Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 155: ĐI TẮT

Trên cổ tay bà lão có buộc sợi chỉ đỏ giống hệt như cô gái kia! Tôi sợ mất mật, lùi về phía sau, suýt thì vấp ngã.

Bà lão nhe hàm răng lởm chởm ra, ngây ngốc cười, nhìn tôi. Tôi không nói hai lời, lập tức quay đầu chạy.

Nhưng vừa xoay lại thì bỗng đâm sầm vào ai đó, hoảng hốt ngẩng đầu lên, là một nam giới cao to, anh ta đỡ tôi dậy, nhìn bà lão phía, gọi một tiếng “Mẹ!”

Câu gọi mẹ làm tôi mơ hồ, căng thẳng ngó xuống cổ tay của anh ta, ngoài bàn tay thô lớn ra thì không hề có sợi chỉ đỏ nào. Thấy tôi hoảng hốt, anh ta ngại ngùng nói: “Đây là mẹ tôi, tinh thần không được tốt, làm anh sợ à?”

Tôi quay đầu lại nhìn bà lão, ánh mắt bà dại đu, vẫn đang khoe sợi chỉ đỏ trên cổ tay.

Bệnh tâm thần! Tôi thở phào, nói: “Không sao!”

Đám Đinh Long bị tôi dọa chạy, nhưng kiểu gì cũng sẽ quay lại, mình phải nhanh chóng đi cứu lão Lưu.

Nghĩ đoạn, tôi định xoay người đi thì chợt người đàn ông kia gọi lại: “Anh là người nơi khác tới à?”

“Ừ, thôi không nói chuyện nữa, tôi có việc phải đi!”

“Nghe khẩu âm thì là người Đông Bắc? Tôi giúp gì được cho anh không?”

Bắc Kinh lạ lẫm, tuy Hoàn Tử Đầu cho tôi địa chỉ lão Lưu bị giữ, nhưng tôi cũng không biết vị trí vụ thể, mà giờ này rồi, bắt taxi cũng khá khó, bèn nói: “Huynh đệ, anh có xe không, tôi đang cần đến một nơi, rất gấp!”

Anh ta cười, gật đầu: “Có, thấy anh vội vội vàng vàng, đi đâu tôi đưa anh đi!”

“Vậy thật cảm ơn!” Dứt lời tôi đưa địa chỉ Hoàn Tử Đầu gửi cho anh ta xem.

“Ai chà, khá xa, nếu vội thì ta mau đi thôi!”

Thấy anh ta có lòng giúp đỡ tôi mừng lắm, người đàn ông bảo tôi đứng chờ đi lấy xe rồi quay người đỡ bà lão đi mất.

Lát sau thì thấy anh ta đánh xe lại, là một chiếc xe đời rất cũ, cả hai vào trong ngồi, anh ấy ngại ngùng nói: “Xe tôi hơi cũ, anh chịu đựng chút nhé!”

“Không sao, vẫn tốt mà!”

Người đàn ông gật đầu cười rồi bắt đầu đánh xe đến địa chỉ trong tin nhắn. Trên đường đi, anh ta có hỏi sao tôi lại xuất hiện ở khu tứ hợp viện vào ban đêm, tôi thành thật nói là tới để bắt ma.

Anh ta sửng sốt, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, cười: “Nhìn không ra nha, anh là thầy âm dương à? Thế vừa nãy sao anh lại gặp mẹ tôi?”

Thấy đây cũng là người nhiệt tình, tôi đáp: “Không biết bắt ma, chỉ lừa gạt người ta thôi. Ban nãy tình cờ gặp bà lão, nói nhưng bà không chịu đi, tôi liền cõng bà đến giao lộ!”

Người đàn ông thở phào: “Có chuyện như vậy à, tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Nếu còn đi tiếp, phía trước là Tơ Hồng Lão Viện, mẹ tôi e đã gặp nguy hiểm!”

Tôi hỏi: “Thấy anh cũng không đến nỗi, sao lại để bà lão nửa đêm đi bới thùng rác như vậy?”

Anh ta bất đắc dĩ thở dài: “Huynh đệ, anh đừng hiểu lầm. Dù tôi có nghèo khổ đi nữa, cũng không để mẹ đi bới rác kiếm tiền đâu.”

Tôi gật đầu: “Tôi thấy đại nương tinh thần không được tốt, cha mẹ bệnh tật thật khiến con cháu nhọc lòng!”

Người đàn ông gật đầu: “Sau khi em gái tôi chết, thì bà bị sốc, bệnh này không phải ngày một ngày hai, chẳng cách nào chữa khỏi. Cứ hàng ngày, chỉ cần lơ là là bà chạy ra ngoài đi loạn!”

Anh ta xấp xỉ tuổi tôi, trong nhà tôi cũng có cha mẹ già, nghe anh ấy nói tôi có thể hiểu được như chính bản thân mình. Anh ta có hiếu như vậy, thật là một người tốt.

Nhìn đồng hồ, tính toán chắc giờ này Đinh Long đã trấn định lại, sợ gã mang lão Lưu đi chỗ khác, tôi lo lắng hỏi: “Còn bao lâu nữa mới tới nơi?”

Người đàn ông suy nghĩ rồi đáp: “Bắc Kinh quá rộng, khu vực anh chỉ nằm tận vành đai 6, bình thường phải mất một tiếng, để tôi đi đường tắt thử xem!”

Nói rồi anh ta đánh lãi rẽ vào một đường nhỏ. Con đường này thật chán, ổ gà đầy rẫy, thi thoảng còn nghe tiếng sỏi đá bắn lên đập vào thành xe. Xe tuy là xe cũ, nhưng chỉ bèo nước gặp nhau mà được giúp đỡ cũng thấy ái ngại. Tôi rút điếu thuốc ra, vừa định châm thì anh ta vội xua tay nói đừng hút.

Thấy anh ta có vẻ căng thẳng, tôi hỏi: “Sao thế huynh đệ, đường nhỏ này không có cảnh sát, hay anh sợ khói thuốc à?”

Anh ta nhìn chằm chằm con đường trước mặt, đáp: “Không phải, anh không thấy con đường này rất xấu à, nơi đây không được sạch sẽ cho lắm, cố gắng đừng hút thuốc!”

Không sạch sẽ?

Tôi quay đầu nhìn qua cửa kính xe, hai bên đường không có nhà cửa, cũng chẳng có đèn đường, chỉ một màu tối đen thăm thẳm, không hề có sinh khí!

Hít một hơi khí lạnh, tôi nói: “Huynh đệ, đã nói tôi không phải thầy âm dương rồi, anh còn chọn đường này để đi, nguy hiểm thế!”

Anh ta quay đầu liếc tôi, nói: “Nhưng gần mà chẳng phải anh đang vội ư?”

Tôi chán nản cất điếu thuốc vào bao, nói: “Haiz, Bắc Kinh là thủ đô, không ngờ một nơi đông đúc như vậy mà vẫn có những chỗ tà môn thế này.”

Người đàn ông cười: “Đông hay thưa người thì có liên quan gì. Nơi nào có người sống thì ắt sẽ có người chết, anh đến Tử Cấm Thành bao giờ chưa, ở đó ma ám còn mạnh nữa!”

Tôi lắc đầu: “Chưa, đây là lần đầu tiên tôi đến Bắc Kinh. Nhưng nghe nói ma ám ở Tử Cấm Thành rất nổi tiếng, còn nhớ trước đây có đọc báo, một người bạo gan ngủ qua đêm trong đó, suýt thì bị dọa chết. Thật mẹ nó có bệnh!”

Người đàn ông cười đáp: “Nhiều người như thế lắm, toàn mấy tay rảnh rỗi kiếm chuyện!”

Chợt nhớ tới lời Đinh Long kể về Tơ Hồng Lão Viện, mấy tháng trước cũng có kẻ rảnh rỗi xông vào thám hiểm mà mất mạng, tôi hỏi: “À phải, trước đây có phải có người vào tứ hợp viện kia mà không qua khỏi không?”

Anh ta gật đầu: “Anh là người nơi khác mà cũng nghe nói à? Chết rồi, lúc đó còn khá ầm ĩ nữa!”

Anh ta là dân bản xứ, tôi bèn hỏi một chút về chi tiết tòa tứ hợp viện: “Huynh đệ, anh có biết tòa tứ hợp viện đó do ai đứng tên không?”

“Khu tứ hợp viện đó rất ít khi do người dân đứng tên, phần lớn đã bị các ngôi sao, hay các quan chức mua lại. Anh biết tại sao tòa tứ hợp viện đó lại bị ma ám không?”

Thực sự thì ban đêm lái xe không nên bàn mấy chuyện này, nhưng anh ta đã mở lời thì tôi cũng cố can đảm bảo anh ấy nói một chút.

Anh ta có vẻ chẳng sợ sệt gì, thong thả nói: “Thời dân quốc, có người ưng tòa nhà đó, nhưng gia chủ nhất quyết không chịu bán, tay kia bèn thuê một thầy về lừa phá hết phong thủy ngôi nhà, cuối cùng cả nhà họ bị hạ chú mà chết. Thầy bùa kia sợ họ biến thành ma trả thù, bèn cột một sợi chỉ đỏ vào xác họ, cái tên Tơ Hồng Lão Viện vì thế mà ra đời.”

Tôi gật đầu: “Cũng phải, thời dân quốc thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhưng chắc ma ám là do sợi chỉ không đủ trấn áp?”

“Gần như là vậy!” Anh ta nói tiếp: “Nếu anh thật sự không phải thầy âm dương thì từ giờ đừng làm chuyện ngốc nghếch này nữa, bỏ mạng như chơi đấy!”

Tôi gật đầu, trán đã toát mồ hôi lạnh, nghĩ mà sợ hãi. Vừa đi vừa nói chuyện khiến thời gian trôi nhanh hơn, loáng cái đã đi được nửa tiếng, tôi sốt ruột nhìn đồng hồ hỏi: “Huynh đệ, bao lâu nữa mới tới?”

“Sắp rồi, chừng 20p, đi hết con đường nhot này là tới!”

“Mà nửa đêm sao anh vội vàng quá vậy?”

Tôi thở dài đáp: “Bạn tôi bị bắt cóc, đi cứu người!”

Anh ta sửng sốt, liếc tôi một cái, giảm tốc độ xe, hỏi: “Chuyện lớn như thế sao anh không báo cản sát?”

Vừa định nói là vô ích, nhưng chợt nghĩ lại, đây là Bắc Kinh cơ mà? Câu nói vô thưởng vô phạt của anh ta lại làm tôi bừng tỉnh! Đúng, hiện giờ không chỉ riêng tôi với Hoàn Tử Đầu, mà đến lão Lưu cũng bị bắt, mình lại đang ở Bắc Kinh, không phản kích thì còn chờ đến bao giờ?

Chưa kể, lão Lưu bị giam giữ, không biết có bao nhiêu tên canh gác, mình đơn thương độc mã, cứu được lão không?

Bế tắc đã được giải, tôi vội lấy điện thoại ra báo cảnh. Báo xong, người đàn ông biết sự việc khẩn cấp thì liền tăng tốc khiến chiếc xe kêu lên cành cạch.

Khoảng 10p sau thì cuối cùng xe đã ra khỏi con đường nhỏ, đến khu chung cư nơi lão Lưu bị giam giữ. Ngoài cổng khu chung cư có mấy chiếc xe cảnh sát, tôi vội chạy tới, người đứng đầu hẳn là đội trưởng, anh ta hỏi tôi tình hình rồi tổ chức giải cứu.

Đội trưởng đi về phía chung cư, quay đầu hỏi tôi: “Trong điện thoại anh nói mình đang ở con đường đen ngòm, là đường nào?”

Tôi đáp: “Không rõ, đường gì mà tối om gồ ghề, đi mất cả 40p!”

Đội trưởng chợt dừng bước nhìn tôi lạnh giọng hỏi: “40P mới tới? Chẳng phải anh đi từ nội thành phía tây sao, đường từ đó đến đây, đều là đường nhựa lớn, làm gì có đường nhỏ nào? Anh không nói dối đấy chứ?”

Đội trưởng tự nhiên dông dài làm tôi bực mình: “Anh cảnh sát à, giờ cứu người mới là quan trọng, anh quan tâm tôi làm gì. Đi đường lớn mất cả tiếng, đi đường tắt nhanh hơn mà!”

Vừa dứt lời thì đội trưởng nhìn tôi càng kinh ngạc hơn: “Anh còn tự tưởng tượng ra đường sỏi đá đi từ tây thành đến đây? Giờ là thời đại nào rồi, có gì anh cứ nói thật đi, báo cảnh có phải là giả không?”

Có câu cảnh sát không làm được việc gì, giờ tôi mới được lĩnh giáo, tức mình chỉ mặt anh ta, nói: “Chuyện này thì có gì phải nói dối? Tôi không phải dân bản xứ, không biết tên đường. Xe chở tôi còn đỗ kia kìa!”

Đội trưởng dừng chân, nói: “Anh qua đó gọi tài xế cho tôi hỏi chút!”

Thấy họ nhất quyết như vậy, tôi đành bất đắc dĩ vung vẩy quay ra cổng gọi người đàn ông kia vào làm chứng. Cũng may anh ta còn chưa đi khỏi, thấy tôi quay lại thì kéo kính xe xuống hỏi: “Sao, thuận lợi chứ?”

Tôi thở dài, ghé vào cửa xe, nói: “Huynh đệ, cảnh sát hỏi tôi đi đường nào tới đây. Tôi không trả lời được nên anh có thể cùng tôi…”

Câu nói chỉ ra được một nửa thì cứng họng, bởi tôi ngây người khi vô tình nhìn thấy, cổ tay phải anh ta đeo đồng hồ, nhưng cổ tay trái thì lại buộc một sợi chỉ đỏ!!!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258

Thể loại