– Được rồi… bây giờ đến phiên đệ muội phục thị cho đại bá đi…
Tống Thanh Thư đắc ý mỉm cười, đem đôi chân của Phương Di ở trên bả vai mình để xuống, hắn nằm ngửa người thẳng lại hai chân duỗi ra, để cho Phương Di ngồi lên trên bụng dưới của mình, chuyển qua tư thế nữ thượng nam hạ…
Tống Thanh Thư một tay vịn lấy cái mông tròn lớn của Phương Di, một tay giữ lấy thẳng cây dương vật kê ngay cửa miệng âm đạo nàng, Phương Di khuôn mặt kiều diễm đỏ như lửa, từ từ trầm cái mông xuống, cái âm đạo nuốt chửng hết cây dương vật hắn, cái tư thế này làm cho nàng càng nhiều hơn vô tận phong phú thỏa mãn, theo động tác nhún nhảy cái mông của mình nhanh hơn, Phương Di nhẹ giọng lại bắt đầu rên rỉ ra…
Phương Di dần dần mất phương hướng, thân thể chìm trong khoái cảm dưới cây dương vật cường hãn bá đạo này, nàng từ bị động chuyển qua chủ động, bờ mông rất tròn đầy đặn lúc lên lúc xuống lúc xoay qua lại, tìm kiếm thêm nữa sự kích thích sung sướng bên trong âm đạo mình.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/
– Ui… ui… đệ muội… không được… a…
Thân thể Phương Di đột nhiên giật mình, toàn thân căng cứng đỉnh lên, gương mặt ửng hồng hướng về sau ngưỡng, đôi bầu vú dính đầy mồ hôi không ngừng lay động, Tống Thanh Thư biết rõ nàng lại sắp đến cao triều, vì vậy dùng sức hẩy lấy dương vật thêm nhanh vào, lập tức Phương Di.
– Á…
Nàng kêu to một tiếng, thân thể yêu kiều run lên, âm tinh như nước lũ rót từ cổ tử cung trào xuống, từng làn thuần âm chi khí lại chuyển dời đến trong cơ thể Tống Thanh Thư, rất nhanh thân thể của nàng có chút hư thoát tựa đầu ở trên ngực hắn…
Cuối cùng đôi lông mày Phương Di nhíu chặt lại, thân thể mềm mại kịch liệt run rẩy, Tống Thanh Thư cũng trong lúc này tinh dịch cũng kịch liệt phun bắn vào trong cơ thể nàng, Phương Di đè ép mạnh âm đạo mình xuống, lại để cho cây dương vật càng thêm thư sướng phún thêm ra…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/
Một trận rên rỉ phát ra từ linh hồn run rẩy qua đi, Phương Di cuộn mình nằm trong lòng của Tống Thanh Thư, hắn đưa tay ra cùng nàng ôm chặt.
– Phương phu nhân, đã chuẩn bị làm sao mà bẩm báo lại cho Hồng phu nhân đây?
Tống Thanh Thư ngón tay lướt qua da thịt trên cánh tay nàng, hỏi.
– Tống đại ca bây giờ mà còn gọi đệ muội là Phương phu nhân sao?
Phương Di giận dỗi đẩy hắn một cái.
– Vậy hay là ta cứ gọi là đệ muội (em dâu)?
Tống Thanh Thư dò hỏi.
Phương Di cả người rùng mình một cái, lắc đầu nói:
– Vừa rồi thì thấy hứng thú, bây giờ xong rồi nghe qua cảm giác thấy vô liêm sỉ lắm…
– Nữ nhân cũng có hứng thú khi giao hoan sao mà nghe gọi thế sao?
Tống Thanh Thư sờ sờ mũi, thấy Phương Di lườm mình, liền vội vàng nói.
– Sau này khi ở trước mặt mọi người, ta vẫn gọi là Phương phu nhân, nhưng ngầm bên trong là gọi tên Phương muội.
Phương Di trong lòng vui sướng, đã thấy mối quan hệ cùng hắn đã kéo gần lại, còn chưa kịp nói gì, thì Tống Thanh Thư lại nói tiếp theo làm cho thân thể nàng lập tức lại nhột nhạt lên:
– Nếu như ở trên giường… ta sẽ tiếp tục là đại bá gọi tên đệ muội, có được không?
Tuy rằng bên trong lý trí cảm thấy xưng hô như vậy rất là vô liêm sỉ, nhưng Phương Di vẫn như cũ, nghe thấy trong lòng mình rung động, nên gật gù:
– Đại bá muốn… thì đệ muội theo…
– Phương muội, lát nữa muội cứ đem tấm giấy mượn nợ này đem về cho Hồng phu nhân, để báo lấy kết quả.
Tống Thanh Thư từ dưới gối lấy ra tấm giấy mượn nợ một vạn lạng ngân phiếu, nhét vào trong tay Phương Di.
Nhưng Phương Di không có ý nhận lấy, cắn môi nói:
– Muội không muốn…
– Tại sao?
Tống Thanh Thư thấy kỳ quái nên hỏi.
– Nều cầm lấy thì muội có cảm giác như là mình vừa bán thân lấy ngân phiếu, muội không thích.
Phương Di cúi đầu, lông mi run rẩy.
– Phương muội, nghĩ gì vậy, nếu là một đêm bán thân được một vạn lượng ngân phiếu, thì ta có thể đến Tần Hoài mua một đêm với đại mỹ nhân đứng đầu ở nơi đó cũng chưa hết một vạn lượng a…
Nói xong Tống Thanh Thư lại nhớ đến tại Lệ Xuân viện ở Dương Châu, cảnh tượng mình cùng với Hạ Thanh Thanh dan díu, không khỏi bần thần…
– Muội biết ở trong mắt Tống đại ca, thì muội cùng với những nữ nhân thanh lâu kia cũng không có khác nhau.
Phương Di thở dài, từ trên giường ngồi dậy đến bắt đầu mặc lại y phục.
– Ai… thứ lỗi cho ta, bình thường ta hay đùa giỡn nói hươu nói vượn, Phương muội đừng để trong lòng, nếu trong lòng ta có ý nghĩ như vậy, thì thiên lôi giáng xuống…
Tống Thanh Thư rất ít thề thốt, lần này hắn thật sự cảm thấy mình có chút oan uổng, có điều lời còn chưa nói hết, ngón tay của Phương Di đã đè lại trên miệng của hắn.
– Tống đại ca, đại ca xin lỗi muội sao? ‘
– Đúng đấy…
Tống Thanh Thư nắm lấy tay nàng.
– Đừng có giận ta được không?
– Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai mà thành tâm xin lỗi như Tống đại ca…
Phương Di trở nên thất thần, nàng từ nhỏ sinh trưởng ở trong Mộc Vương Phủ, đến khi biết suy nghĩ thì biết mình chỉ là nha hoàn của Mộc gia.
Trong vương phủ nếu không chủ tử thì sư phụ đều là trưởng bối, do đó Phương Di đều thụ sủng nhược kinh với tất cả mọi người, chỉ có Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình từ nhỏ đã đối xử nàng như là tỷ tỷ, do đó trong lòng Phương Di tuy rằng bởi vì thân thế ti tiện mà nảy sinh oán hận, nhưng đối với Mộc Kiếm Bình đúng là chân tâm thực lòng, ngoại trừ Mộc Kiếm Bình ra, còn đối với bất cứ ai thì Phương Di trong lòng đều tồn tại phòng bị cùng tính kế.
Đêm nay tại đây, Phương Di vẫn lo lắng Tống Thanh Thư chỉ trêu đùa hí lộng với mình, nàng đã tính toán rất nhiều phương pháp thủ đoạn, chuẩn bị mai sau từ từ giữ lấy trái tim của hắn.
Nhưng cho tới bây giờ, Tống Thanh Thư đối với nàng lại hết sức thành khẩn thương tiếc, ngoại trừ lúc làm cái chuyện kia thì hung mãnh dị thường… khiến cho Phương Di luôn luôn khuyết thiếu sự quan tâm đồng cảm, trong nội tâm đóng chặt từ lâu đã dần hé mở vài tia sáng của ánh mặt trời.
– Phương muội… không chịu tha thứ ta sao? ‘
Tống Thanh Thư tuy rằng không yêu Phương Di, nhưng hắn không chịu nổi khi thấy nữ nhân phiền muộn, với lại nguyên nhân xuất phát từ chính mình.
– Người nên thỉnh cầu tha thứ chính là muội mới đúng.
Phương Di lập tức lại quỳ gối trước mặt Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư sững sờ, rồi nhớ lại việc Phương Di trước kia hạ độc hắn, nên nói:
– Ta đã nói trước giờ đều không trách Phương muội, có phải là muội muốn ta cũng đồng dạng phát lời thề độc…
– Không… muội chỉ muốn nghe Tống đại ca chính miệng nói ra câu đã tha thứ cho muội mà thôi…
– Được rồi, ta đã tha thứ ngươi cho muội.
Tống Thanh Thư đành dựa theo ý của nàng mà nói, Phương DI thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vã đưa tay nâng nàng đứng dậy.
– Sau này có nói gì thì nói, hà tất động một chút là quỳ không tốt đâu…
Phương Di một tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất, nàng vui vui mừng nói:
– Tông đại ca là nam nhân của muội, nên muội quỳ xuống thì là chuyện bình thường chứ cũng đâu có gì kinh thiên động địa, không có quan hệ gì đâu…
Tâm trí Phương Di đã dao động, vốn là nàng tính kế mà đến gặp hắn, nhưng bây giờ đột nhiên lại cảm thấy mình tựa như không còn muốn đến quyền thế địa vị gì cả, chỉ đơn giản thanh thản ổn định làm nữ nhân của hắn là được rồi.
Tống Thanh Thư nghe Phương Di nói như vậy, nội tâm lập tức thoải mái bắt đầu bành trướng, cũng không cưỡng cầu nàng nữa.
– Nếu như Phương muội đã tin tưởng ta không có ý khác, vậy thì muội hãy cầm lấy tấm giấy mượn nợ này đi.
Tống Thanh Thư nắm lên cánh tay nhỏ nàng, nhét vào trong tay nàng.
– Chỉ đơn giản như thế thì Tống đại ca mất hết một vạn lượng sao?
Phương Di không cam lòng, nàng nghĩ thầm chính mình hy sinh lấy thân thể, tuy rằng bây giờ chính bản thân là cam tâm tình nguyện, còn Tô Thuyên không động đến cọng lông chân mảy may, Phương Di cảm thấy quá bất công…
– Cái gì lại nhanh như vậy, thay ta đau lòng vì bị mất tiền? Nếu như không lấy tấm giấy nợ này thì khi quay trở lại thì làm sao nói với Hồng phu nhân?
– Muội sẽ nói Tống đại ca là chính nhân quân tử, như Liễu Hạ Huệ tái thế… do đó dù đã dùng mọi cách câu dẫn đại ca nhưng vẫn không thành công.
Phương Di đã nghĩ thông suốt, Tô Thuyên uy hiếp nàng là nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì ngày sau sẽ dùng Mộc Kiếm Bình để hoàn thành kế hoạch dẫn dụ này, nhưng Phương Di vừa rồi đã thành nữ nhân của Tống Thanh Thư, thì nàng mong muốn Mộc Kiếm Bình cũng được như vậy. Dù sao Phương Di trên danh nghĩa vẫn là nha hoàn của Mộc Kiếm Bình, đến lúc Mộc Kiếm Bình gả cho người nào, thì nàng cũng phải đi theo Mộc Kiếm Bình, lễ giáo thế tục không phải dễ dàng thay đổi được.
Tô Thuyên nếu thấy nàng không thành công, rất có thể sẽ dùng các loại thủ đoạn để Mộc Kiếm Bình đến câu dẫn Tống Thanh Thư…
Nghĩ đến đây, Phương Di sáng mắt lên, trong lòng đã có chủ ý:
– Tống đại ca, phải đáp ứng muội, sau này ở trước mặt giáo chủ phu nhân nhất định phải giả vờ xem như là đêm nay chuyện gì cũng không có phát sinh.
Nói xong nàng trả lại tấm giấy nợ ngân phiếu của Hồng phu nhân cho hắn.
– Tại sao?
Chú ý thấy Phương Di vẻ mặt đột nhiên hưng phấn, Tống Thanh Thư đầu óc mơ hồ.
– Ai nha… Tống đại ca đừng hỏi, nói chung muội sẽ không hại đại ca là được.
Phương Di trong lòng thầm nghĩ, xin lỗi Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình, vì ngày sau, ta đành phải lợi dụng ngươi, có điều Tống đại ca là một nam nhân tốt, so với trượng phu Vi Tiểu Bảo trước đây quả thật là hơn rất nhiều, tương lai Mộc Kiếm Bình chắc chắn sẽ không oán ta.
– Nhưng muội ở trong phòng của ta lâu như vậy, hồng phu nhân sẽ không ngốc như vậy mà tin chúng ta không có làm chuyện gì…
Tống Thanh Thư bất đắc dĩ nói.
– Nếu giáo chủ phu nhân có hoài nghi, nhưng không có chứng cứ, chỉ cần chúng ta đồng nhất, cho dù giáo chủ phu nhân không tin cũng không có cách nào khác.
Nếu có cơ hội trêu đùa chơi khăm Tô Thuyên, Phương Di đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội.
– À… Tống đại ca, đại ca có nghĩ đến làm sao giải được độc dược của Báo Thai Dịch Cân Hoàn chưa vậy?
Phương Di đột nhiên nhớ tới hai người thân đang trúng kịch độc, liền lập tức ảm đạm ủ đột.
– Không phải là còn một năm nữa mới phát tác sao? Với lại chúng ta sắp đến Thần Long đảo, cơ hội tìm thuốc giải cũng có vậy…
Tống Thanh Thư không nói đến việc đang nhờ Độc Thủ Dược Vương, hắn nghĩ tới nếu nhỡ Độc Thủ Dược Vương bị thất bại trong việc tìm kiếm giải dược, chẳng phải là làm cho Phương Di càng thêm lo lắng, để đến khi nếu chuyện thành công thì sẽ nói sau.
– Tống đại ca phần cảnh giới coi sinh tử xem như không này, muội thật sự là cho dù vạn lần cũng không đạt tới được.
Phương Di kính nể nhìn Tống Thanh Thư.
– Phương muội yên tâm được rồi, ta nhất định sẽ tìm ra giải dược trước khi độc phát ở trên người của muội.
– Tống đại ca, trước đây muội nhìn thấy hình dạng của Bàn Đầu Đà và Sấu Đầu Đà bị biến dạng, trong lòng đối với Báo Thai Dịch Cân Hoàn hoảng sợ muốn chết. Cũng không biết tại sao, bây giờ muội lại không có chút nào sợ hãi. Bởi vì muội biết mặc kệ cho dù thế nào, đại ca cũng sẽ đồng hành cùng với muội.
Phương Di ngượng ngùng nói rằng.
– Phương muội nói đúng lắm, cùng lắm chúng ta làm đôi uyên ương đồng mệnh đi.
Tống Thanh cười to…
– Có thể cùng Tống đại ca đồng sinh cộng tử, Phương Di đời này cũng không nuối tiếc.
Vào lúc này Phương Di nói như vậy cũng không biết là nàng đang diễn trò hay là thật tình biểu lộ…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/
– Cái gì? Tống Thanh Thư không hề bị lay động?
Nhìn y phục Phương Di chỉnh tề địa đi vào, Tô Thuyên liền cảm thấy có chút không ổn, nghe nàng hồi bẩm quả nhiên không ngoài dự đoán.
– Hắn nói ‘”Thê tử của huynh đệ, không thể chạm vào được…”, hắn đúng là quân tử khi mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Phương Di nói nhưng trong lòng lại xấu hổ, nam nhân kia không phải là cái gì quân tử, mỹ nhân ngồi trong lòng thì làm loạn không kể xiết…
– Đúng là như vậy phải không?
Tô Thuyên trong mắt lóe ra ngờ vực.
– Giáo chủ phu nhân nếu không tin, thì thuộc hạ có thể cởi y phục ra để phu nhân kiểm chứng một phen.
Phương Di đưa tay giơ lên như là muốn cởi ra.
– Quên đi…
Tô Thuyên bực bội vung tay, nhíu mày, ‘
– Tống Thanh Thư đến tột cùng có phải là nam nhân hay không, đêm hôm khuya khoắt một nữ nhân kiều diễm như vậy đưa tới cửa cũng không muốn?
Phương Di tâm trí căng thẳng rốt cục thanh tĩnh lại, trên người nàng lưu lại không ít dấu vết của cuộc giao hoan, bên dưới hạ thể, hai mép nhỏ âm hộ vẫn còn đang bị sưng phồng vì sức mạnh của hắn khi va chạm dương vật vào bộ phận sinh dục của mình, nếu như Tô Thuyên thật sự kiểm tra thì chắc chắn không gạt được, nghe được Tô Thuyên nói, đôi con ngươi Phương Di xoay tròn, nói:
– Đúng ra thì thuộc hạ có thể cảm nhận được bên dưới hạ thể của hắn đã sản sinh phản ứng dựng đứng lên rất là to lớn khác thường, nhưng chẳng qua là bị vướng bởi thân phận của thuộc hạ, nên hắn phải cố nén nhịn, còn giáo chủ phu nhân so với thuộc hạ thì dung nhan xinh đẹp hơn nhiều lần, giáo chủ phu nhân cùng hắn lại không có quan hệ gì thân cận, nếu phu nhân chính mình ra tay, thì nhất định có thể nắm bắt hắn vào trong tay.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198