Câu nói của Lý Đồng làm tôi lo lắng. Lãnh đạo thành phố đã ngã ngựa, sáng mai lại có thể đi tìm lão Lưu, mọi chuyện đã tựa hồ đâu vào đấy, hiện giờ tôi không muốn nghe được bất kỳ biến cố nào!
Tôi hỏi: “Như thế nào là không đơn giản? Ba vụ tai nạn, chết hơn trăm người, còn có thể phức tạp đến mức nào nữa?”
Lý Đồng dựa lưng vào sofa, nhàn nhạt nói: “Phức tạp đến mức, tai nạn xe ở Đường Oa Tử chỉ là bước khởi đầu, những phiền toái tiếp theo sẽ ngày càng nhiều, số người chết cũng ngày càng tăng.”
Nói đoạn, hắn khẽ liếc tôi rồi tiếp tục: “Anh đến đây từ chỗ Đặng Tiễn Chỉ, hẳn phải biết chuyện lục mãng năm 83 chứ?”
Đột nhiên hắn lại nhắc tới đại họa, tôi ớn lạnh, bất giác có một dự cảm chẳng lành, lẽ nào đại họa có liên quan đến chuyến xe bus số 13?
Hít sâu một hơi, tôi nói: “Tôi biết không nhiều lắn, chỉ là nghe Đặng Tiễn Chỉ nói, lục mãng năm 83 xổng ra đã giết rất nhiều thầy âm dương. Nhưng nó có quan hệ gì với chuyến xe số 13?”
Lý Đồng cười lạnh: “Thông tin Đặng Tiễn Chỉ biết là chính tôi nói cho ông ấy. Chỉ nghe qua thì không thấy liên quan gì, nhưng nghe nói nó thường xuyên xuất hiện ở đập chứa nước!”
Tôi toát mồ hôi, hỏi: “Anh nghe nói? Nơi đây cách Đường Oa Tử mấy ngàn dặm, anh nghe ai nói?”
“Anh quên là tôi biết quá âm à, là tiểu quỷ nói cho tôi!”
Nghe tiểu quỷ nói? Tôi bán tín bán nghi, nhìn hắn một lúc lâu, càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, đại họa xuất hiện nhiều lần bên cạnh mình, từ việc đến quán mì của nó ăn uống, đến việc nó giết Khâu lão thái và Mộng nga, còn ngăn cản việc tôi điều tra án. Lẽ nào nó và lãnh đạo thành phố là cùng hội cùng thuyền?
Nếu đúng là như vậy thì vụ án còn chưa kết thúc, chuyện lại đột nhiên trở nên phức tạp. Hà tiên sinh và Từ bán tiên đều từng nói, vụ chuyến xe 13 không lớn, nhưng vì nó liên quan đến hai giới âm dương cho nên rất phiền phức. Lúc trước tôi vẫn nghĩ, nó liên quan đến bác Lục, nhưng hiện giờ xem ra, bác Lục chỉ là ngòi nổ trong toàn bộ sự việc. Nếu như lời của Lý Đồng là đúng, thì nguyên nhân căn bản của vụ tai nạn, ngoài việc say rượu của lão Đường ra, thì còn có một khả năng, đó là, đại họa làm!
Mồ chôn mèo dùng để trị thương, thế còn việc nó tạo ra vụ tai nạn, giết cả trăm mạng người nhằm mục đích gì?
Tôi thở dài, im lặng một lúc, Lý Đồng lạnh lùng nói: “Con người tôi đây, ngoài việc biết quá âm, thì chẳng có năng lực gì khác. Đây cũng chính là nguyên nhân năm xưa phải chạy trốn từ Hổ Yêu Sơn đến đây!”
“Năm xưa anh rời Hổ Yêu Sơn là vì biết chuyện này?”
Lý Đồng liếc nhìn đồng tiền trên cổ tôi, nói: “Anh có biết Hổ Yêu Sơn có một ngôi miếu Hổ Yêu không?”
Tôi đáp: “Biết, tôi và lão Lưu đã từng xuống đó!”
“Đúng, nó nằm ở ruộng ngô phía tây, đồng tiền hổ văn này được khai quật ở đó!” Lý Đồng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, hồi tưởng: “Năm đó có ba quân nhân xuất ngũ có khai hoang một mảnh đất, tình cờ phát hiện đồng tiền hổ văn, liền đào sâu xuống. Nếu không có trưởng thôn cứu thì không chỉ riêng ba mạng người không còn, mà hai đồng tiền cùng cuốn sác cổ đã không được ai biết tới!”
Lão Đường, lão Vũ và Lưu Vân Ba, ba người quân nhân xuất ngũ khai hoang mảnh đất phía tây, chuyện Lý Đồng nói giống hệt trưởng thôn kể. Hắn im lặng một lát rồi nói tiếp: “Những đồ vật đào được lên, hộ đều cho rằng là đồ cổ đáng giá, để báo đáp ơn cứu mạng, họ đã tặng một đồng tiền cho trưởng thôn, cuốn sách thì tay họ Vũ giữ, đồng tiền còn lại do lão Đường cầm.”
Tôi hỏi: “Thế tại sao cuối cùng trưởng thôn lại giao đồng tiền này cho anh?”
“Lúc đó tôi ở nhờ nhà trưởng thôn, sau khi ba người họ được cứu ra thì tôi trông thấy ba thứ đó. Tuy rằng đạo hạnh không cao thâm, nhưng tôi nhìn ra được, hai đồng tiền và cuốn sách chính là vật để trấn tà thời xưa! Tự nhiên đào được chúng ra, chẳng phải là dấu hiệu tốt đẹp gì!”
Tôi hít sâu một hơi: “Anh nói cho trưởng thôn?”
Lý Đồng khẽ gật đầu: “Nói. Tôi còn nói cho tất cả bọn họ biết việc này. Còn nhớ trong ba người có gã tên Lưu Vân Ba, tâm tư bất chính, lại biết một chút tà thuật dân gian, nghe tôi nói xong thì hắn chẳng màng hậu quả, muốn cướp hết ba thứ!”
“Cuối cùng Lưu Vân Ba không có được thứ gì?”
Lý Đồng đáp: “Không có, lão Vũ với lão Đường quan hệ tốt nhất, hai người họ nửa tin nửa ngờ về lời tôi nói, cuối cùng chia nhau, một người cầm đồng tiền, một người cầm cuốn sách rời khỏi Hổ Yêu Sơn. Lưu Vân Ba không được chia chác gì nên tức đến đỏ bừng mặt!”
Nghe hắn nói tới đây thì tôi đã hiểu tại sao ba thứ trấn tà lại bị chia cắt, cũng hiểu vì sao lão Vũ lại cất cuốn sách trong tòa nhà bỏ hoang, còn xếp đồng cá chết để che giấu. Anh ta nghe Lý Đồng nói cuốn sách không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng lại tiếc không nỡ rời, nên mới dùng thứ hôi thối để trấn trụ nó.
Đúng là lòng người tham lam, chỉ là không biết tại sao, vốn đồng tiền lão Đường cầm đi lại ở trong tay hai mẹ con ăn thịt người? Trấn tĩnh lại, tôi hỏi: “Thế còn anh thì sao? Cầm đồng tiền xong sao lại bỏ đi?”
Lý Đồng cười ha hả: “Không đi mà được sao? Mặc dù không biết rõ lai lịch đồng tiền, nhưng nó tuyệt đối là thứ trấn áp đại hung. Nó ở trong người khiến tôi lo lắng đề phòng, bởi vậy mới chạy tới Hà Nam!”
Tôi nghe xong, móc đồng tiền trong ngực ra, cầm nắm nhẹ nhàng, một tia lạnh thấu xương xuyên tận tim gan, chậm rãi nói: “Năm đó anh cầm đồng tiền hổ văn đi, chắc không biết việc của ba người họ sau đó. Lão Đường và lão Vũ đến công ty tôi làm tài xế, lão Đường chính là tài xế đầu tiên chạy thoát trên chuyến xe số 13 mà tôi vừa nói!”
Lý Đồng than vãn: “Rốt cuộc vẫn là nhân quả tuần hoàn, lão Đường có được đồng tiền thì liền xảy ra chuyện ở đập nước, cho nên tôi đoán, đến tám chín phần mấy vụ tai nạn có liên quan đến lục mãng!”
“Đúng vậy, lão Vũ cũng lái chuyến xe 13 một thời gian, nhưng số lão may, gặp được Hà tiên sinh cứu. Mười năm sau, chính lão tham sống sợ chết mà đẩy tôi vào thế chân, cũng vì vậy mà tôi bị cuốn vào vụ này!”
Lý Đồng cười chua chát, mắng: “Đâng đời! Ai bảo anh xấu tính, lừa tôi việc Đặng Tiễn Chỉ dặn dò, làm sáng nay tôi uống thêm hai cốc nước, bụng cứ óc ách!”
Lý Đồng nói chuyện nghiêm túc một hồi làm tôi có chút thay đổi ấn tượng về hắn. Tuy rằng hắn chữa tà bệnh lấy giá cắt cổ, nhưng nói chính xác ra thì hắn cũng là kẻ biết phải trái! Hắn đã thẳng thắn nói hết, tôi cũng không giấu diếm, kể chuyện mình gặp ông già râu dê ở núi hoang, cùng với chuyện hai đồng tiền một cuốn sách trấn đại họa cho hắn nghe. Nghe xong Lý Đồng mừng lắm, lấy đồng tiền ra đưa cho tôi, vừa định nhận thì hắn nghĩ gì đó lại rụt tay về. Một lúc lâu sau, Lý Đồng mới nghiêm túc hỏi: “Có phải anh nói, cho đến cuối cùng thì ông lão râu dê vẫn chưa cho anh biết, thứ xổng ra trong núi là gì?”
Tôi thật thà đáp: “Không nói, ông ta nói là không biết, hình như là chồn vàng hay bạch liễu tinh gì đó. Hiện giờ thì chúng ta đã biết nó là lục mãng, vậy chẳng phải tất cả đã thông suốt?”
Lý Đồng nghe vậy lắc đầu, lại đeo đồng tiền vào cổ mình, nói: “Không đúng! Nếu ông ta nói, hai thầy trò ông ấy vẫn luôn trấn thủ tà ma, bản lĩnh cao như vậy sao lại không biết thứ kia là gì? Chắc chắn ông ta biết tình hình thực tế, nhưng không muốn nói cho anh!”
Lý Đồng phân tích có lý, lúc đó tôi chỉ lo chạy trốn đại họa nên không để ý lắm những chuyện trên đường.
“Vậy giờ phải làm sao? Cứ mặc kệ?”
Nói nãy giờ khô miệng, Lý Đồng liếm môi đáp: “Chuyênh này rất phức tạp, hai đồng tiền trong tay chúng ta không thể giao ra dễ dàng được. Thế này đi, ở đây chẳng phải có một đại nhân vật sao, ngày mai tới hỏi bà ta một chút!”
Tôi biết đại nhân vật mà hắn nói chính là bà lão tề danh với Hà tiên sinh, tôi bèn gật đầu đồng ý, nói rằng vừa hay bà ấy hẹn mình sáng mai qua gặp. Cả hai thống nhất thời gian, sau đó nói thêm mấy câu thì Lý Đồng đứng dậy ra về.
Cuộc nói chuyện tối nay làm tôi phá vỡ được bế tắc, cũng cảm thán rằng không đánh thì không quen, hai chúng tôi vừa đấm đá lại quay sang thành hợp tác, cùng hội cùng thuyền!
Tôi thì tin vào duyên phận, nhưng nói thật, những sự gặp gỡ bất ngờ này dần khiến tôi sởn tóc gáy. Bởi vì tôi nhận ra, tất cả những sự việc mình trải qua như một vòng khép kín, tất cả những người xuất hiện bên cạnh mình đều có liên quan ít nhiều tới vụ tai nạn xe 10 năm trước!
Đương nhiên, ngoài tiểu Lục ra!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258