Đầu tuần của năm, nó đâm đầu vào học, có vài lần nó thấy Nhi ở sân trường liền lẻn vào đám đông tránh mặt rồi nhìn trộm. Nhỏ trông mệt mỏi trên gương mặt, chắc học nhiều. Chiều đó, cũng vừa tan xong Chi gọi điện kêu nó ra bên quán chị. Cũng vui vui vì tự nhiên mọc ra một người nó quên mất tiêu có thể giúp nó chia sẻ vài chuyện khiến nó buồn, nói chung có bạn là nữ khá thích vì họ rất tâm lý. Đến cửa quán, nó tự dắt xe thằng bảo vệ cứ đòi.
– Trước em cũng làm ở đây mà, anh cứ để em tự làm.
– Vậy mà em không biết, mới anh vào.
Nó gật đầu, anh Vinh đang điều khiển nhân viên treo cái gì đó. Nó đứng đằng sau.
– Lệch rồi, cái này đồ trang trí phải treo cân mới đẹp.
Ổng quay ra.
– Ôi trời ơi… Thằng em, mày chết đâu mất tiêu nghỉ làm xong là quên luôn quán hả mày, giờ làm ở đâu?
– Em làm dưới Lê Duẩn, hehe xa quá nên không qua, với lại bận học.
– Ông bận với gái thì có.
Nhỏ Mi ở đâu chạy ra vò đầu nó, nó cười cười.
– Không phải đâu.
– Thôi tui biết tỏng rồi, ông Tuấn ông nói còn cãi gì nữa.
– Ơ… À, anh ơi, anh có thấy con bé nào nhìn tây tây tóc nhuộm nâu đi một mình không?
Chả biết nói sao cho anh Vinh hiểu nữa.
– Cái Chi hả? Nó ở bên trong cái vườn của chú trước kia đó, nhìn khác quá anh không nhận ra, tưởng anh không biết nó hả?
– Dạ… em vào đây!
– Uống gì hông, nãy con nhỏ kia kêu caffe rồi.
Nhỏ Mi lên tiếng nó lắc đầu rồi chạy ù vào. Chi thấy nó, liền đứng lên gọi, chỉnh lại đầu tóc, nó ngồi vô thở hồng hộc.
– You late!
– Ờ! Phải xin nghỉ làm để đến đấy nhá, thái độ nữa là mình về đấy.
– Trêu chút, mình cũng mới đến thôi. Giờ đi chơi đi Minh!
Nhỏ hào hứng, mà chẳng quan tâm hai đứa mới gặp nhau.
– Trời ơi cho người ta nghỉ chút đã nào, mà ai đưa qua?
– Mình đi taxi!
Nhỏ vuốt một bên tóc rồi cười hiền nhìn nó như lúc đầu tiên gặp nhau, nó thì ngẩn ngơ ngắm. Hôm nay Chi mặc váy đen chỉ ngắn đến đầu gối thôi, áo tay dài còn đội cái mũ phớt có mặt mèo, nhìn thời trang quá thiệt.
– Nè ngắm mình đủ chưa vậy?
– À chưa ngồi yên ngắm nốt chút nữa đã.
Chi lại cười, nhìn đẹp nhẹ nhàng. Nhấp ngụm caffe nhỏ chạm vào đầu nó.
– Sao Minh để tóc dài vậy? Rối cả rồi nè.
Nhỏ lấy trong túi cái lược con rồi chải giúp nó, may chỗ này vắng teo.
– Ờ cảm ơn, tại không quen cắt hêhê… À mà giờ đi đâu?
– Cứ đi thôi, mình thấy chỗ nào vui thì vô, nhớ HN quá hihi.
– Rồi đi!
Nó với nhỏ đứng dậy, nhỏ cất đồ rồi đeo túi lên bám vào tay nó, nó thấy Yến từ sau bếp đi vào.
– Ơ Minh à? Lâu lắm không thấy cậu, bạn gái à Minh?
– À bạn thôi… Mình đi đây chào cậu nhé!
– Ừm hôm nào rảnh ghé nha!
Nó gật đầu chào mọi người rồi ra ngoài, nãy giờ có vài đứa ở trong cứ nhìn Chi chăm chú, đi với người đẹp hãnh diện thật. Trên đường đi, Chi bắt nó chạy lòng vòng sang bên quận bên để ăn uống, đồ nướng, rồi còn ăn phớ nữa.
– Quán này trước lên tivi nè!
– Ủa bên nước ngoài mà biết hay vậy, mình còn chưa ra đây bao giờ.
– Xời… Cậu thì biết quái gì, cái HN này trước bốn bọn mình… Đi suốt.
Nhỏ biết hớ nhưng vẫn nói hết, nó chạnh lòng. Giờ chẳng còn ai nữa, nó mường tượng bạn của em đều rời xa hết chỉ vì nó.
– Mình biết chuyện về Ly, nhưng lúc đó trong khóa học nên mình không về được… Lúc ấy mình cũng suy sụp lắm và mình biết cậu cũng vậy nhỉ?
Nó im lặng không đáp.
– Thôi ăn ăn… Mới quay lại mà cứ nhắc chuyện không vui hoài, bậy quá… Để mình tự phạt!
Nói rồi nhỏ cắn miếng nem hết veo. Nó bật cười.
– Vậy đó là tự phạt ở bên tây hả?
– Hihi đó đó… Ê Minh..
Nhỏ ghé tai nó thì thầm.
– Sao?
– Có con bé kia đang nhìn cậu kìa, tay trái cách hai bàn.
Nó vờ nhìn bâng quơ ra hồ, rồi dần dần nhìn theo hướng Chi nói. Một con bé mặc nguyên đồng phục đang nhìn nó, thấy nó nhìn thì nháy mắt cười.
– Ơ con đó bị tật mắt hả Chi, tự nhiên chớp liền hồi kìa?
Nhỏ Chi tủm tỉm.
– Nói bé thôi, cậu vô duyên quá, nhìn nè… Há miệng ra!
Hơi ngại nhưng nó làm theo nhỏ. Nhỏ Chi đút cho nó miếng bò viên rồi cười tình tứ nhìn.
– Làm cái gì vậy?
– Để yên đang trêu con bé kia, nghi là nó thích cậu hihi!
– Ôi trời, thích là nhìn người ta chớp mắt như bị tật đó hả? Bọn trẻ giờ lạ nhỉ?
– Cậu ngố quá trời, mà quan tâm nó làm gì, ăn nốt xong đi tiếp hihi!
Nó lắc đầu, từ lúc qua bên kia về Chi có phần tinh nghịch cả sống thoáng hơn, chắc cách giáo dục bên đó khác Việt Nam về khoản kỹ năng sống.
Nó cùng Chi đi thêm một số nơi khác. Có lẽ vì nghĩ cho nó nên Chi không đòi hỏi đi chơi vào những chỗ đắt tiền, chỉ là dạo quanh nhà thờ với ly trà đá trong tay, rồi thêm một chút hương vị của phố cổ khi về tối. Nó với Chi tán ngẫu đủ thứ chuyện, nhiều nhất là những điều Chi học được ở bên nước ngoài. Dừng chân lại một chiếc ghế đá gần hồ sau bữa tối bằng những món ăn vặt, Chi ngồi lặng thinh nhìn ra mặt hồ. Qua ánh đèn của đường phố, nó có thể thấy đôi mắt nâu một năm trước gặp nó trên xe bus không còn ngay thơ dịu dàng, thay vào đó là sự sắc sảo hiểu biết và chút nỗi buồn vương vấn. Có một cơn gió mạnh thổi qua, cô bạn nó hít một hơi thật sâu rồi cười.
– Đã lâu rồi mình mới có được cảm giác này… Thở bên luồng gió của thủ đô…
Nó gật gù không đáp vì nó luôn chọn im lặng là câu trả lời cho mình với mọi câu nói.
– Trước kia bọn mình hay ra đây những hôm gió mạnh… Ly bảo yêu gió, nó luôn muốn tìm một ngọn gió cho chính mình. Nó bảo vậy… Sau những cuộc vui ở trong bar. Mình nên nói cho cậu biết được rồi không?
Nó thắc mắc, không gian này có thể làm cho con người ta thành thật ư?
– Nói gì cơ?
– Về tất cả, ngoại trừ những thứ khiến cậu tổn thương? Cậu có muốn nghe về Ly trước kia không, cả về mình nữa?
Chi quay sang nó, cô bạn vẫn cười. Cô ấy luôn vậy, cười để tự làm bản thân lạc quan để người khác yên tâm. Nó vẫn luôn muốn biết về mối quan hệ giữa em và bạn của em, không đơn thuần là bạn, hay hơn thế nữa suy cho cùng nó nghĩ vậy.
– Cậu thử nói xem? Điều gì còn có thể làm mình tổn thương hơn việc mất đi Ly chứ?
– Có lẽ không… Ưm, mình nên bắt đầu từ mình nhé, thật ra mình chẳng ngoan ngoãn hay hiền lành như cậu nghĩ đâu. Chắc lúc mới gặp mình, cậu nghĩ rằng mình là con bé chăm học hành và giỏi giang?
Chi nói giọng hài hước cố pha cho không khí vui vẻ hơn. Tiếng lá cây xào xạc xung quanh, cộng thêm tiếng động cơ xe khiến mọi thứ ồn ào hẳn.
– Không phải vậy sao?
– Không… Cậu nhầm rồi! Minh ngốc, từ trước lúc mình còn đi học, lần đầu gặp Ly là khi mình nghỉ hè ở đây với gia đình bác. Ly thật ra không ngoan ngoãn chút nào cả. Mình bị Ly rủ rê đến quán bar đó…Hihi.
Nó nhìn Chi. Bình thản.
– Điều này mình biết, mình biết Ly đã từng lui đến chỗ đó nhưng không ngờ rủ cả cậu.
– Hihi, nói thật gì cả cái HN này những chốn ăn chơi tụi mình đi gần hết, sau một thời gian chúng mình có thêm một số người bạn, Chị, Phương Anh là hai người trong số đó, đêm thì nhảy nhót đêm thì hát hò, Ly không ai quản, uống rượu bia giỏi, nhảy giỏi, ăn mặc thì cũng không kín đáo, mình cũng thế, lúc đó mình cũng ăn chơi, tâm lý của trẻ con mới lớn đứa nào cũng vậy, cũng son phấn cũng thâu đêm mỗi mùa hè lấy cớ ngủ nhà bạn lúc đó chúng mình thật sự là gái hư. Nhưng chúng mình không ai đi quá đà cả, chỉ vui chơi… Cho đến khi Chị nói ” Quán chị mới có thằng nhóc xinh dai mà quê mùa lắm, mấy đứa đến khai trương rồi coi luôn không.”
Nó im lặng, hơi bất ngờ chút về “thành tích” của những người nó luôn coi trọng. Chi kể tiếp giọng hào hứng.
– Mình thì lúc chơi bời mới trang điểm để đua đòi, còn bình thường toàn giản dị để người ta tưởng hiền lành đó. Cho nên lúc gặp cậu mình mới tỏ ra như vậy, mình còn bị Ly trêu là “Cáo” hihi… Ôi vậy mà lúc gặp cậu thì cái Ly thay đổi hoàn toàn… Cậu biết không? Mình nhớ mãi cái buổi tối sau khi gặp cậu cái Ly nó nói “Hình như tao thích hắn.” Mình cũng trêu rồi thôi vì đâu ai ngờ Ly lại thích cậu, vậy mà hai người yêu nhau thật…
Chi ngập ngừng như suy nghĩ gì đó, rồi lại kể.
– À…ưm, cũng không biết sao từ lúc Ly không còn chơi bời thì mình bắt đầu biết suy nghĩ hơn, kể ra thì lạ lạ, ăn chơi vậy còn đỗ được đại học hihi… Cậu chắc hiểu tại sao khi hai người yêu nhau, Ly chẳng bắt cậu dẫn đi chơi hay gặp bạn bè của nó chứ?
Nó gật đầu. Nó hiểu mà, em nghĩ cho nó, sợ cái ví tiền để trang trải cuộc sống sinh viên không khó khăn thêm vì em, để nó không thấy hổ thẹn khi em toàn chơi với người có tiền. Để nó và em chỉ yêu thôi, em dấu mọi thứ về cuộc sống trước kia của em.
Chi ngửa người ra thở dài.
– Nghĩ lại, đợt ý mình đú đởn quá… Cũng đi cùng bao anh đẹp trai lắm tiền nhưng toàn thằng đểu, cũng may cái Ly nó hiểu biết không thì mình chẳng được như bây giờ… Nó già trước tuổi vì phải sống một mình. Mình nể phục nó ở chỗ đó, biết chơi biết dừng hihi.
Nó cười theo Chi. Càng nhớ em hơn.
– Cậu lại buồn hả?
– Thì mình đã bao giờ vui đâu.
– Ly là cô gái tốt. Người bạn tốt.
– Ừm, cô ấy hoàn hảo.
Hai đứa ngồi nhìn ra phía bên kia hồ, một nơi sáng trưng bởi đèn. Sau một số lời nói của Chi, nó đã định tâm sự về nó sau khi em đi, nhưng nó sợ Chi ghét nó, thất vọng về nó rồi lại rời nó như họ nên nó không dám. Chi tựa đầu vào vai nó, nó cũng tựa lại. Đơn giản đó chỉ là tình cảm bạn bè của hai đứa. Nó chợt nhớ.
– Chi, cậu bảo P.Anh cũng tham gia với các cậu. Vậy cậu biết gì về P.Anh?
– Biết nhiều! Nó là đứa ngang bướng, luôn coi trọng lập trường của mình, nó đi cùng bọn mình cho vui chứ chẳng uống bia rượu hay nhảy nhót gì cả, nói chung lúc nào cũng như bức tượng vậy, nhưng sống rất tình cảm khi còn bốn người nó hay chia sẻ nhiều bí mật, điều tạo thành nó như vậy… Mà cậu chỉ nên biết vậy thôi, nó không muốn người lạ biết nhiều về nó đâu..
– Vậy còn Chị Huyền, cậu có biết chị đang ở đâu không? Chị sống ra sao?
– Mình không biết, từ đợt vào Nam chị đã cắt liên lạc.. ừm.. với mọi người.
Chi nói mà chẳng rõ ràng cứ như cho qua, cảm giác sợ hớ điều gì quan trọng. Nó đâm nghi ngờ.
– Cậu dấu mình điều gì không?
– Có, một số điều cậu chưa nên biết.
Nhìn cô bạn có vẻ không muốn nói gì thêm nên nó cũng không gặng hỏi thêm.
– Thôi về đi Minh, mình buồn ngủ rồi!
Nó gật đầu đèo cô bạn về nhà theo lời chỉ dẫn, một căn nhà nhỏ nhưng khá đẹp ở gần khu của nhỏ P.Anh. Đến cửa cô bạn bước vào.
– Nè cuối tuần qua đây nhé!
Chi bảo nó.
– Qua làm gì?
– Qua có việc… Cứ qua đi!
– Thôi ngại lắm, nhà bác chứ nhà cậu đâu. Bận rồi, bận rồi…
Nó lắc đầu lẩm bẩm. Nổ máy đang tính phóng đi thì nhỏ chạy ra chắn trước đầu xe.
– Bác ý đi du lịch rồi còn mỗi con chó ở nhà thôi, sợ nó không ai cho ăn nên bác nhờ chứ không mình cũng đi thuê trọ!
– Thôi thôi, một nam một nữ một nhà… Không ổn.
Nhỏ Chi bắt đầu giữ đầu xe nó.
– Mình không làm gì đâu mà, cứ qua đi mình nhờ việc!
– Việc gì nhờ luôn đi!
– Mệt quá qua đi, tính mời cậu bữa ăn sao khó vậy?
– Không nói sớm, cứ nói nhờ nhờ gì? Thôi mình đi về đây!
– Nhớ qua nhé!
Chi cười tủm tỉm. Nó gật đầu, trên đường đi nó cứ nghĩ mãi về nụ cười đầy ẩn ý của cô bạn.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184