Trông thấy Khâu lão thái, tôi kinh ngạc đến tột đỉnh, bé gái đâu?
Còn chưa kịp hoàn hồn, bà lão đã xông tới túm tôi vào trong phòng, tôi hoảng loạn kêu lên thì bà ta lại đưa tay ra hiệu im lặng.
Ra hiệu im lặng?
Chưa kịp bốc lửa giận thì Khâu lão thái lên tiếng: “Bên ngoài có kẻ nghe lén, cậu bé mồm một chút!”
Lời nói của bà lão làm tôi mơ hồ, có kẻ nghe lén? Nghe lén cái gì.
Thấy tôi không hiểu, Khâu lão thái tiếp tục nói: “Tiểu tử cậu có tấm lòng khá tốt, chỉ là không biết phân biệt trắng đen thôi!”
Dùng sức giật tay ra, tôi nói: “Vừa rồi rõ ràng tôi thấy bà đi ra ngoài cũng bác Chu, sao giờ lại ở đây?”
Khâu lão thái cười: “Đi cùng bà ấy chỉ là một hình nhân thôi. Tôi ở lại để chờ cậu!”
“Chờ tôi?”
Tôi sửng sốt, nổi giận truy vấn: “Bé gái đâu rồi? Bà giấu nó đi đâu?”
Khâu lão thái cười, lắc đầu: “Tôi không giấu nó, ai biết nó đi đâu chơi. Tôi tìm cậu là có chuyện khác!”
“Không giấu nó? Chính bà nói cho Thủy Liên, muốn trị cái bớt trên mặt thì phải lên núi tìm búp bê nhân sâm. Giờ con bé biến mất tăm hơi, chắc chắn bà đã đoán ra nó là nhân sâm biến hình!”
Khâu lão thái cười ngả cười nghiêng, một lúc sau mới nói: “Có ý gì? Cậu cho tằng con bé đến nhà cậu chơi là búp bê nhân sâm?”
Câu hỏi sau tràng cười này làm tôi đặc biệt khó chịu, giống như đang cười nhạo một con lừa vậy. Tôi cau mày, định nói thì bà ta ngắt lời: “Đúng là trên núi có búp bê nhân sâm, nhưng nó không phải là bé gái hàng ngày tìm cậu đâu!”
Tôi hoàn toàn không tin tưởng bà ta, nghi ngờ bà lão cố ý nói vậy để phủi sạch trách nhiệm việc mình cố ý giấu con bé. Trừng hai mắt, tôi lạnh giọng: “Bà đừng có nói xằng bậy vô ích. Đêm con bé mất tích, tôi bắt gặp bà ngoài cửa, tôi hỏi lại, nửa đêm không ngủ, bà ngồi cắt hình nhân làm gì?”
Khâu lão thái cười: “Cậu không thấy sao, cắt hình nhân để làm đồng!”
Tuy đã sớm đoán được chuyện này, nhưng nghe bà ta nói ra từ chính miệng mình vẫn làm tôi chấn động. Thấy phản ứng của tôi, bà lão nói: “Tôi được người ta gửi gắm trông nom cậu, chỉ muốn nói với cậu chuyện này!”
Nói xong, nét mặt bà lão trầm xuống, thì thào: “Gần đây có một con ma vào thôn, theo tôi thấy thì nó tới là vì cậu!”
Cái gì???
Câu nói của Khâu lão thái làm tôi giật mình, có một con ma vào thôn tìm mình?
Mình được lão Vũ đưa đến đây, nói trắng ra là để lánh nạn, chuẩn hơn nữa chính là để trốn ma. Lão Đường hay bác Lục, một trong hai đã tìm ra mình ư?
Nhưng nghĩ lại, chưa chắc đã là như vậy, Khâu lão thái này rất mờ ám, tôi với bà ta không quen biết, bà ta được ai gửi gắm, sao lại phải giúp mình, không có căn cứ nào để tin bà ta cả.
Tôi cao giọng: “Tôi không cần bà phải lo, mau nói cho tôi, bà mang con bé đi đâu rồi?”
Khâu lão thái nghe tôi cao giọng, vội cau này xua tay: “Cậu bé mồm chút đi, gian phòng này của ta, con ma kia không vào được, nhưng nó nghe được!”
Nghe Khâu lão thái nói có ma, tuy rằng không tin, nhưng từ tận đáy lòng, tôi vẫn e sợ lão Đường và bác Lục, nhất thời không biết phải làm sao.
“Con bé chẳng qua là bận chút việc thôi, đêm mai nó sẽ được đi, cậu cứ tự lo cho bản thân trước đã!”
Tôi nuốt nước bọt, Khâu lão thái nhất quyết không chịu thừa nhận. Lời nói của bà lão quả rất khó phân biệt thật giả, nhưng đúng là bé gái không có trong nhà bà ta.
Khâu lão thái vươn tay sửa lại cái khăn quàng cổ, thấp giọng: “Nếu cậu không tin lời tôi, tối mai trước khi đi ngủ, rắc một ít nhọ nồi vào bậc cửa, chờ trời sáng xem có dấu chân không là biết!”
Khâu lão thái nói chắc như đinh đóng cột, ít nhiều làm tôi lung lay, biện pháp rắc nhọ nồi này, hồi còn ở quê tôi cũng nghe nói qua. Nếu nhà ai có người đã chết, đêm hồi hồn, người nhà có thể rắc nhoi nồi ở cửa, chờ trời sáng sẽ nhìn thấy dấu chân người quá cố.
Trong lòng thầm nghĩ, thôi thì đêm mai, nếu bé gái còn không xuất hiện, mình sẽ xử lý mụ già trước mắt này vậy. Nghĩ xong liền xoay người đi ra cửa, chợt Khâu lão thái lại kéo tôi lại.
“Tiểu tử, con ma tới tìm cậu không phải lương thiện, cậu đừng có nói cho người ngoài, ngàn vạn lần đừng làm liên lụy đến ai, biết chưa!”
Tôi không đáp lời, giật tay bà ta ra rồi đi về.
Về đến nhà, tâm trạng tôi rất không tốt, nghi thần nghi quỷ, nhìn trái nhing phải, thật sự bên cạnh mình có ma ư?
Thuy Liên vội vàng chạy tới hỏi kết quả, tôi không nhắc đến chuyện gặp Khâu lão thái trong nhà, chỉ lắc đầu nói không phát hiện con bé đâu.
Thủy Liên thở dài, không hỏi thêm nữa, tôi đưa cô ấy về rồi quay lại đi ngủ. Nằm trên giường, trong đầu cứ hiện ra mấy câu Khâu lão thái nói, có một con ma đến tìm mình!
Còn nhớ Từ bán tiên ở Dương Thảo câu có nói, bên cạnh tôi chỉ có một là ma, hiện giờ chỉ có lão Đường và bác Lục đáng nghi, rốt cuộc con ma vẫn luôn ẩn thân bên mình là ai? Nó tìm được mình thật ư?
Ngọn nến giữa đêm tỏa ra một vầng hào quang, nhưng lại không thể xua đi nỗi bấn an tận trong thâm tâm của mình. Tôi vừa hy vọng lời Khâu lão thái nói là sự thật, hy vọng tối mai bé gái lại tung tăng đến đây, ngây thơ nói: Thúc thúc, cháu mượn điện thoại chơi.
Nhưng lại vừa hy vọng, lời của Khâu lão thái không phải là thật, bởi vì tôi sợ!!! Tôi sợ thật sự mình bị con ma kia tìm ra.
Sáng dậy, tôi cố ý lên chân núi nhặt ít củi khô về ngóm bếp, đun nồi. Thủy Liên mang cơm đến, thấy vậy thì tò mò hỏi có phải tôi muốn tự nấu cơm không, đành đáp qua loa là mình muốn cảm nhận cuộc sống thôn quê một chút.
Vì chuyện bé gái mất tích mà hai hôm nay, Thủy Liên cũng không được vui, sợ con bé tránh mặt cô ấy, tôi dặn tối nay không ăn cơm, muốn ngủ sớm, đừng mang đồ ăn đến.
Thủy Liên gật đầu rồi quay về nhà.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensex68.com/chuyen-xe-bus-so-13/
Màn đêm lại buông xuống. Tôi thở dài một hơi, nằm lên giường, cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng không thể ngăn nỗi sợ trong lòng.
Con bé sẽ xuất hiện chứ?
Thấp thỉm nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, mãi đến 9 rưỡi tối thì kẹttt một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra. Nghe thấy, cuối cùng thì tôi cũng không giả bộ được nữa, bật ngồi dậy, căng thẳng nhìn.
Điều làm tôi vừa mừng, vừa sợ, đó chính là, bé gái đã thực sự xuất hiện!
Con bé vẫn mắc cái áo cộc tay màu đỏ, thắt hai bím tóc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn đén láy, chớp chớp nói: “Thúc thúc, cho cháu mượn điện thoại chơi nào!”
Tôi vội gật đầu, dịch một chút ra nhường còn bé ngồi, nó vui vẻ cầm lấy điện thoại, bắt đầu chơi. Nhìn con bé chằm chằm không chớp mắt, đến khi xác định nó không bị thương chỗ nào, tôi mới cẩn thận hỏi: “Tiểu muội muội, đêm trước em còn chưa chơi xong, sao đột nhiên chạy đi? Mà hôm qua nữa, sao không đến chơi?”
Con bé cúi đầu nói nhỏ: “Đêm qua có người vào sân, cháu ra ngoài đuổi đi!”
Tôi nghe thì giật mình: “Ai vào sân nhà anh?”
Con bé nói nhỏ: “Không biết, không phải người trong thôn!”
Câu nói của con bé vừa dứt, lập tức mồ hôi lạnh tôi túa ra. Con ma kia thực sự đã tìm tới!!!
Là lão Đường? Là bác Lục? Hay là Thang Nghiêu? Cố trấn áp nỗi sợ, tôi hỏi tiếp: “Tiểu muội muội, trông người đó như thế nào, em tả qua một chút anh nghe!”
“Không nhìn thấy mặt, cháu vừa ra cửa thì người đó liền đi, đuổi theo mãi cũng không được!”
“Thế tối qua em làm gì mà không đến chơi?”
Con bé nghiêng đầu tỏ ra bất đắ dĩ: “Tối qua bà cháu không cho ra ngoài!”
Búp bê nhân sâm mà còn có bà? Là bà lão nhân sâm ư?
Không khỏi cảm thán thiên nhiên nhiều kỳ diệu, nhưng tôi không mạo muội hỏi, chỉ gật gật đầu rồi kệ con bé chơi.
Nói như vậy thì Khâu lão thái nói có mấy phần là sự thật. Không phải bà ta bắt con bé, tiếp theo sẽ đến phần quan trọng nhất cần kiểm chứng.
Hơn 11h, bảo con bé về nhà, tôi vội vào bếp, lấy cái nồi, cạo nhọ nồi rắc vào thềm cửa, cả bên trong lẫn bên ngoài. Sẽ có dấu chân chứ?
Làm xong xuôi, tôi tắt nến, thấp thỏm nằm trên giường, cố gắng không gây ra tiếng động, gỉ vờ ngủ. Chẳng biết kiên trì được bao lâu, mệt quá, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, sợ tôi nhịn cơm tối nên đói, Thủy Liên mang đồ ăn sang rất sớm. Cô bé vừa mở cửa định bước vào, tôi vội quát: “Đừng có vào!”
Thủy Liên giật mình, đứng nép vào cửa, hỏi: “Sao thế Lý ca, anh không mặc quần áo à?”
“Đúng, tôi chưa mắc quần áo, cô cứ đứng ngoài chờ, tôi ra liền!”
Thủy Liên ngoan ngoãn kéo cửa lại. Tôi vội bật dậy, chạy ra thềm cửa quan sát.
Quả thật, dưới đám nhọ nồi đã hiện ra dấu chân!!
Dấu chân không dẫm nhọ nồi tan nát ra, mà chỉ phớt nhẹ một chút trên bề mặt. Thật sự là có ma, nó tới tìm mình!!!
Hít sâu một hơi, tôi ngồi bệt xuống đất. Thủy Liên nhìn qua cửa sổ, trồn thấy vội chạy vào đỡ dậy, hỏi: “Lý ca, anh sao thế, cảm thấy không khỏe à?”
Tôi lắc đầu, nói không sao.
Tối qua sau khi con bé về thì có ma đến tìm mình, hai việc này, Khâu lão thái đều nói đúng. Nhưng tại sao bà lão lại giúp tôi?
Vệ sinh, ăn sáng xong, tôi liền chạy đến nhà Khâu lão thái. Khâu lão thái đang nhóm lửa trong bếp, thấy tôi đến thì giống như đã dự đoán trước, nháy mắt với tôi.
Ý bà lão, tôi hiểu, là có ma nghe lén! Giả bộ quát lên: “Khâu lão thái! Rõ ràng là bà nói dối, việc này tôi không để yên đâu. Tôi phải kiểm tra căn phòng kia!”
Vừa nói vừa chắp tay trước ngực, khom lưng làm động tác cảm ơn. Khâu lão thái nhìn, đương nhiên cũng hiểu, giả bộ nói: “Tiểu tử này, đã nói là không có trong nhà ta, cậu vẫn dây dưa. Được, vào mà kiểm tra lại!”
Nói rồi, tôi và bà lão xoay người đi vào phòng. Vào trong, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào, gấp gáp nói: “Khâu đại nương, xin bà cứu tôi!”
Khâu lão thái cười: “Trông thấy con bé, bắt gặp dấu chân?”
Tôi vội gật đầu.
“Thấy thấy. Chẳng giấu gì bà, tôi đến Hoài Hồ cũng là để lánh nạn, không ngờ lại bị nó đuổi đến đây!”
“Ừ, con ma này oán khí rất lớn, không dễ xử lý!”
Tôi căng thẳng: “Bà có các nào diệt trừ nó không, hoặc là khó quá thì chỉ cần giúp tôi nhìn rõ nó là ai cũng được!”
Khâu lão thái cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau trầm ngâm nói: “Tôi không biết giữa cậu và nó có ân oán gì. Tuy nhiên theo tôi thấy thì nó không có ý muốn lập tức sát hại cậu. Dù không thể giúp cậu diệt trừ con ma, nhưng nếu cậu muốn biết nó là ai, tôi có cách bắt nó hiện hình!”
Tôi hít sâu một hơi, nội tâm kích động không thôi, liền ghé đầu lại gần, nghe Khâu lão thái dặn dò tỉ mỉ kế hoạch. Cuối cùng, tôi cũng sắp được biết, con ma duy nhất bên cạnh mình là ai, rốt cuộc cũng tìm ra nó!!!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258