– Quận chúa, thức dậy a… Ạch…
Lúc Tống Thanh Thư vén lên tấm mành, bị cảnh tượng trước mắt kinh ngạc đến ngây người.
Triệu Mẫn tóc mây tán loạn, y phục trên người không cánh mà bay, nơi tư mật thảm lông đen gò mu rối bời, trên đỉnh hai bầu vú, đầu núm vú tròn xoe màu hồng phấn làm chói mắt khiến cho Tống Thanh Thư như là có chút say say…
Chú ý tới trên cổ nàng xương quai xanh có rất nhiều dấu màu đỏ bầm, thân là người từng trải Tống Thanh Thư làm gì mà không biết đây là dấu hôn, khóe mắt nàng vẫn còn chưa hoàn toàn khô ráo vệt nước mắt, biểu hiện là tối hôm qua nàng đã có một cuộc giao hoan cuồng loạn…
Tống Thanh Thư trong lòng cảm giác nặng nề, chính mình đã phòng ngừa mọi cách, kết quả lại trở thành công cốc, làm hại vận mệnh của Triệu Mẫn, bất kể là trong đầu nàng có rất nhiều mưu kế cũng không tránh khỏi kiếp nạn này, cả người hắn không tự chủ được run lên.
Tựa hồ nghe được động tĩnh bên ngoài, Triệu Mẫn chuyển tỉnh, đến lúc nhìn thấy rõ nam nhân trước mắt, trong ánh mắt nàng bắn ra cừu hận thấu xương.
“Không biết tối hôm qua đã tiện nghi tên khốn kiếp nào.”
Tống Thanh Thư Trong lòng thở dài, việc đã đến nước này, Tổng phải nghĩ biện pháp giải quyết, thấy Đường phu nhân cũng có dấu hiệu chuyển tỉnh, một lần nữa hắn lại điểm nàng huyệt ngủ.
– Tại hạ biết quận chúa hiện ở trong lòng chắc chắn rất khó chịu, cũng do tại hạ tính toán không chu toàn, làm hại quận chúa gặp phải đại nạn này, quận chúa cứ yên tâm đi, chuyện này ta tuyệt đối sẽ kín như bưng, sẽ không làm ảnh hưởng đến hình tượng danh tiết của quận chúa trong lòng Trương Vô Kỵ.
Hắn lúc này ủ rũ cực kỳ, trên đời làm hại một nữ nhân vô tội là chuyện đáng sợ nhất, hắn áy náy cực kỳ, đang suy tính làm thế nào để giúp nàng khắc phục cái bóng đen này.
Tiện tay giải huyệt đạo Triệu Mẫn, còn chưa kịp hỏi thăm, Triệu Mẫn giơ tay đánh hắn một bạt tai, Tống Thanh Thư nếu muốn tránh thoát thì dễ dàng, nhưng bây giờ trong lòng đang hối hận, nên không né tránh, ngay lập tức mặt hắn bị trúng một cái tát mạnh mẽ.
– Ngươi làm sao không tránh né?
Triệu Mẫn thấy mình vung tay lên, lại đánh trúng cao thủ đáng sợ này.
– Nếu như quận chúa đánh tại hạ mà có thể làm cho quận chúa nguôi giận, vậy thì cho dù quận chúa đánh bao nhiêu lần, tại hạ cũng sẽ để yên không tránh.
Tống Thanh Thư than thở, nghĩ thầm tối hôm qua mình thì tiêu dao khoái hoạt, Triệu Mẫn lại trải qua bị cưỡng gian, chuyện thống khổ nhân sinh nhất là sự việc như thế này, đúng là thế sự khó liệu a.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, Triệu Mẫn mặt đỏ như sắp chảy ra nước, hừ lạnh một tiếng:
– Đánh ngươi thì có ích lợi gì chứ…
– Tại hạ biết quận chúa có đánh tại hạ cũng là vô dụng, nhưng chỉ là muốn trong lòng quận chúa dễ chịu được chút ít.
Tống Thanh Thư nhìn nàng, tầm giọng nói.
– Tối hôm qua đến tột cùng là người phương nào? Chỉ cần quận chúa một câu nói, dù cho võ công của hắn cao đến đâu, tại hạ cũng sẽ tìm đến chân trời góc bể giết hắn.
Triệu Mẫn vừa tỉnh lại, chuyện ngượng ngùng tối hôm qua cảm giác vẫn chưa hoàn toàn rút đi, bây giờ trong đầu còn mơ mơ màng màng, nàng cũng không ý thức được trong lời nói Tống Thanh Thư không thích hợp lắm, theo bản năng chỉ vào Đường phu nhân:
– Võ công cao cái gì chứ. Hừ… đã nói như vậy, ngươi giúp bản quận chúa giết nàng là được rồi.
– Là Đường phu nhân?
Tống Thanh Thư sửng sốt.
– Vậy tối hôm qua là Đường phu nhân đối với quận chúa…
– Không phải nữ nhân này thì còn ai đây…
Triệu Mẫn vừa thẹn vừa giận, tối hôm qua Đường phu nhân ở trên người mình vừa bú liếm lại sờ soạng mò, cái hành động buồn nôn kia nhưng bên trong lại mang cho nàng một sự kích thích hưng phấn kỳ lạ, ký ức của nàng hiện tại còn chưa phai khi nhớ rõ là mình lại lên cơn động dục nhiệt tình hưởng ứng với Đường phu nhân, do vì quá xấu hổ nên muốn giết chết Đường phu nhân để bịt đầu mối.
– Tất cả đều là do ngươi, nếu ngươi không mê hoặc nàng, nàng cũng sẽ không xem ta biến trở thành ngươi, sau đó… sau đó…
Những hình ảnh ngượng ngùng lại hiện lên, làm nàng không nói tiếp được.
Tống Thanh Thư đã phục hồi tinh thần lại, mừng như điên nói:
– Tối hôm qua bắt nạt quận chúa chính là Đường phu nhân?
– Ngươi cười cái gì chứ! Có cái gì mà buồn cười như vậy?
Triệu Mẫn lườm hắn một cái, oan ức nói.
– Vì trong lòng tại hạ cao hứng, không đúng… không đúng, tại hạ muốn nói là may mắn khi lại chính là Đường phu nhân chứ không phải là một ai khác…
Tống Thanh Thư nói năng lộn xộn địa.
Triệu Mẫn thông minh nhanh trí, nhớ lại hắn khi nhìn thấy chính mình vẻ mặt hắn cũng rất là u sầu ảo não, bây giờ bình tĩnh suy nghĩ, cuối cùng nàng đã rõ ràng rồi, Tống Thanh Thư tưởng rằng tối hôm qua mình bị một nam nhân làm cho ô nhục, nên muốn tương kế tựu kế, lợi dụng trong lòng hắn áy náy, mưu tính nhiều chỗ tốt cho mình.
Có điều Triệu Mẫn rất nhanh đem cái ý niệm này quên sạch sành sanh, nàng dụng kế tuy rằng không chừa bất cứ một thủ đoạn nào, thế nhưng lợi dụng danh tiết của mình… nàng vẫn là không làm được, nhắc lại danh tiết, Triệu Mẫn lại nhớ tới tối hôm qua khi mình vô lực nằm ở trên giường, ngoài ý muốn bị Đường phu nhân tùy ý khinh bạc đến mức nổi lên cơn động dục không kiềm chế nổi, trong mắt phát lạnh, đưa tay đến bên trong bắp đùi h rút ra một thanh chủy thủ sáng lấp lóa, liền hướng về trên cổ Đường phu nhân cắt đi.
Tống Thanh Thư kinh hãi biến sắc, vội vã giữ tay Triệu Mẫn tay, ở cổ tay nàng phất một cái, Triệu Mẫn chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, thanh chủy thủ trong tay không cầm giữ nổi rơi ra.
– Quận chúa, đối với chuyện tối ngày hôm qua Đường phu nhân cũng không biết vì sao mình làm, cứ như vậy bị giết thì không khỏi bị oan uổng.
Tống Thanh Thư nén cười…
– Ta cũng sớm biết ngươi không nỡ để cho hồ ly tinh này mất mạng.
Triệu Mẫn đôi lông mi run rẩy, hầu như muốn khóc.
– Ngươi có biết hay không… nàng tối hôm qua… tối hôm qua…
Về sau cũng lại không nói ra được.
– Chỉ là giả phượng hư hoàng, không thể coi là thật, quận chúa cần gì phải quá để trong lòng.
Tống Thanh Thư an ủi.
– Chuyện không phát sinh ở trên thân thể ngươi, ngươi đương nhiên là nói bình thản như vậy.
Triệu Mẫn cắn môi dưới.
– Nếu như ta trói ngươi lại, mang đến để cho Huyền Minh Nhị lão đùa bỡn ngươi một trận như vậy, ngươi có cảm thấy là không có gì không vậy?
Ngẫm lại cảnh tượng đáng sợ nếu là như thế, Tống Thanh Thư suýt chút nữa nôn ra ngoài, lạnh run:
– Đình chỉ… đình chỉ, chuyện này làm sao có thể đánh đồng với nhau được?
– Tại sao không thể?
Triệu Mẫn lúc này mới buồn cười nhìn hắn.
– Đường phu nhân không có cái vật kia đưa vào trong thân thể quận chúa gây án…
Tống Thanh Thư mặt tối sầm lại nói, hắn không muốn tiếp tục chuyện buồn nôn này nữa, liền vội nói.
– Quận chúa nếu không ngại thân thể cứ bại lộ ở trước mặt tại hạ, thì chúng ta có thể tiếp tục nói…
– Ai nha!
Triệu Mẫn lúc này mới ý thức được tối hôm qua y phục bị Đường phu nhân thoát đến hết sạch, thân thể cái gì tốt xấu giờ cũng đang phô bày ra hết trước mắt hắn.
– Ngươi còn nhìn xem!
Thấy Tống Thanh Thư mê mệt nhìn mình chằm chằm, trong mắt tràn ngập tán thưởng, Triệu Mẫn cả giận nói.
– Được… được… được, không nhìn nữa…
Tống Thanh Thư hào hiệp liền quay mặt đi.
– Quận chúa cũng không cần quá để ý đến, lúc tại hạ còn ở quê nhà, có rất nhiều mỹ nữ ở cạnh bờ sông cũng đều thoát sạch tắm rửa giống như quận chúa bây giờ vậy, cũng không có ai cảm thấy ngạc nhiên.
Triệu Mẫn tức giận đến cả người run:
– Chính là từ cái nơi chốn xấu xa như vậy, mới có thể sinh ra một người xấu xa như ngươi vậy.
– Tại hạ cũng là vì muốn để cho quận chúa dễ chịu đỡ xấu hổ một chút, lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú.
Tống Thanh Thư thở dài, lắc đầu.
Triệu Mẫn trốn trong chăn, sột soạt mặc lại y phục vào, đột nhiên nhìn thấy Tống Thanh Thư thanh chủy thủ “Trinh Tiết vệ” trong tay hắn, liền cắn môi nói rằng:
– Đem trả cho ta!
– Trả cái gì?
Tống Thanh Thư rất tự nhiên xoay người hỏi.
– Ai bảo ngươi quay người lại.
Triệu Mẫn tức giận nói.
– Quận chúa bây giờ cả người đều quấn trong chăn, tại hạ mắt lại không nhìn xuyên tường, thì sợ cái gì chứ.
Tống Thanh Thư không để ý tới, liền ở bên cạnh giường ngồi xuống.
Triệu Mẫn nghẹn lời, đành chỉ vào vật trong tay của hắn nói:
– Cái này.
Nhìn trong tay gần như thanh chủy thủ mỏng dính, nhớ tới vừa rồi từ bên trong bắp đùi của nàng rút ra, Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Cái này chính là ‘Trinh tiết vệ’ của quận chúa chứ?
– Là gì mặc kệ ta.
Triệu Mẫn đỏ mặt, sẵng giọng nói.
– Nếu là vật có giá trị như vậy, đương nhiên là tại hạ không thể trả lại.
Tống Thanh Thư cười ha ha, thuận tiện liền đem chủy thủ đưa lên mũi ngửi rồi cất vào trong người mình.
– Ngươi làm sao vô liêm sỉ như vậy?
Triệu Mẫn trong lúc nhất thời cũng không làm gì được hắn.
– Quận chúa cứ tự suy nghĩ, tại hạ nếu như đúng là vô liêm sỉ, thì thanh chủy thủ này có thể tạo được tác dụng gì với tại hạ chứ?
Tống Thanh Thư nhàn nhạt cười nói.
Triệu Mẫn ngẩn ngơ, rõ ràng hắn nói thật, mặc dù đối phương thường thường chiếm mình chút ít tiện nghi, nhưng đối với mình vẫn có thể nói là dùng chi lễ đối đãi, không có chân chính xâm phạm quá với mình.
Tuy rằng trong lòng đã ngầm thừa nhận, nhưng ngoài miệng cũng không thể nào chấp nhận, Triệu Mẫn hừ một tiếng, yên lặng mặc y phục cho xong, rồi nhìn Đường phu nhân hỏi:
– Nữ nhân này giờ đây ngươi định làm như thế nào, cũng không thể để cho nàng ngủ mãi…
– Nếu như quận chúa không ngại, tại hạ giải huyệt cho nàng.
Tống Thanh Thư nói liền giơ ngón tay lên.
– Đừng!
Triệu Mẫn trong lòng hoảng hốt, vội vã ngăn cản, nếu Đường phu nhân tỉnh lại nhìn thấy chính mình, liên hệ chuyện tối ngày hôm qua mình rên rỉ vui sướng, vậy thì phải chui vào chỗ nào để mà trốn đây?
– Yên tâm đi, Đường phu nhân sẽ không nhớ rõ chuyện tối hôm qua, nàng chỉ có thể cho rằng đã cùng tại hạ phát sinh ra chút gì…
Thấy dáng vẻ Triệu Mẫn thất kinh, Tống Thanh Thư trấn an nàng nói.
– Thật không?
Triệu Mẫn ngờ vực, có điều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền vội vàng hỏi.
– Này… võ công ngươi mê hoặc nàng đến tột cùng là võ công gì vậy?
– Sợ không?
Tống Thanh Thư đắc ý nói.
– Quận chúa đừng lo lắng, tại hạ sẽ không thi triển đối với quận chúa đâu.
Rõ ràng mình và hắn phần nhiều xem như là kẻ địch, nhưng Triệu Mẫn lại tin tưởng trong giọng nói hắn chân thành, trầm ngâm chốc lát nói:
– Có phải là võ công tương truyền trong chốn võ lâm Di Hồn Đại Pháp?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198