Sáng hôm sau, nó ráng dậy sớm hơn. Đứng ngoài sân sau khi đã vệ sinh cá nhân. Anh dân tộc cũng đến, trên tay là một cái lọ và vô số bẫy răng cưa.
– Xong chưa?
– Rồi anh.
– Cậu cầm hộ tớ cái lọ này. Mình đi.
– Vâng.
Anh dẫn nó qua suối, nước vào sáng sớm chảy khá xiết và lạnh như đá. Nó bì bõm mãi mới sang và suýt ngã bởi những phiến đá trơn. Còn anh thì nhảy nhanh thoăn thoắt. Bìa rừng đầy lá rụng, dưới những gốc cây có những bãi bùn mà anh bảo lũ lợn khoái lăn ở đó.
– Đặt ở đây thì thể nào tối cũng có thịt. Cậu đưa tớ cái lọ.
Nó làm theo, anh cùng nó giăng bẫy và đóng cọc thật chặt ở dưới. Anh phết một ít chất lỏng trong lọ ra xung quanh.
– Phết cái này thì bọn nó không ngửi thấy người, chứ mấy con khôn thấy mùi người bọn nó không vào đâu.
Sau vững bùn, anh còn đặt cạnh những cái hố và cả bẫy dính trên cây nữa. Vừa đặt anh vừa hát vang. Sau khi hơn chục cái bẫy được đặt, anh đánh dấu lại. Rồi chạy ra bìa rừng dựng lại cái biển, viết gì đó.
– Cái này là thông báo rừng có bẫy để mọi người không vào, khi gỡ hết bẫy tớ lại đạp xuống. Giờ cậu về nghỉ ngơi rồi dặn các bạn nhé. Chiều đi lượm bẫy với tớ, thế nào cũng được bữa thịt tươi. Nó chào anh rồi về, hai bàn tay mỏi rã rời vì bẻ bẫy. Cái bẫy này mà kẹp thì đi luôn đôi chân chứ chả chơi.
– Anh đi đâu về thế?
Nhỏ Nhi ngồi chống hai tay lên mặt hỏi. Mặt có vẻ bực.
– Thì đi bẫy thú với anh… Dân tộc.
Chả biết tên nhưng cũng không hỏi.
– Sao không nói với em?
– Em đang ngủ gọi dậy mất công.
– Anh cứ làm em lo, lần sau đi đâu phải nói trước nha. Ở đây không như dưới xuôi, đất độc rừng thiêng. Nhỡ bị sao thì…
Nó hôn nhỏ, mắt nhỏ bị bất ngờ. Miệng vẫn mím chặt, nhưng không đẩy nó ra.
– Nói linh tinh.
– Anh toàn như vậy… Hư ơi là hư!
Mặt nhỏ đỏ lựng. Nó bắt trước nhỏ.
– Đấy là cách thể hiện tình yêu của anh, em không thích sao?
Cái giọng nói của nó ra điều buồn lắm.
– Không phải… Ý em là… Không sao, nếu có hai đứa thì được, nhưng đông người thì mình không nên như thế. Với lại, em chưa có quen.
– Em chưa làm vậy với ai bao giờ à?
– Dạ…chưa.
Nhỏ nói mà nó không tin, vì cách đối xử và xưng hô được nhỏ thay đổi một cách nhanh chóng, thậm chí cách nói chuyện của nhỏ còn làm nó tưởng nhỏ đã trải qua một cuộc tình đầy cay đắng sau đêm nhỏ Nhi chấp nhận làm người yêu nó.
– Em chưa yêu ai trước anh à?
Nó hỏi, nhỏ nhìn nhìn như để tìm câu trả lời cho thỏa đáng.
– Thật ra nói vậy thì không đúng, em có thích thầm một người lúc cấp 3, nhưng cậu ta có người yêu nên em cũng thôi. Hihi. Giờ thì đang yêu anh nè.
Nhỏ cười hồn nhiên. Nó cười theo rồi bế nhỏ chạy lên nhà.
– Á… Thả em ra!
– Ủa mọi người đâu hết rồi?
– Cái anh này! Tý ngã, mọi người đi làm hết rồi còn đâu. Anh về muộn nên em xin nghỉ để đợi.
– Vậy cũng chưa ăn sáng hả?
– Bảo đợi rồi mà. Ngốc như heo, hỏi đi hỏi lại.
– Thích hỏi đấy!
– Đồ hâm! Plè.
Sau một ngày chờ đợi, đến chiều anh dân tộc bảo nó đi ra gỡ bẫy. Nhỏ Nhi đòi đi theo.
– Rừng rậm bẩn thỉu đi theo làm gì?
– Cho em đi với mà.
– Thôi cho đi chung cho vui, không sao đâu.
– Ừ thì đi.
– Hihi.
Đến bìa rừng, anh dặn phải đi theo anh, không lại dẫm vô bẫy thì khổ. Nhỏ đi không quen nên mấy lần suýt ngã vì gồ gề. Rồi còn than mỏi. Bỗng có tiếng kêu. Anh ra hiệu im lặng.
– Haha, thế là có thịt rồi. Nhìn bùn kìa cậu.
Dưới đó là một con lợn con ra sức giẫy, chắc vừa mắc. Đến tội. Nhỏ Nhi chẳng dám lại gần.
– Lại đâu giúp tớ.
Nó gỡ bẫy, anh trói mõm và bốn chân nó lại rồi gánh về.
– Hôi quá!
– Hôi nhưng nặng phết đấy cô, dưới xuôi không có món rừng này đâu. Haha. Đi nốt nào.
Lại vào sâu nữa, có vẻ hôm nay là may mắn của hai anh em. Vì hai bẫy kế dính được đôi thỏ trắng. Một con thì đã chết, một con đang giẫy nhẹ nhẹ chắc cũng sắp sửa thăng. Nhỏ Nhi nhìn rơm rớm.
– Thả nó đi anh! Nhìn thương quá.
– Ôi trời, lâu lắm mới có lộc, thôi cô quay mặt đi để tôi cho vô rọ. Giờ thả cũng bị cọp tha chứ đâu sống được. Muộn rồi mà.
Đó là thành quả của hai anh em, còn những chiếc cuối cùng không có con nào. Rước đồ về, người đông nên anh quyết định làm luôn ở nhà văn hóa cho bọn nó, cả ngày nay tụi bạn đi dọn dẹp giúp đỡ khắp nơi, riêng nó không làm gì thấy áy náy quá. Giờ bù được chỗ này cũng vui phần nào.
– Thui rồi nấu nhá mấy cậu, đứa nào giúp tớ làm thịt với!
Bọn con gái thấy ghê nên không lại gần, vài thằng con trai bạo hơn chút vô giúp một tay. Phải tối mới có ăn, cảm giác được ăn đồ mình bắt được thật sự cũng khá thú vị. Anh dân tộc còn gọi thêm một số anh khác mang rượu đến nhậu nữa, như hội vậy, linh đình chè chén đến tận đêm, may nó không tham gia vì không biết uống rượu.
Nửa đêm, ngón tay ngứa ngáy, nó lôi đàn ra hiên chơi, chỉ dám tỉa không dám quạt sợ mọi người giật mình. Phải nó rằng nó chơi solo khá vừa tai, với trình độ mò thế là ổn lắm rồi, hết một bản, nó lau đàn cho sạch rồi chơi tiếp. Chẳng hiểu sao không gian đêm ở đây kích thích nó đàn một cách kì lạ. Có tiếng gõ vào cánh cửa phía sau, nó quay lại. Người yêu nó đang mặc một chiếc áo khoác mặt thì không đeo kính, tò tò nhìn nó. Trông ngố dễ sợ, nó cười.
– Anh cười gì?
– Cười á? Cười vì em không làm anh giật mình nữa. Lại đây.
Nhỏ ngoan ngoãn lại gần nó, nó ôm nhỏ lại cho nhỏ tựa vào vai. Cảm giác che chở của một người đàn ông trỗi dậy làm nó không muốn buông nhỏ ra. Nhưng trong lòng lại thấy có lỗi với nhiều người, kể cả nhỏ.
– Ấm ha anh?
– Ừ.
– Sao anh thích một mình vậy? Hôm nào cũng ra ngoài ngồi đây.
– Đâu có, ra hít thở chút không khí cho dễ ngủ mà.
– Anh đang có tâm sự hả?
Nhỏ nói nhẹ nhàng như hiểu nó, đôi mắt to tròn kia không biết ngây ngô hay lạnh lùng mà khiến cho nó cảm giác buồn.
– Ừ thì… Anh thấy mình… Em biết đấy, thật ra anh là sinh viên nghèo, lại còn kém em một tuổi. À…ừm em thì giỏi giang… Hình như anh có hơi vội vã…
Nó cứ ngập ngừng lúng túng. Nhỏ vẫn chăm chú lắng nghe. Không như em, nhỏ có suy nghĩ rất khác.
– Điều này em có nghĩ đến, nhưng em biết rằng nếu cố gắng sẽ có tương lai mà, anh đừng lo xa, để thời gian quyết định đi. Em sẽ biết sự lựa chọn của em là đúng hay sai.
Nó muốn nói và thực sự nó định nói. Nhỏ sai, sai thật rồi, nó bây giờ đâu khác gì thằng đểu đâu. Vậy mà cổ họng chỉ biết nghẹn lại.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184