Có đôi khi được lãnh đạo tín nhiệm thì cũng giống như là độc dược ma túy, nếu uống vào sẽ được lãnh đạo tín nhiệm, dĩ nhiên, uống vào thì cũng có ý nghĩa là mình đã bán mạng cho lãnh đạo, có đôi khi đây cũng là một cách quan hệ với lãnh đạo để tăng tiến đồng thời cũng có câu nói nói rất hay “Cùng với lãnh đạo làm mười chuyện tốt, cũng không khác gì cùng với lãnh đạo làm một chuyện xấu…”
Tuy rằng Thạch Ái Quốc nhắc tới cơ hội theo kiểu này là trái với chuẩn mực làm người của Đinh Nhị Cẩu, nhưng kỳ quái là trong lòng của hắn cũng không có nhiều phản cảm, trái lại với trình độ nhất định so sánh với mục đích toàn cục diện, hắn cũng cảm thấy đây là một cách làm không tệ.
Nhưng bây giờ thì điều kiện tiên quyết đối với hắn là không thể để cho Tiểu Hàn gặp chuyện không may, nếu quả như thật xảy ra chuyện, hắn không có mặt mũi nào mà tái kiến với Chu Hồng Kỳ, chứ đừng nói chi là gặp mặt Chu Hổ Khanh, bất cứ như thế nào, thì trước mắt hắn và Chu Hồng Kỳ, cùng với Tiểu Hàn đều là bằng hữu, sâu xa hơn mập mờ là tình nhân, hắn sẽ không để cho mắt thấy bằng hữu của mình gặp chuyện không may mà mình lại không ra tay.
Ý của Thạch Ái Quốc rất rỏ ràng, nếu Tiểu Hàn thật sự bị Cát Hổ bắt mang đi, Chu Hổ Khanh nhất định sẽ ra mặt nói chuyện, đồng thời chính là trả thù một cách mạnh mẽ, mà một khi chuyện này xuất hiện tại trong buổi họp thường ủy tỉnh, tin chắc rằng không một ai có thể cứu được Tương Văn Sơn, với lại về chuyện Tiểu Hàn đang điều tra, cũng có thể là sẽ nằm trong phạm vi trên tỉnh sẽ trực tiếp điều tra, khi đó còn ai sẽ dám thay mặt Tương Văn Sơn mà giấu diếm sao?
Nhưng dù sao Thạch Ái Quốc vẫn còn do dự lo lắng đến kết quả cuối cùng, nếu ông ta nắm chắc kết quả là tốt như ý định, thì sẽ không để cho Đinh Nhị Cẩu phụ trách chuyện này, mà là đích thân ông tự tay nhúng vào, như vậy mới có thể đàng hoàng bước qua giới tuyến cùng với Chu Hổ Khanh, khi đó mới là thời điểm ông thu hoạch.
Còn Đinh Nhị Cẩu xem ra lúc này hắn không có suy nghĩ lo lắng sâu xa như Thạch Ái Quốc, hoặc là hắn sợ gánh lấy trách nhiệm, một khi tham gia cứu viện cho Tiếu Hàn trễ, rất có thể sẽ xảy ra hậu quả không thể vãn hồi, khi đó mới thật sự là khó khăn, cho nên hắn thà rằng không cần tính toán đến phương diện đạt được kết quả sau này…
Đinh Nhị Cẩu ngồi xe taxi, chạy đến bên cạnh xe Đỗ Sơn Khôi, nhanh chóng xuống xe, rồi vọt vào trong xe của Đỗ Sơn Khôi.
– Sao cậu lại chạy tới đây?
Đỗ Sơn Khôi thấy Đinh Nhị Cẩu tự mình chạy đến cảm thấy kinh ngạc.
– Tiếu Hàn còn chưa có đi ra sao?
– Chưa thấy… phỏng chừng cũng sắp đi ra rồi, vào trong khu Long cảng hơn một tiếng rồi, Cát Hổ thì đáng đứng ở phía trước chiếc xe kia.
– Bọn họ có mấy người?
– Nhìn không rõ lắm, nhưng cũng phải có từ hai người trở lên, anh thấy Cát Hổ từ ở bên ghế lái phụ xuống, thì ít nhất còn phải có một tên lái xe…
– Để em chạy chiếc xe này, anh thuê một chiếc xe taxi, đi ở phía sau em, sự tình có chút thay đổi, anh không phải tiếp xúc với Tiếu Hàn, mà chỉ là lặng lẽ đi theo, để xem Cát Hổ sẽ làm gì?
Đỗ Sơn Khôi liếc mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu, không nói chuyện, hắn từ lúc đi theo Đinh Nhị Cẩu đến Hồ Châu, Đinh Nhị Cẩu cũng không có an bài sắp xếp cho hắn làm cái gì chính thức, mà hàng tháng cứ trả lương cho hắn một vạn rưỡi, so với lúc hắn lái xe tại ủy ban trấn thì cao hơn gấp mấy lần, từ đó hắn xem Đinh Nhị Cẩu như là quý nhân của mình, cho nên Đinh Nhị Cẩu nói như thế nào thì hắn sẽ thi hành theo như thế đó.
Đỗ Sơn Khôi vừa rời khỏi, Tiểu Hàn đã khỏi cổng chào khu hành chánh Long cảng, đến ngã tư đường, nàng liền gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu.
– Người của em đâu rồi? Khi nào thì tới đón chị?
– Phỏng vấn như thế nào rồi chị? Có thuận lợi không?
– Hừ, đừng hỏi nữa, hỏi cái gì thì trong ủy ban cũng trả lời chả ra sao, chị thay đổi chủ ý, đến trong nhà người chết xung quanh đó phỏng vấn, nhưng tình huống lại xảy ra là đến một nhà, thì một nhà đều tránh né đụng chạm đến chuyện này, chị cũng không tin là tìm không thấy những người dám nói sự thật.
Tiểu Hàn thở phì phò nói.
– Như vậy đi, chị đón xe taxi đi đến địa phương nào chị muốn đi phỏng vấn, cứ yên tâm, em đã phái người đi theo chị, nhưng vì lý do an toàn, em bảo hắn âm thầm đi theo sau chị, hắn sẽ bảo vệ chị an toàn đến nơi, không có chuyện gì xảy ra là được.
– Được rồi, chị đi ra vùng ngoại thành, chị thấy bên ngoài gặp tai hoạ lũ lụt nghiêm trọng hơn trong nội thành, đến lúc đó sẽ liên lạc lại với em.
Tiểu Hàn nói xong cúp điện thoại, đứng ở ven đường đợi kêu xe taxi.
Nhưng khi chưa thấy xe taxi đến, thì đã đã nhìn thấy một chiếc Jinbei từ từ chạy tới gần nàng, Cát Hổ mở cửa sổ ra, hỏi:
– Chị muốn đi nơi nào, có muốn đi nhờ xe?
– Không cần, tôi đang chờ xe taxi đến.
Tiểu Hàn nhìn thoáng qua Cát Hổ, mới đầu nàng còn tưởng rằng là xe taxi chạy chui, nhưng lại nhìn thấy ghế sau cũng có người ngồi, liền có cảm giác chiếc xe này có vấn đề, nhưng đã chậm, cửa xe nhanh chóng mở ra, trong xe nhảy xuống hai người, lập tức giật kéo Tiểu Hàn lọt vào bên trong xe.
Đinh Nhị Cẩu từ ở phía sau trong xe nhìn thấy diễn tiến rành mạch, lúc này hắn mới đau lòng hối hận, từ khi nào thì hắn lại có cách làm việc không từ thủ đoạn như vậy? Mặc dù là chuyện tố cáo chứng minh số người tử vong là thật sự cần cho công việc của hắn, nhưng cách làm của mình không thể đánh đổi để cho bây giờ Tiểu Hàn chịu thiệt thòi như vậy, nhưng muốn đánh đổi lùi lại thời gian để sữa chửa thì có được sao?
– Anh Đỗ… Tiếu phóng viên bị bắt cóc rồi, em đang chạy theo, anh cố nhanh chóng tìm mướn được chiếc xe đuổi kịp em, hiện bây giờ đang ở trên đường Tân Giang, nhớ giữ liên lạc.
Rồi hắn gọi tiếp:
– Chị Hồng Kỳ, thật có lỗi… em vừa mới nhận được tin tức, chị dâu chị bị xã hội đen TP Hồ Châu bắt cóc, em đang chạy đến hiện trường, chị cũng biết hệ thống công an của Hồ Châu đã không trông cậy vào rồi, chị có thể nói một tiếng với cha chị, cho bên phân khu quân đội của TP Hồ Châu phối hợp một chút.
– Em nói cái gì? Tên hỗn đản này tại sao lại như vậy, chị dâu nếu có chuyện gì, chị là người đầu tiên làm thịt em đấy.
Chu Hồng Kỳ vừa nghe liền giận không chỗ phát tiết, tại trong điện thoại gào hét lên.
– Bây giờ chi la em cũng đâu có ích lợi gì… mau nhanh đi tìm người ứng cứu, em cũng đã phái người đi theo rồi, đoán chừng là bởi vì chuyện phỏng vấn, trong lúc này chị Tiếu Hàn cũng chưa bị gì đâu…
Đinh Nhị Cẩu gọi xong hai cuộc điện thoại, hắn bắt đầu chuyên tâm lái xe, không thể để cho bọn họ phát hiện, lại không thể mất dấu rồi, cho nên đó cũng là một kỹ thuật, cũng may là Đinh Nhị Cẩu đã trải qua thời gian làm cảnh sát, cho nên hắn rất cẩn thận.
Đúng ra thì Đinh Nhị Cẩu nghĩ đến việc Cát Hổ sẽ đem Tiểu Hàn mang đến một nơi hoang vu dã ngoại, như vậy thì chuyện theo dõi rất phiền toái khó khăn, chạy xe gần quá thì dễ dàng bị phát hiện, vùng hoang vu thì nhìn quanh một cái là thấy không xót cái gì, cũng không có khả năng ẩn thân, chớ đừng nói chi là lái xe đi theo bọn chúng, còn chạy xe quá xa thì lại dễ dàng mất dấu, cũng may là Cát Hổ không có kinh nghiệm về phương diện này, cuối cùng thì chiếc Jinbei dừng ở bên ngoài một cái kho hàng cách nhà ga không xa.
– Sao rồi?
Đỗ Sơn Khôi thuê xe đã kịp chạy đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, sau khi hắn hướng dẫn chỉ chỗ.
– Ở bên trong kho hàng, nơi này có thể cũng không phải là nơi dừng chân cuối cùng của bọn chúng, em đi vào trước xem thử, anh ở bên ngoài quan sát, nếu có xe đi ra, có Cát Hổ ở phía trên, liền chạy theo đi, em vào xem bọn chúng có nhốt Tiểu Hàn bên trong không, điện thoại giữ liên lạc a.
– Được rồi… cẩn thận, anh chỉ lo lắng bọn này trong tay có súng, nói vậy thì rất nguy hiểm đấy, chúng ta chỉ có đôi bàn tay trần…
– Không có việc gì, để em nhặt theo mấy cục đá rồi tính sau…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183