Mới vừa rồi Tống Thanh Thư không có gì khó khăn liền giải quyết xong Kim Cương môn chủ, lần này càng kỳ quái hơn, lại có thể trong nháy mắt hủy diệt bốn vòng Kim Luân của quốc sư Mông Cổ. ○
Kim Luân Pháp Vương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, vốn là nghĩ thừa dịp đối phương chân khí chưa có điều tức hoàn tất, đánh một chiêu trở tay không kịp, nào biết lại có thể bị đánh phản ngược chính mình trở tay không kịp, trong lòng lạnh lẽo: “Lẽ nào nội lực của hắn lại có thể so với mình cao minh hơn nhiều như vậy?”
Hôm nay nhìn Tống Thanh Thư giơ tay nhấc chân liền hủy hoại bốn vòng Kim Luân, phản ứng đầu tiên liền của đối phương là lấy lực phá lực, mà không nghĩ tới đối phương thật ra là dùng thủ pháp tinh diệu tứ lưỡng bạt thiên cân, thế cho nên thoáng cái tâm lão liền liền khiếp.
Nhìn thấy Kim Luân Pháp Vương tinh thần hoảng hốt, Tiêu Phong nhướng mày, lặng lẽ nói với Triệu Mẫn:
– Quận chúa, dựa theo trạng thái bây giờ của Quốc Sư nếu tiếp tục giao chiến, sợ rằng sẽ táng mệnh tại chỗ đấy…
Nghĩ đến vừa mới rồi”Tây Môn Xuy Tuyết” muốn nhân cơ hội giết chết Kim Cương môn chủ, Triệu Mẫn trong lòng phát lạnh, vội vã giơ tay lên nói:
– Trận thứ hai không cần so, chúng ta chịu thua.
Kim Luân Pháp Vương mặt đỏ lên, vội la lên:
– Quận chúa…
Triệu Mẫn lắc đầu, mỉm cười:
– Quốc Sư thân phận tôn quý, đâu có thể vì một trận tỷ thí bình thường mà lại phải để tổn thương, không đáng.
Nhưng trong lòng Triệu Mẫn thì thở dài: Hôm nay xem ra, cuộc tỷ thí lần này sợ rằng là có đến tám, chín phần phải thua, Tiêu đại vương võ công tuy cao, cũng chưa chắc là đối thủ của Tây Môn Xuy Tuyết kia, kế tiếp lại còn Âu Dương Phong, Lộc Trượng Khách chống lại Cừu Thiên Nhận, sợ rằng rất khó bảo toàn lực lượng.
Tống Thanh Thư không khỏi bội phục công phu Triệu Mẫn mua chuộc lòng người chờ đăng phong tạo cục, tuy rằng hắn có ý định nhân cơ hội diệt trừ một, hai cao thủ Mông Cổ, nhưng lúc này đối phương đã đã chịu thua, cũng không tốt tiếp tục chém giết…
Bên kia Hoàn Nhan Lượng vẻ mặt sợ hãi nhìn bóng lưng Tống Thanh Thư: “Nếu là có thể lung lạc đưa hắn đến dưới trướng, bản vương nguyện ý nỗ lực bằng bất cứ giá nào.”
Kim Quốc cùng Mông Cổ chinh chiến nhiều năm, có bao nhiêu cao thủ tuyệt đỉnh của Kim Quốc phái đi thích khách đều chết vào trong tay hai người Kim Luân pháp vương và Kim Cương môn chủ, cho nên đối với võ công của Kim Luân Pháp Vương cùng Kim Cương môn chủ thì Hoàn Nhan Lượng rất là nhất thanh nhị sở, ở trong lòng hắn, hai người này cũng giống như là Âu Dương Phong cùng Cừu Thiên Nhận vậy, hôm nay thấy bọn họ lại có thể dễ dàng liền thua ở dưới tay Tây Môn Xuy Tuyết, thế thì Tây Môn Xuy Tuyết kia võ công cao đến bậc nào?
– Các hạ đã giao chiến hai trận, chân khí tất nhiên phải bị tổn hao, xin hãy điều tức trong một hai, canh giờ, Tiêu mỗ sẽ chờ được.
Tiêu Phong cũng không vội xuất thủ, mà là cao giọng nói.
– Tiêu đại vương quả nhiên là người quân tử thành tâm thành ý.
Tống Thanh Thư cảm khái nói.
– Nếu Tiêu đại vương nói như thế, tại hạ nếu không nghỉ ngơi, chẳng phải là khinh thường Tiêu đại vương? Chỉ là không cần đến một, hai canh giờ, thời gian một nén nhang là đủ rồi.
Tiêu Phong giơ tay lên, làm tư thế mời:
– Thỉnh cứ tự tiện.
Nói xong ánh mắt nhìn quét toàn trường.
– Lúc này nếu có ai nhân cơ hội xuất thủ với Tây Môn tiên sinh, chính là cùng Tiêu mỗ đối nghịch.
Giữa sân mọi người bị ánh mắt của hắn đảo qua, chỉ cảm thấy rùng mình hoảng hốt: Thực chất qua ánh mắt của Tiêu Phong, lẽ nào võ công của hắn đã cao đến trình độ này sao?
Triệu Mẫn đôi mi thanh tú cau lại…
– Tiêu đại vương quả nhiên hào khí can vân.
Tống Thanh Thư mỉm cười, liền xếp bằng ngồi dưới đất điều tức, hắn vừa mới thắng liên tiếp Kim Cương môn chủ và Kim Luân Pháp Vương, nhìn thanh thế lớn, kỳ thực đều là sử dụng xảo kình, cũng không có tổn hao nội lực bao nhiêu, nên rất nhanh hắn liền mở hai mắt ra nhìn Tiêu Phong:
– Tiêu đại vương thỉnh!
Tiêu Phong giống như một mãnh hổ chuyển động, chậm rãi đi vào giữa sân, ngưng thần nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tống Thanh Thư, trong lòng hắn minh bạch, mình nếu đoạt lấy công kích trước, tất nhiên sẽ lộ ra sơ hở, liền hạ quyết tâm, trước lấy bất biến ứng vạn biến.
Tống Thanh Thư cũng biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Phong, cười vang nói:
– Nếu Tiêu đại vương không ra tay trước, vậy tại hạ xin đắc tội rồi.
Kiếm quang lóe lên, Tống Thanh Thư từ xa hướng trên người Tiêu Phong đâm tới, Tiêu Phong đã có chuẩn bị, biến chưởng thành trảo, Cầm Long Thủ liền hút một cái bàn gần đó, cũng công tới trên mặt của Tống Thanh Thư.
– Hả?
Tống Thanh Thư không ngờ tới đối phương ứng đối xảo diệu được như vậy, kiếm khí lóe lên chém trúng cái bàn vuông phân ra mấy mảnh, theo sau từ trảo lại hóa chưởng, một làn chưởng phong khí thế bàng bạc công tiếp tục về phía Tống Thanh Thư vừa chém cái bàn, đem chung quanh chỗ sàn nhà nát bấy, cách đó không xa lão bản tửu điếm nhìn thấy thì đau lòng không dứt: “Người trong giang hồ cứ động một chút là đập vỡ hết đồ đạc, lát nữa thì ai bồi thường đây…”
Còn các võ lâm nhân sĩ đang chú ý tới hai người đã thay đổi vị trí, động tác mau lẹ mới đó đã giao đấu mười mấy chiêu rồi.
Vừa rồi Tống Thanh Thư dễ dàng thoải mái thắng liên tiếp hai trận, nhóm người Mông Cổ tức nghẹn, giờ thấy Tiêu Phong vừa vào sân cùng đối phương công phòng lẫn nhau, cân sức ngang tài, tinh thần chấn động, đầy tiếng trầm trồ khen ngợi.
– Tiêu Phong này võ công cao như thế, không biết hắn có bị nguy hiểm gì không?
Nhìn giữa sân thế cục, Hồ phu nhân lo âu lẩm bẩm.
Tiểu Long Nữ mỉm cười:
– Sư Tỷ do quá quan tâm nên bị loạn, võ công tỷ phu giỏi như vậy, cho dù là không thể thắng, thì tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề.
– Đừng nghe hắn nói xằng, hắn không phải tỷ phu của sư muội.
Hồ phu nhân gương mặt nóng lên nói.
Cách đó không xa Hoàn Nhan Lượng chú ý tới hai nàng thanh lệ thoát tục, Hồ phu nhân tuy rằng đường cong dáng người duyên dáng không gì sánh được, nhưng dù sao thì cũng mang theo mặt nạ nên không biết ra sao, còn Tiểu Long Nữ vốn là đã khuynh quốc khuynh thành, vừa mới hé miệng cười, như làm băng tuyết tan rã, khiến cho Hoàn Nhan Lượng trong lòng như bị quả chùy đánh trúng: “Trong thiên hạ lại có nữ nhân xuất trần thoát tục như vậy sao? Cùng nàng so với những nữ nhân của mình, toàn bộ đều là dung chi tục phấn. Nếu như có được người nữ nhân này, ngay cả làm Vương gia ta cũng không muốn làm…”
Hai nàng cũng không có quan tâm tới ánh mắt lửa nóng Hoàn Nhan Lượng, trái lại nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm cuộc tỷ thí giữa sân.
Tống Thanh Thư cười dài:
– Cầm Long Thủ Tiêu đại vương dùng quả thực xuất thần nhập hóa. Mới vừa rồi là do tại hạ không chú ý tới, các hạ dùng tay không, nên tại hạ cũng không muốn dùng kiếm chiếm lợi thế.
Vừa dứt lời, Tống Thanh Thư tiện tay ném ngược về, thân cây trường kiếm liền cắm ngay vào vỏ kiếm trong tay của Tiểu Long Nữ, phần lực ném kiếm chuẩn xác này thoáng làm kinh diễm toàn trường.
– Cách xa nhau mấy trượng, cũng không quay nhìn, tiện tay phóng thanh kiếm trở về có thể chính xác vị trí như vậy, xem ra đối với kiếm thì hắn đã là đạt được cảnh giới tối cao rồi.
Âu Dương Phong trong lòng cảm khái, nghĩ đến từ trước đến giờ đã gặp hai cao thủ kiếm thuật, một là Trung Thần Thông Vương Trùng Dương, Toàn Chân Kiếm Pháp ở trong tay hắn sử xuất ra, cũng tự nhiên hình thành, làm cho không người nào có thể chống cự. Một người khác chính là lúc ở trên Thần Long Đảo gặp được Tống Thanh Thư, kiếm pháp tinh diệu biến hoá kỳ lạ, nhất là sử dụng cách kiếm thuật. Vương Trùng Dương đã chết, không cần phải tính toán đến, không biết kiếm pháp của Tống Thanh Thư cùng với tên Tây Môn Xuy Tuyết này so với, đến tột cùng ai cao ai thấp?
Nếu như lão biết Tây Môn Xuy Tuyết chính là Tống Thanh Thư mà nói, đoán chừng phải thổ huyết phun ra ngoài.
Thấy Tống Thanh Thư dự định dùng tay không cùng mình tỷ thí, Tiêu Phong bàn tay nhấc lên nói:
– Ách… huynh đài không cần như vậy. Tiêu mỗ một thân toàn bộ công phu đều tập trung tất cả trên tay, có vũ khí hay không vũ khí đối với ta cũng chẳng có ảnh hưởng gì nhiều, huynh đài hà tất bỏ qua sở trường của mình đi…
– Tiêu đại vương quả nhiên quang minh lỗi lạc.
Tống Thanh Thư chắp tay bảo.
– Tại hạ cũng không dối gạt Tiêu đại vương, nếu như là quyết đấu sinh tử, thì tại hạ sẽ không bỏ qua thanh kiếm không cần, thế nhưng lần này chỉ là một cuộc tỷ thí mà thôi, dùng võ công giao đấu là được rồi hà tất vận dụng đến vũ khí đây.
– Tốt!
Tiêu Phong vén lên vạt áo, đem một cây thanh Trúc Côn ném tới trong tay quân binh Khiết Đan.
– Nếu là như vậy, chúng ta sẽ cùng dùng song chưởng đấu.
Tống Thanh Thư ngẩn người ra, cười khổ nói:
– Tại hạ đã quên Tiêu đại vương từng là bang chủ Cái bang, đương nhiên tinh thông Đả Cẩu Bổng Pháp, là tại hạ lỗ mảng…
Tiêu Phong lắc đầu:
– Tiêu mỗ mặc dù biết Đả Cẩu Bổng Pháp, nhưng Hàng Long Thập Bát Chưởng lại phù hợp tính khí của ta, giờ Tiêu mỗ và các hạ đều bỏ đi vũ khí, coi như Tiêu mỗ vẫn còn chiếm tiện nghi đấy.
– Đã như vậy, tại hạ sẽ lấy Hàng Long Thập Bát Chưởng lãnh giáo với Hàng Long Thập Bát Chưởng của Tiêu đại vương.
Tống Thanh Thư tay phải hoa nửa vòng tròn, hữu chưởng từ từ đẩy dời đi, đúng chiêu Kháng Long Hữu Hối.
Tống Thanh Thư biết rõ Tiêu Phong võ công cao cường, hơn nữa đối Hàng Long Thập Bát Chưởng thuộc lòng vào tâm, một chiêu Kháng Long Hữu Hối rất khó đã thương được hắn mảy may, cho nên chưởng Kháng Long Hữu Hối đẩy dời đi chưa hết, liên tiếp theo sau ba chưởng chồng lên, đúng là dựa theo tuyệt kỹ của Tiêu Phong là Hàng Long Tam Điệp Lãng cải biên, cố tình cùng đối phương cứng đối cứng…
Thấy hắn sử xuất Hàng Long Thập Bát Chưởng, Tiêu Phong lấy làm kỳ lạ, lại thấy hắn ra chiêu Hàng Long Tam Điệp Lãng càng ngạc nhiên vạn phần, trong lòng biết chiêu này uy lực rất lớn, hơi không chú ý, sẽ bị trọng thương, nên đồng dạng cũng dùng chiêu Kháng Long Hữu Hối, một chưởng chồng một chưởng, nhẹ nhàng đẩy ra ngoài.
Chiêu Hàng Long Tam Điệp Lãng này là do Tiêu Phong tự nghĩ ra, nên rất quen thuộc, trình độ thuần thục hơn Tống Thanh Thư, bởi vậy tuy rằng đánh sau, nhưng cuối cùng lại thấy hai người cũng như đồng thời xuất chưởng, hai làn chưởng lực bốc lên cuốn theo nghiền nát sàn nhà.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198