Một nơi góc khuất âm u bên trong vương phủ, Tống Thanh Thư nhìn trong bóng tối mỉm cười nói:
– Tiền bối quả nhiên đã tới.
Quỳ Hoa lão tổ cười, âm thanh tựa như gió rít trong đêm:
– Xem ra dường như ngươi không muốn lão phu xuất hiện ở nơi đây.
Tống Thanh Thư quan sát Quỳ Hoa lão tổ, cố tìm kiếm trên người của lão kẽ hở, một hồi lâu qua đi, đột nhiên nói lên:
– Tiền bối thấy vãn bối bây giờ có đủ khả năng để giao đấu với tiền bối được chưa?
– Ngươi cứ thử xem…
Quỳ Hoa lão tổ rút hai bàn tay vào trong tay áo, thản nhiên nói.
Tống Thanh Thư trong mắt lóe ra tâm ý muốn thử, nhưng do dự một chút, cuối cùng lắc đầu:
– Quên đi, vãn bối luôn luôn kình trên nhường dưới…
Quỳ Hoa lão tổ ha ha cười nói:
– Lão phu nếu như không nhìn lầm, tiểu tử ngươi trên người có Cửu Âm Chân Kinh, xen lẫn là Hàng Long Thập Bát Chưởng, tình cờ lại toát ra kiếm ý có bóng dáng của Độc Cô Cầu Bại, gần đây tựa như vừa học được mật tông Hoan Hỉ Thiện Pháp, chẳng trách vừa rôi ngươi lại có ý nghĩ muốn ra tay với lão phu.
– Biết nhiều nhưng không tinh thông, hiểu rộng mà không thuần thục, ở trước mắt cao thủ như tiền bối thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
– Tiểu tử ngươi không cần tự ti, lần trước ở Tử Cấm Thành thấy võ công của ngươi, đúng là quả thật như vậy…
Quỳ Hoa lão tổ nhướng mày, nghi hoặc.
– Vừa rồi ngươi đi tới Thần Long Đảo, tựa hồ có một loại biến hóa thoát thai hoán cốt, rất là kỳ quái, chỗ Thần Long Đảo có cao nhân nào chỉ điểm mà có thể giúp ngươi tăng lên một tầng cảnh giới như vậy chứ.
Tống Thanh Thư rõ ràng là nhờ vào câu nói của Âu Dương Phong, để cho tâm trí của mình sáng tỏ mở lòng ra, bỏ qua tính toán quá nhiều của khi trước, hành xử nhìn trước trông sau, nên đối với võ học bản chất càng khắc sâu cảm nhận, cảnh giới dĩ nhiên là so với lúc trước không giống nhau.
– Nếu vãn bối nhớ không lầm, tiền bối từng nói, ở bên cạnh Khang Hy chỉ là vì dựa vào cái gọi là Chân Long chi khí để tu luyện phải không? ‘
Tống Thanh Thư lẳng lặng nhìn đối phương, chờ lão trả lời.
– Điều này cũng không có cái gì không tiện mà chẳng thừa nhận, lão phu lớn tuổi, lại không muốn chết, nên đành dựa vào hắn để kéo dài tuổi thọ.
Quỳ Hoa lão tổ gật đầu.
– Công lực của tiền bối đã đạt đến tạo hóa Thiên Nhân chi cảnh, lại được Chân Long chi khí hỗ trợ, nói không chắc về sau còn có thể đạt được Phá Toái hư không…
Tống Thanh Thư thăm dò hỏi.
– Phá Toái hư không a…
Trên mặt Quỳ Hoa lão tổ hiện lên vẻ say mê, nhưng rất nhanh buồn bã.
– Đó chỉ là truyền thuyết hư vô mờ mịt, huống chi Chân Long chi khí của Khang Hi tuy rằng trầm mạnh, nhưng dù sao cũng có hạn, lão phu có thể kéo dài được tuổi thọ là tốt lắm rồi.
– Nếu như có một chỗ, so với Chân Long chi khí của Khang Hi thì dày đặc không ngừng, hùng hậu gấp mười lần thì sao?
Tống Thanh Thư trở nên rất kỳ quái nói.
– Cái gì?
Quỳ Hoa lão tổ hai mắt bùng phát ra ánh sáng kinh người.
– Là nơi nào?
Tống Thanh Thư mỉm cười, chỉ lẳng lặng nhìn lão.
Quỳ Hoa lão tổ đầu tiên là sững sờ, rồi rất nhanh phản ứng lại:
– Hừ… suýt nữa lão phu đã quên nhân quy củ của thế gian rồi, nói đi… tiểu tử ngươi cần lão phu làm chuyện gì? ‘
– Vãn bối không cần tiền bối làm gì cả, chỉ là hy vọng tiền bối sau khi nghe xong địa điểm nơi đó, lập tức lên đường đi ngay.
Tống Thanh Thư khá là cung kính.
Quỳ Hoa lão tổ ngạc nhiên, đột nhiên thâm trần nhìn vào một nơi:
– Ngươi cuối cùng đã không nhịn được, muốn động thủ với hắn? ‘
Tống Thanh Thư nhìn theo phương hướng đó lạnh nhạt nói.
– Tiền bối có thể thấy trước được?
– Từ lúc lão phu vừa nhìn thấy ngươi, ta liền biết rồi sớm muộn sẽ có một ngày như thế, vốn vẫn còn cho rằng ngươi vẫn còn kéo dài thời gian nên chưa động thủ đây.
Quỳ Hoa lão tổ cười nói.
– Có phải là bởi vì phu nhân kia vào sáng hôm nay?
Tống Thanh Thư lắc đầu.
– Tình hình bây giờ rõ ràng thời gian kéo dài càng lâu, phần thắng của vãn bối sẽ càng thấp. Huống chi bây giờ hắn đã rời khỏi Tử Cấm Thành mà đang ở Thịnh Kinh thành, đó là cơ hội ngàn năm một thuở, còn phu nhân kia, tuy rằng vãn bối cũng rất quan tâm đến, thế nhưng dù có nàng hay không có nàng, hành động lần này là điều bắt buộc phải làm.
– Ngươi đem tất cả kế hoạch đều nói cho lão phu biết, không sợ lão phu sẽ xoay người mật báo cho hắn biết? ‘
Quỳ Hoa lão tổ cười hắc hắc nói.
– Chính như trước đây tiền bối từng nói, trước giờ tiền bối chưa từng có trung thành với một Hoàng Đế nào cả, mà chỉ là quan tâm đến Chân Long chi khí mà thôi. Hoàng Đế họ Chu cũng được, Ái Tân Giác La cũng được, tất cả cùng tiền bối quan hệ cũng không lớn, do đó vãn bối tin rằng tiền bối sẽ không từ chối đề nghị của vãn bối.
Tống Thanh Thư đã định liệu trước nói.
– Há, nói cho lão phu nghe qua một chút, để xem tiểu tử ngươi có điều kiện gì mà có thể thỏa mãn được khẩu vị của lão phu đây.
Ánh mắt Quỳ Hoa lão tổ sáng quắc nhìn hắn.
– Tiền bối có từng biết đến Tứ Thập Nhị Chương Kinh? ‘
Tống Thanh Thư hỏi.
Quỳ Hoa lão tổ liền thay đổi sắc mặt:
– Theo truyền thuyết Mãn Thanh sau khi nhập quan thì cướp đoạt tài bảo của Trung Nguyên đem chôn ở long mạch của khu vực tộc Nữ Chân, còn tàng bảo đồ thì giấu ở bên trong tám bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh…
– Tiền bối quả nhiên ở lâu Tử Cấm Thành, bí ẩn bực này cũng không qua mắt được tiền bối.
Tống Thanh Thư thở dài nói.
– Hừ, do có một quãng thời gian lão phu bận bế quan tu luyện, đến khi biết được tin tức này đã chậm, chỉ kịp tìm tới Ngự Thư Phòng lấy được một bản, còn lại bảy bản Tứ Thập Nhị Chương Kinh kia thì đại thể tung tích không nắm rõ, vì truy tra tăm tích mấy quyển kinh còn lại, ta đã đem trả lại Ngự Thư Phòng quyển kinh thư kia. Khà khà… cũng không lâu lắm, thì quyển kinh thư đó cũng đã không còn thấy.
Quỳ Hoa lão tổ nhắc tới chuyện này, trong lòng có chút bực tức.
Tống Thanh Thư ngẩn ra, không ngờ còn có tầng bí ẩn này:
– Vậy tiền bối đã biết và thay đổi tấm da dê ở bên trong quyển kinh thư đó?
– Hừ, tấm da dê giấu ở trong tấm bìa kinh thư, cũng đâu có gì bí ẩn, lão phu trà trộn giang hồ xưa nay, cách gì mà chưa từng thấy qua.
Quỳ Hoa lão tổ tự đắc, nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư.
– Thế nào… vậy ý tiểu tử ngươi muốn nói, bảy tấm da dê của kinh thư còn lại đều ở trong tay ngươi?
Tống Thanh Thư cười khổ:
– Vốn là tưởng rằng đã có trọn bộ tám bản ở trong tay, không ngờ tới tiền bối đã cao tay giữ một, cũng may nếu như vãn bối cứ cho là đã đủ bộ Tàng Bảo Đồ này, có tìm suốt đời cũng không tìm được cái gì bảo tàng, cái gì Long mạch…
Quỳ Hoa lão tổ đại hỷ:
– Ngươi thật sự có bảy bản còn lại?
Tống Thanh Thư gật đầu:
– Không sai, nếu lão tổ đang nắm giữ một bản, cứ lấy ra đối chiếu thì sẽ thấy rõ ràng vãn bối không có đánh lừa…
Quỳ Hoa lão tổ khá là kích động:
– Ngươi muốn làm chuyện đại sự, đương nhiên sẽ không gạt ta, ha ha ha… không nghĩ ngờ lão phu sinh thời vẫn còn có cơ hội đụng chạm đến thiên đạo, ngươi đem bảy bản da dê còn lại đưa cho lão phu, lão phu lập tức lên đường đi tìm Long mạch của Mãn Thanh, tuyệt nhiên không nhúng tay vào chuyện của ngươi.
Dựa theo lịch sử, Mãn Thanh có số mệnh kéo dài 268 năm, Long mạch chất chứa đầy Chân Long chi khí, đương nhiên vượt xa Chân Long chi khí của một Hoàng Đế, chả trách Quỳ Hoa lão tổ sẽ không chút do dự vứt bỏ Khang Hy không màng tới nữa…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198