Lúc chạy tới chỗ cô gái, trong đầu tôi đã có sẵn tính toán. Nếu thật sự cô ta không phải là người, coi như mình tích chút âm đức cuối cùng trên dương gian, hy vọng có xuống âm phủ cũng nhẹ tội.
Chạy như điên một mạch, hình như cô gái cảm giác có người chạy tới, lại càng đi nhanh xuống hồ nước. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi cả người cô ta chìm xuống nước, tôi đã kịp bắt lấy cánh tay, kéo cô ấy lên bờ.
Cô gái nằm vật ra đất, khóc không ngừng, tôi thì thở hồng hộc, quay đầu lại nhìn. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, tôi lập tức ngẩn người.
Cô gái quá xinh đẹp!
Hai hàng lông mi dài cong vút, đôi mắt to, mũi thẳng, đường cong cơ thể hoàn mỹ…
Vốn vẫn nghĩ trên đời Bạch Phàm của mình là cô gái xinh đẹp nhất, nhưng cô gái váy đỏ trước mắt này, tổng thể e là còn hơn nàng một bậc. Cô gái ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt nhạt nhòa, nói: “Cảm ơn anh. Nhưng thực sự anh không cần phải cứu tôi!”
Bị lời nói của cô gái kích động, tôi chỉ vào điện thoại, lạnh giọng: “Không cần thiết cứu cô? Cô xem, nửa đêm hớn 12h, ngoài thằng ngu như tôi, ai dám cứu cô chứ?”
Cô gái nhẹ giọng nói: “Mấy hôm trước tôi cũng định tự sát rồi, nhưng cũng một tài xế xe bus đã cứu trở lại.”
Câu nói khiến tôi nghẹn lời, xấu hổ gật đầu: “À… đúng… cô nói rất đúng, còn có một tên ngốc thứ hai nữa.”
Cô gái không khóc nữa, đứng dậy khẽ hướng tôi cúi đầu, sau đó liền xoay người rời đi. Rốt cuộc hai chân tôi đã hết run rẩy, cô ấy không hề giết mình, cô gái này không phải hồn ma! Cũng chẳng quan tâm cô gái đi đâu, tôi và tiểu Lục cứu cô ta hai mạng, coi như đã tận tình tận nghĩa.
Quay về đến ký túc, tiểu Lục sớm đã ngáy như kéo gỗ, tôi chui vào chăn cứ lật đi lật lại, ngủ không yên, trong lòng canh cánh suy nghĩ về cô gái váy đỏ ban nãy.
Đang sống yên ổn, tại sao phải tự tử? Cuộc sống này, bất kỳ ai đều không dễ dàng, trên đường đời mất mát nhiều, nhưng cũng có lúc bù đắp, phải biết hy vọng chứ!
Cứ suy nghĩ miên man, mặc kệ tiếng ngáy của tiểu Lục, bất giác tôi thiếp đi lúc nào không biết.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensex68.com/chuyen-xe-bus-so-13/
Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên tôi đã bị tiếng ồn ào dưới sân đánh thức. Rầm một tiếng, tiểu Lục đẩy cửa xông vào làm tôi giật mình.
“Huynh đệ, lại xảy ra chuyện rồi, anh mau ra xem đi!”
Mắt nhắm mắt mở nhìn cậu ta một cái, tôi trở mình lầm bầm: “Có chuyện gì thì cũng đừng quấy rầy tôi, ba giờ sáng tôi mới đi ngủ!”
Tiểu Lục lại kích động: “Cái đồng hồ giết người tiếp rồi!”
Dứt lời, tôi ngồi bật dậy, nhảy phich một cái xuống giường: “Đồng hồ giết người? Ai chết?”
“Khụ!” Tiểu Lục hắng giọng, nói: “Không phải người công ty mình.”
Tôi nhẹ nhàng thở phào, vừa định nằm lại thì tiểu Lục lại nói: “Là một cô gái, còn mặc váy đỏ!”
“Cái gì?” Hai lông mày tôi dựng ngược: “Mặc váy đỏ? Trông như thế nào?”
“Tầng 1 bị niêm phong rồi, cửa vẫn khóa, nghe nói cô gái này húc thẳng đầu vỡ tấm kính, toàn bộ phần đầu be bét máu thịt, không còn rõ diện mạo.”
Tôi thẫn thờ dựa lưng vào tường, cảm giác toàn thân như đi mượn. Với cầm bình nước trên bàn tu một ngụm, tiểu Lục nói tiếp: “Nhắc cũng lạ, nhìn bộ váy và dáng người, rất giống cô gái mà tôi kể cho anh nghe, chính cái cô mà tôi cứu hôm trước ấy.”
Càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, tôi vội khoác tạm cái áo rồi chạy xuống dưới, tiểu Lục cũng chạy theo phía sau.
Bên dưới sân người đứng xem đông nghịt, cảnh sát ra ra vào vào. Cố gắng lách người lên, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn vào trong đại sảnh. Chiếc đồng hồ đứng yên ở đó, chính diện là một cô gái mặc váy đỏ tươi đang quỳ.
Tuy xa nhìn không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định, người chết quỳ này và cô gái tôi qua tôi cứu ở đập nước là cùng một người.
Cảnh sát bận suốt buổi sáng, cuối cùng phủ vải trắng lên cô gái rồi khiêng đi. Vụ việc vừa xảy ra, đã khiến mạng lưới thông tin nổ tung, chiếc đồng hồ lại giết người, ba mạng!
Trên thành phố phái rất nhiều chuyên gia thành lập tổ chuyên án, thề phải phá vụ này trong thời gian một tháng. Chỉ chưa đầy nửa tháng ngắn ngủi mà đã có ba người bỏ mạng trước cái đồng hồ.
Cả ba nạn nhân không liên quan đến nhau, cuộc sống cá nhân cũng chẳng mâu thuẫn với ai, nhưng đều chết một cách lạ lùng, tại cùng một địa điểm. Giải thích theo hướng tự sát, không bao giờ có thể làm yên lòng dân tình.
Thực tế thì toàn bộ sự kiện này, người khó hiểu nhất chính là tôi. Rõ ràng tối qua sau khi cáo biệt mình thì cô gái váy đỏ đi về hướng đông, sao lại chết ở đây một cách bí ẩn như vậy? Chẳng lẽ sau khi chia tay tôi, cô ấy đã quay ngược trở lại?
Giờ phút này, ngoài việc than thở cho sự bất cần của cô gái, tôi cũng cảm thấy an lòng vì tối qua đã ra tay cứu. Nếu không dừng xe cứu mà hôm nay xảy ra chuyện này, tôi sẽ ân hận cả đời mất.
Tiểu Lục bên cạnh than: “Cứu cô một lần, nhưng không ai cứu được cô lần thứ hai!”
Trong lòng tôi thì nghĩ, cứu cô lần thứ hai, không ngờ lần thứ ba thì cô chết. Do sức ảnh hưởng của sự việc rất lớn, thành phố quyết định mở rộng phạm vi phong tỏa, còn tăng thêm cảnh sát bảo vệ giới tuyến. Cả công ty, ngoại trừ bãi đỗ xe, gần như toàn bộ xung quanh lầu một đã bị phong tỏa. Lão Vũ xám cả mặt, bị lãnh đạo tập đoàn mắng, bị lãnh đạo cục cảnh sát mắng, bị lãnh đạo thành phố mắng. Vốn là người được người khác vuốt mông ngựa, giờ lại đang bị đá liên tục vào mông.
Nhưng một kẻ miệng đầy lời nói dối như lão Vũ, không đáng được khoan dung.
Mấy ngày sau, ca đêm coi như sóng yên gió lặng. Chắc thôn dân đã cảm thấy xe bò quá bất tiện, lác đác có vài người bắt đầu ngồi xe bus.
Nhưng đêm nào chạy qua đập chứa nước đường Oa Tử, tôi cũng rất căng thẳng. Nơi này đã xảy ra quá nhiều chuyện, tuy nhiên có thôn dân ngồi trên xe, có người bầu bạn nên không đến mức quá sợ hãi.
Về phương diện khác, tôi lại thật sự lo lắng, liệu xe có giống đêm 15 âm lịch, mất phanh mà lao vào đập hay không?
Đêm nay là ca tôi lái, theo thường lệ, đánh xe ra khỏi bến, sắp ra khỏi nội thành thì một tốp đông thôn dân lỉnh kỉnh thúng sọt lên xe.
Chờ mọi người lên xe xong xuôi, định chạy thì tôi thoáng nhìn thấy cụ ông ngồi chỗ cửa sổ.
“Bác Lục?”
Từ cái hôm nói cho tôi biết tầng hai tòa nhà bỏ hoang có cất giấu bí mật của lão Đường tới nay, tôi chưa gặp lại ông ấy. Nhớ tới lúc trước, ông ta giới thiệu Lưu Vân Ba cho mình, thật là mang ơn chỉ kém nước quỳ xuống khấu đầu. Nhưng giờ tôi đã biết quan hệ giữa Lưu Vân Ba và lão Đường, thì lại hận bác Lục, hận đến nghiến răng.
Bác Lục khẽ gật đầu nhìn tôi, lôi cái tẩu thuốc ra: “Hút điếu thuốc, có phiền không?”
Tôi nhìn đường phía trước, chẳng quay đầu mà nói với giọng tức giận: “Không được! Trên xe bus không được hút thuốc, đây là quy định!”
Bác Lục sửng sốt, lại cất cái tẩu vào túi, cười cười: “Cậu nhóc, lần trước tôi chỉ cho cậu cái tầng hai, cậu đã đi chưa?”
“Đi rồi, suýt thi mất mạng, chỉ tìm được tập hồ sơ vô dụng.”
Vừa nghe thấy tập hồ sơ, hai mắt bác Lục sáng lên: “Đúng đúng, nó viết cái gì?”
“Chả có gì, chỉ là hồ sơ về ba tài xế!”
Bác Lục thở dài: “Thế thì không đúng, không phải cái này!”
Đã sớm mất kiên nhẫn với ông ta, tôi gằn giọng: “Bác Lục, tôi với bác không thù không oán. Tốt nhất bác muốn gì thì cứ nói thẳng, đừng lấy mạng tôi ra đùa giỡn.”
Càng nói càng thấy tức, tôi bắt đầu cao giọng: “Tôi cất công lên tầng 2 kia, ăn cắp được tập hồ sơ rác, đã chẳng so đo với ông, nhưng bác Lục, bác nể mặt Bạch Phàm, không thể…”
Định nhắc tới Lưu Vân Ba, nhừng lời ra đến miệng lại nuốt vào. Việc Lưu Vân Ba gửi cái đồng hồ giết người tới công ty là thật, nhưng nghĩ kỹ lại, tuy ông ta không giúp mình, nhưng rốt cuộc cũng chưa hại mình.
Bác Lục lại móc cái tẩu thuốc ra, cười như không cười, hỏi: “Hút điếu thuốc, được không?”
Tôi tức đến phì cười: “Được được được, hút thì hút đi!”
Bác Lục chậm rãi châm thuốc: “Cậu nhóc, nếu tôi không giúp cậu, đêm ngày 15 âm lịch cậu đã sớm chết rồi!”
Câu này của ông ta thật lợi hại! Cái đêm 15 kinh hoàng đấy đến giờ tôi vẫn còn mơ thấy. Trong đầu luôn nghi hoặc, tại sao trong khoảnh khắc sắp lao xuống hồ nước, ô tô lại dừng lại?
Không thể không phục, một câu này khiến tôi sững người.
Bác Lục đắc ý cười cười: “Cậu cũng đừng hỏi tôi làm thế nào. Thằng nhóc cậu muốn sống, thì phải tiếp tục tìm bí mật trên tầng 2!”
Gừng càng già càng cay, tưởng rằng sự tức giận của mình sẽ lấn át, ai dè chỉ một câu, bác Lục đã đánh trúng điểm yếu của tôi. Đúng vậy, ba tài xế, ba cái xe chở người, cứ vào đêm 15 là chết, tại sao tôi lại không chết?
Mặc dù không hề muốn tin rằng mình được ông ta và Lưu Vân Ba cứu, nhưng ngoài hai người này, tôi chẳng nghĩ ra được ai cả. Mặt đỏ bừng vì tức nghẹn, tôi nói không nên lời, cứ mím môi mà chạy xe tới xưởng giấy.
Lúc xuống xe, bác Lục cười một nụ đắc thắng, vỗ vai tôi nói nhỏ: “15 Âm lịch tháng sau, nếu cậu không muốn chết, thì phải đến Hổ Yêu Sơn, tìm một đồng tiền có khắc hoa văn hổ!”
Còn chưa kịp phản ứng thì ông ta đã xuống xe. Mặt tôi ngu đi, dựa vào ghế lái, một bụng tức giận khiến hai mắt căng ra.
33 tuổi, là tuổi nắm giữ vận mệnh bản thân, sao vận mệnh của tôi lại nằm trong tay người khác chứ? Mà điều tức nhất là, tôi con mẹ nó còn chả phân biệt rõ trong số họ, ai tốt ai xấu, ai là người, ai là ma!
“Mẹ!” Tôi dùng sức vỗ vào tay lái.
“Pimmmmm” một tiếng, âm thanh còi xe phá vỡ màn đêm im lặng. Tôi hít sâu mấy cái, cố ổn định lại cảm xúc, đang định đóng cửa xe quay về thì có tiếng bước chân dồn dập phía sau.
Chạy lên xe là một cô gái ngũ quan hoàn mỹ, dáng người thướt tha, thế nhưng tôi nhìn mà một chút vui vẻ cũng không thể có.
Cô ấy mặc váy dài màu đỏ, chính xác là cô gái mà mấy hôm trước tôi cứu ở đập nước, cũng chính là người chết quỳ trước cái đồng hồ!!!
Toàn thân nổi da gà, bản năng mách bảo tôi mau chạy trốn.
“Cô… chẳng phải cô… đã chết rồi sao?”
Cô gái sửng sốt: “Sao lại chết? Mấy hôm trước định tự sát, anh cứu tôi còn gì?”
Đầu tôi lập tức ong lên một tiếng.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258