Chỉ mới chưa đầy mấy ngày, đã có hai người chết trước mặt cái đồng hồ! Chuyện này được lan truyền rất nhanh, khiến trạm giao thông công cộng của chúng tôi nổi tiếng toàn thành phố.
Mạng xã hội bàn tán về chuyện này rần rần, việc đồng hồ giết người được rất nhiều người bịa đặt, gắn với các sự tích cổ xưa tung lên mạng.
Chẳng được mấy ngày, trên tập đoàn liền cho người xuống thu hồi lại bằng khen tập thể tiên tiến. Cái trạm giao thông công cộng thường ngày chẳng gây chú ý với người dân, bỗng chốc đứng ở đầu sóng ngọn gió dư luận.
Mấy ngày nay lão Vũ chạy như con thoi, chạy tới chạy lui thành phố, trạm tổng, cục cảnh sát, cơ bản là mông còn chưa chạm vào cái ghế văn phòng của mình. Cái ly uống trà hàng ngày của lão rốt cuộc đã phủ một lớp bụi.
Sau khi tiên sinh áo đen chết, đại sảnh tầng 1 liền bị niêm phong, nhân viên ở đây chỉ có thể ra vào bằng hai bên hiên nhà.
Bên cảnh sát vốn là định mang cái đồng hồ đi, nhưng cũng rơi vào hoàn cảnh như chúng tôi, đó là nâng bất động, đẩy không ngã, cậy không lên. Bởi vì việc này, cấp lãnh đạo công an thành phố cũng xuống mấy lần, nhưng đều bất lực quay về.
Cuối cùng có người đưa ra ý kiến là cho nổ nó, nhưng nếu cho nổ sẽ gây ảnh hưởng không tốt, nên vẫn là quyết định phong tỏa khu vực, chờ điều tra rõ sự việc rồi mới xử lý.
Cái tin tiểu ca shipper gửi cho tôi vẫn lưu trong máy, nếu không có cái tin này, sẽ chẳng ai tin cái đồng hồ giết người này là do Lưu Vân Ba, người tôi luôn tin tưởng gửi tới.
Cái đồng hồ giết người đã thành sự thật, Lưu Vân Ba này rốt cuộc là không thể tin!
Hiện giờ tôi chẳng có tâm tư suy nghĩ vì sao ông ta lại gửi cái đồng hồ ma ám này cho công ty, mà chỉ lo nửa tháng nay tôi gặp ông ta nhiều lần, sẽ rước lấy mầm tai họa cho chính mình.
Cái lắc tay màu đen, tấm vải dính máu, mặc kệ lão ta muốn làm gì, tôi vẫn xác định chắc chắn mình ngu xuẩn đã để lão sai khiến.
Nhiều ngày sự việc liên tiếp chồng chất, chẳng liên hệ gì với Bạch Phàm, sáng nay nàng có nhắn tin tới hỏi thăm tôi. Tôi lo nàng sợ hãi, không nói rõ chuyện mình gặp phải, mà chỉ nói là hai người kia tự sát.
Bạch Phàm nói nàng phải đi công tác Thâm Quyến mấy ngày, lúc nào về sẽ mời tôi đi ăn, đương nhiên là tôi rất vui.
Nhưng hiện giờ, một chút tâm trạng nói chuyện yêu đương tôi cũng không có. Nằm trên giường, tôi gom những người gần đây gặp lại, từng bước phân loại, tính toán, kết quả chỉ như một cuộn dây rối rắm, mức độ phức tạp của sự việc đã hoàn toàn vượt qua khỏi tầm kiểm soát.
Thấy tôi cả ngày ủ dột, tiểu Lục bảo tôi nghỉ ngơi, để hắn chạy thay cho mấy hôm. Mấy ngày nay tôi bị sốc khá lớn, cũng ít nhiều được an ủi bởi sự quan tâm của tiểu Lục.
Buổi tối thật sự là buồn chán, tôi mua mấy lon bia để giải sầu, lúc về thì gặp ngay lão Vũ đang ngồi trong phòng bảo vệ. Thấy tôi, lão Vũ dặn dò bảo vệ mấy câu rồi đi tới: “Ai da tiểu Lý, công ty sắp loạn hết lên rồi mà cậu lại có chuyện vui à?”
Tôi ngại ngùng lắc đầu: “Vui vẻ gì, gần đây nhiều chuyện quá, mượn men để dễ ngủ thôi.”
“Vậy hả, đúng lúc tôi cũng đang đầy bụng chán đời, hai anh em ta làm vài lon!”
Lão Vũ cùng tôi đi lên phòng, mỗi người một lon bia, một túi lạc. Không đợi cụng ly, lão Vu tu một hơi hết nửa lon, quệt miệng, hung hăng mắng: “Con mẹ nó, tôi sống gần 50 năm rồi, đây là lần đầu chịu nỗi oan lớn thế này.”
Hàng ngày ở công ty lão Vũ được tâng bốc, đứng lên hàng đầu, nên việc hai người chết lần này tuy rằng không phải có liên quan trực tiếp, nhưng xảy ra trên đất của lão, cái nồi này lão phải gánh.
“Vũ ca, tôi hỏi được người gửi đồng hồ rồi, tên là Lưu Vân Ba, anh có quen không?”
Lão Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Cảnh sát cũng đã hỏi tôi về cái tên này, tôi con mẹ nó căn bản là làm gì quen biết, mấy năm nay ở bên ngoài vâng vâng dạ dạ, cũng không đắc tội nhân vật nào.”
Tôi biết lão Vũ này có bí mật, chỉ riêng việc lão sống ở đối diện phòng hồ sơ, đã không phải chuyện đơn giản rồi.
Nếu lão đã không muốn nói thì tôi đành phải nghĩ cách để giải quyết vấn đề: “Nào Vũ ca, uống!”
Lão Vũ tâm trạng buồn chán, lại một ngụm hết nửa lon.
“Vũ ca, không có lửa thì làm sao có khói, anh thử nghĩ kỹ lại xem, chắc chắn là có chuyện gì.” Tôi vừa khui bia, vừa nói nhảm.
Lão Vũ đặt lon bia cái cạch xuống bàn, hai mắt lim dim: “Thực sự là không đắc tội ai, nếu nói là có chuyện, cũng là chuyện đã 10 năm trước.”
Vừa nghe câu này, lập tức tinh thần tôi phấn chấn, từ ngày lái chiếc xe số 13 này, tôi vẫn băn khoăn chuyện tai nạn 10 năm trước, bây giờ muốn thoát khỏi, ít nhất phải biết được ngọn nguồn người tốt kẻ xấu.
Tôi đưa lon bia cho lão Vũ, giả vờ lãnh đạm hỏi một câu: “Ba vụ tai nạn ở hồ chứa nước 10 năm trước tôi có biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lão Vũ cầm lon bia lên: “Haiz, không liên quan tới chuyện đó, mà là 10 năm trước tôi đã gặp yêu quái ở Hổ Yêu Sơn.”
“Cái gì? Yêu quái?”
Lão Vũ cụng lon với tôi một cái, lại làm một hơi hết 1/3, thở hổn hển: “Năm chín mấy tôi còn chưa làm lái xe, hồi đó có thầu một mảnh đất ở Hổ Yêu Sơn, trong khi cày bừa vụ xuân thì đào được một đồng tiền hổ văn!”
“Đồng tiền hổ văn? Đó là đồ cổ, là chuyện tốt mà.”
Lão Vũ nóng nảy: “Chuyện tốt cái rắm!”
“Lúc trước tôi cũng nghĩ là đồ cổ này đáng giá, càng nghi là dưới đất có mộ cổ gì đó, liền tìm một nhóm trai tráng, cứ buổi tối không có ai liền xuống ruộng đào bới.”
Nói tới đây, lão Vũ giống như nhớ ra gì đó thương tâm, vừa nói vừa thở dài: “Chúng tôi đào khắp khu ruộng, đúng là mẹ nó đào ra một đường hầm, mấy anh em tính toán rồi đi xuống.”
Tôi nghe đến nhập thần, phát hiện khóe mắt lão Vũ đỏ hoe, nâng bia cùng ông ta uống một hớp. Lão Vũ dừng một hồi rồi nói tiếp: “Đường hầm vừa dài tối, nhưng vì lòng tham, chúng tôi đốt lửa, cầm xẻng cứ xông về phía trước. Kết quả phát hiện ra, đấy con mẹ nó là một cái hang yêu quái, một ổ yêu quái. Chúng tôi quay đầu bỏ chạy, lúc chạy lão Tam vấp ngã một cái, trực tiếp bị chúng ngoạm mất, chết không toàn thây.”
Tôi nghe không rét mà run, nói: “Yêu quái gì? Trông nó như thế nào?”
Lão Vũ nhắm hai mắt lại, nhợt nhạt nói: “Đời người sẽ không muốn nhìn thấy thứ như vậy lần hai!” Nói tới đây thì giống như lại nghĩ tới cái gì, mở to mắt đảo qua một vòng: “Phải rồi, tôi nghe cảnh sát nói, cái đồng hồ này được khai quật ở Hổ Yêu Sơn hai năm trước. Sau đó bị người bên ngoài nhờ quan hệ trưởng thôn mua lại, theo tôi không chừng chính là Lưu Vân Ba!”
“Nhờ quan hệ trưởng thôn?”
Những lời của lão Vũ thức tỉnh tôi, nếu cái đồng hồ được khai quật ở Hổ Yêu Sơn, người mua hẳn là Lưu Vân Ba, ông ta có thể nhờ quan hệ của trưởng thôn, chứng tỏ trưởng thôn và ông ta có sự quen biết nhất định. Rốt cuộc Lưu Vân Ba và bác Lục là tốt hay xấu, là người hay ma, gặp trưởng thôn sẽ biết.
Sau câu chuyện, lão Vũ uống liên tục để giải sầu, chỉ chốc lát đã say gục xuống bàn.
Sáng sớm hôm sau, tôi liền mua vé xe khách, tiểu Lục không nghe lời tôi khuyên, cứ nhất quyết đòi đi theo, cả hai vội vàng bắt chuyến xe đầu tiên thẳng đến Hổ Yêu Sơn.
Hổ Yêu Sơn nằm cách đường Oa Tử năm sáu mươi dặm, đến nơi đã là giữa trưa. Vào thôn, cả hai liền cảm thấy ớn lạnh, cũng không phải do nhiệt độ xuống thấp, mà bởi vì cảm thấy ánh mắt người dân trong thôn nhìn chúng tôi rất kỳ quái.
Phần lớn trong thôn toàn là trẻ em, thanh niên và người già, rất ít thấy ai tầm tuổi trung niên. Hai chúng tôi đi tới hỏi một thanh niên trẻ: “Huynh đệ, cho hỏi thăm một chút, nhà trưởng thôn ở đâu?”
Thanh niên hai mắt vô thần nhìn chúng tôi một hồi, đột nhiên bất thình lình nhếch miệng cười. Nụ cười của cậu ta làm tôi và tiểu Lục sởn gai ốc.
“Huynh đệ đừng cười nữa, nhà trưởng thôn ở đâu, tôi tìm ông ấy có chút việc!”
Cậu thanh niên cười càng lúc càng lớn, rồi đột ngột gương mặt cứng đờ lại, đôi mắt vô thần khiến người đối diện không rét mà run. Tiểu Lục còn định mở mồm, tôi vội kéo cậu đi tiếp.
Cả đoạn đường, những người giống cậu thanh niên không phải là ít, chúng tôi hỏi thăm liên tiếp ba người nữa, ai cũng có phản ứng trì độn, như là hoàn toàn không hiểu lời chúng tôi nói gì. Cộng thêm vào đó là ánh mắt vô hồn, lạnh lẽo, tuyệt vọng.
Tiểu Lục bắt đầu sợ, nhỏ giọng hỏi tôi: “Huynh đệ, anh có để ý không, thôn dân ở đây cứ quái quái.”
“Có hơi quái, tuy nhiên không sao, ban ngày ban mặt sợ gì?”
Tiểu Lục vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ánh mắt họ nhìn chúng ta, cứ như động vật trông thấy đồ ăn vậy!”
Câu nói lơ đãng của cậu ta làm tôi giật mình, mắng: “Đừng nói lung tung, cậu xem thế giới động vật nhiều quá rồi.”
Cái thôn này, ngoài phần con người ra thì những thứ khác cũng giống thôn quê bình thường, tường gạch, ngói phiến, đất trồng hoa màu, mang một cảm giác thân thuộc. Chúng tôi đi dọc con đường đến cuối thôn, nơi đây ba mặt là trồng hoa màu, không còn đường đi tiếp, cuối đường có một cái giếng cũ được quấn vải đỏ xung quanh, bốn bề còn cắm ít cờ nhỏ màu đỏ.
Nhà chúng tôi tuy cũng ở nông thôn, nhưng đều dùng loại giếng nước nhỏ có bơm, giếng cổ thế này là lần đầu tôi trông thấy. Cả hai tò mò, định chạy tới ngó thì chợt nghe có giọng nói phía sau: “Đừng có nhìn!”
Quay đầu lại, người gọi là một thanh niên khoảng ngoài đôi mươi, quần áo lấm lem bùn đất, bên hông còn đeo liềm. Thấy chúng tôi quay lại, thanh niên hỏi: “Hai vị là người thành phố đúng không? Đến đây tìm ai?”
Nhìn ánh mắt và lời nói của thanh niên rất bình thường, tôi vui lắm, vội bước nhanh qua, nói: “Chúng tôi từ thành phố xuống tìm trưởng thôn có chút việc, cậu biết nhà ông ấy ở đâu không?”
Thanh niên chỉ tay về một ngôi nhà ngói phía Đông: “Nhà có cái máy kéo trong sân là nhà trưởng thôn.”
Nói xong, không đợi tôi hỏi họ tên trưởng thôn là gì, thanh niên đã quay đầu rời đi. Tôi cùng tiểu Lục đành đi theo hướng cậu ta chỉ.
Sân nhà trưởng thôn rất rộng, phía Tây treo đầy ngô phơi, bên cạnh còn đỗ một chiếc máy kéo. Cửa không khóa, chúng tôi gõ mấy cái không thấy ai trả lời, bèn mở cửa đi vào. Bên trong nhà rất giản dị, trên giường là tấm chăn cũ, giữa nhà có bàn cùng vài chậu hoa, ngoài ra chẳng có gì khác. Tiểu Lục từ lúc đi vào cứ nhìn chằm chằm bốn bức tường gạch, nhìn một lúc bỗng lớn tiếng gọi: “Huynh đệ, anh mau tới đây, xem ảnh này chụp ai?”
Trên tường dán đầy ảnh chụp đen trắng, tôi nhìn theo hướng ngón tay tiểu Lục, lập tức không nói nên lời. Trên anh là năm người mạnh khỏe mặc áo rằn ri, người đứng ngoài cùng bên trái chính là lão Vũ. Người bên cạnh anh ta, khoác vai chụp ảnh là người tiểu Lục không biết, nhưng cá nhân tôi thì cả đời không bao giờ quên.
Một người dáng vẻ ục ịch đôn hậu, má phải có vết sẹo dao cắt, đúng là Lưu Vân Ba!!!
Tối qua, rõ ràng lão Vũ nói anh ta không hề quen biết Lưu Vân Ba, nhưng từ bức ảnh này thì điệu bộ khoác vai của hai người khá thân thiết. Mồ hôi bất giác úa ra đầy trán, tôi lại dời tầm mắt sang bên phải, hình ảnh đập vào mắt trực tiếp dọa tôi ngồi bệt xuống đất.
Người kế tiếp khoác vai Lưu Vân Ba, chính là tài xế đầu tiên của chuyến xe số 13, người đã chết 10 năm trước, lão Đường!!!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258