Khu nhà trọ không rộng, nhưng phải nói sạch sẽ, ngay cả cái lối nhỏ đi vào, đi qua cánh cổng khu. Đang ngó nghiêng nhìn thì một người đàn ông đến gần nó. Chắc ông chủ nhà, vì trông ăn mặc thoải mái lắm, áo ba lỗ, quần đùi, đi đôi tông xanh.
– Thằng kia, đi đâu đấy.. Đến thuê phòng hả?
Giọng nói có phần hơi gay gắt chút. Nó lúng túng.
– Dạ. Không. Cháu đến tìm người ạ..
– Thế mày tìm ai.. ?
– Anh Cương ạ.. Có ai tên vậy không bác?
– Ừ.. Có, Cương phòng 6 hả?
– Vâng đúng rồi bác..
Mừng quýnh, may hôm trước về, anh Cương cho cái số phòng, không thì chẳng biết nói sao nữa.
– Thế mày là gì của nó ?
– Dạ, cháu là em họ anh Cương lên ở trọ cùng ạ..
– À.. Rồi, thế thì vào đây ngồi chơi với bác.. Nó đi làm ngoài quán cơm, chiều tối mới về cơ..
Bác ấy tỏ ra thân thiện hơn, dẫn nó đến một căn phòng ở gần cổng, giống phòng bảo vệ ở các trường học..
– Ngồi đi cháu. Để bác lấy cho cốc nước..
– Dạ, cháu xin. Phiền bác quá.
Ngồi xuống chiếc ghế dài đặt gần cửa sổ, nó nhìn xung quanh căn phòng.. Bộ bàn ghế gỗ nó đang ngồi có vẻ đã lâu năm.. Trên bàn có khay ấm chén chắc dùng tiếp khách.. Bên cạch còn có bàn cờ tướng đang xếp dở.. Chà.. ông bác này cũng biết chơi.. Nhớ trước kia nhờ ông nội dạy mà cũng một thời mê mẩn với những quan cờ.. Lúc sau thấy bác ấy đi cầm theo ca nước mời nó..
– Uống đi cháu, chắc đi đường mệt lắm nhỉ?
– Dạ, cũng bình thường thôi bác ạ. – rồi nó cầm cốc nước lên uống một hơi dài nửa cốc liền, đã khát thiệt!
– Vậy cháu tên gì? Cùng quê với thằng Cương luôn hả?
– Dạ cháu tên M, cùng quê với anh Cương luôn, anh họ cháu mà.
– Ừm, bác tên Trung, chủ khu nhà này, thấy sinh viên chúng mày cũng khổ nên bác xây cho thuê.
– Vâng, cháu hiểu ạ.
– Cháu có thằng anh tốt đấy, ở đây bác quý nó nhất, tính nó thật thà, lại ngoan ngoãn, chứ không như mấy đứa kia, nhờ một chút cũng không được.
– Vâng. – việc được thơm lây tiếng của thằng anh khiến nó cũng vui nó cười cười, uống thêm ngụm nước nữa nó hỏi bác :
– Vợ con bác đâu, bác?
– À? Bà ý ra ngoài chợ mua đồ chắc phải tầm lúc thằng Cương về, bà ấy mới về. Bác có đứa con gái kém tuổi cháu, đang học 12, nó đi chơi ở đâu từ trưa rồi.
– Vâng, em nó học chắc cũng giỏi hả bác? – Nó hỏi.
Bác Trung thở dài, nét mặt khẽ nhăn lại, thoáng chút lo lắng:
– Không, nó ham chơi lắm, không biết năm sau thi đại học được không nữa cháu ạ.
– Vâng. – Nó cũng hiểu nỗi lo của bác, người cha nào chả thương con chứ, bố nó cũng nhiều lần lo cho nó như vậy rồi mà.
– Thôi bác ra ngoài kia trông nhé, cháu cứ ngủ đi, không ai lấy đồ đâu mà lo, để cạnh đấy.
– Dạ, cảm ơn bác ạ!
– Ui giào ơi, cảm ơn gì chứ, cứ coi như ở nhà đi cháu, nằm đấy, khi nào thằng Cương về bác gọi, nhìn mày bơ phờ quá rồi kìa. – Bác ấy nói, rồi bước ra phía cửa.
Nó nhẹ nhàng nằm xuống trong cái tiếng vù vù của chiếc quạt máy. Sảng khoái thật. Nó thiếp đi khi trong đầu nó lởn vởn một suy nghĩ. “Bác ấy thân thiện và tốt bụng thật, mong rằng ở đây ai cũng như vậy”.
… Bạn đang đọc truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensex68.com/mai-mai-yeu-em/
– Nè anh gì ơi, dậy dậy.. Trời tối rồi…
Tiếng gọi với mùi nước hoa thơm thơm, nó lờ mờ hé mắt. Trước mặt nó bây giờ là một đứa con gái, xinh, tóc dài bồng bồng, cong cong màu nâu, còn xen vài ngọn tím đỏ. Mắt nhỏ kẻ đậm đang nheo nheo lại, tay thì ra sức lay người nó. Hình như mơ gặp được tiên nữ thì phải, nhưng sao tiên nữ lại nhuộm tóc nhỉ… Giật mình ngồi dậy trên chiếc ghế dài, người nhức mỏi. Chỉ thấy sảng khoái chút từ chiếc quạt máy đang vù vù trên đầu, để xua tan cái không khí nóng nực này. Nó dụi mắt, thắc mắc.
– Ơ bạn là ai vậy?
Chắc không phải tiên rồi.
– Dạ, em là Tâm con bố Trung, bố bảo em vào gọi anh dậy.
– Vậy à.. Cảm ơn Tâm nhé!
Bên ngoài cửa sổ, nó thấy trời đã tối, chớm hè mà vậy chắc hẳn giờ đã rất muộn. Đưa cánh tay lên nhìn chiếc đồng hồ cũ, hơn 6 rưỡi không còn sớm, thảo nào thấy bụng đói cồn cào. Tự dưng cái bụng còn sôi lên mới chết chứ, nhỏ Tâm che miệng khúc khích cười.
– Anh đói rồi phải không.. hihi?
Nếu nhỏ biết nó bị say xe và phải đi một chuyến đường dài để lên đây thì chắc sẽ không cười nhạo nó như vậy đâu.. Thôi chẳng thèm chấp.
– Bình thường.. Bạn có thấy anh Cương đâu không, anh ấy về chưa?
Chắc nhỏ này con chủ nhà nên thế nào chả biết anh nó.
– Dạ, anh Cương đang đẩy hộ bố em cái cổng, sắp vào rồi đấy anh.
Vừa dứt lời, ông anh nó bước vào, tay xách theo bọc nilon gì đó, tiếng nói oang oang:
– A.. Cu M, xin lỗi, để chú đợi lâu.. Nghe bác bảo mày mệt nên ngủ say lắm hả?
– Đỡ rồi anh.
– Được rồi, bây giờ cứ ở đây với anh, hai bác tốt lắm, không phải lo lắng chi nhiều nghe chưa?
– Biết rồi mà. Dặn hoài.
– Anh mới dặn mà bảo.. Thôi đi ăn cơm, chắc đói rồi chứ gì?
Nó gật đầu không đáp, anh Cương đã quá quen với tính cách của nó rồi nên chẳng để ý nhiều, chỉ pha trò trêu chọc.
– Khiếp chưa, mày làm gì mà ôm khư khư cái balo thế, trông tội nghiệp không kìa.. Haha?
– Nhìn lại đeo hay ôm..
– Thì đeo.. Gù hết cả người, như con rùa ý.. Haha.
Nó không đáp, cho ông mất hứng chơi, hai anh em tính trẻ con như nhau nên rất hợp, dù cả hai tuổi không còn nhỏ gì.
– Ê cu, gì mà im luôn vậy?
– Anh nói nhiều quá.
– Á à, thằng này lâu không ăn đòn, tính bật hả?
Lâu ngày không gặp, hai anh em lại cạnh khóe nhau.. Thấy vậy, nhỏ Tâm cười khúc khích, quên mất ở đây còn một người nữa. Mà hình như từ nãy đến giờ ánh mắt nhỏ này chỉ dừng lại ở nó thì phải, hay nó quá tưởng bở nhỉ. Nhưng dù sao thì nó cũng vừa liếc nhỏ, theo bản năng hướng về cái đẹp. Đúng là Hà Nội toàn gái xinh, chẳng có gái xấu vì từ chiều giờ ngắm được bao nhiều người xinh rồi hoặc có thể gái xấu chưa xuất hiện.
– Ủa, sao tự dưng mặt mày thộn ra vậy M?
– Thộn cái đầu anh ý.
Tụt hết cả cảm xúc.
– Hihi.. Thôi anh Cương dẫn anh M về phòng ăn cơm đi, chắc anh ấy đói “thiệt” rồi đó.
Nhỏ nhấn mạnh, chắc muốn làm nó ngại, nhưng vô dụng, mắt nó lại để ý nhỏ nhiều hơn. Chính xác là cái này đập vào mắt, chứ không phải chủ định nhìn. Nhỏ Tâm mặc cái quần bò, bó sát ngắn cũn cỡn, áo cộc trắng cũng bó sát.., Thiệt là, nóng thì nóng chứ việc gì phải mặc mấy cái đồ này chứ. Cơ mà chân nhỏ trắng thiệt đó.. Ôi bị ảnh hưởng quá rồi. Kiểu này bác Trung lo cũng phải thôi, nhỏ ăn chơi thế cơ mà, đầu còn ba màu tóc nữa chứ… Ít ra nhỏ được cái lễ phép, ăn nói có chủ ngữ, không giống nhiều bà ăn chơi nửa mùa ở làng nó. Bôi được chút mĩ phẩm là bắt đầu tỏ vẻ làm giá. Thấy mà ghê.
– Ừ, thôi anh lên nhá, em cũng về đi, chơi cả chiều rồi đấy, đừng để hai bác lo!
– Dạ vâng, em biết rồi, hihi.
Nhỏ này cười còn có má núm đồng tiền, tính duyên hết cả phần người khác chắc.
– Mình lên nha Tâm!
– Dạ.. Chào anh M nha.
Vẫn điệu cười mê hoặc ấy, nhỏ đưa tay lên vẫy tạm biệt. Ra khỏi phòng nhỏ, anh Cương huých tay.
– Sao? Thích rồi hả mày? Haha.
– Ông hâm này, thích gì, nhanh tôi đói rồi đó nha.
– Anh còn lạ gì mày nữa, tẩm ngẩm tầm ngầm thấy, gặp gái xinh là ngu luôn nhưng chắc ngượng haha.. Thôi con trai phải thế, gay đâu mà không nhận đi.
– Nhận cái gì, có mà ông bị gay thì có. Hay ông cũng thích mà không dám nhận?
– Vớ vẩn tao có người yêu rồi đấy nhá, ăn nói linh tinh.
– Thì ai bảo ông nói trước làm gì?
Cứ thế anh Cương dẫn nó đi trên cái khoảng sân tối tối của cái nhà trọ, thì gặp bác Trung, tuy tối nhưng ít ra cũng đủ để nó nhìn thấy bác.
– Thằng M dậy rồi hả cháu?
– Vâng, được một lúc rồi bác ạ!
– Ừm, thôi Cương mày dẫn em nó lên phòng còn ăn cơm, bác về nhà đây ăn với bà ấy và con Tâm.
– Vâng, chào bác ạ!
– Cháu chào bác!
Nói xong bác ý đi ra phía cửa của khu, trong khi anh Cương dẫn nó đến một dãy nhà tất cả đều có cửa xanh hết, đều nhau 10 phòng trải dài xuống cuối khu trọ. Dừng lại trước căn phòng thứ 6, anh Cương lúi húi mở cửa nhờ nó cầm cái bọc màu đen đen.
– Mày cầm hộ anh cái.
– Gì vậy anh?
– À đồ ăn, biết mày lên, mệt mỏi ngại nấu nướng quá, nên anh lấy ngoài quán về hai anh em mình ăn đỡ ấy mà.
Rồi anh Cương cũng mở cửa xong, căn phòng tối om cho đến khi cái công tắc gần cửa phòng được anh Cương bật lên. Căn phòng này sơn màu trắng cũng nhỏ thôi có 2 cái giường xếp đối diện nhau, một cái bếp ga mini và chạn bát đũa cuối phòng, hai cái bàn học xếp nhỏ dựng lên nhau. Một cái tủ gỗ nữa. Hình như trước đây cũng có ai sống ở đây rồi thì phải :
– Trước anh sống với ai nữa à?
– Ừm, thằng bạn anh, được một thời gian nó chuyển đi rồi còn mỗi anh thôi.
– Thôi mày bỏ balo ra tắm đi, quần áo xếp vào kia kìa.
– Vâng em để luôn balo trong đấy nhé anh?
– Ừm tuỳ mày.
Nó lôi hết mấy bộ quần áo của nó ra, toàn mấy đồ cũ của anh nó thừa lại, nhưng nó hiểu hoàn cảnh gia đình mình lên chưa bao giờ kêu ca. Bố mẹ không để anh em nó đói là tốt rồi, hầu hết mấy cái áo này đều có lỗ chuột đục. Xếp được quần áo vào trong tủ cũng nhanh, được cái tủ rộng, có mỗi đồ của anh Cương mà, có ngăn còn để trống ấy chứ, nó để luôn balo vào đó, rút cả lọ vừng mẹ nó làm ra.
– Anh Cương mẹ em làm cái này, bỏ ra mà ăn này.
– Ùm, vừng thím làm thì ngon nhất rồi, hehe.
Lấy cho mình bộ quần đùi áo cộc mặc cho mát, có 2 anh em thì ngại gì? Cái áo của nó còn có hai cái lỗ kiểu như dí thuốc lá vào ở gần bụng, trông đến là buồn cười:
– Phòng tắm đâu anh Cương?
– Ak, kia kìa cái cửa trắng trắng gần bếp đấy.
Nó bước đến gần mở cửa, vào trong và bật công tắc lên, phòng tắm này tuy nhỏ nhưng khá đầy đủ, hai cái chậu trong có quần áo, chắc quần áo bẩn anh Cương chưa kịp giặt. Một cái gương to để soi đính trên tường, dưới thì có cái khay bàn chải với lọ kem đánh răng. Cùng cái vòi nước to và cái gáo.
…
– Mát quá anh ạ.
– Ừm, thôi đi ăn cơm mày. – Anh Cương đã dọn sẵn mâm bát rồi.
– Ăn đi mày.
– Em mời anh ăn cơm.
– Ùm.
Trong bữa ăn, anh có hỏi thăm về bố mẹ, anh trai nó. Nó cũng chỉ trả lời qua loa vì vẫn chăm chú ăn (tính xấu của nó khi ăn là thế). Sau bữa ăn, nó đòi rửa bát nhưng anh không cho cứ bảo nó ngồi cho xuôi cơm rồi đi ngủ, anh rửa cho. Nó cũng mệt lên chờ đầu khô rồi lên cái giường, đối diện giường anh trải chiếu nằm, bật quạt máy. Trong đầu nghĩ, “Không biết những ngày sau thế nào đây “. Rồi nó ngủ lúc nào không biết. Kết thúc đêm đầu tiên ở Hà Nội, trong quãng đời sinh viên của nó.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184