Chiều ngày hôm sau, đúng 18h00, chúng tôi đã có mặt tại nhà của Uyển My như đã hẹn, lần này, là đích thân ba của nàng gọi điện mời tôi cho bữa tối ngày hôm nay. Như thường lệ, dĩ nhiên ngoài gia đình Uyển My, còn có gia đình ông Hoàng và thằng Hải ngựa. Để mà nói thì buổi tối ngày hôm nay có lẽ là một buổi tối đáng quên nhất trong đời tôi, vì đây cũng đồng thời sẽ là buổi tối đánh dấu ngày Uyển My chuẩn bị trở về Mỹ trong vòng 2 năm, vừa để kéo thực hiện lời hứa với ba mẹ, mà cũng là vừa để cho tôi thêm thời gian để biến mình trở thành một con người hoàn toàn mới, một con người mà sau này, khi đứng cạnh Uyển My, có lẽ tôi sẽ không còn cảm thấy thiếu tự tin như bây giờ nữa:
– Hôm nay mời mọi người đến đây đông đủ, chắc mọi người cũng hiểu lý do của buổi tối ngày hôm nay là gì. Thôi thì trước khi hai cháu My và Hải lên đường, chúng ta cũng nên có một buổi họp mặt như thế này. À mà để cho anh Hoàng, chị Phương và cháu Hải không thắc mắc thì cháu Phong là khách của tôi hôm nay, vì tôi có chút chuyện muốn nói với Phong, hy vọng anh chị không phiền nhé?
– Khà khà, người nhà cả, có gì mà ngại, Phong nhỉ? – Ông bác Hoàng cười tươi nhìn tôi…
– Dạ, con không dám.
– Thôi, mọi người dùng bữa đi, Phong tự nhiên nhé! – Bác trai ngắt lời, kéo mọi chuyện về với thực tại…
Hôm nay, thằng Hải ngựa hẳn nhiên đã ở một vị thế hoàn toàn khác, và nó thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi đầy khinh bỉ như mọi lần nữa, vì nó đã thản nhiên, đường hoàng ngồi cạnh Uyển My mà chẳng ai dám can dự. Dĩ nhiên, ở phía bên kia của nàng, vẫn là tôi, tuy vậy, sự có mặt của tôi cũng chẳng ngăn cản được vẻ mặt khả ố và điệu cười đáng ăn đấm của thằng Hải, nơi tưởng như nó đã trở thành người chiến thắng rồi vậy:
– My ăn món này nhé, ngon lắm!
– Em uống gì để anh rót cho My ơi!
– Hôm nay My xinh đẹp quá, cho anh mời My một ly nhé!
– Sang đó My dẫn anh đi thăm trường Minnesota nhé, anh cũng muốn lắm mà chưa có dịp!
Mặc cho Uyển My chẳng hề có chút phản ứng nào trong suốt những lần độc thoại của thằng Hải, thế nhưng có vẻ nó vẫn thập phần tự tin về chiến thắng dễ dàng của mình, dù rằng chiến thắng ấy thậm chí còn chẳng cần có chút cố gắng nào từ nó và cũng chẳng có chút công bằng nào dành cho tôi, khi mọi sự quyết định đã nằm trong tay ba của nó và ba của Uyển My, chúng tôi dù bằng cách nào cũng chỉ là những con tốt trong ván cờ đầy toan tính ấy. Đến hôm nay thì tôi đã cay đắng mà hiểu được, lý do thằng Hải nói lời cảm ơn đến tôi buổi tối hôm qua, đó là vì nó đã biết trước sẵn kết quả của cuộc chiến này rồi, nơi mà nó dù chẳng tốn một chút mồ hôi nào cũng đã hiên ngang đè bẹp tất cả mọi đối thủ trên đường nó bước tiếp. Dựa vào tất cả những manh mối và những sự kiện đã diễn ra, thì tôi có thể cam đoan rằng, sáng hôm qua, Uyển My đã đi ra ngoài, và dĩ nhiên là trở về để… gặp ba mẹ của mình, còn có bao gồm thằng Hải không thì tôi không chắc. Tôi chẳng rõ nàng và ba mẹ đã nói với nhau chuyện gì, chỉ là tôi có thể khẳng định, buổi gặp gỡ ngày hôm qua chính là buổi gặp gỡ quyết định khiến Uyển My cam đoan với sự lựa chọn đó của mình, để mà chúng tôi, giờ đây, có lẽ chuẩn bị có những giờ phút cuối cùng bên cạnh nhau, ít nhất là trong 2 năm sắp tới:
– Ái chà, hết nhồi thêm được rồi. Phong xong chưa, ra làm ván cờ nhé!
Nhạc phụ đã có lòng mời gọi, dĩ nhiên tôi chẳng thể nào ngó lơ, dù rằng lúc này, tôi chẳng hề muốn đối cờ ngâm thơ tí nào, chỉ muốn ở bên cạnh Uyển My lâu thêm một chút mà thôi:
– Hì, ra đi, chút nữa em ra sau, hen?
– Ừm… nhớ ra đó.
Tất nhiên tôi thừa hiểu, việc bác trai gọi tôi ra đây hoàn toàn không phải chỉ đơn thuần là để đánh cờ, vì rõ ràng mọi chuyện lớn nhỏ đều sẽ bắt nguồn từ trên bàn cờ mà, ít nhất đó là cảm nhận của tôi mỗi lần có mặt tại đây, đối diện với ba của Uyển My:
– Hai đứa quyết định vậy rồi à?
Tôi chẳng hiểu sao bác trai lại hỏi tôi câu này, vì rõ ràng để có được bữa tối ngày hôm nay, hẳn là Uyển My đã nói trước cho ba mẹ nghe về quyết định của mình:
– Dạ, Uyển My quyết định, con sẽ nghe theo, con cũng nghĩ đây sẽ là thời gian đủ để con cố gắng thêm.
– Ừm, chú cảm ơn Phong nhé, chú cũng hết cách với con bé My, may mà cháu thuyết phục được nó – Ông lại vỗ vai tôi, ánh mắt đầy vẻ biết ơn…
– Dạ…
– Cố gắng Phong nhé, cũng không quá lâu đâu.
– Vâng, con cũng hy vọng vậy…
Ngoài miệng thì tôi nói tôi ổn, nhưng bất cứ ai nhìn vào cái bộ dạng của tôi lúc ấy đều chắc chắn một điều rằng, tôi không hề bình thường như tôi nói, ít nhất thì cho đến lúc này, khi tôi đang buồn bã nhìn về phía bàn ăn, nơi Uyển My và thằng Hải vẫn đang kề cận bên nhau. Tôi đang đau đớn quan sát cảnh tượng đó như một cách để mình có thể tập quen dần với những thứ tương tự sẽ có thể xảy đến trong 2 năm tiếp theo. Dù rằng trên lý thuyết, thằng Hải có lẽ đã nghĩ nó là người chiến thắng, thế nhưng chẳng có bằng chứng nào để chứng minh rằng, nó sẽ không tiếp tục trêu tức tôi bằng cách post lên Facebook những tấm hình của nó và của Uyển My khi hai người sẽ có quãng thời gian dài được làm việc và sống gần nhau nơi bên kia địa cầu:
– Chà, ông bạn chiến không lại rồi, cao thủ đấy chứ, Phong nhỉ?
Bác Hoàng nhìn tôi, cười hiền. Dù rằng cho đến lúc này, đáng lý ra tôi phải đem lòng thù ghét ông bác này mới đúng, vì ông ta là một trong những nguyên nhân chính khiến tôi và Uyển My phải rơi vào tình cảnh oái oăm như thế này, nhưng tôi chẳng hiểu sao mình lại không hề có chút oán hận nào, hoàn toàn không. Tôi không phải là kẻ có lòng vị tha, nhưng tôi có lẽ đã hiểu được rất nhiều điều sau buổi nói chuyện với ba của nàng, chí ít thì một khi tôi có đủ sự tự tin, tất cả những trở ngại như bây giờ sẽ chẳng còn là vấn đề mà tôi để tâm nữa:
– Dạ, chú quá khen, con còn kém lắm.
– Khà khà, ông bạn chú chơi cờ lâu lắm rồi đấy mà vẫn không tài nào thắng nổi, chắc chú cũng không có cơ hội.
Tôi không đáp, vì giờ tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào để mà có thể đối đáp được nữa. Và cũng chẳng cần để tôi phải ngập ngừng thêm bất cứ giờ phút nào nữa, vì ngay lúc ấy, Uyển My, với một vẻ mặt điềm tĩnh đã đến trước mặt tôi, ngồi xuống ghế đối diện hiên ngang và đàng hoàng:
– Mình đấu một ván nhé!
– À… ừ…
Chuyện tưởng thật nhưng mà lại như đùa, tôi và Uyển My dù là hai người chơi giỏi nhất trong phòng ngày hôm nay, đã vậy còn lúc nào cũng như hình với bóng, ấy vậy mà bọn tôi lại chưa hề đối cờ với nhau một lần nào cả, tất thảy chỉ qua lời kể lại của bác trai mà thôi. Tôi không rõ dạo này Uyển My có còn hăng say luyện cờ nữa hay không, chỉ là theo như đích thân ba của nàng nhận xét thì nàng nhỉnh hơn tôi một chút xíu:
– Không nhường nhé chàng, em không phải ba đâu, hì.
– Cái con bé này, phải kéo ba vào mới chịu được à? – Bác trai cười hiền…
– Tại ba hết chứ tại ai, hứ.
Ván cờ đầu tiên của chúng tôi diễn ra trong một tâm thế bình yên và có phần lặng lẽ, chậm rãi. Phần vì tôi cũng muốn xem thử sức cờ của nàng đến đâu, phần nữa là bởi vì tôi muốn được ngắm nhìn người con gái tôi yêu thật kỹ càng hơn nữa, nhất là mấy lúc nàng tập trung suy nghĩ như này, trông lại càng thu hút gấp bội. Với những người có bỏ công luyện cờ như tôi và Uyển My thì chỉ cần đôi ba chục nước cờ là chúng tôi có thể nắm sơ sơ về sức của đối thủ, ở đây thì tôi khẳng định rằng lời của bác trai lúc trước là hoàn toàn sai lầm, vì ông đã đánh giá Uyển My… quá thấp, hoặc giả dụ chỉ là ông đang cố gắng vớt vát cho tôi một ít… danh dự, vì Uyển My với tôi lúc này hệt như sinh viên đại học đấu với em bé mẫu giáo vậy, và em bé mẫu giáo chính là tôi chứ còn ai nữa:
– Phong nhường đấy à? – Bác Hoàng ngạc nhiên…
– Dạ… con đâu có… Uyển My giỏi đó ạ…
Nhạc phụ lắc đầu, thở dài:
– Haizzz, chú cũng không ngờ, con bé này giờ nó lại giỏi đến vậy…
Thành thật mà nói thì từ trước đến giờ, kể từ lúc đi học cờ, có lẽ chỉ có thầy tôi mới có thể tàn sát tôi một cách mau lẹ như thế này. Không phải vì tôi giỏi, chỉ là tôi không quá tệ đến mức đã thua toang hoác chỉ sau khoảng 20p thi đấu. Sau gần nửa ván cờ nếu xét theo cách đánh thông thường, tôi đã có thể cúi đầu mà chịu thua được rồi vì khoảng cách chênh lệch trình độ là quá lớn, thậm chí cả những người chơi cơ bản như ba của nàng và ba của thằng Hải cũng có thể nhìn ra được, nhưng mà vì cả tôi và Uyển My đều chơi theo những cách khác nhau, không ai tấn công trực diện mà đều tạo ra những trận địa của riêng mình mà chờ đối phương sập bẫy, vậy nên ván cờ có lâu hơn thường lệ. Tất nhiên nhìn tình hình này thì tôi cũng thừa hiểu mình không phải là đối thủ của Uyển My, chỉ là tôi muốn cố gắng hết sức, thử xem tôi có thể giỏi hơn được cái tên… Randall người yêu cũ của nàng hay không mà thôi, còn việc thắng nàng thì tôi cũng không mấy bận tâm:
– Hì hì, chịu thua chưa? Em thắng nhé? – Uyển My nháy mắt lém lỉnh…
– Ừa… chịu đấy. Em đánh vậy sao anh thắng nổi? – Tôi cũng cười tươi, dù rằng vừa mới bị vùi dập nặng nề, nhưng đối thủ lại là… vợ tương lai của tôi, có gì phải buồn chứ…
– Anh không chơi nhiều mà vậy cũng giỏi rồi, giỏi hơn ba là cái chắc.
Nàng liếc nhìn bác trai tóe lửa khiến ông cũng phải giả vờ lảng sang chuyện khác:
– Thì… mỗi người giỏi một thứ, con đánh cờ giỏi thì phải cho người khác dở chứ. Phong nhỉ?
– Uyển My cái gì cũng giỏi hơn con hết chú ơi – Tôi cười trừ…
Tưởng rằng Uyển My sẽ lại gật đầu đồng ý, nhưng không, nàng liếc tôi, tỏ vẻ khó chịu:
– Đồ ngốc, sao lại nói như thế? Anh ra đây tôi hỏi chuyện!
Nói rồi, bỏ mặc tất thảy những ánh mắt ngơ ngác từ 4 người lớn và thằng Hải ngựa, Uyển My kéo tay tôi ra ngoài đường thật nhanh, không rõ để làm gì, nhưng tôi nhìn thấy nàng dường như đang mỉm cười rất khẽ. Chúng tôi dừng chân lại ở phía công viên cách nhà nàng tầm vài trăm mét, nơi nàng và tôi vẫn thường xuyên có mặt trong mỗi lúc mà hai đứa không có chuyện gì để làm.
Hôm nay trời đẹp, không mưa, đủ để tôi có chút gì đó hụt hẫng trong lòng. Không phải bởi vì tôi lại muốn chúng tôi chia tay nhau trong một cơn mưa tầm tã, mà chỉ bởi vì tôi mong, khi Uyển My bất chợt nhìn thấy những cơn mưa nặng hạt nơi đây, nàng sẽ có chút gì đó lưu luyến, có chút gì đó bồi hồi, để rồi sẽ thay đổi quyết định mà ở lại với tôi, với một thằng con trai mang trái tim vụn vỡ, chỉ vì nàng mà thôi.
Uyển My hôm nay xõa tóc tự nhiên, nàng mặc mỗi một chiếc áo kiểu vải len ngắn tay màu trắng đơn giản phối cùng chiếc váy đen xếp lớp ngắn trên gối, nhìn năng động và trẻ trung nhiều so với mọi khi. Chẳng biết từ lúc nào, tôi chỉ chờ đợi được nhìn thấy Uyển My mỗi ngày để được nhìn thấy những bộ trang phục đẹp mắt và cuốn hút mà nàng mang đến, vì với vẻ đẹp trời cho cộng thêm gu thẩm mỹ siêu ổn của mình, chắc hẳn tôi sẽ chẳng ngại ngần mà thừa nhận rằng, cứ mỗi lần thấy Uyển My, tôi lại thêm một lần bị… trúng tiếng sét ái tình. Dù cho hiện tại, tôi có thể đã… nhập viên vì bị sét đánh quá nhiều, nhưng có hề gì, vì Thiên lôi của tôi là Uyển My xinh đẹp, đáng yêu và yêu thương tôi nhất trên đời này:
– Uyển My!
– Sao vậy?
– Anh giỏi hơn Randall chứ?
Nàng nhìn tôi ngạc nhiên, tuy vậy cũng rất nhanh chóng mỉm cười thật tươi:
– Về cái gì? – Nàng tít mắt…
– Thì… cờ?
– Ừm… giỏi hơn.
– Thật không đó, hay lại khen cho anh vui?
Gì chứ tôi là tôi sợ cái sự tinh tế của gia đình nàng lắm, bữa trước ba của nàng còn nói tôi chỉ thua cờ nàng chút xíu, ai ngờ thua không còn manh giáp. Giờ thì nàng bảo tôi giỏi hơn Randall, có mà giỏi… xách dép thì có:
– Thật, giỏi hơn, Randall đánh hơn ba em có tí tẹo thôi. Mà cậu ấy cũng… có tật cay cú, nên không phát triển hơn được, hì.
– Vậy tốt, hơn là được, hờ hờ.
– Eo, xấu tính lắm nhé!
– Kệ, chiến thắng là được – Tôi cười thỏa mãn…
– Nhưng anh thua em đấy thôi.
– Thua… vợ thì có gì đâu ngại, hehe.
– Tầm bậy đi, ai thèm… vợ anh…
Uyển My đỏ mặt, ngượng ngùng rảo bước thật nhanh khiến tôi đuổi theo muốn hụt hơi:
– Thế còn mấy cái khác có hơn không?
– Cái gì chứ?
– Thì… mọi thứ?
Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy dò xét. Có lẽ nàng cũng chưa hiểu, rằng con trai tụi tôi có tính đố kỵ dữ dằn lắm, hễ mà mấy cái thằng người yêu cũ, đã chôn sâu thì thôi, đằng này còn ngoi lên thì bọn tôi sẽ làm đủ mọi cách để cho chúng nó trở về với vị trí vốn có:
– Ngoài việc hay làm em khóc ra thì… không, chẳng có gì hơn, hì hì.
Tôi đâm buồn ngang, chẳng buồn đối đáp lại nàng nữa, gì chứ chả lẽ tôi tệ đến vậy sao:
– Em trêu đó, đại ngốc ơi, anh là duy nhất, là báu vật của em, cớ gì mà lại thua kém người ta chứ – Nàng nháy mắt…
– Thật không?
– Thật. Em chưa bao giờ thương ai nhiều như vậy, và có lẽ cũng sẽ không có người nào như bǎobèi hết, chịu chưa?
– Chịu, hehe.
– Ôi, ngốc.
Bóng tối lúc này đã dìu dắt màn đêm buông xuống dần khắp những nẻo đường, nhuộm đen cả một vùng không gian vô cùng rộng lớn. Những ánh đèn đường được tô điểm thêm bởi ánh trăng thanh tao mà dịu nhẹ, rải rác những tia sáng lung linh khắp mọi ngóc ngách. Gió thổi nhẹ nhàng, mang theo hương thơm của hoa cỏ thoang thoảng trong không khí, tạo nên một bầu không khí vô cùng dễ chịu và lãng mạn. Trên con phố nhỏ, tôi và Uyển My cứ thế dắt tay nhau thong thả bước đi. Tiếng bước chân vang vọng trong im lặng của những con hẻm, có lúc lại là sự ồn ào tấp nập của tiếng còi xe không ngớt, hòa quyện cùng tiếng côn trùng rả rích tạo nên một bản nhạc du dương của đêm tối. Dọc theo con đường, chúng tôi thỉnh thoảng dừng lại để ngắm nhìn những món đồ lưu niệm, những món ăn đường phố hấp dẫn. Mùi thơm của thức ăn kích thích vị giác, khiến cả hai đứa tôi không thể cưỡng lại. Thế nên dù rằng đã có một bữa tối ấm cúng cùng gia đình của Uyển My, thế nhưng hai đứa bọn tôi sau một hồi đắn đo vẫn quyết định sẽ cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon, chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau cuối cùng này, vì có lẽ, à không, chắc chắn rằng sắp tới, chúng tôi sẽ nhớ nhau rất nhiều đấy. Thời gian trôi đi nhanh chóng, không biết bao lâu đã trôi qua. Chúng tôi cứ đi mãi, đi mãi mà chẳng có dấu hiệu muốn quay trở về. Càng đi, tôi và Uyển My càng cảm thấy hai đứa như gắn bó với nhau hơn, càng trân trọng những khoảnh khắc bên nhau nhiều hơn, dù nó đã không còn được bao lâu nữa:
– Phong nè!
– Hửm?
– Anh sẽ lấy em chứ? – Uyển My choàng tay lên cổ tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ma mị…
Sự nghiêm túc của Uyển My lúc ấy lớn đến nỗi, tôi thậm chí đã cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì lo lắng và hồi hộp:
– Anh… anh… sao lại… hỏi thế?
– Vậy là không? – Nàng hỏi gặng lại…
– Đâu… đâu có… anh đâu có nói vậy…
– Thế thì là có?
– Ừ… thì… có… mà sao em… hỏi vậy? – Tôi vẫn ấp úng…
Đến lúc này thì Uyển My mới cười phá lên, và nàng lại đặt lên môi tôi một nụ hôn, rất nhanh thôi nhưng cũng đủ làm trái tim tôi trở nên loạn nhịp:
– Hứa nhé? Anh chỉ là của riêng mình em thôi, không được yêu cô nào khác hết, nhớ chưa?
– Ừ, anh hứa, mỗi mình Uyển My thôi.
– Vậy được, hì hì, tạm tin bǎobèi. Em về đến nơi em sẽ hỏi cưới anh ngay đó, chuẩn bị đi!
– Haha…
Uyển My nhìn tôi, giọng nói tinh nghịch cũng không đủ để giúp nàng che giấu đi những nồi niềm ẩn trong ánh mắt xinh đẹp kia. Tôi không biết rồi 2 năm nữa đây, tôi và nàng có còn được như vậy nữa hay không, chỉ là tôi đã có niềm tin mãnh liệt nơi con tim mình, rằng dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi sẽ lấy Uyển My làm vợ, chỉ mỗi mình Uyển My mà thôi.
Suốt buổi tối hôm ấy, chúng tôi thậm chí còn chẳng thèm quay trở lại nhà Uyển My, hai đứa lang thang khắp mọi con phố, mọi ngóc ngách, cứ vào chỗ này một chút rồi lại ngó qua chỗ kia một tẹo. Cảm giác khi chỉ còn một ít thời gian bên nhau khiến chúng ta trân trọng hơn những gì đang có trước mắt, dù rằng cả hai đứa chúng tôi chưa bao giờ muốn phải xa nhau một giây phút nào cả, vậy nên lần chia ly này quả thực còn đau khổ hơn vạn lần. Chỉ mãi cho đến khi Uyển My đã buồn ngủ híp cả mắt, tôi mới buồn bã cõng nàng về dinh để trả lại cho ba mẹ nàng.
Những giờ khắc cuối cùng mà hai đứa chúng tôi còn được ở bên cạnh nhau đã gần chạm đến điểm kết thúc. Dù cho có muốn hay là không, thì cái ngày ấy cũng đã đến, ngày mà nàng chính thức bước đi, dù chẳng phải là rời xa mãi mãi, nhưng trong lòng tôi vẫn mang một niềm đau khó tả, không biết làm sao để nói nên được tiếng lòng của mình. Hình bóng nàng giờ đã in đậm trong trái tim, trong khối óc vô hồn của tôi, để mỗi lần chiêm bao, tôi lại được nhìn thấy nụ cười tỏa sáng và gương mặt xinh đẹp đầy trìu mến ấy, đến bên tôi trong từng giấc ngủ say, vì có lẽ chỉ có như thế, tôi và em, mới có cơ hội được gặp lại nhau:
Anh bảo: “Em đi đi”
Sao em không đứng lại?
Anh bảo: “Em đừng đợi”
Sao em vội về ngay?
Tôi vẫn không sao quên được, buổi tối ngày hôm ấy, cái ngày mà em gạt đi những dòng nước mắt mà bỏ tôi ở lại giữa biển người mênh mông. Dù biết rằng em sẽ quay trở lại bên tôi, nhưng quả thực, khoảnh khắc đau buồn đó vẫn ám ảnh tôi cho mãi đến tận sau này.
Có đôi lúc, tôi tự hỏi, liệu ngày ấy, tôi ích kỷ hơn mà giữ em ở lại bên cạnh mình, thì liệu giờ này, mỗi chúng ta liệu có còn hạnh phúc như ngày hôm nay hay không?
Tối Chủ Nhật, ngày 14/10/2018, một nửa tâm hồn tôi đã nặng lòng… ra đi…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99