Cực khoái làm cho âm tinh trào ra thật nhiều, tưới lên đầu khấc làm tê dại, Đinh Nhị Cẩu gắng gượng tạm dừng động tác cho qua giai đoạn tiêu hồn thực cốt này, rồi tiếp tục rút ra đút vào trong âm đạo ấm áp Trịnh Hiểu Ngãi.
Trịnh Hiểu Ngãi rên rỉ phóng túng, tiếng da thịt va chạm giao hưởng “phạch… phạch…”, cô ôm thật chặt Nhị Cẩu, cái mông thịt bóng loáng cùng đôi chân phối hợp theo cây dương vật Đinh Nhị Cẩu xóc nảy thọt vào thân thể, hai mắt cô giờ nửa mở nửa khép, đôi lông mi nồng đậm không ngừng chớp động, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, trên mặt tràn đầy xuân tình khoái hoạt.
Dương vật hung mãnh công kích tới nên Trịnh Hiểu Ngãi đã không rên ra được câu hoàn chỉnh, dương vật của hắn giờ đánh thẳng vào cổ miệng tử cung, đầu khấc cảm nhận được sâu trong hoa tâm hẹp hòi từng đợt co rút mút hút lấy đầu khấc, cơn cực khoái của cô lại sắp tới, thân thể xinh đẹp bắt đầu run run, không khống chế được khoái cảm mãnh liệt tại trong thân thể của mình đang phóng thích, cô ngước lên cái cổ tuyết trắng rên lên.
– Mạnh chút… ui… lại tới nữa… a…
Đinh Nhị Cẩu cắn chặt răng cấp tốc hung hăng rút ra đút vào, đem dương vật nhấn thật sâu trong cổ miệng tử cung cô, đưa cô mau đến lên cao hơn đỉnh sóng, từ cổ miệng tử cung truyền đến từng đợt co rút, mái tóc đen bay tán loạn, âm tinh nóng bỏng dũng mãnh lại trào ra, dương vật Đinh Nhị Cẩu cũng đã cứng rắn tới cực điểm, hắn cảm nhận được sự co rút lại mãnh liệt bên trong của âm đạo Trịnh Hiểu Ngãi, bao quanh niêm mạc thịt non ra sức bú hút dương vật, đầu khấc hắn đính chặt trên hoa tâm của cô, cũng đem tinh dịch nóng rực phun xối xả vào tử cung Trịnh Hiểu Ngãi…
Bên trong gian phòng bỗng nhiên yên lặng trầm lắng lại, chỉ còn tiếng thở dốc Đinh Nhị Cẩu cùng Trịnh Hiểu Ngãi…
Âm tinh lần lượt trào ra mấy lần khiến Trịnh Hiểu Ngãi khí lực tiêu hao, nếu như là vào những lúc bình thường, có lẽ cô sẽ không cảm thấy mệt mỏi như vậy, nhưng tối nay Đinh Nhị Cẩu lại hung mãnh dị thường, thân thể của hắn cày bừa hết sức hấp thu âm tinh trong thân thể Trịnh Hiểu Ngãi, đồng thời cũng khiến cho Hoan hỉ cực lạc đồ mà hắn luyện tập của ông đạo sĩ đưa cho phát huy đến cực hạn.
– Chị mệt quá… nghỉ ngơi lát đi.
Trịnh Hiểu Ngãi uể oải nói.
– Điều kiện gì, em nói đi…
– Rất đơn giản, em muốn lưu lại ở trên thân thể chị một ký hiệu của em, cái ký hiệu này tượng trưng chị là người của em.
– Ừ… chị đáp ứng em thích, muốn làm gì thì làm.
Trịnh Hiểu Ngãi bây giờ chỉ là muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng khi cây bút xăm chạy bằng điện bắt đầu xăm chữ trên cái mông bự của cô, Trịnh Hiểu Ngãi vẫn sợ hết hồn, lập tức không còn buồn ngủ, cô muốn đứng dậy xem chuyện gì xảy ra, nhưng thân thể của cô bị Đinh Nhị Cẩu đè áp không thể động đậy, sau một tiếng với từng đợt đau đớn, hai chữ cái mới tinh hiện ra tại trên cái mông đầy thịt của Trịnh Hiểu Ngãi.
– Em xăm hình xong rồi hả?
– Ừ, chỉ có hai chữ, để em lấy điện thoại chụp cho chị xem cho biết…
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 5 tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-5/
Khác với Để Khôn Thành, lúc La Bàn Hạ đến nhậm chức thì đơn giản hơn nhiều, người tiễn đưa La Bàn Hạ đến cũng không phải là trưởng phòng tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mà chỉ là là một phó trưởng phòng, khi đến chỉ tuyên bố bổ nhiệm, ngay cả đại hội cán bộ cũng không có tổ chức, đơn giản đến mức làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, những cán bộ thành phố Hồ Châu đều đoán không ra lãnh đạo trên tỉnh rốt cuộc là có ý gì.
– Đồng chí La Bàn Hạ… chỗ ở đã sắp xếp xong chưa?
Thạch Ái Quốc xoay mặt hỏi La Bàn Hạ.
– Ừ, cũng tạm ổn rồi, người trong nhà đang thu dọn, xin cảm ơn Thạch bí thư đã chuẩn bị chu đáo.
La Bàn Hạ khách sáo nói.
– Đồng chí cũng đừng khách sáo… À… Khôn Thành, hay là sáng nay chúng ta mở cuộc họp thường ủy đi, tuy vừa rồi đồng chí La Bàn Hạ đã cùng mọi người gặp mặt, nhưng cũng chưa chắc nhớ mặt hết, triển khai cuộc họp để mọi người nhân dịp làm quen luôn nhé…
– Được rồi Thạch bí thư, La bí thư… mở cuộc họp mặt xong thì nhân tiện đây chúng ta đãi khách từ phương xa đến cùng nhau đến căn tin dùng cơm luôn đi…
Để Khôn Thành vừa cười vừa nói, nhưng vừa rồi ông gọi cả hai người Thạch Ái Quốc và La Bàn Hạ cùng là bí thư, thật đúng là cái miệng không tầm thường.
– Ừ… đề nghị này được đấy, chúng ta cũng không cần đi ra ngoài, cứ ngay tại căn tin ăn là được rồi.
Vì vậy mọi người lại lần nữa đi tới phòng họp, chuyện bổ nhiệm đã xong, La Bàn Hạ đảm nhận chức vụ phó bí thư chủ quản đảng vụ, nhưng những chuyện khác ông cũng có quyền giám sát, có thể nói bây giờ đã làm người đứng hàng thứ ba của thành phố Hồ Châu, chính là nhân vật vô cùng trọng yếu, trong tương lai rất có thể là Để Khôn Thành và Thạch Ái Quốc cạnh tranh với nhau, thì ông sẽ là đối tượng để bọn họ tranh thủ kéo về phe của mình.
Nghe Thạch Ái Quốc giới thiệu trước mặt mình những cán bộ trong thường ủy, trừ mình ra là mới tới, thì còn có chủ tịch Để Khôn Thành, những cán bộ khác đa phần là cán bộ có sẵn tại thành phố Hồ Châu, trong đó có một phần là cán bộ phe cánh của bí thư Tưởng Văn Sơn trước đây.
Trước khi đến, có nghe nói là Tưởng Văn Sơn bá đạo, chèn ép Thạch Ái Quốc, nhưng hôm nay thoạt nhìn qua, Thạch Ái Quốc có bị đè ép hay không bị đè ép rất khó nói, chỉ là những cán bộ của Tưởng Văn Sơn còn lưu lại thì La Bàn Hạ cảm giác dường như có một loại địch ý sâu đậm, mặc dù không xác định sự địch ý đến từ nơi nào, nhưng vẫn làm cho người ta không được thoải mái.
Trước khi đi nhậm chức, Bí thư Tỉnh ủy An Như Sơn đã mới ông đến gặp mặt nói chuyện riêng, hai người nói chuyện gần hai giờ, từ chuyện ở thành phố Bạch Sơn rồi tới Hồ Châu, An Như Sơn nói rất rõ ràng là điều La Bàn Hạ về thành phố Hồ Châu, chính là vì trợ lực cho Để Khôn Thành đang thân thế cô ở đó.
Nhưng lại cũng nói cho ông biết, hiện trạng kinh tế Hồ Châu làm cho trên tỉnh rất bất mãn, xem ra Thạch Ái Quốc cũng không phải là một người thích hợp để dẫn dắt phát triển kinh tế Hồ Châu, cho nên mới đưa ông về Hồ Châu, với những lời này, khiến cho La Bàn Hạ suy nghĩ thật lâu mà vẫn chưa thông.
Nếu trên tỉnh có cái nhìn không tốt về năng lực Thạch Ái Quốc cho nên cần ông xuống để thay thế, nhưng cũng lại nói ông đến để hổ trợ cho Để Khôn Thành phát triển kinh tế, đó là hai vấn đề khác nhau hoàn toàn.
Cho nên những lời nói mâu thuẫn này cho làm cho ông bối rối không hiểu, vì cái kiểu nói dạng này mơ màng không có cho một lời hứa hẹn nào chính xác cả…
Cuộc họp mặt thường ủy chỉ có ngắn gọn trong 10 phút, chỉ là giới thiệu mọi người cho La Bàn Hạ nhận biết, sau khi thường ủy hội tản ra, Thạch Ái Quốc, mời La Bàn Hạ, Để Khôn Thành, Cổ Thanh Sơn, cùng với trưởng thư ký Đào Thành Quân ở lại có việc trao đổi.
– Sở dĩ mời mọi người ở lại có việc trao đổi về vấn đề điều chỉnh cán bộ, là vì sắp tới cuối năm rồi, để không ảnh hưởng đến công tác năm sau, vốn là chuyện này phải tiến hành sớm rồi, nhưng vì phải chờ trên tỉnh bổ sung cho đầy đủ các vị trí lãnh đạo của thành phố cho nên chậm trễ, hôm nay đồng chí La Bàn Hạ đã đến nhậm chức xem như là đã đủ người, như vậy chúng ta có thể nói tạm thời mang chuyện này ra thảo luận dù chúng ta còn thiếu một thường vụ phó chủ tịch, đồng chí Cổ Thanh Sơn đã dự định các cán bộ điều chỉnh đã xong, hiện tại chia mọi người một bản danh sách để xem qua, mấy ngày nữa họp lại nghiên cứu đưa ra phương án, tôi đã nói xong, các vị có ý kiến gì không?
Mặc dù mọi người đều cảm thấy rất đột ngột, nhưng không bất ngờ về chuyện này ngoại trừ chỉ có La Bàn Hạ, lần đầu tiên họp liền chuyện điều chỉnh nhân sự ra thảo luận, làm cho La Bàn Hạ có chút bối rối, ông vừa mới đến, tất cả cán bộ thành phố Hồ Châu đều chưa quen biết…
Để Khôn Thành sau khi xem xét danh sách, lửa giận thoáng cái vọt tới trên đỉnh đầu.
Đó là việc điều chỉnh cán bộ, trong đó có Khang Minh Đức, tuy ông đến Hồ Châu trong thời gian rất ngắn, nhưng đã có nghe lời đồi đại là cục trưởng cục tài chính Khang Minh Đức cùng với tân bí thư Thạch Ái Quốc bất hòa, mà tầm quan trọng của cục tài chính không cần nói thì ai cũng biết, đây chính là túi tiền, trong khi Để Khôn Thành mới tới trong thời gian ngắn như vậy, thuộc hạ còn chưa có chọn lựa được người thích hợp, mà bây giờ đã điều chỉnh cục trưởng cục tài chính thì đó đương nhiên sẽ là người của Thạch Ái Quốc rồi, nghĩ tới đây khi Để Khôn Thành ở bên trong càng thêm bực tức.
– Bí thư Thạch, trong danh sách này… các chức vị đều cần phải điều chỉnh sao?’
Dù sao Để Khôn Thành đến cùng kinh nghiệm vẫn chưa sánh bằng, nhịn không được liền hỏi một câu.
– Đúng vậy… đây là những chức vị cần phải điều chỉnh, có thể nói tình hình cán bộ vừa qua rất nghiêm trọng đã làm trở ngại sự phát triển kinh tế, nếu không điều chỉnh cũng khó mà có đổi mới.
Thạch Ái Quốc uống một ngụm trà nói.
– Tôi không phải ý tứ này, ý của tôi là danh sách này đã định trước là do ai lập ra, có phải là do bí thư họp lại đề xuất hay là tự quyết định?
Để Khôn Thành thật sự là nhịn không được, nghi ngờ hỏi Thạch Ái Quốc, rõ ràng là đang chất vấn tính hợp pháp của bản danh sách này.
La Bàn Hạ là một chính trị gia lão luyện, không nói hỏi gì thêm, do Để Khôn Thành chất vấn Thạch Ái Quốc nên làm cho không khí của phòng họp chợt trầm trọng lên.
Đào Thành Quân nhìn thấy Thạch Ái Quốc cầm chặt cái ly trà trên tay dần dần da tay đã tái nhợt, cũng biết trong lòng của ông rất phẫn nộ, mặc dù Đào Thành Quân không có đem cái danh sách điều chỉnh cán bộ trước đó để cho Để Khôn Thành xem qua, nhưng chuyện quản cán bộ là do đảng ủy, Để Khôn Thành là thư ký đi theo Bí thư tỉnh ủy đã nhiều năm như vậy thì cũng phải biết cái quy tắc ngầm này chứ, nhưng lại ra mặt phản ứng cùng bí thư thành ủy, đây là ý gì?
– Danh sách này là do tôi sắp xếp và đã được bí thư Thạch đồng ý, hôm nay lấy ra cho các vị xem, mục đích cũng là muốn nghe qua ý kiến các vị, có vấn đề nào không đồng ý thì nói ra, dù sao đây cũng chưa phải là biểu quyết sau cùng, vẫn còn có thể sửa chữa…
– Chủ nhiệm Cố *, ý của ông danh sách này chỉ mới là một bản dự thảo đúng không? Chúng ta có thể thay đổi?
Để Khôn Thành liền đem đầu mâu nhắm qua Cổ Thanh Sơn, nhưng rõ ràng trong giọng nói rất là bất mãn.
– Đương nhiên… nếu như Để chủ tịch có ý kiến, hoàn toàn có thể một lần nữa làm lại danh sách khác, với tư cách là chủ nhiệm tổ chức cán bộ, đây là chức trách nhiệm vụ của tôi, còn các lãnh đạo có đồng ý hay không, đó là quyết sách của các người.
Cố Thanh Sơn tức giận, vì Để Khôn Thành hùng hổ dọa người không chút kiêng kỵ lời nói có thái độ rất phản cảm, cho nên trong lời nói cũng không có lưu lại mặt mũi.
– Cố chủ nhiệm… tôi cũng không có muốn nhúng tay vào công tác tổ chức của ông, nhưng dầu gì tôi cũng là phó bí thư đảng ủy, tôi cũng phải có quyền biết chuyện về cái danh sách này từ căn cứ cái gì mà lập ra? Vì sao mà những cán bộ này cần điều chỉnh phải không?
Để Khôn Thành hỏa khí từng chút một chậm lại, nhưng giọng nói vẫn bất thiện.
– Chủ tịch Để… tôi làm công tác tổ chức cán bộ gần mười năm, công việc này cùng những loại công việc khác bất đồng, chủ tịch nếu có hứng thú, tôi có thể gặp riêng chủ tịch để giải thích, công tác tổ chức có phương pháp đặc thù riêng, tôi cũng căn cứ theo những trình tự mà định ra cái danh sách này.
– Được rồi Cố chủ nhiệm, tôi sẽ gặp ông để cùng trao đổi một chút.
Để Khôn Thành cũng không nói dài dòng thêm nữa…
– Vậy hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, các vị cứ xem thật kỹ danh sách này, có đề nghị hay ý kiến gì thì cho tôi biết sớm, vì chỉ có tầm hơn một tháng nữa thì bước sang năm mới rồi, tôi hy vọng tại chuyện này sẽ hoàn thành xong trong cuối năm na, thành phố Hồ Châu nếu còn chậm trễ thì không dậy nổi đâu.
Thạch Ái Quốc âm trầm nói xong, thì dẫn đầu đi ra ngoài trước.
La Bàn Hạ đứng lên, hướng về phía Cổ Thanh Sơn cùng Đào Thành Quân gật đầu cũng đi ra ngoài.
Trở lại phòng làm việc của mình, La Bàn Hạ để laptop lên bàn, nhớ tới tình cảnh vừa rồi.
‘Đây là ý gì? Chẳng lẽ tài nghệ của một thư ký đã được Bí thư tỉnh ủy bồi dưỡng nhiều năm lại thiếu kiên nhẫn như vậy?
La Bàn Hạ trong lòng suy nghĩ vừa rồi Để Khôn Thành thể hiện, nếu như Để Khôn Thành mới vừa rồi biểu diễn chỉ là để chọc giận Thạch Ái Quốc, như vậy thì mục đích của Để Khôn Thành đã đạt được, còn nếu như Để Khôn Thành còn muốn đạt tới mục đích khác, rất hiển nhiên đây là ngu xuẩn đấy, nhưng nếu như chỉ là chọc giận Thạch Ái Quốc, đối với chính Để Khôn Thành có ích lợi gì chứ?
Cùng lúc đó, Cổ Thanh Sơn và Đào Thành Quân cùng nhau đến phòng làm việc của Thạch Ái Quốc.
– Bí thư, thấy rõ là sự điều chỉnh nhân sự lần này đụng chạm đến rất nhiều người a, chuyện vừa rồi cũng đã chứng minh, có không ít người đã đứng ngồi không yên, sẽ có những người quy hàng đầu nhập về phía chúng ta, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn trước.
Vừa vào cửa phòng, Cổ Thanh Sơn không che giấu chút nào đem lo lắng của mình nói ra.
(Trưởng phòng Cổ thay bằng chủ nhiệm Cổ…)
– Lão Cố ông nói không sai, như vậy đi, vẫn còn ứng cử viên viện kiểm sát chưa có, ông phải tính toán sắp xếp nhanh đi, sau lần hội ý về cái danh sách này, chắc chắn cán bộ thành phố Hồ Châu sẽ rúng động, điều chỉnh cán bộ là một vấn đề khó khăn không nhỏ, chúng ta phải làm cho tốt trận đánh ác liệt quan trọng này.
Cổ Thanh Sơn, Thạch Ái Quốc và Đào Thành Quân bàn chuyện cũng không lâu, xem ra ba người đã thống nhất ý kiến, nhưng chỉ mới có ba phiếu vẫn còn thiếu rất nhiều, do đó còn phải có được thêm người của ban thường ủy ủng hộ mới chắc chắn được.
Quả nhiên, trên chốn quan trường thì không có cái gì là bí mật, về nội dung cuộc họp hội ý danh sách điều chỉnh cán bộ giữa Để Khôn Thành và Cổ Thanh Sơn, Thạch Ái Quốc tranh chấp rất nhanh truyền ra ngoài.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183